Tired days

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yixing khó chịu bước xuống sau cánh cửa xe nặng trịch, khuôn mày nhíu lại thật sâu vì mệt mỏi, kịch bản chưa đọc, bản thu demo bị lỗi, vũ đạo chưa dựng xong và hàng tá thứ đủ khiến Yixing phát điên. Có những ngày như vậy đó, những ngày mà thật sự chẳng thể làm gì cho đúng cả, công việc xoay vần như cái cánh quạt mà quật ngã người ta tả tơi.
Đẩy cánh cửa kí túc xá, nhìn ánh đèn vàng ấm toả ra từ góc bếp khiến Yixing nhíu mày, thức đến giờ này ngoại trừ Sehun thì không ai có thể cả.
"Sao chưa ngủ?"
"Em ra uống nước."
"Uhm."
Yixing gật nhẹ đầu, thả người xuống cái sofa rộng ở phòng khách, nhắm nghiền hai mắt.
Sehun đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Yixing.
"Anh có muốn nói chuyện không?"
Khẽ lắc đầu, Yixing mỉm cười và đứng dậy, chuẩn bị bước vào phòng tắm, dự định xối nước lạnh để giữ cho mình tỉnh táo, chuẩn bị thức trắng đêm.
"Anh ổn, em ngủ trước đi, được chứ?"
Sehun gật đầu, nhìn cánh cửa phòng tắm khép lại.
Sau hai mươi phút, cánh cửa nhà tắm bật mở, trước mắt Yixing là Sehun với li sữa ấm và một lát bánh mì kẹp vừa được hâm nóng. Dù là trước khi debut hay cho đến hiện tại, luôn có một Sehun luôn đợi Yixing như vậy.
Hai người im lặng ngồi dưới ánh đèn phòng bếp, Sehun vẫn kiên nhẫn đợi anh hoàn thành bữa ăn của mình. Đặt cái đĩa vào bồn rửa, Sehun nắm tay anh vào phòng của mình, nằm xuống và chừa một chỗ bên cạnh cho người đang đứng tròn mắt nhìn mình.
Yixing nhìn Sehun, rồi lại nhìn chỗ trống trên giường, lưỡng lự và cố gắng đấu tranh tư tưởng để không đổ ập lên vị trí ấm áp đó. Và dĩ nhiên, cuộc đấu tranh nhanh chóng thất bại.
Vùi cả thân mình vào đống chăn đệm thơm tho khiến mi mắt của người anh lớn nặng trĩu, họ không ôm nhau từ rất lâu rồi, khi mà Yixing bận rộn với những chuyến bay dài hay Sehun tất bật với những buổi hẹn chụp hoạ báo cho hàng loạt tạp chí danh giá.
Có lần, Yixing đã nghe người hâm mộ nói rằng, họ vốn không phải là tình nhân, nhưng lại đẹp đôi hơn cả một đôi nhân tình.
Ngay cả Yixing cũng cho là như vậy.

Sehun giữ im lặng, từ chối phá hỏng không khí thoải mái hiện tại. Gác cằm lên mái đầu của người anh trong nhóm, siết chặt vòng tay ôm của mình, Sehun hài lòng khi bản thân có thể trở thành một điểm tựa vững chắc cho Yixing. Nếu anh không muốn nói, vậy em cũng không hỏi, cứ ôm lấy anh khi anh mệt mỏi và không cần chất vấn phải trái đúng sai.
Yixing nhận ra mình cần những cái ôm của Sehun, và anh sẽ chẳng ngại ngần gì mà ôm gối qua ngủ cùng em út trong nhóm vào cuối tuần. Sehun không phàn nàn, mùi hương sữa nhè nhẹ trên cơ thể Yixing    thật sự khá thoải mái.
Thời gian trước kia, Yixing chấp nhận việc đối mặt với những lo lắng một mình, một vài lon beer hay một đêm thức trắng chẳng còn mấy xa lạ với cơ thể và tinh thần rệu rã. Hơn ai hết, anh hiểu rõ việc trở nên tỉnh táo nguyên đêm dài có khi còn dễ chịu hơn cả việc đưa mình vào giấc ngủ. Cho đến khi Sehun và những cái ôm xuất hiện, bất ngờ nhưng thoải mái.
Yixing đã thôi không thể thức trắng đêm sau lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau. Sehun luôn chờ anh trở về kí túc xá, hoặc ít nhất, chắn chắc rằng anh đã ngủ trước khi trở về phòng của mình. Hình như anh cũng không khó chịu hay bài xích chuyện này.
Các thành viên trong nhóm cũng vậy, ngoại trừ lần đầu tiên Chanyeol đã khá bất ngờ. Cậu nhóc cao lớn thức dậy vào buổi sáng và chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra đêm qua để hai người kia cứ quắp vào nhau đến nỗi tay chân thành một mớ hỗn độn hết cả.

Thỉnh thoảng, Yixing thường hay để đầu óc mình lửng lơ, giống như bây giờ, khi Sehun đã gọi tên anh được bốn lần và chẳng nhận được lời đáp nào.
"Yixing?"
"Hả..?"
Sehun thở dài, đến và ngồi cạnh Yixing trên cái ghế sofa tại phòng khách, nhấc chân anh lên ngang đùi mình và siết lấy thắt lưng nhỏ.
"Anh lại nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ đến món canh kim chi."
Yixing mỉm cười, nhích sâu hơn và ngả đầu vào lồng ngực rộng một cách thoải mái, díp mắt và cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến tìm mình khi Sehun cứ đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối phía sau của anh.
Sehun chỉnh sửa tư thế một chút, dùng bàn tay trống còn lại để cầm lấy cái remote và bật TV, chỉnh âm lượng xuống mức thật nhỏ.
Đợi một lát anh ấy thức dậy, họ sẽ đi ăn thịt nướng và canh kim chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC