CHƯƠNG 51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 51: MEILLET VÀ THƯ THƯ

Giữa Đế quốc Thú Nhân vô cùng bao la, trong vô số tinh cầu, thân phận của Julian căn bản không đáng nói.

Vốn dĩ không có thiệp mời, lần trước đắc tội Thư Thư ở cao ốc hoàng gia càng khiến người quen biết không dám dẫn người tới tiệc rượu.

Cứ tưởng rằng y không có duyên với bữa tiệc hoàng cung lần này, ai ngờ Meillet lại tìm tới...

Meillet là ai? Đó là con trai độc nhất của công tước Leonard, một trong ba vị công tước cao quý nhất đế quốc.

Meillet ít hơn Hoàng thái tử hai tuổi, từ nhỏ cùng Hoàng thái tử lớn lên bên nhau, quan hệ hai người vô cùng tốt, Hoàng thái tử trước giờ không để tâm các á thú nhân khác, nhưng khá tốt với Meillet.

Đương nhiên, đó không phải trọng điểm.

Quan trọng nhất là, Meillet vô cùng xuất sắc.

Từ khi còn rất nhỏ đã là người đứng đầu các cuộc thi tài nghệ, Edgar là người có thành tích cao nhất thi vào học viện hoàng gia, thì Meillet chính là á thú nhân đứng đầu bảng của ngôi trường này.

Edgar học ngành chỉ huy chiến đấu, sửa chữa robot và chiến thuật, thành tích luôn dẫn đầu, còn y học chế tác cơ giáp, chính trị và thiết kế vũ khí, cũng đứng đầu trường.

Năm nay chưa tới 30 tuổi đã là đại sư có tiếng ở đế quốc, còn thiết kế trang bị cho quân đội, cuối cùng trở thành chuyên gia về vũ khí đạn dược, không còn nghi ngờ gì nữa, Meillet chính là tuyệt đối xuất sắc.

Tài năng rực rỡ đã đành, Cách Lạc gia tộc đều ham muốn có mỹ nhân, đối tượng không đẹp thì chẳng thèm liếc mắt, đời nào cũng là gen tối ưu hóa, tướng mạo y càng xuất chúng còn hơn cả tài năng.

Dù nói gu thẩm mỹ mỗi người một khác, nhưng ai cũng phải công nhận Meillet là đẹp nhất, mà khí chất của y càng khiến các á thú nhân thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Ở đế quốc Thú Nhân, nếu Edgar được công nhận là thú nhân xuất sắc nhất, vậy thì Meillet chính là ưu tú nhất trong số các á thú nhân.

Trên mạng có á thú nhân lảm nhảm phải gả cho Hoàng thái tử, phải sinh con cho Hoàng thái tử, nhưng thực ra chỉ nói vậy thôi, trong số bọn họ hầu hết đều sớm phải kết hôn rồi... Nếu thật sự muốn nói đến, mọi người vẫn cảm thấy xứng đôi với Edgar nhất chính là Meillet.

Người giới thượng lưu, kỳ thực có rất nhiều người đã đến với nhau. Nếu không phải Edgar luôn trong quân ngũ, Meillet quá chăm chú sự nghiệp, bọn họ có khi đã ở bên nhau lâu rồi.

Cũng bởi vậy, khi Thư Thư, người họ hàng của Hoàng hậu vào ở trong hoàng cung, mọi người mới không quá để tâm.

Thư Thư mang khẩu khí không tốt lắm hỏi Cynthia "Meillet rốt cuộc là ai?", sau đó Cynthia phổ cập kiến thức xong, cuối cùng còn kích động nói rằng: "Meillet là thần tượng của tất cả các á thú nhân! Tôi sùng bái y nhất đó!"

Nói xong, phát hiện sắc mặt Thư Thư khó coi, Cynthia có chút ngượng ngùng: "Thư Thư, bây giờ tôi lại sùng bái cậu nhất! Tôi thấy cậu tốt lắm luôn ý!"

