Thần hộ sông [ 1 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khăn.

"Đừng lo, tôi không sao, tôi chỉ... chỉ là, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, đột nhiên tim tôi nhói đau như cắt... An Hân, anh có, có ấn tượng gì về tôi không ? Ý tôi là, chúng ta... đã từng gặp nhau trước đây có phải không ?"

Anh ta thậm chí còn bối rối hơn, bàn tay đang nắm chặt tay tôi khẽ run lên.

"Tôi không biết, tôi không nhớ rõ, sau khi uống xanh Mạnh Bà thì cái gì cũng không nhớ rõ nữa, cậu thế này, tôi...."

"Tôi hiểu rồi, anh không cần nói."

Tôi cắn chặt lưỡi, bằng lòng tự trọng cuối cùng, tôi cố hết sức để những giọt nước mắt kia không rơi xuống. Tôi cũng chẳng biết mình đang bị gì nữa, sống mũi bỗng dưng cay xè, cổ họng thì nghẹn ứ lại.

Rõ ràng là cái gì cũng không nhớ ra nhưng không biết vì lý do gì, tôi vô cùng chắc chắn về mối quan hệ trước đây của chúng tôi. Nhất định tôi và anh ta đã từng có một mối quan hệ rất, rất sâu sắc với nhau, thậm chí, anh ta còn rất có thể chính là chấp niệm đã giữ tôi ở lại bấy lâu nay.

Tôi run rẩy nói tiếp.

"Không liên quan gì đến anh, tôi cũng chẳng nhớ ra gì cả. Chắc chỉ là ảo giác thôi, lại trùng hợp chỉ có anh bên cạnh tôi lúc này..."

"Không phải !"

Anh ta vội ngắt lời tôi.

"Tôi chỉ muốn hỏi... Lý Hưởng, tim anh rất đau đúng không ? Hình như tôi cũng giống như anh, tim tôi lúc này cũng đau chết đi được."

Tôi giật mình nhìn lên, liền thấy hai hàng nước mắt lấp lánh lăn dài trên gương mặt thanh tú ấy.



"Vậy nên..."

Tiểu Bát đẩy mạt chược trong tay xuống, hỏi lại lần thứ 800 câu hỏi quen thuộc đó.

"Hôm đó hai người đã làm cái quái gì vậy ?"

Thành chủ không ngừng tráo bài nhưng vẫn vểnh tai lên hóng chuyện, hai mắt sáng ngời.

"Không làm gì cả !"

Tôi ngả người ra sau ghế.

"Suốt ngày cứ thích hỏi chuyện, cậu không thấy phiền sao ?"

"Nhưng mà..."

Tiểu Bát rõ ràng là không cam lòng.

"Không nhưng nhị gì cả."

Thần hộ sông, cũng chính là An Hân đã kịp thời cắt ngang câu chuyện.

Tiểu Bát nghe lời anh ta nhất, chỉ đành hậm hực ngậm miệng lại.

Bốn người chúng tôi đang bày một bàn mạt chược ở gần cửa sổ trong quán trà cạnh sông Vong Xuyên, chơi cũng khá vui vẻ.

Tôi nhìn ra đóa hoa bỉ ngạn bên dòng sông, dường như nó đã không còn tươi tốt như trước.

"Hoa này lại sắp nở đợt mới rồi."

"Ừ."

Thành chủ đáp rồi nhìn về phía tôi.

"Lý Hưởng, ngươi ở đây sắp được một trăm năm rồi nhỉ ?"

"Thì sao ? Còn có một người đã hơn trăm tuổi rồi đây này."

Tôi chỉ về phía An Hân.

Thành chủ cúi đầu, cong môi nở một nụ cười mơ hồ.

"Không có gì, một trăm năm... cũng là một con số đẹp."

Tôi không khỏi khó chịu, không biết ông ta lại lên cơn gì.

"Ngươi đã nhớ ra lý do vì sao mình ở lại đây chưa ?"

Ông ta lại hỏi tôi.

Tôi không buồn suy nghĩ vì sao ông ta lại đột nhiên quan tâm đến mình như vậy, lập tức liếc nhìn An Hân. Thấy anh ta không có phản ứng gì, trong lòng tôi vừa có chút yên tâm, lại vừa có một cảm giác nôn nao kì lạ.

"Vẫn chưa."

Tôi đáp, lại liếc nhìn An Hân đang ngẩn ngơ suy nghĩ lần nữa.

"Không chừng tất cả chúng ta sẽ phải ở lại đây mãi mãi rồi !"

Tiểu Bát vươn vai.

