Thần hộ sông [ 2 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tên

Khi tôi tỉnh lại lần nữa đã là năm ngày sau.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là đầu giường, nhìn sang bên cạnh liền bắt gặp ánh mắt nhìn đăm đăm của Thành chủ.

Vốn dĩ năm ngày trước bốn người chúng tôi vẫn còn thong thả vừa tán gẫu, uống trà, vừa chơi mạt chược. Tôi nhấp ngụm trà, khẳng định chắc nịch rằng Thành chủ nhất định là một gã biến thái, làm gì có người bình thường nào lại thích xách người khác ném xuống sông bao giờ.

Đột nhiên không biết ông ta làm phép gì, một cơn gió lạ liền nổi lên. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta chĩa ngón tay sắc nhọn vào Thần hộ sông, cả người anh ta lập tức ngả ra sau, cứ thế rơi từ trên lầu xuống.

Ngay thời khắc đó, một xiềng xích vô hình trong tâm trí tôi đột nhiên bị phá vỡ. Tất cả những ký ức đã bị phong ấn quá lâu ấy kéo nhau lũ lượt hiện ra, một trong những cảnh tượng ấy lại hoàn toàn trùng khớp với hiện tại khiến tôi tim tôi đau đớn không chịu nổi.

Tôi hét lên, lập tức lao đến bên khung cửa sổ, nhưng khi nhìn xuống, bên dưới chỉ là một khoảng không vô tận. Chỉ có dòng nước phẳng lặng đến đáng sợ của sông Vong Xuyên lờ mờ phản chiếu lại gương mặt hoảng hốt đầy thống khổ của tôi.

Tôi chầm chậm quay thân thể cứng đờ của mình lại, Thần hộ sông đang ngồi ở vị trí ban đầu ngơ ngác nhìn tôi, gương mặt Tiểu Bát cũng đầy vẻ kinh ngạc, những vị khách khác trên lầu đồng thời trưng ra những ánh mắt dò xét khác nhau. Duy chỉ có kẻ chủ mưu là lão Thành chủ biến thái vẫn đang nhàn nhã ngồi thưởng trà.

Trước mắt đột nhiên tối đen, tôi còn chưa kịp bình tâm thì đã ngã sấp xuống sàn.

Giọng nói cuối cùng mà tôi nghe thấy trước khi ngã xuống là của Tiểu Bát, cậu ta hỏi tôi.

"Sao lúc nãy anh lại vừa lao đến cửa sổ vừa hét tên mình như bị ma nhập vậy ?"

Tại sao vậy ?



Tôi chống người ngồi dậy, cùng với những ký ức đã được phục hồi là từng cơn đau đầu như búa bổ nối tiếp nhau không dứt.

Có lẽ là vì cái tên tôi gọi ngày đó vốn không phải là tên của chính tôi.

Lý Hưởng.

Cái tên này vốn thuộc về một người khác.

Danh tính hiện tại của người đó là Thần hộ sông ở Âm phủ.

Còn tên thật của tôi là An Hân.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào ông ta như vậy, Thành chủ liền tránh ánh mắt tôi với một vẻ cắn rứt lương tâm hiếm thấy, miệng lẩm bẩm.

"Ta chưa bao giờ nói tên của người ở Độ Thành là tên lúc còn sống, ngươi cũng đâu có hỏi ta."

Sự việc đã đến nước này, cũng không cần ông ta phải giải thích gì thêm nữa.

Người trong Độ Thành đều là những người không muốn tái sinh, chỉ kiên quyết muốn ở lại đây chờ đợi cơ hội. Một bát canh Mạnh Bà đánh tan tất cả ký ức của kiếp trước, chỉ đọng lại một giọt không cam lòng cuối cùng nơi đầu lưỡi. Vị đắng cứ vậy mà luẩn quẩn quanh miệng, âm thầm chờ đợi một cơ hội để được hoàn toàn tan biến.

