Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cậu "ừ" một tiếng rồi nói: "Cảm ơn anh."

Oh Sehun có thói quen chạy bộ vào lúc sáng sớm, sáu giờ bầu trời vùng ngoại thành vẫn còn xám xịt, hắn chạy quanh đường núi suốt một giờ, hít thở không khí trong lành và mát mẻ, sảng khoái tinh thần.

Về đến nhà, phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ, trên bàn ăn không dính chút bụi có hai ly đồ uống, nước ép chanh tươi và cà phê Mỹ cho hắn lựa chọn.

Người giúp việc thuê về có cẩn thận săn sóc tới mấy so ra vẫn kém Kim Junmyeon, Oh Sehun lớn lên ở nước ngoài đã quen với bữa sáng kiểu Tây, chính vì thế Kim Junmyeon đã tham gia lớp học nấu món ăn Tây, bữa sáng của mỗi ngày trong tháng đều không lặp lại.

Kim Junmyeon không có sở thích gì, sở thích duy nhất chính là dính lấy hắn. Vài năm trước, sự ngoan ngoãn của Kim Junmyeon đã vô cùng thỏa mãn mong muốn chinh phục của hắn, nhưng mấy năm gần đây càng ngày càng tẻ nhạt vô vị, tựa như cốc nước sôi để nguội vậy.

Thế nhưng là người thì không thể không uống nước.

Oh Sehun uống xong cà phê, mùi trứng rán tràn ngập trong bếp, ngửi mùi là muốn ăn. Hắn tựa vào khung cửa, Kim Junmyeon đang đeo một chiếc tạp dề màu đen, hai sợi dây mỏng đan chéo thắt nơ bướm sau lưng, vòng eo mỏng manh không hề bị cản trở. Oh Sehun hơi nheo mắt, giơ tay gõ cửa.

Kim Junmyeon đang thái rau, nhìn lại: "Em đã làm bánh mì nướng, anh có muốn ăn gì không?"

Oh Sehun sải bước đi tới, vòng qua eo Kim Junmyeon chống tay lên bệ bếp, vùi đầu vào cổ cậu hít sâu, dấu đỏ mới có từ đêm qua như đang nở rộ, sữa tắm mùi trà thật ngọt ngào: "Ngày mai cởi trần đeo tạp dề cho tôi xem nhé."


Kim Junmyeon liếc nhìn hắn, tháo dây tạp dề: "Anh muốn làm gì?"

Oh Sehun cắn nhẹ vành tai trắng nõn của cậu: "Em đoán đi."

Kim Junmyeon còn chưa kịp trả lời, bắp chân đã mềm nhũn, một tay che lấy lỗ tai: "Anh có nhìn thấy bánh kem trong tủ lạnh không?"

"Ném đi rồi." Oh Sehun hời hợt nói, tối hôm qua người giúp việc dọn dẹp lại tủ lạnh lấy ra một hộp bánh kem nhỏ chưa được mở, bởi vì nhìn không ra ngày hết hạn cho nên điểm đến của nó chính là thùng rác.

Kim Junmyeon sững sờ, hít một hơi thật sâu: "Ừm."

"Mất mát lắm sao?" Oh Sehun mỉm cười lạnh lùng vỗ mặt Kim Junmyeon: "Bánh của ai mua cho em à?"

Kim Junmyeon nhích vai, cố gắng tránh vòng tay của Oh Sehun, nhưng càng bị hắn ôm chặt hơn, cậu im lặng vài giây rồi nói khẽ: "Là của em tự mua."

"Nói dối." Oh Sehun đương nhiên tin, Kim Junmyeon yêu hắn chết đi sống lại, sao cậu có đủ can đảm để nghĩ tới chuyện khác? Oh Sehun chỉ muốn tìm một cái cớ bắt nạt cậu thôi, để Kim Junmyeon hiểu rõ cậu là người của ai.

Oh Sehun nghiêng đầu cắn vào gáy cậu, Kim Junmyeon khẽ kêu một tiếng, cả người run rẩy vì đau đớn, giọng nói Oh Sehun chậm rãi vang lên bên tai, vừa dịu dàng vừa lạnh lùng: "Nếu tôi phát hiện em có mập mờ với ai, tôi sẽ đánh gãy chân em."

Kim Junmyeon im lặng một lúc, quay đầu lại, giống như một chú nai con ngoan ngoãn tựa vào vai Oh Sehun: "Anh nỡ đánh gãy chân em sao?"

