3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

-"Làm sao đây. Em phát điên mất. Tại sao họ lại chửi anh ấy. Em có thể mở họp báo không anh." Bọn họ yêu nhau bốn năm được rồi chứ? Là cậu theo đuổi Nghệ Hưng, là cậu thầm mến anh ấy từ khi còn là thực tập sinh.

'Mình phải cố gắng hơn nữa, để có thể bảo vệ anh ấy.'

-"Bình tĩnh nào, mặc kệ dư luận thôi Thế Huân. Như Chung Đại đã làm ấy." Tuấn Miên an ủi cậu em bé nhỏ, mặc dù cũng sắp lên chức bố.

Thế Huân bỏ vào phòng bệnh, dù đã qua cơn nguy hiểm, Nghệ Hưng vẫn phải nằm tĩnh dưỡng khoảng 1 tháng, không được động đậy.

-"Nghệ Hưng, đồng ý với em nhé, sức khoẻ bản thân hàng đầu." Ngô Thế Huân đến rút điện thoại trong tay Trương Nghệ Hưng ra.

-"Uhmm, em có yêu con không, Thế Huân?"

-"Có chứ." Vì lo sợ cho sức khoẻ Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân trả lời có chút hời hợt.

Trương Nghệ Hưng rầu rĩ trong lòng, có lẽ em ấy chưa yêu mình đến mức sẵn sàng cho một đứa bé chảy dòng máu chung của cả hai. Đúng thôi, em ấy còn trẻ, còn sự nghiệp. Nếu em ấy không muốn, mình có thể nuôi đứa bé một mình. Người hâm mộ ngoài kia, họ nghĩ mình gài bẫy em ấy cũng đúng thôi, Ngô Thế Huân phù hợp với một người xuất sắc hơn mình.

7.
Nhìn Ngô Thế Huân gục đầu ngủ bên giường bệnh, Trương Nghệ Hưng xót xa.

Vì anh đột nhiên không thể tham gia vào album nhóm, nên họ phải chạy đua với thời gian, chỉnh sửa lại một số thứ, tập lại vũ đạo cho concert sắp đến.

Bỗng trong lòng Trương Nghệ Hưng có chút hối hận. Dù Ngô Thế Huân đồng ý với anh giữ lại đứa bé, nhưng trong lòng anh vẫn có một gút mắc không thể gỡ. Nó mơ hồ nhưng đôi khi siết tim anh đến khó thở. Còn khó chịu hơn là lời mắng chửi của cư dân mạng.

Danbb: truyện đã viết xong hết nhưng mình thích up từ từ hihi :>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net