Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lướt dọc theo bắp chân của Oh Sehun rồi lười biếng dừng lại trên đầu gối hắn. Oh Sehun nghiêng đầu, mắt cá chân thường không để lộ ra ngoài ánh sáng nên trắng gần như trong suốt, gót chân nhô ra thành hình mảnh trăng cong, gầy nhưng thon thả, lên trên nữa là bắp chân dài thẳng tắp được bao bởi lớp quần jean, bắp chân mượt mà rắn chắc nhìn rất tự nhiên.

Bàn chân khác của Kim Junmyeon cũng để trần, gõ trên sàn nhà một cách nhàn nhã.

Kibum ngồi cách đó không xa gọi cho thương hiệu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Kim Junmyeon nháy mắt với Oh Sehun, hắn cười nhẹ một tiếng, hưởng thụ hành động lả lơi này. Hắn rất tò mò, những mối quan hệ xung quanh Kim Junmyeon đều rất đơn giản, không biết cậu học được những điều này từ đâu.

Chẳng lẽ không thầy cũng tự mình thông thạo sao?

"Kibum, đã muộn rồi cậu về trước đi." Oh Sehun ném bật lửa sang một bên, thả lỏng người dựa vào ghế.

Cửa phòng khách đóng lại, chiếc đèn chùm trắng như tuyết trên đầu chiếu sáng cả bàn ăn, ánh sáng và chiếc bóng đan xen, bầu không khí tỏa ra chút hương vị kiều diễm.

Kim Junmyeon cầm thìa khuấy nước chanh trong ly, nhìn vào bát đĩa trên bàn. Khi đang chậm rãi rút chân về, cậu lập tức bị một bàn tay ấm nóng túm lấy mắt cá chân kéo mạnh lại. Oh Sehun dùng một tay lướt điện thoại di động, mắt nhìn email công việc trên màn hình điện thoại, tay kia thì vuốt ve nhẹ nhàng mắt cá chân cậu.

"Em tê chân." Kim Junmyeon ngọ nguậy, bàn tay trên mắt cá chân càng nắm chặt hơn, ống chân cậu bị nắm đến phát đau, như cảnh cáo cậu đừng phản kháng.

Kim Junmyeon nắm vuốt ngón tay, sau vài giây nhẹ giọng hỏi: "Lần này anh muốn nghỉ bao lâu?"

Sự nghiệp của Oh Sehun như mặt trời ban trưa, công việc liên tiếp làm mãi không hết, ngày thường đều bận túi bụi, một tháng có thể gặp Kim Junmyeon một hai lần đã tốt lắm rồi, lần này hắn lại nghỉ ngơi ở nhà suốt một tuần liền. Tuần này số lần tắm rửa của Kim Junmyeon đã tăng vọt, có vài lần cậu chỉ mới vừa tắm rửa sạch sẽ xong, đã bị Oh Sehun làm cho bèo nhèo.

Ham muốn của Oh Sehun cũng mạnh như tính cách của hắn vậy, cả hai đều khiến Kim Junmyeon khó mà chấp nhận.

Oh Sehun nhìn lên từ điện thoại, hững hờ hỏi: "Nóng lòng muốn đuổi tôi đi lắm à?"

Kim Junmyeon đối diện với ánh mắt của Oh Sehun, lưng eo mỏi nhừ dựa vào ghế, đôi chân mềm nhũn, cậu thản nhiên lắc đầu.

Oh Sehun cũng biết cậu không dám, mắt cá chân dưới ngón tay vừa gầy gò vừa mỏng manh nhẵn nhụi, làn da hơi lạnh đã bị hắn sờ nóng cả lên. Những ngón tay của hắn giống như sơn mài thời trung cổ, bao phủ các vật quý giá của mình.