Đây rõ ràng chỉ là an ủi, Thư Thư có chút chột dạ, căn bản không tin Meillet kia thật sự lợi hại như vậy: "Y giỏi như vậy thật sao? Nếu vậy..." Edgar sợ là sẽ thích y rồi cũng nên?

Nghĩ thế, Thư Thư lấy máy truyền tin ra, bắt đầu tra cứu.

Tìm kiếm Meillet, các loại tin tức hiện lên, mở phần giới thiệu tóm tắt nhân vật ra, cậu còn thấy các loại giải thưởng Meillet từng đạt được từ nhỏ.

Nhiều giải thưởng quá, đếm không xuể mà! Còn có cái giải gì mà cậu thậm chí chẳng hiểu rốt cuộc là thi đấu cái gì!

"Thư Thư nhìn xong, tổn thương sâu sắc, Meillet này tại sao lại lợi hại như vậy? Lợi hại thì cũng thôi đi, lại còn đẹp mã nữa!

Meillet và Thư Thư khác nhau một trời một vực, kỳ thực cũng không phải loại hình mà Thư Thư thích, mà dù có là loại hình cậu thích, Thư Thư cũng không cách nào làm trái lương tâm nói y không đẹp, hay là chối bỏ việc mình gato vì đó là á thú nhân đẹp nhất cậu từng thấy.

"Meillet thật sự rất lợi hại đó!" Cynthia lại nói.

Thư Thư có chút chán nản: "Phải a."

Cynthia thấy cậu không vui, vội hỏi: "Nhưng mà cậu yên tâm, dù Meillet có lợi hại đi chăng nữa, đã chờ đợi bên Thái tử điện hạ lâu như vậy rồi mà ngài ấy vẫn không hồi đáp, cũng không chịu đính hôn với y, quá nửa là không thích y rồi."

Thư Thư nghe Cynthia nói xong, gật gật đầu, Edgar trước đây còn nói thích cậu mà, chắc chắn không thích tên Meillet kia đâu.

Nhưng mà cậu với Edgar đều là thú nhân, Edgar sẽ không thích cậu nữa, có khi lại quay qua thích tên này cũng nên.

Thế là cậu lại không vui nổi, không rõ vì sao, trong lòng nhất thời lại rối rắm.

Thư Thư và Cynthia ngồi trong góc phòng, giọng lại nhỏ, theo lý thì người khác không nghe được, nhưng Meillet và Julian vừa vặn đi tới, nghe được câu nói cuối cùng của Cynthia rõ rõ ràng ràng, cũng thấy Thư Thư gật đầu như thế.

Meillet dừng bước.

Từ nhỏ y đã thích Edgar, vẫn luôn theo đuổi người ấy, để có thể trở thành á thú nhân xứng đôi với hắn mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, nhưng rồi... Edgar chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào, thậm chí còn chưa từng gần gũi với y lấy một chút, cho nên để tránh cho Edgar nhận ra tình cảm của mình rồi xa lánh mình, y chỉ có thể đè nén che giấu tình cảm ấy.

Cho tới tận năm nay, Edgar sắp 30 tuổi, đã tới tuổi kết hôn, phụ thân y đi thăm dò chuyện Edgar mới biết được hắn đang lành ít dữ nhiều, dưới tình huống đó, e là dù sống sót cũng không tránh khỏi tự bạo thú hạch, càng làm cho y nhất quyết muốn lật tung từng ngóc ngách tinh cầu kia tìm Edgar, nhưng không thấy. Y còn tưởng rằng Edgar đã chết, nén đau thương tìm một tinh cầu xa xôi bái sư học nghệ, dự định rời xa thủ đô tinh để quên được Edgar...

Kết quả, không quên được, mà Edgar còn sống sót trở về!

Nhận được tin tức xong, y dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc việc học tập, vội vội vàng vàng trở về thủ đô tinh, không ngờ trong hoàng cung lại xuất hiện thêm một á thú nhân.