Tước bỏ danh xưng kiếp trước, đặt lại tên mới theo chấp niệm.

Đó là lý do tại sao trong thành vẫn còn nhiều người vô danh sống lang thang như vậy. Tâm trí bọn họ mê muội, cứ cho rằng bản thân có gì đó không thể buông bỏ được, nhưng thực tế trong tim lại không hề có thứ gì sâu nặng như vậy cả.

Còn tôi cuối cùng cũng nhớ ra, chấp niệm của tôi chính là Lý Hưởng.

Cậu ấy là chiến hữu kiếp trước, cũng là người yêu thầm kín của tôi.

Tình cảm này dù đã phủ bụi trăm năm nhưng chưa một phút giây nào bị lãng quên.

Tôi không biết những giọt nước mắt trên mặt mình lúc này là niềm vui sau cơn giông tố hay là sự hạnh phúc đột ngột sau khi đạt được ước nguyện. Nhưng cũng có thể đó là nỗi cay đắng vì đã lãng phí thời gian hay sự ăn năn khi đã không nhận ra người đó sớm hơn.

Nhưng tóm lại, tâm hồn tôi cuối cùng cũng đã được lấp đầy. Tôi cuối cùng cũng không phải sống trong những ngày khốn khổ, hoang mang không biết bản thân mình từ đâu đến nữa rồi.

Lý Hưởng, Lý Hưởng của tôi.

Vốn dĩ nên cùng sinh cùng tử, tại sao sau khi ly biệt rồi vẫn còn bỏ lỡ nhau suốt một trăm năm ở nơi này ?

Vốn dĩ chỉ cần một ánh mắt là có thể nhận ra, tại sao lại nhìn nhau như những người lạ thân thuộc nhất ?

Lúc này tôi mới nhận ra niềm vui và nỗi buồn của con người có thể cùng tồn tại, cả hai còn có thể đồng thời đạt đến cực điểm, không hơn không kém.

Giọng nói của Thành chủ vang lên bên tai.

"Mặc dù ta biết rõ từng chi tiết trong quá khứ của mỗi người trong thành, nhưng ta không thể nào cho bọn họ biết thứ họ muốn là gì. Nếu không thì canh Mạnh Bà và Độ Thành này còn có ý nghĩa gì nữa ?"

Ông ta nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

"Chỉ những người có thể tự thức tỉnh bản thân mình mới xứng đáng có cơ hội thực hiện ước nguyện. Nhưng mà... dùng một chút mánh khóe để giúp đỡ những kẻ đáng thương đã nhớ ra được một chút như ngươi cũng không phải là không thể. Ta thấy ngươi đau khổ quá nên hôm đó đã hóa phép cho ngươi nhìn thấy ảo ảnh, ai mà ngờ được ngươi lại không bình thường như vậy. Lẽ ra ngươi phải khôi phục trí nhớ từng chút, từng chút một, nhưng chẳng hiểu sao nhà ngươi lại nhớ ra tất cả mọi chuyện cùng một lúc như vậy."

Sự không đáng tin cậy của vị Thành chủ này một lần nữa làm mới nhận thức của tôi.

Ông ta gọi đây là giúp đỡ sao ?

Để tôi tận mắt chứng kiến Lý Hưởng rơi từ tòa nhà xuống một lần nữa ?

Ánh mắt sắc như dao của tôi bị ông cố ý lờ đi, nói tiếp.

"Nếu ngươi đã nhớ ra tất cả mọi thứ thì mau đi gặp người mà ngươi luôn nhung nhớ đó đi. Tên nhóc đó không may mắn như ngươi, hắn chỉ có thể nhớ ra vài đoạn ký ức vụn vặt thôi. Ta đoán chắc bây giờ hắn ta đang rất đau khổ... Này, không phải ngươi vừa mới tỉnh dậy sao, đi gì mà nhanh vậy, chờ ta..."


Tôi chỉ muốn chạy đến bên người đó bằng tất cả sức lực của mình.

Cậu ấy đang ngồi trong gian phòng của phủ Thành chủ, chỉ cách ngôi nhà nơi tôi ở khoảng năm mươi bước chân, nhưng tôi lại cảm thấy đoạn đường ngắn này lại quá dài.

Cuối cùng tôi cũng đã đến bên người mình hằng mong nhớ, cậu ấy quay lưng về phía tôi, ánh nắng đổ xuống bờ vai rộng.

Giữa chốn Âm phủ u ám ảm đạm lại có một mặt trời yên bình đến thế.

Nghe thấy động tĩnh, cậu ấy quay lại và nhìn thấy tôi, ánh mắt có chút bối rối.

"Mấy ngày nay tôi luôn nằm mơ."

Cậu ấy là người lên tiếng trước.

"Cậu mơ thấy gì ?"

Giọng tôi nhẹ hơn bao giờ hết. Dường như giờ phút này tôi cũng đang ở trong một giấc mộng, sợ rằng mình lớn tiếng quá sẽ vô tình đánh tan giấc mộng đẹp này.

"Không biết nữa."

Cậu ấy lắc đầu thở dài.

"Ác mộng, ảo mộng, hối tiếc...... Tất thảy đều có."

Tôi nghe mà đau lòng, gượng cười hỏi.

"Không có cái nào tốt hơn sao ?"

"Có. Nhưng dù là gì đi nữa, sau khi tỉnh lại cũng không thể nhớ được."

"Không nhớ một chút nào sao ?"

Lòng tôi trĩu nặng.

Một nụ cười yếu ớt đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt cậu ấy.

"Cũng không phải. Ít nhất... tôi nhớ được cậu."

Toàn thân tôi như bị sét đánh trúng, không ngừng run rẩy.

Thành chủ đứng sau lưng tôi ho khan hai tiếng, hạ thấp giọng xuống.

"Cẩn trọng, cẩn trọng."

"Cậu nhớ được tôi ?"

Giọng nói tôi còn run rẩy hơn cơ thể mình.

"Đúng vậy, tôi nhớ."

Lý Hưởng mỉm cười, một nụ cười mơ hồ.

"Tôi không nhớ gì cả, chỉ nhớ được cậu, cậu tên là An Hân."

Tôi không biết mình lúc này thất lễ đến thế nào, chỉ biết từ những lời thì thầm của Thành chủ như "Run cái gì mà run" và "Ngươi ngã ta cũng không đỡ đâu".... thì bộ dạng của tôi nhất định phải trông rất thảm hại.

"Hình như tôi chưa từng thấy cậu với mái tóc bạc trắng thế này."

Lý Hưởng bước đến gần tôi.

"An Hân, nói cho tôi biết, tôi là ai ? Cậu là ai ? Tại sao cậu lại biến thành bộ dạng này ?"

Trong giây lát, sự ngạc nhiên và bối rối đồng thời ập đến trong tâm trí tôi.

Lúc Lý Hưởng ra đi trông như thế nào thì xuống Âm phủ cũng trông như thế ấy.

Tôi đã quên, đã quên rằng bản thân mình bây giờ đã tóc trắng bạc đầu, gầy guộc hốc hác, sớm đã không còn là An Hân mà cậu ấy từng biết nữa.

Tôi vô thức muốn chay trốn.

Nhưng giây tiếp theo cổ tay tôi đã bị siết chặt. Nhìn lại, đó là khuôn mặt đầy kiên quyết và cố chấp của Lý Hưởng.

"An Hân, cậu là ai ?"

Tôi nên trả lời câu hỏi này thế nào đây ?

Nói là chiến hữu.

Nhưng tôi lại chẳng đỡ đần được gánh nặng trên vai cậu chút nào, lúc cậu rơi xuống tôi còn không thể níu lấy tay cậu.