Suy nghĩ không thể giải thích này đã kéo chặt cây cung nhịp tim của hắn, rồi lại bắn nó ra một cách mạnh mẽ. Trái tim Oh Sehun đánh trống reo hò như đang ở trên thảo nguyên của châu Phi, bây giờ trên đó có nhóm voi đang kéo tới, hắn cần gấp một thứ gì đó để giải tỏa nỗi lo lắng này.

Oh Sehun từ từ rút tay về, Kim Junmyeon thở phào nhẹ nhõm. Cậu lập tức đứng dậy, cầm nước trên bàn uống hết một hơi, lúm đồng điếu ở má trái nhàn nhạt. Đang định nói lời chúc ngủ ngon, Oh Sehun hất hàm, ngoắc ngón tay: "Đến đây."

Kim Junmyeon kéo lê đôi chân như muốn nhũn ra của mình, ngoan ngoãn dang chân ngồi trước ngực hắn. Oh Sehun nắm lấy chặt lấy eo cậu, chậm rãi cởi từng nút áo một.

Âm thanh làm người ta đỏ mặt vang vọng trong phòng ăn. Khi khoảnh khắc tình nồng đến, Oh Sehun ghé vào bên tai Kim Junmyeon, thở dốc nặng nề, thổi từng câu chữ vào tai cậu: "Em thực sự là một mảnh đất quý."

Sau khi mọi thứ kết thúc.

Kim Junmyeon không còn sức lực nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu tựa vào cánh tay Oh Sehun, nhỏ giọng hỏi: "Khi nào thì em phải thu dọn hành lý giúp anh?"

"Không cần, concert của tôi đã bắt đầu được sắp xếp rồi, gần đây tất cả công tác đều được đẩy mạnh." Oh Sehun rút tay ra, một tay cầm điện thoại gửi WeChat cho Yeoju.

Hắn thông báo cho Yeoju tiếp nhận "Nào Mình Cùng Đi Du Lịch", Kim Junmyeon ngoan ngoãn như vậy, xứng đáng được nhận một danh phận.

Kim Junmyeon khẽ mím môi, vài giây sau đó lại thở dài: "Vâng... thật tốt."

...

Công việc với studio của Lee Sooman cũng chấm dứt rồi, Kim Junmyeon đã hoàn tất thủ tục cuối cùng trong lưu trình chủ động xin nghỉ của công ty.

Theo lý thì Kim Junmyeon không cần phải đến studio nữa, nhưng chuyện lại không như mong muốn, một cuộc điện thoại như cuồng phong bão táp vào sáng sớm đã cứu cậu khỏi vòng tay Oh Sehun.

Keyeast Media là ông lớn trong ngành đầu tư, là nòng cốt trong hội đồng bên A, vài tháng trước đã đặt bộ kịch bản phim suy luận bí ấn bối cảnh hiện đại ở Lee Sooman Studio, sau khi đưa một nửa bản thảo thì không còn tin tức gì nữa.

Một năm Keyeast Media nhận được hàng chục ngàn kịch bản, nhưng chỉ có một vài kịch bản trong số chúng được đưa vào quay. Khi Lee Sooman chuẩn bị quên béng đi chuyện kịch bản, thì cách đây một thời gian Keyeast lại gửi đến một lời đề nghị, khiến cho kịch bản này lại thấy ánh mặt trời.

Đó chính là "quả trứng vàng" còn dang dở mà Kim Junmyeon đang cầm trong tay.

Hôm nay Keyeast Media đã cử một nhà sản xuất đến thăm studio cùng với đạo diễn Yoo Jaesuk. Đạo diễn Yoo Jaesuk đã nghe danh Lee Sooman từ lâu cũng rất muốn gặp vị tài tử này, nhân tiện có thể thảo luận về kịch bản luôn.

Bình thường những cơ hội ra mặt để phát triển mối quan hệ thế này, Lee Sooman đều không muốn cho Kim Junmyeon đi, nhưng lần này là bất đắc dĩ nên ông ta mới cho phép Kim Junmyeon tham dự cuộc họp một lúc.