"Sao em dâm đãng quá vậy?" Oh Sehun cười khẽ, đẩy cậu ngồi lên bệ bếp, Kim Junmyeon đụng vào bếp ga phía sau, phản xạ lấy tay đỡ mép bệ bếp lạnh lẽo: "Anh không thích à?"

Âm cuối như thể chìm trong mật ngọt, khẽ nhếch lên như chiếc đuôi ong.

Oh Sehun dùng hành động trả lời câu hỏi của Kim Junmyeon, hắn kéo nút áo mỏng manh của cậu ra, bụng của Kim Junmyeon đau đớn, cậu yếu ớt giãy giụa vài lần. Oh Sehun là kiểu người thuộc phái hành động, đã làm thì phải làm tới cùng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đầu ngón tay Kim Junmyeon dùng sức bấu vào bệ bếp đều đã chuyển sang sắc trắng.

Trứng rán trong chảo được rán bằng khuôn trái tim, cậu còn khéo léo dùng sốt cà chua vẽ mặt cười, nhiệt độ nóng hổi theo thời gian nguội dần, sệt sệt rắn lại ở đáy chảo, biến thành cơm thừa rượu cặn.

Chú chó đen trắng nằm uể oải ở cửa, thè lưỡi ngáp dài, nó nhàm chán nhìn những bông hoa rực rỡ trong vườn cho đến khi một bàn tay sạch sẽ giơ trước mắt nó, xoa cái đầu xù xù của nó rồi khẽ hỏi: "Hôm nay cho em ăn đồ hộp có được không?"

...

Tại studio của Lee Sooman.

Lần trước đã lật bài ngửa, giờ đây Lee Sooman dứt khoát tháo luôn cái mặt nạ giả dối xuống, không vòng vo nữa mà mở miệng ra lệnh luôn: "Kim Junmyeon, trong vòng một tháng tôi muốn xem nửa phần sau của kịch bản này."

Kim Junmyeon vẫn còn một phần việc chưa giao, một bộ kịch bản phim suy luận bí ẩn, phần trước Lee Sooman đã đưa cho bên công ty đầu tư rồi, đối phương rất hài lòng, giá cả đưa ra khó có thể cưỡng lại, họ còn mời cả đạo diễn nổi tiếng Yoo Jaesuk tham gia.

Yoo Jaesuk học ngành đạo diễn ở học viện, đã ra mắt hơn mười năm, am hiểu nhất trong việc kết hợp các bộ phim thương mại và văn nghệ, cực kỳ mát tay, những tác phẩm của Yoo Jaesuk đều ăn khách và vô cùng nổi tiếng, các phương tiện truyền thông cùng với cư dân mạng mệnh danh Junkig là "đạo diễn báu vật".

Nếu Lee Sooman có thể hợp tác với Yoo Jaesuk, sự nghiệp của ông sẽ lên một tầm cao mới, tiền bạc công danh ở ngay trước mắt, vươn tay ra là có thể lấy được.

Hai tay Kim Junmyeon nhàn nhã đút vào túi quần, nói chậm rãi: "Tôi không có cảm hứng, không thể viết được."

"Ý của cậu là tiền vẫn chưa đủ hả?" Lee Sooman cười khẩy, lấy thẻ ngân hàng từ ngăn kéo rồi ném lên bàn: "Bây giờ cậu có cảm hứng chưa?"

Kim Junmyeon bình tĩnh lắc đầu, không nói một lời nào, tiền đồ của Lee Sooman đang vô cùng xán lạn, sao ông ta có thể để cậu ngáng đường được chứ? Lee Sooman đang cố gắng bắt trúng thứ cậu cần: "Kim Junmyeon, tác phẩm của cậu sẽ có Yoo Jaesuk làm đạo diễn, lẽ nào cậu không mong đợi hay sao? Cậu còn do dự gì nữa?"

Ánh mắt của Kim Junmyeon thả lỏng, dáng vẻ như đang suy nghĩ, Lee Sooman thừKibum xông lên: "Tôi sẽ không nhận tiền nhuận bút cho kịch bản này, miễn là cậu sẵn sàng viết, tiền cậu cứ lấy hết đi."

Kim Junmyeon cúi đầu xuống, nhìn vào mũi giày: "Tôi không cần tiền."

Lee Sooman hoàn toàn cho rằng cậu đang già mồm, trên đời ai lại chê tiền?

