Chương 2: Ta tên Alvis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đám ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên hơi mập, không biết với cái cơ thể có chút nặng nề như vậy ông ta làm cách nào có thể leo lên đường ống cao cỡ đó.

Khi đã thấy bọn họ chú ý đến mình, ông ta liền giơ tay thân thiện chào.

Gon có chút thắc mắc hỏi "Chú biết bọn cháu là người mới sao?"

Người đàn ông trung niên ra vẻ chắc chắn sau đó liền nhảy từ trên cao xuống mà nói tiếp.

"Dù sao đây cũng là lần thứ 35 của ta."

Đám Gon ai nấy đều sửng sốt, phải nói đến cuộc thi thợ săn diễn ra hằng năm mà theo số liệu ba năm mới có một người. Không những thế còn chưa kể đến các thí sinh chịu dày vò vì áp lực và căng thẳng do cuộc thi mang đến thậm chí là bị thương và mất mạng. Còn người đàn ông này thì có vẻ...không biết nên nói ông ta ngu ngốc hay ngoan cố nữa.

Dĩ nhiên Kurapika và Leorio đều thấy đó chẳng phải thành tựu gì đáng tự hào cho lắm.

"Đâu phải chuyện gì đáng để khoe."

Tuy nghe thấy bọn họ thì thầm về mình nhưng người đàn ông trung niên chẳng thấy thẹn, ngược lại còn vô cùng niềm nở giới thiệu bản thân.

"Ta có thể được coi như là người kỳ cựu ở đây, ta là Tonpa và nếu có điều gì không hiểu thì cứ hỏi ta."

Tonpa đưa tay ra liền được Gon bắt lấy nhằm xã giao, cậu giới thiệu tên bản thân cùng Kurapika và Leorio.

Đồng thời cậu có chút thắc mắc về những người tham gia cuộc thi Thợ săn liệu có người nào giống Tonpa tham gia nhiều lần như vậy không? Nghe được câu hỏi đúng ý, Tonpa tỏ ra bản thân là một người có kinh nghiệm dày dặn và chuẩn bị giới thiệu cho đám người bọn cậu một số đối thủ có năng lực đáng gờm.

Nhưng cũng chính lúc này một luồng uy áp mạnh mẽ giống như tấm lưới được dệt nên từ ý niệm bao trùm lấy toàn bộ không gian. Nó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc còn chưa thể tính được bằng giây đã biến mất như chưa từng tồn tại. Rõ ràng cảm giác bị nghiền nát quá mức rõ ràng khiến đám người thí sinh thợ săn trở nên cảnh giác với xung quanh.

Hầu hết những người có mặt tại nơi này đều có năng lực và bọn họ sẵn sàng đối mặt với những thử thách nguy hiểm.

Gon hốt hoảng nắm chặt cần câu cá, với giác quan nhạy bén hơn người của mình liền nhận ra trọng lượng khủng khiếp vô hình ấy đến từ phía trên. Nó đang di chuyển từ trên cao xuống tầng hầm ngầm, không chỉ riêng Gon mà một vài thí sinh có năng lực thật sự cũng cảm nhận được điều đó.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào thang máy đang chớp đèn đến khi ánh sáng tụ lại một điểm nhất định liền phát ra tiếng "ding!" rất vang.

Cánh cửa sắt tự động dần mở ra kéo theo biết bao căng thẳng của từng người, lo rằng sẽ phải đối mặt với thứ gì vô cùng đáng sợ nên sự hồi hộp lên đến đỉnh điểm. Nhưng người bước ra lại là một trong các hướng dẫn viên dẫn đường cho thí sinh, đôi mắt hẹp, dài với đồng tử đỏ đặc trưng của loài ma thú biến hình gian xảo sống trong rừng sâu.

Anh ta trùm khăn vải quanh đầu theo lối ăn mặc truyền thống của người dân Zaban. Khi thấy hàng loạt ánh mắt nhìn mình chằm chằm cũng không để ý đến bọn họ, người dẫn đường chỉ đứng đó và có một thằng nhóc tầm 14, 15 tuổi bước ra khỏi thang máy.

Mái tóc nó ngắn, chẻ mái và hơi xù mang màu trắng tinh cùng đôi đồng tử xanh trong veo tựa thu hết cả bầu trời vào trong được hàng mi dài che phủ trông như sông băng đang tan sau mỗi lần rung rinh. Dù nhỏ tuổi, vẻ mặt tinh xảo như được đẽo gọt có chút trưởng thành của nó là thứ đánh sâu vào thị giác từng người. Cứ cho là khoác lác đi, nhưng khuôn mặt của nó gần như là tuyệt tác hoàn hảo nhất mà tạo hóa có thể đắp nặn.