Y vốn tò mò về người này, chủ động đi tìm cũng là muốn dè chừng á thú nhân kia...

Y kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi mới mượn bữa tiệc lần này để tới xem xem á thú nhân kia thế nào.

Hoàng cung, y đã quá quen thuộc, khi còn bé thường được tự do ra vào nơi đây, tiệc rượu cũng đã tham gia mấy lần... Vốn muốn chào hỏi Ian trước, nhưng thấy Julian nói bắt gặp Thư Thư...

Meillet luôn bình tĩnh là thế, vậy mà cuối cùng vẫn không nhịn được muốn xem Thư Thư có bản lãnh gì.

Người khác đều nói Edgar không thích Thư Thư, nhưng y vẫn không yên lòng được, thậm chí có dự cảm xấu.

"Edgar trước kia không thích Meillet, nhưng lớn lên đẹp đẽ như vậy, lỡ sau này Edgar thích y thì phải làm sao?" Thư Thư chấn chỉnh lại tâm trạng phức tạp của mình, vẫn thấy thật đau lòng, hẳn là lo Edgar trọng sắc khinh bạn, có á thú nhân để yêu đương rồi sẽ không quan tâm mình nữa: "Nếu Edgar thích y, đuổi tôi ra ngoài..."

Hiện giờ trên đế quốc cậu không nhà không người thân, nếu bị đuổi đi, vậy thì bơ vơ bất định rồi!

Tuy nói Edgar là đồ đệ cậu, nhưng Thư Thư cũng biết, Edgar đến giờ e là không có tí ý niệm gì về quan hệ thầy trò này, nếu không ai lại đi tỏ tình với sư phụ như thế?

"Vậy thì làm Edgar thích cậu đi..." Cynthia nói, mới được nửa câu, biểu tình đột nhiên cứng ngắc - người mà cậu ta và Thư Thư đang nhắc tới, vai chính Meillet, đang đứng ngay sau Thư Thư kìa!

Cynthia nhất thời rụt lại, cúi đầu chọt chọt Thư Thư... Meillet đến a!

"Giờ muốn Edgar thích tôi hình như hơi khó a..." Thư Thư lại thở dài, hỏi: "Cynthia, cậu sao vậy?"

"Bị giật mình đi." Một giọng nói êm tai từ phía sau Thư Thư vang lên, cậu quay đầu thì thấy một á thú nhân tuyệt đẹp đang tiến tới.

Cậu bị dọa, cả kinh nói: "Meillet!"

"Xin chào. Tôi là Meillet." Meillet đưa tay ra, chỉ là động tác chào hỏi bình thường, không hiểu sao y lại khiến nó trở nên đặc biệt ưu nhã đến vậy.

"Xin... Xin chào, tôi... tôi là Thư Thư." Thư Thư cũng đưa tay ra, cậu biết đế quốc có động tác bắt tay chào, rung lắc mấy cái.

Julian nhìn bộ dáng của Thư Thư, phì cười, bắt tay là lễ tiết bình thường nhất giữa các á thú nhân, chạm tay là được rồi, động tác bắt tay vốn tao nhã là thế mà bị Thư Thư làm thành thô lỗ kinh khủng, tức cười thiệt.

Trước kia hắn còn e ngại Thư Thư, nhưng bây giờ... Thấy người này ngay cả lễ tiết thông thường nhất còn làm không ra hồn, bảo Edgar thích cậu ta cũng khó a... Julian chẳng sợ Thư Thư tí nào nữa.

Meillet cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, á thú nhân này tuy đáng yêu, nhưng toàn thân dáng vẻ thực quê mùa, y không tin Edgar sẽ thích người này.

Bất quá, Edgar không ưa, người này lại có ý.

Ấn tượng của Meillet về Thư Thư thật sự không tốt, nhưng giờ đã bình tĩnh lại, tất nhiên không thể thất lễ được: "Tôi biết cậu, cậu là họ hàng với chú Ian, tôi đang tính đi chào chú ấy một tiếng, cậu có đi cùng không?"