"Cậu không muốn kiếm tiền sao? Còn người cô đang bị ung thư của cậu cũng không cần tiền luôn à? Bà ấy nuôi cậu lớn từng này, cậu có thể mặc kệ bà ấy? Tôi đã nghe ngóng rồi, mỗi lần hóa trị cũng mất vài nghìn, cậu trả nổi sao?"

Kim Junmyeon im lặng.

Lee Sooman ném mồi xuống một lần nữa như thể câu cá: "Cứ cho là cậu không nghĩ tới cô cậu thì cũng phải nghĩ đến bản thân, nếu như Oh Sehun chán cậu rồi thì cậu phải làm sao đây?"

Kim Junmyeon do dự nói: "Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó."

Lee Sooman cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, quả nhiên dùng tiền luôn có tác dụng, trên thế giới này có người nào mà không thích tiền?

Lời hứa với Kim Junmyeon rất mờ ảo, biên kịch là một ngành rất phức tạp, muốn nhận tiền nhuận bút phải chờ sau khi nhà đầu tư phát hành. Đến lúc đó ai sẽ làm chứng những lời ông ta nói ngày hôm nay? Ai dám làm chứng chứ?

Mặc dù Kim Junmyeon rất thông minh, nhưng tuổi đời còn quá trẻ!

Các vật dụng cá nhân của Kim Junmyeon trong studio ít đến đáng thương, ngoại trừ máy tính xách tay, chỉ có hai chậu cây xanh tươi tốt.

Tin tức cậu nghỉ việc lan truyền nhanh chóng, Kim Junmyeon rất nổi tiếng trong văn phòng nhỏ bé chỉ gồm ba mươi con người này. Khi cậu vừa gia nhập studio vào năm năm trước, mọi người đều trông chờ vào nhân tài non trẻ ấy, kịch bản đầu tiên đã khiến các nhà sản xuất đạo diễn nổi tiếng tranh nhau hỏi thăm, một chữ tựa nghìn vàng, một biên kịch mới lại có hào quang đến thế...

Nhưng tất cả mọi người đều đã lầm, cứ ngỡ cậu là chim đại bàng bay chín vạn dặm như diều gặp gió, nhưng không ngờ cậu chỉ lóe sáng một cái rồi biến mất, hệt như sao băng.

Các nhân viên đều nói Lee tổng rất hào phóng, đã nuôi dạy Kim Junmyeon suốt năm năm qua, nhưng cuối cùng Kim Junmyeon lại cuốn gói ra đi.

Kim Junmyeon mở máy tính, ngồi xuống: "Yoona, gửi hợp đồng của nhà đầu tư cho tôi."

Cậu kéo con chuột đến trang cuối cùng theo trí nhớ, liếc qua dòng điều kiện cam kết một cách bình tĩnh, khỏe môi hơi nhếch lên.

[Nếu bên B không cung cấp bản biên kịch cho bộ phim này trong khoảng thời gian đã hẹn trước, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là sẽ giảm 5% tiền nhuận bút mỗi ngày của bộ phim cho đến khi bên B hoàn thành thỏa thuận.]

Thật đáng tiếc, thầy Lee không thể nhận được số tiền kia rồi.

Kim Junmyeon duỗi người: "Yoona, máy tính của tôi tạm thời nhờ cô giữ hộ, đừng để ai động vào."

Yoona đứng dậy gật đầu, cô không có gia thế, ăn nói thì vụng về, trong studio là con tôm nhỏ ở dưới đáy, chỉ có Kim Junmyeon là coi cô như một người bạn: "Anh Junmyeon, ảnh trên màn hình máy tính của anh là Oh Sehun ạ?"

"Chính là anh ấy." Kim Junmyeon liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của Oh Sehun, thân dưới theo phản xạ mà bủn rủn không sức lực.

Yoona muốn nói lại thôi, Oh Sehun hoàn toàn xứng đáng với cái tên lưu lượng đỉnh cấp, mỗi năm kể từ khi debut anh ta đều cho ra một album chất lượng cao, trong thời đại ngành công nghiệp đĩa nhạc sắp chết này, Oh Sehun đã dùng nỗ lực của bản thân để cứu vớt lấy nó.

Có một câu nói rất phổ biến trong giới fan hâm mộ: Khiêm tốn là thần, cao ngạo là quỷ.

Đi kèm với nổi tiếng thì luôn có những tai tiếng không thể đếm xuể, nửa thật nửa giả, rất khó để phân biệt.

