Bữa ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : jay63133276

Cao Khải Thịnh đã ăn hai bát mì thịt lợn trước khi chết, còn Lý Hưởng thì sao ?


Lý Hưởng bước vào cửa tiệm vào buổi trưa, khi mặt trời chói chang nhất. Cậu ấy không nhìn thực đơn, gọi món rồi thanh toán một cách hào phóng, sau đó ngồi xuống chiếc bàn trống cạnh cửa sổ.

Vị trí của tiệm tôi khá đặc biệt, ngay bên kia đường là Cục Công an thành phố Kinh Hải, thường xuyên có cảnh sát đến ăn trưa hoặc ăn khuya.

Lý Hưởng cũng là khách quen, lần đầu tiên đến đây ăn cơm, cậu ấy còn là một cảnh sát trẻ tuổi. Sáu, bảy năm sau, tôi nghe đồng nghiệp đều gọi cậu ấy là "đội trưởng Lý", còn trẻ thế mà đã là đội trưởng Đội điều tra tội phạm rồi.

Trí nhớ của tôi rất tốt, đây là lần thứ ba Lý Hưởng đến ăn cơm trong tháng này.

Một lần vào đầu tháng, trong giờ nghỉ trưa, đầu bếp ngồi bên ngoài trò chuyện với vợ chồng chúng tôi. Cậu ấy vội vàng đi vào, có vẻ rất đói bụng, chỉ bảo chú Bảy đầu bếp nấu cho cậu ấy một bát mì là được.

Mì vẫn còn bốc khói khi được bưng ra, nhưng cậu ấy không quan tâm đến độ nóng, ăn một cách ngấu nghiến, thậm chí còn húp sạch cả nước súp. Chú Bảy là một người khó tính nhưng lại rất tốt bụng, chú luôn dặn cậu ấy ăn từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn.

Cậu ấy đặt bát xuống, lau miệng, nói rằng sau khi họp xong liền chạy đến hiện trường, cả buổi sáng chưa có gì trong bụng.

Trước khi đi, tôi còn gói cho cậu ấy một phần bánh cuốn, nói rằng đội trưởng Lý đã làm việc vất vả rồi. Lúc đầu cậu ấy không chịu lấy, nhưng hình như nhớ ra điều gì đó, cậu ấy bảo tôi thêm giúp hai thìa nước tương, sau đó nhất quyết trả tiền rồi mới đi.


Lần thứ hai là vào tuần trước, hơn chín giờ tối một chút. Sau khi tiễn bàn khách cuối cùng, chồng tôi thu dọn bàn ghế chuẩn bị đóng cửa, còn tôi thì đang tính tiền ở quầy thu ngân. Lúc này Lý Hưởng bước vào cửa, gương mặt ửng đỏ, nồng nặc mùi rượu. Cậu ấy vẫn chỉ gọi một bát mì.

Chỉ là giờ này chú Bảy đã về nhà, đồ ăn cũng không còn bao nhiêu. Tôi đành vào bếp sau nấu một gói mì, thêm trứng luộc và vài lát rau xanh cho cậu ấy ăn tạm.

Cậu ấy trông không được khỏe lắm, tay trái liên tục ấn vào bụng trong lúc ăn mì. Nhưng tối hôm đó tôi bận quá, đóng cửa xongcòn phải đến chỗ bố mẹ đón con gái, không có thời gian hỏi cậu ấy thêm vài câu. Lúc vợ chồng tôi thu dọn đồ đạc xong thì người ngồi trong góc ăn mì cũng đã rời đi, trên bàn còn để lại tiền cho bát mì lòng bò.


Lần thứ ba là vào hôm nay, bình thường cậu ấy hiếm khi đến đây vào giờ này. Tôi mang ra bát mì lòng bò không rau mùi mà cậu ấy gọi. Khi tôi đặt bát mì xuống, cậu ấy vẫn đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, lại giống như đang chờ đợi ai đó.

"Cuối cùng hôm nay đội trưởng Lý cũng có thể ăn được mì lòng bò rồi."

Tôi đặt bát lên bàn, đùa với cậu ấy một câu.

Cậu ấy lập tức nhận ra tôi đang nói về hai lần trước cậu ấy đến tiệm không đúng lúc, cậu ấy có chút xấu hổ, đôi lông mày đang cau lại hơi giãn ra, mím môi cười.

"Được rồi, mau ăn đi, chú Bảy còn cho cậu thêm một quả trứng nữa đấy."

Không đợi cậu ấy từ chối, tôi nói tiếp ngay.

"Chú Bảy thích nói chuyện cùng cậu, đừng phụ lòng chú ấy."

Sau đó Lý Hưởng đành bỏ cuộc, ngại ngùng cảm ơn, dùng đũa khuấy mì vài lần rồi gắp trứng dưới đáy bát lên.

"Chị cảm ơn chú Bảy hộ tôi nhé."

Tôi đồng ý và định quay lại bếp phụ giúp, nhưng cậu ấy đã gọi tôi lại. Cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm nói.

"Thêm một phần cơm cuộn trứng và cháo cá."

Tôi đang định hỏi cậu ấy có cần gói mang về như mọi khi không thì đã thấy cảnh sát An Hân trong chiếc áo khoác da màu đen bước vào cửa tiệm.

Nhắc mới nhớ, An Hân cũng là khách quen của cửa tiệm chúng tôi.

Khi cửa tiệm chúng tôi mới mở, cậu ấy thường đến đây, đôi khi đi ăn trưa một mình, đôi khi đi cùng một người đàn ông trung niên, tôi nghe cậu ấy gọi người đó là "Sư phụ". Nhưng hầu hết thời gian, cậu ấy sẽ đến cùng với Lý Hưởng.

Năm 1998, tôi mới kết hôn, nhìn có vẻ lớn hơn bọn họ một chút, Lý Hưởng lần đầu tiên đến ăn cùng An Hân, cậu ấy vui vẻ gọi tôi là "chị", An Hân lập tức dùng đũa gõ vào mu bàn tay cậu ấy .

"Cậu trông còn già hơn cả bà chủ, gọi chị không thấy ngượng miệng hả ?"

Lý Hưởng gãi đầu, đỏ mặt xin lỗi tôi, An Hân ngồi đối diện không nhịn được cười.

Tôi thực sự không thể nhớ họ đã ăn gì vào ngày hôm đó, chỉ nhớ rằng An Hân đã ăn xong trước, tính tiền rồi rời đi, cậu ấy đắc thắng nói với Lý Hưởng.

"Cậu mới phải gọi tôi là anh, tôi còn lớn hơn cậu hai tháng đấy !"

Sau đó bọn họ thường đến ăn cùng nhau. Có đôi khi họ không đến cùng lúc nhưng người đến trước luôn gọi phần cơm hai người, đợi người kia đến là có thể ăn ngay. Hai người họ cũng nhớ rõ khẩu vị của nhau, mì của Lý Hưởng không có rau mùi, bát của An Hân nhất định phải có ớt.

Theo thời gian, ngay cả tôi cũng nhớ được khẩu vị của bọn họ.

An Hân ngồi xuống chưa được mấy phút, tôi đã bưng cơm cuộn và cháo lên bàn. Cậu ấy ngơ ra một lúc, sau đó liền ngẩng đầu lên cảm ơn tôi, cậu ấy không nói chuyện với Lý Hưởng, chỉ cầm đũa cúi đầu ăn.

Khi tôi quay lại phía sau quầy, chồng tôi huých tay tôi, thì thầm.

"Cảnh sát An và đội trưởng Lý hôm nay có gì đó không đúng lắm."

Tôi liếc nhìn bàn của hai người họ, Lý Hưởng đang nói chuyện với An Hân, dường như vẫn chưa động vào bát mì trước mặt. An Hân vốn đang cúi đầu húp cháo, nghe thấy gì đó liền ném mạnh cái thìa vào bát.

"Cậu nói sự thật với tôi có được không ?"