Kim Junmyeon đến muộn, Byun Yohan đứng ngoài phòng họp có vẻ lo lắng, anh ta dùng khẩu hình nói: "Anh Junmyeon, cẩn thận."

"Không sao." Kim Junmyeon mỉm cười vỗ vai anh ta, trái tim căng thẳng của Byun Yohan như được thả lỏng. Kim Junmyeon đẩy cánh cửa đi vào, phòng họp chật kín người, tất cả đều nhìn về phía cậu.

"Xin lỗi vì đã đến muộn." Kim Junmyeon ngồi vào ghế trống bên cạnh Lee Sooman, Byun Yohan mở máy tính xách tay ra, đặt đến trước mặt cậu.

Lee Sooman ngoài cười nhưng trong không cười: "Đây là trợ lý của tôi..."

Nhà sản xuất ở vị trí đầu trong hội nghị bàn tròn, tiếp theo anh ta là đạo diễn Yoo Jaesuk, tuy ông đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn rất hăng hái, còn có... nam chính Lai Guanlin.

Năm năm trôi qua, hai người mới gặp lại nhau.

Năm năm trước, một người là biên kịch mới tài năng vượt trội được đánh giá cao, một người là diễn viên nhỏ không tên tuổi. Năm năm sau, một người là biên kịch thất nghiệp quan hệ hạn chế chẳng đáng giá một đồng, còn người kia là diễn viên lưu lượng đang nổi chạm vào là nóng bỏng tay, đằng sau lại có tư bản chống lưng.

Vật đổi sao dời, một trời một vực.

Lai Guanlin đeo cặp kính gọng mỏng, bên khóe miệng có một nốt ruồi màu nâu, khí chất tinh tế thanh lịch, khá giống với phong cách của quý công tử trong phim dân quốc. Ngay khi Kim Junmyeon bước vào cửa, mắt cậu ta dán chặt vào Kim Junmyeon cho đến khi Kim Junmyeon ngồi xuống.

Suốt mấy phút sau, Kim Junmyeon vẫn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta.

Nhà sản xuất đã giới thiệu ngắn gọn về tình hình ở Keyeast, kịch bản đặt tại Lee Sooman Studio lần này có tên là "Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi". Một câu chuyện về tình yêu và sự trả thù.

Kịch bản này lại rất hợp khẩu vị của đạo diễn Yoo Jaesuk.

Phần tử tri thức của thế hệ trước có nền tảng văn hóa và trình độ văn học sâu rộng, quay phim chính là giá trị của sinh mạng, họ dùng cả trái tim, năng lực lẫn mạch máu để quay. Những cảm xúc tinh tế, suy nghĩ về cuộc sống của thiếu niên trong bộ "Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi", vừa vặn thỏa mãn mỗi yêu cầu nghệ thuật của đạo diễn Yoo Jaesuk.

Vì sự coi trọng của Yoo Jaesuk, nhà sản xuất cũng vô cùng coi trọng cây bút vàng trong ngành như Lee Sooman. Trong lúc nói chuyện, rất nhiều lần phải trưng cầu ý kiến của ông ta.

Lee Sooman lên giọng trịch thượng không chịu đề cập tới vấn đề có trong kịch bản, Yoo Jaesuk không mất kiên nhẫn, ông nghiêm túc lật vài trang trong kịch bản, trực tiếp hỏi: "Ông Lee, trong màn bảy, tại sao bố của Lee Jehoon lại yêu cầu cậu ấy phải cẩn thận trên đường đi? Dựa vào tình cảnh trước đó thì tình cảm của họ không hề tốt mới đúng."

Lee Sooman cứng họng, ngập ngừng ậm ừ nhìn Kim Junmyeon cầu cứu, nhưng Kim Junmyeon chỉ nhìn vào màn hình laptop, để mọi người nhìn một bên mặt lạnh lùng của cậu chứ không nói một lời.