Trong số đó, nổi tiếng nhất là Oh Sehun và Kim Junmyeon, vài năm trước, mọi người chụp được ảnh hai người đi nghỉ ở nước ngoài. Vào một đêm đông nước đóng thành băng, Kim Junmyeon đã xếp hàng cả đêm chỉ để mua một đôi giày phiên bản giới hạn, lúc ấy hashtag của truyền thông là: #Nghi ngờ người bạn của Oh Sehun đêm khuya xếp hàng ôm giày thể thao theo đuổi tình yêu#

Chuyện này đã dẫn tới phong ba bão táp, nhưng đoàn đội của Oh Sehun không thừa nhận cũng không phủ nhận, để công chúng tự suy đoán, cho đến ngày hôm nay, ngoài những người trong ngành biết Kim Junmyeon và Oh Sehun thực sự là một cặp, thì những người ngoài ngành đều chẳng biết thật giả.

"Anh Junmyeon, Oh Sehun là bạn trai của anh ạ?" Yoona cẩn thận hỏi.

Kim Junmyeon dừng lại, dường như mỉm cười, ngẩng đầu lên khỏi laptop, hờ hững nói: "Không phải."

Tuần tiếp theo, tuy Kim Junmyeon bận rộn nhưng vẫn tranh thủ đi xem mấy văn phòng cho thuê ở vị trí tốt trên khu Tân Phố.

Giá đất ở Tân Thành ngày càng cao, chỗ đó tiếp giáp sông Trường Giang rộng mênh mông, bên cạnh là trung tâm thương nghiệp làm ăn phát đạt, thuê studio ở đó là sự lựa chọn vô cùng hoàn hảo.

Hôm nay Kim Junmyeon vừa về nhà mở cửa ra, nhìn thấy trước cửa có mấy đôi giày da lạ lẫm của nam giới, cậu liếc qua một cái rồi xách hoa quả vào phòng bếp.

Cô giúp việc đang thái rau, thấy cậu về thì nhỏ giọng báo cáo: "Đội quản lý và luật sư của cậu chủ đến để bàn về chuyện tiếp tục hợp đồng với công ty giải trí SM, bọn họ đang ở trong phòng họp trên tầng, có nhiều người lắm!"

Kim Junmyeon lạnh nhạt "vâng" một tiếng, cậu rửa mấy quả táo tươi ngon trước: "Cháu đi lấy thêm chút hoa quả, cô bổ rồi bưng lên cho bọn họ nhé."

Cậu đi ra bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên cầu thang đang có một người đàn ông trung niên nhã nhặn đi xuống, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, đó là Yeoju – quản lý của Oh Sehun, cũng là một người tuyên truyền nổi tiếng trong ngành, kẻ đầy mánh khóe được người ta tán thưởng.

Yeoju chỉnh lại kính, nhìn ngắm cậu một lượt rồi mới thân thiện hỏi: "Junmyeonie, cậu mới về à?"

Kim Junmyeon gật đầu, không nói gì mà đi tới mở tủ lạnh. Yeoju thấy nhạt nhẽo nên giả bộ cười nói: "Junmyeonie, cậu pha cà phê cho chúng tôi rồi bưng lên nhé."

Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như đó là điều đương nhiên, như đang căn dặn một kẻ hầu vậy.

Ai cũng biết Yeoju không thích Kim Junmyeon, cậu quá đẹp, quá yêu Oh Sehun và quá bám người. Mỗi ưu điểm đều là khuyết điểm, vừa nhìn đã biết là kiểu người rất khó vứt bỏ. Cậu như một quả bom hẹn giờ buộc trên người Oh Sehun, khi nào Oh Sehun chơi chán rồi thì cũng là lúc quả bom phát nổ.

Yeoju gây không ít phiền phức cho Kim Junmyeon ở khắp mọi nơi, một lòng mong muốn Kim Junmyeon biết khó mà lui, không ngờ mấy năm rồi mà mặt Kim Junmyeon càng ngày càng dày, chẳng sợ gì hết.

Ở nhà có một cái máy pha cà phê do chị gái ruột của Oh Sehun là Oh Yoonhee tặng. Bình thường nhà có ít khách đến nên để làm đồ trưng bày ở trong tủ bếp, lần này cuối cùng cũng có thể dùng đến rồi.

Trong phòng họp, không khí lạnh lẽo như ngưng đọng lại.