Lúc này đã gần một giờ, giờ cao điểm ăn trưa đã trôi qua, ngoài bọn họ ra, trong cửa tiệm chỉ còn lác đác vài ba vị khách. Tông giọng đột ngột tăng cao của An Hân khiến mọi người xung quanh tò mò, cậu cảnh sát mặc đồng phục ở bàn bên quay vừa đầu nhìn bọn họ liền bị đồng nghiệp bên cạnh vỗ vào gáy.

Lý Hưởng đã nói gì tôi cũng không biết, chỉ thấy sắc mặt An Hân không được tốt lắm, lại cầm thìa, cúi đầu húp cháo, không nói nữa.

Trong vài năm qua, những cảnh tượng tương tự đã xuất hiện vài lần. Sau năm 2000, không biết chuyện gì đã xảy ra, số lần họ cùng nhau đến ăn đã giảm dần.

Tôi đoán có liên quan gì đó đến người đàn ông trung niên mà họ gọi là sư phụ, bởi vì sau một ngày nào đó, ông ấy không bao giờ đến cửa tiệm nữa. Nhưng suy đoán của tôi chưa bao giờ được xác nhận, bởi vì tôi cũng không thể đi hỏi bất kỳ người trong cuộc nào.


Tôi thường cảm thấy.... có lẽ ví dụ này không phù hợp lắm, họ giống như một cặp đôi cứ hợp rồi tan, chiến tranh lạnh rồi lại làm hòa.

Có vài lần khi Lý Hưởng đang ăn trong tiệm, tôi nhìn thấy An Hân đi từ xa tới, không biết có phải là đã nhìn thấy Lý Hưởng qua cửa kính hay không, cậu ấy đột ngột quay người rời đi ngay trước cửa.

Nhưng mấy ngày sau, bọn họ lại có thể ngồi cùng bàn, cùng ăn chung một phần cháo, vì câu nói nào đó của đối phương mà cười tít mắt.

Đương nhiên, cũng có tình huống như hôm nay, nói vài câu đã phát sinh tranh cãi, luôn sẽ có một người đặt đũa xuống trước rồi rời đi.

Tôi là người ngoài cuộc không liên quan, hỏi nhiều cũng không tiện, nhưng An Hân thỉnh thoảng sẽ gọi tôi là chị một cách ngọt ngào, tôi cũng coi hai người họ như em trai mình, vậy nên cũng không nhịn được hỏi thêm vài câu.

Tối hôm đó, hai người họ lần lượt bước vào cửa tiệm. An Hân tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, cũng không đợi người phía sau, tự mình gọi món. Cứ như cậu ấy chỉ xem Lý Hưởng là một người lạ ngồi cùng bàn.

Tôi đặt đồ ăn mà hai người họ đã gọi xuống bàn, thêm cả hai ly trà thảo mộc để trước mặt họ.

"Mấy ngày nay hơi nóng, uống chút trà thảo mộc để hạ hỏa."

Bọn họ ngẩng đầu nhìn nhau vài giây, đồng thanh nói cảm ơn, An Hân vội vàng cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng. Lý Hưởng cười nhạt, cầm ly trà thảo dược trên tay.

Sau khi tôi làm xong việc ở quầy, quay lại chỉ còn Lý Hưởng ngồi một mình. Bát của An Hân đã ăn xong, nhưng ly trà thảo mộc vẫn như cũ, chắc chắn là cậu ấy chưa uống ngụm nào.

"Ơ, sao cảnh sát An lại tự mình đi trước rồi ?"

"À, trong đội có chuyện, cậu ấy về trước để giải quyết."

Vừa rồi không để ý, lúc cậu ấy ngẩng đầu lên nói chuyện, tôi mới phát hiện má trái của cậu ấy hơi sưng đỏ, giống như đã bị ai đấm vậy. Cậu ấy nhận thấy ánh mắt dò hỏi của tôi, xấu hổ lấy tay che chỗ sưng đỏ.

"Cái này... em không cẩn thận đập vào cửa thôi."