"Cái này... có thể là do tôi nhớ nhầm." Lee Sooman cười gượng, ông ta vừa muốn dựa vào năng lực của Kim Junmyeon, lại vừa muốn bóp nghẹt Kim Junmyeon, thứ không cho ông chút mặt mũi này.

Yoo Jaesuk cau mày, những tình tiết trong kịch bản đều không phải vấn đề nhỏ, chuyện này mà cũng nhớ nhầm được sao: "Có chắc là ông nhớ nhầm không?"

Nụ cười trên mặt Lee Sooman cứng đờ, ông ta kiên trì gật đầu: "Tôi nhớ nhầm, ông xóa câu này đi!"

"Không thể xóa." Kim Junmyeon ngẩng đầu lên, trong mắt không có cảm xúc nào, cậu nói đâu ra đấy: "Trong màn thứ năm, sau khi Lee Jehoon trả thù trở về nhà, ngày hôm sau trên giày cậu ấy dính rất nhiều bụi, đó là bởi vì bố cậu ấy đã phát hiện vết máu trên giày nên đã đi ra ngoài giúp cậu ấy xử lý hiện trường vụ án, bố cậu ấy vẫn luôn biết con trai mình đã làm gì."

Kim Junmyeon nhìn Lee Sooman, thản nhiên nói: "Thầy Lee, ông đã quên những đoạn dẫn ý của mình rồi sao?"

Khuôn mặt Lee Sooman tái nhợt, tuy có chút chột dạ xấu hổ nhưng dù sao cũng là một kẻ lão làng, ông ta cười ha ha trước mặt mọi người: "Xem trí nhớ của tôi kìa, thường ngày làm việc bận rộn quá nên quên luôn cả thứ mình viết. Vẫn là Junmyeonie có trí nhớ tốt, tôi già rồi, thực sự xấu hổ quá!"

Yoo Jaesuk lắng nghe lời giải thích của Kim Junmyeon, đột nhiên được khai sáng, liếc nhìn Lee Sooman đầy trách cứ, ông quay đầu lại nhìn vào mắt Kim Junmyeon: "Cậu tên là gì?"

Lee Sooman vội vàng nói: "Đây là trợ lý của tôi, tên là..."

"Kim Junmyeon." Kim Junmyeon ngắt lời ông, nói thẳng tên mình.

Phòng họp yên lặng như tờ, mọi người nhìn nhau dò xét.

Yoo Jaesuk rất bất ngờ, nhìn cậu từ trên xuống dưới. Kim Junmyeon mặc một chiếc áo sơ mi sọc tương phản, cổ tay áo kéo lên, xương cổ tay rõ ràng sạch sẽ, cổ áo tùy ý nhếch lên một góc, mũi nhỏ cao, mặt mày sáng sủa, không thua kém gì so với các ngôi sao điện ảnh.

"Tôi rất ấn tượng với tên của cậu, có nghĩa là chính kiến không bao giờ thay đổi có đúng không?" Yoo Jaesuk mỉm cười.

Ấn tượng về cái tên Kim Junmyeon xuất phát từ bộ phim "Sự Cố Cuối Hè" ra đời cách đây năm năm, cũng vô địch phòng vé luôn năm ấy. Khi ấy Yoo Jaesuk đang đào tạo ở nước ngoài, ông rất chuộng những biên kịch tìm hiểu sâu về vấn đề cuộc sống và vận mệnh con người trong phim điện ảnh, ông nhờ công ty liên hệ với nhà biên kịch mới này, ai ngờ rằng khi nghe thấy tên Yoo Jaesuk đối phương lại thẳng thừng từ chối hợp tác.

Hiện tại ông vẫn còn nhớ người trợ lý đã khó xử khi trả lời với ông rằng: "Cậu ấy từ chối rồi, cậu ấy nói ông làm phim cao siêu quá không ai hiểu, tập trung quá vào lý tính hơn là cảm tính, ông và cậu ấy không đồng điệu."

Kim Junmyeon không rõ ý nghĩa của cái tên, cậu sinh ra đã không cha không mẹ: "Có lẽ vậy."