Meillet lúc gọi "chú Ian" thân mật cực kỳ, Thư Thư theo bản năng không được vui, muốn từ chối, nhưng nhớ ra Edgar cũng ở đó, lập tức đáp: "Muốn, tôi đi với anh."

Thấy Thư Thư tỏ vẻ như nóng lòng ra trận, Meillet có chút buồn cười, nhưng không nhiều lời, đi lên lầu trước.

Julian đương nhiên không theo sau nữa, lùi sang một bên, Cynthia thì nhát gan nên đứng yên một chỗ, cuối cùng chỉ có Thư Thư vội vã đuổi theo Meillet, nhìn cứ như tùy tùng.

Thấy Thư Thư và Meillet đã đi xa, Julian khinh bỉ liếc Cynthia: "Lá gan cũng lớn thật, dám nghị luận Meillet cơ đấy!"

Cynthia đỏ cả vành mắt, một lời cũng chẳng dám phân bua.

Julian không kiêng kị gì Thư Thư nữa, đối với Cynthia càng không, thậm chí còn trút giận lên cậu ta: "Ngươi tưởng rằng Thư Thư kia có thể được Thái tử điện hạ thích thật sao? Nằm mơ! Không thấy gì sao? Trên người cậu ta căn bản chẳng có mùi của điện hạ, chỉ e điện hạ còn chưa thèm động tới một ngón tay kia!"

Thú nhân và á thú nhân có tiếp xúc thân mật xong, trên người á thú nhân sẽ lưu lại mùi vị, Thư Thư lại hoàn toàn không có...

Thật ra đây là vấn đề về tập tính cá nhân, là một chú chuột đồng có ý thức lãnh địa, cậu không chịu được mùi gì quá nồng đậm trên cơ thể mình, chủ nhân trước đây bắt lấy cậu, cậu đã phải tẩy sạch một lần, giờ trên người có mùi của Edgar, cậu cũng sẽ tắm cho sạch sẽ...

Đương nhiên, có thể làm sạch được, là vì Edgar chưa xâm nhập quá sâu, không có trao đổi dịch thể.

"Mà dù có động tới thì đã sao nào? Điện hạ không đời nào chịu đưa thú châu cho cậu ta đâu." Julian nói, thấy bộ dáng sợ sệt của Cynthia, càng đắc ý, tức giận lúc chia tay bạn trai cũ cũng tan sạch, thậm chí có chút vui mừng lúc trước không nhận thú châu của tên kia, bằng không, bọn họ chỉ có thể quấn lấy nhau như thế.

Thú châu trong cơ thể chỉ có tự thú nhân lấy ra được, mà bạn trai cũ đã từng lấy thú châu ra muốn tặng cho hắn.

Lúc đó vừa vặn vì sự có mặt của Frank nên không vừa mắt, không nhận. Trước lúc chia tay còn hối hận, nhưng giờ... Quen biết với Meillet rồi, hắn nhất định có thể tìm được một thú nhân khác tốt hơn.

Nếu giờ người kia có kiên quyết nhét thú châu vào miệng hắn, hắn cũng sẽ phun ra, không cho nó lưu lại trong cơ thể mình – á thú nhân ăn thú châu xong sẽ hình thành tử cung, rồi tiếp xúc thân mật với thú nhân sinh ra hài tử, nhưng tất cả quá trình này, á thú nhân vẫn có thể từ chối.

Á thú nhân nếu đối mặt với thú nhân mà mình vô cùng chán ghét, tuyệt đối không thể tiếp nhận thú châu kia, chỉ cần điều chỉnh thân thể một chút là sẽ đẩy được thú châu ra ngoài.