Lời nói dối của cậu ấy thật sự rất vụng về, nhưng tôi cũng không vạch trần chúng, chỉ dặn cậu ấy và An Hân nhớ cẩn thận khi làm nhiệm vụ, đừng để bị thương.

Cậu ấy gật đầu, rút ​​ví ra và đặt lên bàn tiền ăn của hai người, bao gồm cả hai ly trà thảo mộc, nhưng hình như cậu ấy không có ý định rời đi. Cậu ấy lấy ly trà thảo dược mà An Hân chưa đụng tới nhấp một ngụm, khẽ cau mày, như thể bên trong chứa rượu chứ không phải trà.

Vừa dọn bàn, tôi vừa dò hỏi.

"Cậu có xích mích gì với cảnh sát An sao ?"

"Không có gì, chỉ là có chút bất đồng thôi."

Cậu ấy lại nhấp một ngụm trà thảo mộc, cười với tôi.

"Chị cũng biết mà, cậu ấy rất cứng đầu."

"Hai người các cậu quen biết nhiều năm như vậy, quan hệ vẫn luôn rất tốt, tôi đều nhìn ra hết. Bất kể có hiểu lầm gì, cứ nói ra là được, không nên giấu trong lòng."

"Được, em biết rồi."

Cậu ấy lơ đãng đáp lại, cũng không biết liệu cậu ấy có nghe lời tôi khuyên hay không.

Hôm đó Lý Hưởng ngồi một mình rất lâu, giống như thật sự đang nếm rượu vậy, cậu ấy chậm rãi uống cạn ly trà thảo mộc.

Sau đó, cậu ấy và An Hân có đến cùng nhau vài lần nữa, trời yên biển lặng, cũng không thấy bọn họ cãi nhau nữa. Lúc đó tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ nói với chú Bảy rằng đội trưởng Lý và cảnh sát An có lẽ là đã giải quyết xong mâu thuẫn rồi.

Không ngờ đúng lúc này bọn họ lại cãi nhau nữa. Tôi kết hôn được tám năm, cũng có những lúc vợ chồng cãi vã, vậy nên tôi biết rõ chiến tranh lạnh còn gây tổn thương gấp nhiều lần so với một trận cãi nhau dữ dội.

Tôi không yên tâm về hai cậu ấy, luôn cố gắng để mắt đến từng cử động của bọn họ ngay khi có thời gian. An Hân chỉ cúi đầu ăn cơm, không đáp lại lời của Lý Hưởng. Thấy An Hân phớt lờ mình, Lý Hưởng cũng không nói chuyện với cậu ấy nữa, cứ vậy ngồi nhìn An Hân, hệt như đang nhìn mèo cưng của mình ăn vậy.

Theo lẽ thông thường, sau vài hôm nữa, hai người họ sẽ lại cùng nhau đến ăn tối như không có chuyện gì xảy ra. Tôi tạm thời nén lại nỗi lo, vào bếp phụ giúp chú Bảy.

Làm việc hơn mười phút, lúc tôi đi ra thì thấy chỉ còn lại một mình An Hân. Chồng tôi nói, Lý Hưởng vừa nãy nghe điện thoại xong liền vội vàng rời đi, hình như là có nhiệm vụ.

Sau khi An Hân rời đi, tôi dọn dẹp bàn thì thấy bát mì lòng bò của Lý Hưởng còn nguyên, cậu ấy chỉ ăn quả trứng mà chú Bảy đặc biệt thêm cho mình.

"Đội trưởng Lý đi cũng vội quá rồi."

Chồng tôi lấy ra mấy đồng xu từ máy tính tiền.

"Tuần trước cậu ấy uống say, anh còn chưa kịp trả lại tiền thừa thì cậu ấy đã đi về mất."

"Yên tâm đi, mấy ngày nữa cậu ấy lại đến, lúc đó nhớ trả là được."



Một tuần sau, tôi vẫn không thấy Lý Hưởng đến, chỉ gặp được An Hân lúc chuẩn bị đóng cửa. Hai mắt cậu ấy hơi sưng lên, thân hình cao lớn thẳng tắp nay trông phờ phạc vô cùng, dường như cậu ấy vừa trải qua một biến cố lớn, cả người như vỡ vụn vậy.