Nhận thấy tình hình không tốt cho mình, Lee Sooman ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, nghiêm túc nói như một nghệ thuật gia: "Tôi đánh giá rất cao Junmyeon, mặc dù trong những năm nay cậu ấy gặp khó khăn, nhưng tôi vẫn tin cậu ấy có thể viết một kịch bản hay như 'Sự Cố Cuối Hè', kịch bản hay thì luôn đáng để chờ đợi, đừng nói năm năm, mười năm cũng có thể đợi."

"Đạo diễn Yoo, ông nói có phải không?" Lee Sooman tìm kiếm nhận thức chung từ Yoo Jaesuk.

Yoo Jaesuk gật đầu, hứng thú nhìn Kim Junmyeon, là một đạo diễn hàng đầu trong nước, mỗi ngày ông đều chỉ đạo ảnh đế ảnh hậu diễn xuất, diễn xuất của Lee Sooman chỉ là trò trẻ con trước mặt ông, không đáng để chú ý.

Ông thực sự rất tò mò, chàng trai trẻ hăng hái đầy ý chí năm xưa sao lại chọn nơi xoàng xĩnh thế này, biến mình thành một chú mèo im lặng?

"Ông Lee, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, tôi mong sẽ được nhìn thấy nửa sau của 'Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi' càng sớm càng tốt." Yoo Jaesuk đứng dậy đưa tay ra, Lee Sooman bắt tay như trút được gánh nặng, thậm chí ông ta còn không nhận ra lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.

Kim Junmyeon đóng laptop lại, thư ký của Yoo Jaesuk bước tới, đưa cho cậu một tấm danh thiếp thiết kế thanh lịch vẫn còn thơm mùi mực. Tất cả những chuyện này diễn ra dưới mí mắt Lee Sooman, ông ta tức tối Kim Junmyeon nhưng không thể làm gì được cậu.

Người của Keyeast Media vội vã đến cũng vội vã đi, nhưng Lai Guanlin vẫn ngồi im lặng trên ghế, chờ tới khi trong phòng họp chỉ còn lại bốn người Lee Sooman, Kim Junmyeon và Byun Yohan.

Cậu ta đẩy mắt kính mỉm cười ấm áp với Kim Junmyeon bằng phong thái lịch thiệp của quý ông thượng lưu, vừa định nói gì đó, Kim Junmyeon lạnh lùng đứng dậy xoay người ra khỏi cửa, Byun Yohan cầm laptop đi theo.

Bầu không khí trở nên lúng túng. Giống như một điệu tango mà không có bạn nhảy.

"Tính tình đáo để quá nhỉ!" Lee Sooman gắt một câu.

Lai Guanlin tháo kính ra đặt lên bàn: "Tính tình của cậu ta không được tốt, nếu không sẽ làm tay viết thuê cho ông chắc?"

Lee Sooman ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng mình: "Cậu có thể nghĩ ra được cách nào để cậu ta ngoan ngoãn làm thuê cho tôi không?"

"Ông thực sự nghĩ cậu ta là Hello Kitty sao?" Lai Guanlin cười, nhìn ra cửa sổ, nói: "Phương pháp tôi dạy ông chỉ xài được một lần, ông có thể khiến con sư tử nhỏ này đầu hàng hay không thì phải dựa vào bản lĩnh chính mình. Nếu ông phế quá thì tôi cũng hết cách."

Lee Sooman do dự muốn nói lại thôi: "Chỉ cần Oh Sehun không nhúng tay thì tôi có cách khiến cậu ta ngoan ngoãn vào khuôn khổ, cậu có thể đảm bảo Oh Sehun đứng ngoài chuyện này không?"

Lai Guanlin duỗi người, không quan tâm lắm: "Thoải mái đi, Kim Junmyeon chỉ là con chó Pug bám dính Oh Sehun, Oh Sehun căn bản không coi cậu ta là con người."