Nói là người yêu.

Nhưng chỉ có thể bên nhau một lúc chứ chẳng thể là cả đời, dù có yêu lại lần nữa cũng không dám nói ra chúng ta đã từng quen nhau.

Đến nước này, chỉ có thể gọi là một người bạn cũ.

"Bạn cũ. Người bạn xem cậu như chấp niệm cuối cùng."

"Vậy tôi là ai ?"

"Lý Hưởng. Chấp niệm của tôi."

Điều may mắn duy nhất lúc này là tên ở đây của cậu ấy là An Hân.

Rốt cuộc Thượng đế cũng thương xót tôi, ngài giúp tôi có lại ký ức, cho tôi một cơ hội để hiểu được tâm ý cậu ấy.

Có lẽ đây đã được gọi là tu thành chánh quả rồi đúng không ?

Sau khi bình tĩnh lại một chút tôi mới nhận ra hình như ở đây đã thiếu mất một người.

"Lục... Tiểu Bát đâu ?"

Tất cả những ký ức đã được phục hồi, và tất nhiên tôi cũng đã nhận ra Tiểu Bát.

Tên thật của cậu ta là Lục Hàn, là đồ đệ yêu thích của tôi lúc còn sống, nhưng cậu ta lại không may qua đời trước tôi vì một vụ án.

Tôi không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của số phận, hai người khiến tôi nhung nhớ và hối tiếc nhất lại có thể cùng tôi đoàn tụ ở đây sau khi đã chết được một trăm năm.

"Có lẽ lại đi tán gẫu cùng dì ở nhà bên rồi, ngày nào cậu ta cũng chạy qua chỗ dì ấy."

Lý Hưởng đáp.

Tôi đột nhiên tò mò.

"Tại sao cậu ta lại tên là Tiểu Bát ? Tên đầy đủ của cậu ta ở đây là gì ?"

Tôi biết rất nhiều về mạng lưới quan hệ của Lục Hàn, nhưng dù có lục tung trí nhớ của mình, tôi cũng không thể nào nhớ ra người nào có chữ "Bát" trong tên cả.

"Ngày hai mươi tám tháng hai."

Thành chủ trả lời tôi.

"Không giống các ngươi còn có thể có tên riêng, đứa nhỏ này chỉ có thể lấy ngày trở thành ma để làm tên mình."

Người trong Độ Thành, lấy chấp niệm thành tên.

Tôi nhớ lại sự thật này một lần nữa, nhớ lại những gì thành chủ đã đề cập trước đó, nhớ rằng cả cậu ta và Lý Hưởng đều đã chết trong oán hận.

Hai mươi tám tháng hai, hai mươi tám tháng hai, 228.

Cậu ta bị giết trong quá trình điều tra vụ nổ súng "2.28".

Không ai tìm xác, không ai lập án.

Thậm chí còn không có nổi một cái bia mộ.

Phải mất vài năm mới sau bắt được hung thủ, lúc đó tôi mới biết được thủ đoạn giết người của bọn họ dã man đến thế nào.

Lục Hàn à Lục Hàn, tại sao chấp niệm của cậu lại là điều này ?

Tôi ương ngạnh cứng đầu, không chỉ tự mình dấn thân vào con đường tối tăm này, còn liên lụy cậu ra nông nỗi này.

Tất cả đều là công đức của cậu, cũng là nghiệp chướng của tôi.

Làm sao có thể xóa sạch đây.



Thanh tẩy

Những ngày này Lý Hưởng luôn ở cạnh tôi, cậu ấy cũng đã nhớ ra không ít chuyện trước đây.

Cậu ấy ấy tự mình nhớ lại rồi kể cho tôi nghe, hỏi xem có đúng không. Tôi miêu tả lại từng chút một những chi tiết còn thiếu sót, cố gắng hết sức để giúp cậu ấy ghép lại hoàn chỉnh những mảnh ký ức đã bị mất.