"Số người bị kẹt ở đây không ra ngoài được quá nhiều. Nghĩ cũng thật buồn cười, ban đầu tất cả mọi người đều khóc lóc nhất quyết không chịu đi đầu thai, khăng khăng muốn ở lại đây chờ đợi điều gì đó, hay là chờ đợi ai đó, nhưng đến cuối cùng chẳng ai có thể nhớ ra được gì... Có lẽ điều hối tiếc nhất khi còn sống của chúng ta thật ra không thực sự quan trọng đến thế."

Tôi cười nhạo cậu ta.

"Nếu cậu nghĩ thông suốt sớm hơn thì đã đi đầu thai lâu rồi, đâu cần đợi đến bây giờ ? Nhân tiện, cậu đến đây khi nào vậy, sao lại trở thành người hầu của Thần hộ sông ? "

"Tôi đến ngay sau anh ấy, anh ấy vừa bị Thành chủ ném xuống nước thì tôi cũng bị ném xuống theo luôn."

"Cái gì cơ ? Ném ?"

Thành chủ cười khẩy một tiếng.

"Cũng nhờ ơn ta ném xuống thì các ngươi mới không bị hồn bay phách tán, nếu không các ngươi làm sao còn cơ hội ở đây nói chuyện ?"

Ông ta bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, lại chỉ vào hai người bọn họ, nói.

"Ngươi cũng biết trên đời này tuy rằng linh hồn trong sạch không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có hai người bọn họ."

Ông ta chỉ vào tôi.

"Ngươi cũng là một trong số đó."

Tôi không quá ngạc nhiên, mặc dù tôi không thể nhớ được những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng dựa vào mớ công đức chất như núi của mình, tôi dám chắc mình đã làm rất nhiều việc tốt lúc còn sống.

Thành chủ tựa hồ có thể đọc được suy nghĩ của tôi, ngữ khí thản nhiên nói.

"Có thể ta không đoán được bây giờ ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng ngươi phải biết, công đức có thể mua bán nhưng linh hồn thì không thể thay đổi được. Những ngôi nhà trong Thành đều được mua bởi công đức, nhưng ngươi thật sự nghĩ rằng tất cả người trong Thành đều là người tốt sao ?"

Tôi hơi lạnh sống lưng bởi ánh nhìn sâu thẳm ấy, ông ta nhếch mép rồi lại tiếp tục nói.

"Trên đời có biết bao kẻ dốc sức mưu tính hại người nhưng lại tích được rất nhiều công đức nhờ việc dâng hương hay quyên góp từ thiện gì đấy. Bọn họ giấu mình trong chiếc áo đẹp đẽ không ai nhìn thấu, nhưng linh hồn dưới lớp áo ấy thì lại mục rửa, thối nát. Những người này sẽ chỉ làm cho đóa hoa bỉ ngạn kia thối rữa thêm, làm sao có thể dùng để nuôi dưỡng được ?"

Những lời này rất hay, tôi chân thành gật đầu, sau đó mới nhớ lại chủ đề ban đầu, liền hỏi lại.

"Ông nói bọn họ thiếu chút nữa đã bị hồn bay phách tán là ý gì ? Chuyện gì xảy ra vậy ?"

"Những người muốn ở lại Độ Thành rất nhiều, bọn họ một số chết trong nuối tiếc, một số thì chết trong oán hận. Những người chết trong nuối tiếc như ngươi chỉ cần lấy công đức mua nhà, sau đó đã có thể an nhàn ở lại đây chờ đợi chấp niệm được hóa giải."

Ông ta nhìn sang An Hân và Tiểu Bát, khẽ lắc đầu.

"Nhưng những người chết trong oán hận như bọn họ, vừa không muốn nhanh chóng đi đầu thai, vừa không biết nên làm gì, rất nhanh sẽ bị oán hận nuốt chửng. Nếu muốn giữ lại hồn phách của mình thì phải lập khế ước với đóa hoa bỉ ngạn kia, chấp nhận bị giam cầm dưới nước trong một trăm năm. Chỉ sau khi hoa bỉ ngạn đã hấp thụ hết mọi oán niệm thì mới có thể có được một cuộc sống mới."

Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng không nhất thiết phải ném người khác xuống nước chứ ?

Tôi lẩm bẩm trong lòng.

Ánh mắt Thành chủ rơi trên trên người tôi, đột nhiên nở một nụ cười không tốt đẹp gì mấy.

"Có phải cậu muốn biết vì sao tôi lại ném bọn họ xuống đúng không ?"



_________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net