Đương nhiên, nếu đã yêu thích thú nhân kia, vậy sẽ không cách nào từ chối thú châu được... Trong lịch sử còn có thú nhân mới vừa lấy thú châu ra tặng á thú nhân, á thú nhân còn chưa kịp ăn, thú châu đã trực tiếp biến mất, sáp nhập thẳng vào cơ thể kia.

CHƯƠNG 52: TÌNH ĐỊCH BẠI LUI

Thư Thư và Edgar vừa rời phòng nghỉ ngơi, Ian liền đóng camera không quan tâm chuyện bên ngoài nữa.

Y không phải người nhiều chuyện, không có hứng thú xem náo nhiệt gì, nói thật, tổ chức một bữa tiệc đã khiến y thấy phiền lắm rồi, nếu không đã chẳng mấy năm mới tổ chức một cái.

Lấy máy truyền tin lên mạng, Ian bắt đầu xem tin tức, Chris thấy thế cũng bắt đầu xem bưu kiện gửi tới.

Hai người đang tranh thủ bận rộn thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Hôm nay tổ chức tiệc, nhiều người tới hoàng cung, cho nên phòng nghỉ có người canh gác, thân phận không hợp lệ thì tuyệt đối không thể tới đây được, chắc loanh quanh lại mấy người kia, Ian nói thẳng: "Vào đi."

Cửa mở, người bên ngoài tiến vào, Ian lúc này mới phát hiện người mới tới là Meillet.

"Chú Chris, Chú Ian." Meillet đi vào, liền hỏi thăm: "Con mới về nên thân thể không khỏe, không thể tới chào hai chú ngay, hôm nay tới sớm, có quấy rầy hai chú chăng?"

"Hóa ra là Meillet a, nghe nói con vừa thiết kế ra một cơ giáp cấp A? Giỏi quá!" Ian cười hiền hòa.

Ian vẫn luôn ưng Meillet, trước khi Edgar mất tích còn có tâm ý tác hợp hai đứa với nhau, thế nhưng bây giờ Edgar đã có người thương, y cũng đành dẹp bỏ tâm tư này.

Chris gật đầu với Meillet, sau đó thấy Thư Thư chạy vào từ phía sau Ian.

Chris rất hài lòng về Meillet, con trai mình và Meillet không thành đôi thì thấy đáng tiếc, bất quá bây giờ so với Meillet, Thư Thư mới là người một nhà..

"Thư Thư, sao không ở dưới ăn chút gì đi?" Chris luôn ít lời thế mà lại chủ động hỏi han, còn mỉm cười nhẹ nhàng khó nhận ra nổi.

Thư Thư cũng chẳng biết sao mình lại chạy lên đây nữa, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đồng thời cảm thấy bản thân có chút vô dụng.

"Thư Thư cũng tới rồi, nào, để ta giới thiệu cho con một chút." Ian đứng lên, kéo Thư Thư lại gần giới thiệu sơ lược Meillet cho Thư Thư, rồi lại giới thiệu Thư Thư cho Meillet.

Thư Thư bị Ian lôi kéo, không thấy Edgar đâu, nhẹ cả người, thế nhưng Meillet lại hơi 'hồi hộp'. Y cảm nhận rất rõ rằng, Ian và Chris gần gũi với Thư Thư hơn.

Vì là họ hàng ư? Meillet có chút không thoải mái, nhưng nhờ rèn luyện từ nhỏ, không biểu lộ ra ngoài, ngược lại còn ngồi hàn huyên với Ian.

Tán gẫu Meillet là chuyện Ian rất có hứng thú, hai người chuyện trò vui vẻ, nhưng Thư Thư nghe cứ như lạc vào sương mù, cơ bản không có cơ hội chen lời.

Mới biết ít chữ chưa được bao nhiêu, càng không hợp với bên ngoài thủ đô tinh, giờ mà nói được gì mới là lạ!

Nghe Meillet với Ian nói toàn chuyện mình không hiểu, rồi nhìn nhất cử nhất động tao nhã của Meillet, Thư Thư đột nhiên có chút mặc cảm tự ti.