Cậu ấy bước vào không nói một lời, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, cố nặn ra một nụ cười hết sức gượng gạo, khàn giọng nói.

"Chị, em muốn một bát mì lòng bò, không rau mùi."

Tôi thấy tâm trạng cậu ấy không tốt nên cũng không dám nói gì, quay người đi vào bếp. Vận may của cậu ấy rất tốt, hôm nay vẫn còn một ít lòng bò.

Tôi nấu mì, đổ nước canh và lòng bò lên trên, cho hành lá thái nhỏ vào, vừa định bỏ rau mùi, chợt nhớ tới lời dặn của An Hân, chỉ bỏ một thìa ớt lên rồi bưng ra ngoài.

An Hân thơ thẩn ngồi đó, không hề hay biết tôi đang tiến lại gần. Tôi đặt bát xuống, cậu ấy thoáng kìm nén cảm xúc, trầm giọng cảm ơn tôi.

Tôi là người duy nhất trông cửa hàng tối nay, tốc độ dọn hàng chậm hơn bình thường rất nhiều. Tôi đứng ở quầy đếm tiền, liếc nhìn mấy đồng xu trong góc, nhớ lại vài xu lẻ quên trả lại cho Lý Hưởng lần trước.

An Hân còn chưa đi, cậu ấy cúi đầu, quay lưng về phía tôi, chắc vẫn còn đang ăn mì.

"Cảnh sát An."

Tôi cầm mấy đồng xu đi tới.

"Phiền cậu cầm số tiền này..."

Vừa nói được nửa chừng tôi liền im bặt. Tôi nhìn thấy An Hân đang khom người, toàn thân run rẩy, tiếng nức nở cố nén vô tình bật ra khỏi cổ họng, âm thanh càng thêm rõ ràng giữa cửa tiệm yên tĩnh.

Tôi lúc này mới hiểu ra, cậu ấy đang khóc.

Nhất thời tôi không biết mình nên làm gì. Tôi đành lặng lẽ đứng phía sau cậu ấy, nhìn cậu ấy lau nước mắt bằng tay áo, sau đó ăn liền mấy gắp mì lớn, húp cạn bát canh có lẽ đã lẫn cả nước mắt.

Cậu ấy đặt bát xuống, lại ngồi thẫn thờ một lúc, những cảm xúc ngổn ngang bên bờ vực sụp đổ của cậu ấy dường như đã được giải tỏa một chút.

Cậu ấy quay lại, đầu vẫn cúi xuống, có lẽ vì không muốn tôi biết cậu ấy vừa khóc.

"Chị, chị vừa nói gì vậy ?"

Tôi siết chặt tay, mấy đồng xu trong lòng bàn tay đã hơi nóng lên. Những lời vừa nãy muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, tôi không biết liệu mình có nên nói ra hay không.

An Hân thấy tôi băn khoăn nên hỏi lại.

"Có phải chị muốn đưa cái gì cho... Lý Hưởng không ?"

Tôi gật đầu rồi đưa mấy đồng xu cho cậu ấy.

"Lần trước đội trưởng Lý uống hơi nhiều nên trả thừa tiền mì, cậu giúp tôi trả lại cho cậu ấy nhé."

An Hân nhìn bàn tay mình một lúc rồi nhét mấy đồng xu vào túi bên ngực trái của áo khoác, sau đó liền lấy ví ra thanh toán, đứng dậy đi về phía cửa.

Tôi đi theo vài bước đến cửa để nói lời tạm biệt với khách hàng cuối cùng tối nay.

"Chị yên tâm, em nhất định sẽ đưa tiền cho cậu ấy."

An Hân đưa tay vỗ vỗ ngực trái, không đợi tôi nói thêm lời nào, cậu ấy quay người bước vào màn đêm.



Sau này, cửa tiệm của tôi mất đi hai khách quen, chú Bảy thì mất đi một chàng trai trẻ mà chú ấy có thể trò chuyện cùng.