Cùng với việc phục hồi trí nhớ, những cơn ác mộng của Lý Hưởng cũng xuất hiện với tần suất nhiều hơn. Vào ban đêm, tôi thường cảm nhận được những chuyển động khe khẽ bên cạnh mình, lúc nào bật đèn lên kiểm tra cũng thấy cậu ấy đang cau mày thật chặt, cả người thì ướt đẫm mồ hôi.

Cậu ấy không từ chối việc ngủ cùng nhau.

Ban ngày Thành chủ luôn chạy tới đây, chẳng qua là để khuyên tôi mau đi đầu thai.

"Ngươi đã nhớ ra tất cả mọi thứ, cũng đã gặp được người muốn gặp rồi, sao còn không chịu đi qua cầu Nại Hà để đầu thai càng sớm càng tốt ? Dựa vào tình bạn nhiều năm của ta và ngươi, ta còn có thể giúp ngươi chen vào hàng chờ, không cần đợi lâu."

Dựa vào quan hệ để nâng đỡ thì tôi đã nghe nhiều rồi, nhưng dựa vào quan hệ để giúp người ta đầu thai sớm thì đây là lần đầu.

"Không được. Tôi sẽ đợi đến khi cậu ấy nhớ ra hết mọi chuyện, sau đó cùng cậu ấy nói rõ ràng chuyện kiếp trước mới có thể an lòng đi đầu thai."

Tôi chỉ vào Lý Hưởng nói.

Những lời chưa nói khi còn sống thực sự quá nhiều, nhưng may là vẫn có thể hội ngộ tại đây.

Dù có phải đổi lấy trăm năm đợi chờ để nhận được một phút giây bình yên bên Lý Hưởng thì tôi cũng cảm thấy vô cùng xứng đáng.

"Không phải hắn cũng đã nhớ ra ngươi ra ai rồi sao ? Chỉ là không nhớ rõ một số chi tiết thôi mà, nếu có chuyện quan trọng muốn nói thì ngươi mau nói ra đi. Sau đó cùng hắn nắm tay đi đầu thai, kiếp sau có thể nói tiếp..."

Càng nói càng thấy vô lí.

Tuy rằng bây giờ ký ức đã được khôi phục nhưng trước khi lên cầu Nại Hà vẫn phải uống một bát canh Mạnh Bà, đây là quy tắc không thể thay đổi. Bắt đầu một kiếp sống mới với ký ức hoàn toàn mới, đến có gặp được nhau không còn chưa biết thì nói tiếp cái đầu ông à ?

Tôi thấy vô cùng khó chịu vì sự quấy rầy không ngừng nghỉ của lão Thành chủ này, chỉ muốn đuổi ông ta đi thật nhanh, liền giả vờ nắm tay Lý Hưởng.

"Ông nói cũng đúng. Vậy Hưởng, chúng ta nắm tay đi đầu thai đi."

Đầu thai dĩ nhiên là không thể, nhưng tôi ngồi cũng tê chân lắm rồi, vốn muốn nhân cơ hội này để đi dạo quanh thành nhưng lại bị cậu ấy kéo lại.

Tôi giật mình, không biết vì sao Lý Hưởng đột nhiên lại bị dùng lực mạnh như vậy.

Cậu ấy nhìn chằm chằm Thành chủ, hỏi.

"Số người lưu lạc mấy nghìn năm trong Độ Thành nhiều vô kể, tôi và cậu ấy mới chỉ ở lại hơn trăm năm, sao ông lại sốt ruột như vậy ?"

Gần đây mọi tâm tư của tôi đều đặt trên người Lý Hưởng, bây giờ nghe cậu ấy nói như vậy mới phát hiện có điều gì đó không ổn, dường như Thành chủ dạo này thực sự đang rất gấp gáp.

Bốn từ "cắn rứt lương tâm" của Thành chủ hiện rõ trên trán nhưng lại cứng miệng đáp.