Cậu cứ tưởng mình đã rất lợi hại rồi, dù sao cũng là yêu tinh, trên đời này yêu tinh được mấy mống a? Nhưng tới đây rồi mới biết, yêu tinh thì làm được cái gì nào?

"Thư Thư, nếu thấy chán quá thì đi tìm Edgar đi." Chris nói.

Thư Thư nghe xong mới giật mình, kỳ quá đi, sao tự dưng đa sầu đa cảm vậy?

"Đúng rồi? Tại sao con không thấy Edgar đâu hết?" Meillet cũng hỏi.

Lời vừa dứt, cửa phòng mở ra, Edgar từ ngoài tiến vào.

Edgar quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thư Thư một chút, thở phào nhẹ nhõm, mới nãy tới nhà bếp, trở ra lại không tìm thấy Thư Thư, chỉ có Cynthia ngồi một mình trong góc... Thư Thư chưa hiểu biết nhiều, hắn rất lo Thư Thư sẽ gặp chuyện không hay, bây giờ thấy cậu không hề gì mới yên lòng.

"Edgar, đã lâu không gặp." Meillet đứng dậy chào.

"Đã lâu không gặp." Edgar gật đầu chào lại, rồi hỏi: "Calvin đâu? Không đi cùng cậu sao?" Hắn, Calvin và Meillet lớn lên bên nhau, trước đây Meillet không đi cùng Calvin thì sẽ đi tìm hắn.

"Calvin? Từ lúc về tới giờ chưa gặp." Meillet cười, sắc mặt khó coi, y một mình tới tìm Edgar, vậy mà Edgar chẳng thèm để mắt, còn kéo Calvin vào cuộc nữa.

"Chắc cũng sắp tới rồi, tôi gọi hắn tới gặp cậu." Edgar nói.

Meillet có chút khó chịu, cuối cùng nói: "Không cần, tôi tới chào chú Ian và chú Chris thôi, Calvin thì để gặp sau cũng được."

Meillet nói cũng đúng, Edgar gật đầu, phát hiện Thư Thư tựa hồ không vui lắm, lập tức hỏi: "Em sao vậy?"

"Cũng không có gì." Thư Thư nói, cậu rất muốn bàn bạc với đồ đệ, để hắn đừng đuổi cậu ra đường, nhưng không muốn hỏi khi có Meillet ở đây, đành nhịn xuống.

Edgar chỉ có thể nói: "Có muốn ăn món gì không? Ta cho nhà bếp mang tới?"

Thư Thư lắc đầu.

Edgar không gặng hỏi nữa, Meillets lại đột nhiên hỏi Thư Thư: "Thư Thư, trước đây cậu ở tinh cầu nào? Tôi từng đi nhiều nơi, không chừng từng ghé qua quê hương cậu rồi." Trước kia không để ý tới Thư Thư, nhưng Edgar lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt chờ mong đó... Thư Thư này đến cùng là làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi khiến bao hi sinh và nỗ lực của y đổ sông đổ bể như vậy?

"Trước đây tôi ở Thiêm tư tinh cầu." Thư Thư nói.

"Là nơi Edgar tiến hành huấn luyện? Chắc nơi đó phải đẹp lắm?"

"Rất đẹp, có rừng rậm rất lớn."

"Nghe nói khắp Thiêm tư đều là rừng rậm nguyên sinh, tôi còn chưa tới chơi lần nào, hẳn là sẽ rất thú vị." Meillet lại nói.

Đã đẹp trai còn khéo nói chuyện, Thư Thư không khỏi gato, nhưng hàn huyên xong lại thấy, Meillet không đáng ghét chút nào hết, thậm chí cậu còn thấy kỳ quái, chẳng hiểu tại sao mình phải ghét Meillet nữa.