Dường như chuyện này không có gì to tát, ngoại trừ việc tôi thỉnh thoảng sẽ vô thức nhìn chiếc bàn cạnh cửa sổ, rồi bất giác nhớ về hai cậu cảnh sát trẻ tuổi từng ngồi đó cười đùa, tranh cãi.


Lần cuối cùng tôi nhìn thấy An Hân là vào năm 2008.

Con gái tôi sắp lên tỉnh học, sau khi bàn bạc với chồng, tôi quyết định sang nhượng lại cửa tiệm đã mở được hơn chục năm này, cả nhà ba người cùng nhau chuyển lên tỉnh sinh sống.

Thỏa thuận chuyển nhượng đã được ký kết, tôi cũng đã thỏa thuận với chủ mới về việc chuyển giao chìa khóa tại cửa tiệm vào trưa nay.

Chàng trai trẻ xác nhận tình hình trong cửa tiệm xong, khóa cửa cuốn, lấy chìa khóa từ tay tôi rồi vui vẻ rời đi. Nhìn bóng lưng cao ráo và bước đi thoăn thoắt của cậu ấy, tôi không khỏi nhớ đến mình của mười năm trước.

Cũng là độ tuổi nhiệt huyết với mọi thứ như thế, tôi cùng chồng mới cưới mua cửa tiệm này, tràn đầy hi vọng về một cuộc sống mới trong tương lai. Trong lúc tôi còn đang luyến tiếc nhìn tấm biển cũ kỹ trên cửa, có người ở phía sau gọi tôi.

"Chị."

Tôi quay lại, trông thấy một khuôn mặt quen mà lạ. Đương nhiên tôi không thể không nhận ra An Hân. Hai năm không gặp, ngũ quan trên mặt cậu ấy không thay đổi, dáng người vẫn gầy, nhưng mái tóc đen đã lấm tấm bạc, khí chất thiếu niên năm xưa cũng đã không còn.

"Cảnh sát An, thật trùng hợp !"

"Đúng là rất trùng hợp."

Cậu ấy một tay giữ dây đeo balo, một tay chỉ vào tòa nhà Cục thành phố ở đối diện.

"Hôm nay em mới trở lại đây làm việc, vậy mà lại tình cờ gặp được chị."

Trong hai năm qua, tôi đã nghe rất nhiều tin tức về An Hân và Lý Hưởng từ những cảnh sát đến tiệm ăn.

Lúc đó tôi mới biết toàn bộ sự tình của trưa ngày hôm ấy. Lý Hưởng sau khi nhận cuộc điện thoại đó thật sự đã đi làm nhiệm vụ, nhưng lại không may hi sinh. Không lâu sau, An Hân bị chuyển đến đội cảnh sát giao thông, không còn làm việc ở tòa nhà văn phòng thành phố nữa.

"Trở về là tốt rồi. Chỉ tiếc cậu không thể ăn cơm cuộn chú Bảy làm nữa."

Tôi có chút tiếc nuối nhìn cậu ấy.

"Hai ngày nữa chúng tôi sẽ chuyển lên tỉnh sống."

Cậu ấy có chút bất ngờ, muốn nói gì đó nhưng rất nhanh nở một nụ cười chân thành.

"Chị, chúc chị về sau vạn sự như ý."

"Ừm, cậu cũng vậy."

Tôi nhìn mái tóc hoa râm của cậu ấy, có chút không đành lòng.

"Có một số việc, chúng ta nên nhìn thoáng một chút."

Cậu ấy gật đầu với một nụ cười chua xót, nói với tôi rằng cậu ấy còn phải báo cáo với lãnh đạo nên sẽ đi trước.

Vào buổi trưa khi mặt trời gay gắt nhất, tôi đứng dưới bóng cây nhìn An Hân mang chiếc ba lô màu xanh bước đi ngược về phía mặt trời. Ánh nắng chói chang bao bọc cậu ấy, An Hân kiên định bước đi từng bước, không chút do dự.


____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net