"Nào có nào có, ta chỉ là quan tâm các ngươi, sợ Âm phủ quá nhàm chán, mong các ngươi mau chóng luân hồi sang kiếp khác vui vẻ hơn thôi. Các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta là người thành thật ở đây nhất mà..."

Trên trán tôi và Lý Hưởng viết đầy bốn chữ "tin ông mới lạ".

Sau một hồi bế tắc, Thành chủ khẽ thở dài một hơi.

"Được rồi ! Nói sự thật cũng không mất gì. Ta không phải muốn thúc giục các ngươi, chủ yếu là muốn thúc giục hắn thôi."

Đầu ngón tay ông ta dừng lại ở chỗ tôi, rồi lại chuyển sang Lý Hưởng.

"Về phần ngươi, cho dù ngươi có ở lại đây làm Thần hộ sông mấy ngàn năm nữa cũng không sao, nhưng người bên cạnh ngươi nhất định sẽ không đồng ý, dù sao hắn ở chỗ này cũng là vì ngươi. Vậy nên ta mới khuyên các ngươi mau chóng cùng nhau đi đầu thai đi."

Nói nhảm hồi lâu, vẫn không biết ông ta đang vội cái gì.

"Ông có thể nói trọng tâm được không ? Nếu không nói được thì cũng đừng cản đường, tôi muốn đi dạo một chút."

Thành chủ trông hết sức bất mãn với thái độ của tôi.

"Dù sao ta cũng là Thành chủ ở đây, ngươi tỏ thái độ gì đấy ?"

Tôi làm ra vẻ mặt "ông muốn nói hay không thì tùy". Thành chủ chỉ đành thở dài ngồi xuống nói ra sự thật.

"Ngươi biết Sao thanh tẩy không ?"

Lý Hưởng đột ngột siết chặt tay tôi. Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu ấy, lúc này cậu ấy mới chầm chậm thả lỏng ra.

"Biết, tôi có nghe người ở đây nói qua. Cũng không biết bao lâu một lần, Tam giới sẽ ngẫu nhiên chọn ra một trong số những sinh mệnh bi thảm nhất để trở thành Sao thanh tẩy, cứu rỗi hàng vạn linh hồn. Ông nhắc mới nhớ, tôi đã ở đây lâu như vậy, vẫn luôn muốn gặp tên ngốc xui xẻo xui xẻo đó, nhưng cũng không biết có cơ hội hay không..."

Không ai tiếp lời tôi.

Gương mặt Lý Hưởng tràn đầy vẻ bi thương, Thành chủ thì cúi đầu trầm mặc không nói.

Sau khi ngồi yên lặng một lúc, tôi mới hoảng hốt nhận ra, chỉ vào mình hỏi.

"Không phải chứ ? Không lẽ tôi là tên ngốc xui xẻo đến mức không thể xui xẻo hơn đó sao ?"

Thành chủ dùng ánh mắt trả lời tôi : Đúng vậy.

Tôi nhất thời có chút không nói nên lời, chẳng trách kiếp trước tôi khổ cực như vậy, hóa ra là do gặp được "chuyện tốt" cả đời chỉ có một lần này.

"Vậy ý của ông là tôi phải trở lại nhân gian để làm Sao thanh tẩy ? Làm cái loại Sao thanh tẩy phải hi sinh thân mình, bất chấp tính mạng để bảo vệ hạnh phúc của mọi người sao ?"

Thành chủ gật đầu, ân cần liệt kê thêm.

"Còn có chém giết lẫn nhau, người thân ly tán, toàn thân kiệt quệ, cả đời không yên."

Tôi kiềm chế không ném thẳng tách trà vào mặt ông ta.

Ông ta cẩn thận kéo ghế ra xa một chút rồi nói tiếp.