Khi kể về những nguy hiểm trong rừng sâu, Thư Thư thậm chí phấn khích nhắc tới con hổ lớn từng gặp: "Trong rừng có một con hổ rất to, cao như vậy nè, thoạt nhìn đáng sợ lắm luôn, còn muốn ăn thịt tôi, khi đó tôi sợ chết đi được... Bây giờ tôi ghét hổ nhất!"

"Con cọp kia muốn ăn thịt cậu? Sao đó thì sao?" Meillet tò mò hỏi, Ian và Chris cũng nhìn lại – Thư Thư và Edgar còn từng gặp chuyện nguy hiểm như vậy sao?

"Con cọp kia bị Edgar đánh chết a! Vẫn là Edgar lợi hại nhất." Thư Thư cao hứng nhìn Edgar, ai dè Edgar lại không có vẻ gì là vui cả.

Đột nhiên cậu nhớ ra Edgar từng dặn, không được để lộ chuyện khi đó cho người khác biết... Tuy chưa nói tới chuyện chính, nhưng mà mới nhắc có tí ti thôi, Edgar cũng sẽ tức giận sao?

Thư Thư lập tức ngậm miệng, lại không biết thực ra Edgar đang buồn bực chuyện khác – Thư Thư đang công khai tán gẫu với á thú nhân khác, còn trò chuyện vui vẻ đến vậy!

Meillet dù là á thú nhân, nhưng lại khác hẳn các á thú nhân khác, so với tuyệt đại đa số thú nhân còn muốn kiên cường hơn... Người như thế, lúc tìm đối tượng chắc cũng không quá để ý thú nhân mạnh yếu thế nào, ngược lại có khi còn muốn tìm một thú nhân biết điều một chút, mà Thư Thư... Chắc không phải vậy chứ?

Dáng dấp Thư Thư còn dễ nhìn như vậy... Cách Lạc gia tộc khéo lại nhìn trúng thì sao!

Edgar liền đề cao cảnh giác.

"Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, Calvin cũng đã tới, Meillet, chúng ta xuống xem đi?" Edgar nhìn Meillet,.

Meillet nghe Thư Thư kể chuyện sống chung với Edgar ở Thiêm tư, đang không vui, lại thấy Edgar bắt chuyện, nhất thời vui vẻ hẳn, Edgar muốn cùng ra ngoài, y sẽ không từ chối: "Được."

"Tôi cũng đi!" Thư Thư theo bản năng nói.

"Bữa tiệc bắt đầu rồi, em nghe mẫu phụ dặn dò chút chuyện đi." Edgar cự tuyệt.

Thư Thư buồn bực.

Edgar còn tưởng là cậu không nỡ rời Meillet, cũng buồn bực bỏ ra ngoài.

Meillet theo sau Edgar, phát hiện hắn không dẫn mình xuống sảnh yến hội, lại đi ra hoa viên đằng sau, tâm tình vi diệu.

Edgar vừa rồi không quá hữu hảo với Thư Thư, có phải là vì thấy á thú nhân kia chạy vào rừng rậm làm phiền nên mới tới cứu?

Đang nghĩ thế, Meillet lại thấy Edgar dừng bước.

"Meillet, sau này đừng tìm Thư Thư nói chuyện nữa." Edgar đột nhiên mở miệng.

"Sao vậy?" Meillet giật mình, Edgar lẽ nào muốn xa lánh Thư Thư, làm cậu thấy khó mà lui?

Edgar cân nhắc một chút, cảm thấy đối với anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ vẫn nên ăn ngay nói thật thì hơn: "Ta không thích cậu ấy nói chuyện với ai khác, sẽ nổi cơn ghen!"

Meillet nhất thời không phản ứng kịp, ghen? Ai ăn dấm chua?

Edgar nói xong lại nhớ ra có chuyện muốn hỏi: "Meillet, ta nhớ cậu có rất nhiều người theo đuổi, cậu thích nhất được tặng quà gì?"

"Sao tự dưng lại hỏi cái này?" Giọng Meillet có chút khô cằn.

"Ngoài ăn ra, ta thật không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net