Oh Sehun rất ít khi đến công ty, tất cả những thứ liên quan tới công việc đều do người quản lý Yeoju toàn quyền phụ trách, còn những chuyện quan trọng thì sẽ giải quyết ở phòng họp trên nhà.

Nhiệt độ điều hòa chỉnh ở số thấp nhất, Yeoju lấy một tờ giấy ăn lau mồ hôi ở trên mũi: "Hợp đồng gia hạn phải thêm hai điều khoản mới, bây giờ đoàn đội của luật sư Trần đang xem xét."

*Binh*

Quả bóng tennis xù xù đập vào bức tường trắng trong nháy mắt rồi lại bật về tay của Oh Sehun. Hắn lười nhác dựa vào ghế sofa, áo khoác thể thao đen sẫm được kéo kín, chiếc cằm thon gọn giấu trong cổ áo, trông có vẻ không vui cho lắm: "Mất bao lâu?"

"Nửa tiếng." Yeoju nhanh chóng nhìn qua điện thoại, cười híp mắt nói: "Junmyeonie đã pha cà phê cho mọi người rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi."

Oh Sehun liếc anh ta một cái, sắc mặt dịu đi, chậm rãi xoay quả bóng tennis trong tay. Cửa phòng họp *cạch* một tiếng, Kim Junmyeon đẩy cửa bằng một tay, tay còn lại bưng khay, nhìn thấy trong phòng toàn là người, ít nhất cũng phải có mười bảy mười tám, tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn cậu. Kim Junmyeon ngơ ngác một giây rồi mỉm cười, làm như không có chuyện gì, chuyên chú rót cà phê.

Đa số những người có mặt ở đây đều từng gặp cậu, những người chưa gặp thì cũng nghe qua những chuyện truyền kỳ về bọn họ. Có một lần Oh Sehun quay quảng cáo ở nước ngoài, lúc rảnh rỗi muốn ăn đồ Kim Junmyeon làm, chỉ một cuộc điện thoại thôi là Kim Junmyeon bỏ lại hết công việc vội vàng mua vé máy bay sớm nhất bay qua đó, nấu cho hắn một bữa cơm ở nhà ăn của khách sạn, ngày hôm sau lại vội vã bay trở về.

Không thể bàn tán cuộc sống riêng tư của người khác, trong lòng mọi người đều âm thầm đồng tình với Kim Junmyeon. Chẳng vì nguyên nhân nào khác, ngoài việc con người luôn thương hại những sinh vật yếu thế.

Kim Junmyeon từ từ rót từng cốc cà phê, ngoài nụ cười lịch sự khi vừa bước vào thì cả quá trình mặt cậu không có cảm xúc nào hết, dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp cận.

Oh Sehun nghiêng đầu hỏi: "Park Chanyeol đâu?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Một người đàn ông tóc xoăn bước vào phòng họp, anh ta thân thiết ôm lấy chú chó Collie vừa mới đi dạo về xong: "Giang thiếu, sao lần trước tôi đến không thấy nhà cậu có con chó này nhỉ?"

"Nó bị ốm nên nằm viện." Oh Sehun nói ngắn gọn súc tích, ánh mắt dừng lại trên người Kim Junmyeon.

Nhà Park Chanyeol kinh doanh quốc tế ở Thượng Hải cũng coi như có chút tài sản, quan hệ lâu đời với gia tộc giàu có họ Oh. Tuy điều kiện gia đình không bằng Oh Sehun nhưng Park Chanyeol trời sinh thiếu mất dây thần kinh "tôn trọng", nên nói chuyện với người khác chẳng hề biết trên dưới. Vậy mà điều đó lại hợp với Oh Sehun, nên lâu ngày hai người trở thành anh em thân thiết.

Kim Junmyeon bưng bình cà phê rót cho anh ta một cốc, lại gắp một viên đường thả vào đó. Park Chanyeol khẽ liếc cậu một cái rồi ngồi xuống, yêu thương ôm lấy chú chó Collie hỏi: "Tên là gì thế?"

"Druid."

"Dota á, lâu lắm rồi chưa chơi." Park Chanyeol nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu bé nhỏ của Druid: "Tôi còn nhớ cậu của cậu đã từng nuôi một chó chăn cừu của Đức nhỉ?"

Bàn tay đang gắp đường của Kim Junmyeon run lên, vẻ mặt của cậu đờ đẫn trong chốc lát rồi mau chóng trở lại bình thường, lòng dạ cậu không yên, lại gắp thêm một viên đường nữa.