Âm thanh trong phòng họp dần lắng xuống.

Kim Junmyeon mời Byun Yohan dùng bữa để cảm ơn sự giúp đỡ gần đây của Byun Yohan, hai người uống với nhau vài chén rượu, cũng chậm trễ không ít thời gian.

Mãi tới khi mặt trời lặn cậu mới gọi được một chiếc taxi, đèn neon ban đêm sáng rực, toàn thành phố rực rỡ chói mắt, radio trên xe phát một bài hát lạ lẫm.

Chất giọng của ca sĩ dường như rất tốt, dù đã cố để thay đổi theo giai điệu nhẹ nhàng vẫn có thể nghe ra được âm điệu và hơi thở trầm thấp đặc biệt kia, mỗi câu chữ đều được hát đúng tông nghe rất êm tai.

Kim Junmyeon hào hứng mở ứng dụng âm nhạc, lắc một cái để tìm bài hát.

Điện thoại rung lên.

[Ca sĩ: Oh Sehun.]

[No.1 tuyển tập các bài hát hot nhất năm nay.]

Kim Junmyeon ngây người, đầu ngón tay cậu chậm rãi lướt trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn nhấn vào một ký hiệu nhỏ, thêm ca sĩ này vào.

Studio của Lee Sooman tuy nhỏ nhưng loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Công ty chỉ có ba mươi người nhưng lại có hàng chục nhóm WeChat, mối quan hệ xã hội phức tạp như mạng nhện.

Tin tức về việc Kim Junmyeon đoạt lấy danh tiếng của Lee Sooman trong phòng họp được thêm mắm dặm muối, chẳng phải làm gì cũng nhanh chóng lan truyền. Cậu có khuôn mặt trời sinh thu hút phụ nữ và trẻ em, hầu hết các đồng nghiệp nữ trong nhóm WeChat đều đứng lên ủng hộ Kim Junmyeon "trừng phạt cái ác, dương cao cái thiện". Lee Sooman vốn dĩ keo kiệt, hay soi mói, không ít lần trừ tiền làm thêm của nhân viên, mọi người đã thấy ngứa mắt ông ta từ lâu rồi.

Kẻ bợ đít Lee Sooman cũng ở trong nhóm, tức giận chỉ trích Kim Junmyeon là người vong ân phụ nghĩa, bợ đỡ nịnh hót!

Cuộc chiến giữa hai bên lên đến đỉnh điểm.

"Một nhà biên kịch suốt năm năm không viết nổi một cái kịch bản mà cũng được gọi là biên kịch sao? Công ty khác trong một năm mà không nhận được dự án nào thì đã bị đá từ lâu rồi, chỉ có cậu ta là liên tục nhận được tiền lương trong năm năm qua mà không hề hấn gì, cô có thấy ông chủ nào coi trọng nhân tài như thế chưa? Không ngờ cậu ta lại là kiểu người ăn cháo đá bát như vậy."

"Sao anh biết anh ấy không viết bất cứ thứ gì? Lão Lee thậm chí còn trừ cả tiền nghỉ tang của Kim Junmyeon, tôi không tin ông ấy có thể nuôi không anh ấy suốt năm năm trời."

"Có bạn trai giàu có quyền lực đúng là tốt nhỉ, không phải làm việc vất vả để kiếm tiền, ai giới thiệu cho tôi một người giống Oh Sehun đi, @All: tôi sẵn sàng xếp hàng vào lúc nửa đêm để mua giày thể thao cho anh ta như Kim Junmyeon."

"Châm chọc khiêu khích thế là đủ rồi, đều là đồng nghiệp với nhau, đừng tọc mạch đời tư của người khác nữa. Anh ấy thường giúp mọi người chỉnh sửa kịch bản, có cần phải ăn nói khó nghe vậy không?"