Đôi mắt xanh đảo qua nhìn đám người một lượt, nó không để tâm, thu lại cây dù đang bung ra. Sau khi bước khỏi thang máy, người dẫn đường chỉ làm ra một động tác cúi chào nhã nhặn mới đóng cửa thang máy lại rồi rời đi.

Gon rất nhanh liền nhận ra thí sinh tham gia cuộc thi Thợ săn mới xuất hiện đó là ai từ dáng người và chiếc dù mà người đó mang theo. Cậu ngạc nhiên cực kì, chưa kịp suy nghĩ đã chỉ thẳng về phía người đó một cách lỗ mãng.

"Anh ấy là người đi bộ trên trời mà em nói đó! Các anh chịu tin em chưa?"

Leorio nhanh chóng bịt miệng Gon lại, anh có chút sợ với việc dây vào mấy kẻ không nên chạm sau khi nghe ông thuyền trưởng kể về mấy kẻ bên ngoài.

Có lẽ giọng Gon hơi lớn nên bị những người khác nghe được, họ lại đánh giá một lượt thằng nhóc vừa mới xuất hiện. Ngoài cái giao diện đẹp ra thì bọn họ không ngửi được mùi kẻ mạnh toát ra từ nó nên cho rằng cái ý niệm nguy hiểm quét qua vừa nãy là từ người hướng dẫn, cũng bởi bọn họ chưa thấy người hướng dẫn nào tận tình theo thí sinh xuống dưới này cả.

Và sự vô tình của Gon khiến người kia chú ý đến, y chậm rãi đi về phía chỗ Gon. Bởi vì chiều cao cả hai chênh lệch nên y phải cúi xuống cho đối diện tầm mắt của cậu, đôi mắt xanh không lẫn tạp chất khiến người khác có cảm giác bị nhìn thấu.

Tưởng chừng y tính tấn công Gon nên Kurapika và Leorio muốn xen vào, ai ngờ y chỉ hỏi.

"Nhóc lúc đó thấy ta sao?"

Từ lúc y bị mất thứ đó khiến việc tu luyện của y chậm đi nhưng y lại không nghĩ rằng Gon có thể nhìn thấy mình lúc băng qua vùng biển theo cách kì lạ nhất có thể.

Đôi mắt hơi híp lại đánh giá Gon từ trên xuống, Kurapika và Leorio ở bên sẵn sàng vào tư thế chiến đấu thế nhưng Gon lại làm một điều ngoài sức tưởng tượng của họ. Cậu nhe hàm răng của mình ra để cười thật tươi, vô cùng tự do bắt lấy bàn tay của anh trai xinh đẹp không biết tên mà tự ra mắt bản thân với người ta.

"Vâng, em thấy anh lúc ở trên thuyền và em tên Gon, 12 tuổi. Còn anh thì sao?"

Bàn tay nhỏ của Gon có chút chai sạn khá sần sùi khi chạm vào tay y, nhìn cậu nhóc trẻ tuổi hiếu động trước mắt khiến y có chút chần chừ. Mãi một lúc mới nắm lấy tay cậu chặt chút và bắt lấy một cái.

"Ta tên Alvis, 34..., 14 tuổi." Alvis nuốt ngược chữ "trăm" trở lại.

Gon lúc này đang giới thiệu Kurapika và Leorio cho y, hai người kia chỉ gật đầu thay cho lời chào.

Tonpa bị ngó lơ từ nãy giờ cũng có cơ hội chen ngang vào, ông ta xem ra lại thấy có thêm người mới nên càng niềm nở hơn.

"Còn ta tên là Tonpa, cậu cũng hẳn là người mới nhỉ?"

Alvis nhìn ông ta cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi đứng sang một bên, cây dù không nhét vừa túi vải mà nếu để cho nó biến mất lúc này thì mọi người sẽ chú ý đến mất. Thế là ngoài một Gon mang theo cần câu cá ra thì có thêm một Alvis mang cây dù tham gia cuộc thi Thợ săn với tỉ lệ 1 chọi 10000.

Đối với những người đến từ bên ngoài  khiến Gon nảy sinh hứng thú, cậu không nhịn được hỏi Alvis.

"Sao anh lại tham gia cuộc thi Thợ săn vậy?"

=====

Bác thuyền trưởng không nhắc về Lục Địa Đen nên Gon, Kurapika và Leorio tới giờ vẫn nghĩ rằng Alvis là xã hội đen hoặc gì đó tương tự đến từ quốc gia khác bằng cách vượt biển trái phép🐧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net