"Ừ, trí nhớ của cậu không tệ đâu." Oh Sehun đổi sang một tư thế thoải mái hơn nhìn về phía Kim Junmyeon, hắn hất cằm rồi lấy tay vỗ vỗ gối.

Kim Junmyeon đặt bình cà phê xuống đi đến đó, cậu dang chân ra ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn. Oh Sehun ôm lấy cậu bằng một tay, ngón tay vuốt ve da thịt ấm nóng căng chặt qua lớp quần áo.

Mọi người xung quanh chẳng ai thèm nhìn, giống như đã sớm quen rồi.

"Tôi khá là nhớ cậu của cậu." Park Chanyeol than thở, sau đó cười tươi nói: "Còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu của cậu, tôi mới nói xấu anh ta có một câu mà cậu tức đến nỗi đánh luôn tôi, cậu bảo vệ anh ta thật đó!"

"Bây giờ cậu nói thì tôi vẫn sẽ đánh cậu thôi." Oh Sehun ghé lại gần ngửi mùi cà phê trên cổ áo của Kim Junmyeon, Kim Junmyeon hơi chớp mắt nhìn hắn. Khóe miệng Oh Sehun hơi nhếch lên, hắn véo mạnh một cái vào eo cậu, đêm qua chưa dạy dỗ đủ sao, dám dâm đãng ở mọi nơi thế này?

Kim Junmyeon vươn tay ôm lấy cổ Oh Sehun, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Anh làm đau em rồi."

Oh Sehun không thèm để ý đến cậu.

Là anh em nối khố từ nhỏ, Park Chanyeol vô cùng hiểu rõ vị trí của người cậu kia trong lòng Oh Sehun không hề thua kém bố mẹ ruột, nên đành biết điều mà câm miệng lại.

Người trợ lý ngồi ở cuối bàn họp chợt đứng dậy nói: "Yeoju."

Yeoju nhăn mày hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Trợ lý mở khóa điện thoại, màn hình hiển thị tin nhắn WeChat: "Đài Pineapple mời anh Sehun làm khách mời ở chương trình 'Nào Mình Cùng Đi Du Lịch'."

Yeoju sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, Oh Sehun đang nhìn Kim Junmyeon, dường như không hề để ý điều này khiến Yeoju cảm thấy yên tâm. "Nào Mình Cùng Đi Du Lịch" là một chương trình giải trí chữa lành tâm hồn mời những cặp đôi không rõ thật giả nhưng nổi tiếng bước vào hành trình du lịch.

Chương trình tuyên truyền rằng để những cặp đôi đánh giá lại người yêu của mình trong hành trình du lịch, thúc đẩy việc hai bên thấu hiểu lẫn nhau. Bởi hình thức phát cơm chó đặc biệt nên hai mùa trước vô cùng được yêu thích, tỉ lệ xem và điểm đánh giá ngày càng tăng, bây giờ đã là mùa ba rồi, độ nổi tiếng của chương trình vẫn không giảm, ngược lại còn tiếp tục tăng lên.

Mời Oh Sehun chỉ là một hành động thăm dò, vị lưu lượng cao này từ lúc ra mắt đến bây giờ vẫn chưa từng tham gia một chương trình giải trí nào hết. Nếu như có thể tham gia "Nào Mình Cùng Đi Du Lịch" thì cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm độ nổi tiếng, khiến chương trình bước lên một tầm cao mới.

Yeoju vò đầu bứt tai, nghiêm túc suy nghĩ khả năng tham gia vào chương trình: "Nửa cuối năm nay sẽ bắt đầu quay bộ phim điện ảnh hợp tác với Lai Guanlin, công ty của Lai Guanlin vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta, nếu cậu có thể cùng Lai Guanlin tham gia chương trình giải trí thì đó là một cơ hội tốt. Nhưng hai người các cậu phải ở bên nhau tầm nửa tháng, tìm hiểu đối phương để tránh việc bại lộ trên chương trình."

Anh ta nói xong, làm bộ vô tình quan sát vẻ mặt của Kim Junmyeon, người có mặt ở đây trong lòng đều hiểu, cùng nhau nhìn qua phía đó.

Ý cười nơi đáy mắt Oh Sehun lạnh lẽo, hắn nhấc tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ má Kim Junmyeon: "Em đã nghe thấy gì chưa?"

Kim Junmyeon ôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net