"Lời nói có khó chịu thì cũng không bằng những chuyện xấu xa cậu ta đang làm, đạo diễn Yoo Jaesuk đã cho cậu ta một cơ hội, cậu ta sẽ lập tức vươn lên cành cây trở thành phượng hoàng thôi, còn có thể nhớ nổi thầy của mình nữa sao!"


Mọi người ai cũng cho mình là đúng, ai nấy đều rất tức giận, Yoona cũng ở trong nhóm, chứng kiến Kim Junmyeon bị nói xấu lung tung như vậy, cô giận run tay gõ một hàng: "Yoo Jaesuk đã biết đến anh Junmyeon từ lâu rồi, đánh giá anh ấy rất cao..."

Khi Kim Junmyeon nhận được ảnh chụp màn hình tin nhắn của Byun Yohan, cậu đang nấu canh, váng mỡ trong nồi canh đang trào lên, vị sâm thoang thoảng, thanh dịu mê người. Cậu lau qua tay, ấn vào bức hình dài chụp cuộc trò chuyện trong nhóm, lướt từ trên xuống dưới một lần, bình tĩnh trả lời hai từ đơn giản: "Là thật."

Byun Yohan đột nhiên mờ mịt, nhìn kỹ lại một lần, tầm mắt anh ta dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của Yoona, Kim Junmyeon đang xác thực cho câu nói của Yoona đấy hả?

Sự phẫn nộ của Byun Yohan cũng tan thành mây khói theo hai chữ "là thật" này, Anh Junmyeon vẫn bình thản tự nhiên cũng không để mấy chuyện ồn ào này vào trong mắt, chẳng trách người ta lại là "Anh", đúng là quá giỏi.

Kim Junmyeon nếm một thìa canh, hơi đắng của thuốc Bắc hòa quyện với mùi thơm tự nhiên của canh gà, vị ngon kéo dài quấn lấy răng và môi, cậu múc một muôi vào chiếc bát sứ trắng tinh tế, ngập ngừng một chút, cậu lại băm nhỏ thêm một chút gừng và câu kỳ tử rồi cho vào bát.

Thói quen này là người khác dạy cho cậu, lúc cậu đang tuổi mới lớn luôn cảm thấy món canh gà rất đắng, có một anh trai đã bảo cậu thêm một lát gừng và câu kỳ tử, như vậy sẽ trở thành "Qua xuân hạ thu đông, đắng cay ngọt bùi đều sẽ nếm trải."

Yeoju lại đến, lần này anh ta chỉ đi cùng Kibum, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng khách, hai khuôn mặt già dặn kia như mang mối thù sâu lắm.

Một xấp hợp đồng thỏa thuận chất đống trên chiếc bàn trà gỗ, bị giở tới cong cả góc. Oh Sehun khoanh tay ngồi trên sofa nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, thấy khuôn mặt Yeoju đau khổ như thể muốn mọc lên hoàng liên, trông rất không vừa lòng, nhưng cánh tay nhỏ thì không thể lay chuyển được chân vàng.

"Junmyeonie, tôi có một số chi tiết muốn nói với cậu về 'Nào Mình Cùng Đi Du Lịch'."

Yeoju nở một nụ cười cứng ngắc, phá đường tài của anh ta thì không khác gì giết bố mẹ anh ta cả, anh ta không thích Kim Junmyeon cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Thứ nhất là gia cảnh của Kim Junmyeon không có gì nổi bật, công khai mối quan hệ kia cũng không thể thu hút mọi người. Thứ hai, một khi công khai, sự hợp tác với công ty Lai Guanlin sẽ kết thúc, cả đống tiền sẽ không cánh mà bay.

Chẳng khác gì Kim Junmyeon thò tay vào túi lấy tiền của anh ta, món tiền này anh ta sẽ ghi lại vào trong sổ.

Kim Junmyeon đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh Oh Sehun, Oh Sehun ngả ra sau cổ cậu, ngón tay trỏ mân mê nốt ruồi nâu ửng đỏ, ban đầu chỗ này sạch sẽ không nhiễm bụi trần, nhưng đêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net