"Nhân gian là nơi có nhiều nghiệp chướng và đau khổ nhất, cũng là nơi cần Sao thanh tẩy nhất. Tôi từng có giao ước với một người, cũng hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn ta. Trong khoảng thời gian hắn vi hành ở nhân gian, ta phải đảm bảo thời gian Sao thanh tẩy luân hồi không vượt quá một trăm năm, bây giờ vừa hay đã đến thời hạn."

Trước khi tôi kịp hỏi câu tiếp theo, Lý Hưởng đã nói trước.

"Dựa vào cái gì ?"

Cả tôi và Thành chủ đều sửng sốt.

"Tôi hỏi, dựa vào cái gì ?"

Cậu ấy kiên quyết hỏi lại.

"Tại sao lại bắt cậu ấy nhận lấy trách nhiệm này ? Tại sao kiếp nào cậu ấy cũng phải chịu những điều bất công này ?"

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự nghĩ rằng cậu ấy đã nhớ tất cả mọi chuyện nên mới hỏi một cách giận dữ như vậy.

Nhưng ngay sau đó tôi đã nhận ra là không phải, ký ức của cậu ấy vẫn chưa hoàn thiện. Cậu ấy chỉ dựa vào trực giác và sự tin tưởng với tôi để bảo vệ tôi trong vô thức.

Hai mắt tôi nóng lên, dường giây tiếp theo nước mắt sẽ trào ra ngay lập tức. Tôi vội vàng lắc đầu, tùy tiện tìm một chủ đề, tiếp tục hỏi lão Thành chủ đang không biết nói gì kia.

"Ông có chắc Sao thanh tẩy nhất định sẽ đầu thai thành người tốt không ? Nếu nhỡ đâu đầu thai thành một kẻ vô lại hay gì đó thì không phải sẽ đổ sông đổ bể hết sao ?"

Thành chủ lắc đầu, sắc mặt khó coi.

"Thực ra vận mệnh của Sao thanh tẩy vốn không phải là thanh tẩy, mà là độ kiếp, người đó có trách nhiệm hấp thụ toàn bộ nghiệp chướng của chúng sinh vào người mình. Vạn vật thay đổi khôn lường, làm sao có chuyện đổ sông đổ bể ? Muốn thanh tẩy bao nhiêu nghiệp chướng thì phải có người gánh chịu bấy nhiêu nghiệp chướng. Vì vậy, nếu ngươi đầu thai làm một kẻ ác như ngươi đã nói thì ngoài quả báo khi làm điều ác ra, những tai họa nào mà Sao thanh tẩy phải chịu cũng sẽ rơi xuống đầu ngươi."

Vận mệnh do ai quyết định ? Là do Thượng đế sao ? Nhưng sự ra đời của Sao thanh tẩy là điều mà ngay cả Thượng đế cũng không thể kiểm soát được.

Lúc này tôi mới hiểu hết ý nghĩa của bốn từ "thân bất vô kỷ" là gì.

"Ông muốn tôi quay về nhân gian gánh vác trách nhiệm của Sao thanh tẩy cũng không phải là không được."

Đôi mắt sáng ngời của Thành chủ chứa đựng dáng vẻ điềm tĩnh của tôi.

Tôi cẩn trọng thương lượng với ông ta.

"Nhưng ông phải đáp ứng vài điều kiện của tôi."

Ánh mắt Thành chủ hơi dao động một chút.

"Ngươi nói."

"Thứ nhất, Tiểu Bát, tên thật là Lục Hàn, cậu ta trước đây là đồ đệ của tôi. Tên ở đây của dì Lục hàng xóm cũng là Lục Hàn, đó là chấp niệm của dì ấy, là đứa con trai do chính tay dì ấy nuôi lớn. Hai người họ là mẹ con, tôi luôn hổ thẹn với họ, ông phải đảm bảo kiếp sau của hai người họ được rời xa cảnh khổ, sống một cuộc đời bình an hạnh phúc."

"Được."

"Thứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net