Chương 2 - Hương Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng treo trước gió
Ngỏ ý tình lâng lâng,
Vầng trăng trong ánh mắt
Khắc họa nét tình si.

Khoác hồng y rực rỡ
Ánh mắt cười như hoa,

Nhìn người, ta nào ngỡ
Sẽ chiếm trọn tình ta.

Sùng Hà năm thứ ba…

Mấy hôm trước, cụ thể là 2 tháng. Ta, Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y, Đường Liên, Thiên Nữ Nhụy và Vô Tâm đã lên kế hoạch chu du thiên hạ, tiếp tục hành trình hành tẩu giang hồ. Gọi là lên kế hoạch chứ thực chất vừa có ý tưởng thì cả đám bọn ta đã xách tay nải cùng đi ngay và luôn.

Hôm nay bọn ta đến một nơi mới lạ, hỏi thăm mới biết nơi đây gọi là thành Dạ Vũ, tiết trời đặc biệt, ngày nắng đêm mưa cứ thế quanh năm suốt tháng chẳng đổi thay, tuy không ấm áp mấy nhưng cũng không đến nỗi cóng da xiết thịt như Sơn Trang Tuyết Lạc của ta. Và có vẻ người ở đây đặc biệt hiếu khách vô cùng, chúng ta đều có thể nhìn ra được sự cởi mở và nhiệt tình của họ.

Đi cả một ngày dài đều đã thấm mệt, bọn ta quyết định tìm một nơi nghỉ chân, vừa hay được mời vào Ngọc Lâm quán, vừa có trọ qua đêm, vừa có đồ ăn, rất được.

Mấy ngày gần đây mọi người hay nói ta trông không được tỉnh táo lắm, thường ngẩn nga ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Ta cũng chẳng biết lý do gì, nếu không nhầm thì có lẽ tâm trí ta đã "bị khoá" ở hôm ấy, cái đêm nồng nàn mùi rượu ngọt cùng hơi thở nóng rực của hai cơ thể quấn lấy nhau. Cũng là khoảnh khắc mà Lôi Vô Kiệt phát hiện ra bí mật lớn nhất đời ta, là bộ phận đáng ra không nên nằm trên người của một nam tử. Hắn khi say cũng nói rằng hắn thích ta nhưng sau khi tỉnh táo lại không có lời nào là muốn xác định cái thứ quan hệ không rõ ràng giữa hai bọn ta, chỉ có càng ngày càng mập mờ. Và ta thì đã chẳng thể nào cưỡng lại những ân cần mà dạo gần đây hắn luôn dành cho ta.

Ta nhìn Lôi Vô Kiệt, ta muốn xem thử trong tim hắn có ta hay không. Những gì đã xảy ra là tình hay là say. Những điều ngốc nghếch luôn quẩn quanh trong cái đầu ngộc của hắn có vị trí cho ta không?

Ta quay mặt đi, vừa hay thấy Thiên Lạc đưa tay nhẹ nhàng phủi đi hạt bụi vốn không tồn tại trên áo Diệp Nhược Y, cô ấy ngẩn ra một lúc, trong đáy mắt dường như chỉ phản chiếu hình bóng của người thiếu nữ trước mặt. Thiên Lạc nhoẻn miệng, tít mắt cười một cách nghịch ngợm.

"Mấy huynh xem, Diệp tỷ tỷ của ta có phải rất xinh đẹp không?"

Mặc cho Diệp Nhược Y đỏ mặt vì ngượng ngùng mà đánh nhẹ lên vai Thiên Lạc một cái, cô vẫn vui vẻ hùa theo những lời gật gù cảm thán của mọi người. Còn ta chẳng nói gì, yên lặng xem mọi người cười đùa, có nhớ rằng Lôi Vô Kiệt cũng đã hưởng ứng một câu khen ngợi nàng ta.

"Đúng là đẹp thật, yêu kiều và e thẹn tựa một đóa hoa mới nở..."

Ta im lặng ngồi tựa đầu lên vai hắn, thì cũng hơi bất ngờ đó, không nghĩ tên ngộc này còn biết khen người khác. Nhưng ta cứ thấy khó chịu làm sao ấy, bực bội nên véo cho hắn một cái la oai oái, ta sau đó cũng ngồi thẳng dậy, vờ như không muốn để ý đến nữa.

Sau đêm nồng vị say ấy, ta và tên ngộc kia có vẻ đã trở nên gần gũi hơn, tuy không còn là kiểu "thân thiết" đơn thuần như trước đó nhưng cũng chưa đạt đến cái mức mà ta mong muốn… Tên đó thực sự là đồ ngộc, mà hình như ta cũng đang dần ngộc theo hắn mất rồi.

Đã từ rất lâu, ta tự hình thành một sở thích là âm thầm ngắm nhìn Lôi Vô Kiệt. Người ta nói nào có sai, hắn thực sự rất tuấn tú, ai nhìn vào cũng thấy dễ mến, dễ để thương. Hồng y rực rỡ, mắt cười như hoa. Người thiếu niên mà ta yêu có nụ cười ấm áp tựa màu nắng cuối xuân, ánh mắt trong veo như vầng trăng treo trước gió, tuổi trẻ tràn trề biết bao nhiệt huyết và tự tin, mà dường như chỉ có ta biết rằng trong đáy mắt hắn luôn thấp thoáng sự đáng yêu xen chút dịu dàng.

Đúng rồi, không nhầm đâu, ta yêu hắn, chẳng biết từ bao giờ mà ta đã rung động trước một kẻ ngốc. Cũng chẳng biết từ khi nào, đã từ một chút thích thành nhiều chút yêu…

"Tiêu Sắt, món này ngon nè, a nào."

Ta hé miệng ra cho Lôi Vô Kiệt đút đồ ăn, từ những miếng cá mềm ngọt đến từng miếng thịt thơm ngon. Ta lại ngắm nhìn hắn trong vô thức. Lôi Vô Kiệt thật đẹp, khuôn môi cứ liến thoắng, cười cười nói nói miết thôi. Đôi khi ánh mắt nghịch ngợm của hắn sẽ quay qua nhìn ta, mắt hắn trông tựa lòng hồ tĩnh lặng, nước hồ trong veo, trong đến mức thấy rõ được từng viên sỏi và hạt cát mịn màng nằm lặng thinh dưới đáy. Đôi mắt sâu thẳm và xinh đẹp kia cứ thôi thúc con người ta muốn gieo mình xuống, mong được hoà làm một cùng sự dịu dàng ấy, dù chỉ một chút thoáng qua thôi cũng khiến ta đủ mãn nguyện rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ làm kinh động đến sự bình yên trong đôi mắt đó. Liệu có phải ảo giác không khi ta cảm nhận mặt hồ ấy lúc đối diện với ta sẽ thoáng xuất hiện vài gợn sóng lăn tăn, chớp mắt liền chẳng thấy đâu, như có như không mà thôi. Vậy là Lôi Vô Kiệt có đúng là thích ta không? Nếu thật là vậy, tại sao hắn không nói gì?

Hình như lúc sau ta lại ngẩn người, đến khi lấy lại được ý thức thì bữa cơm cũng đã xong, mọi người đều đã rút thăm chia phòng trọ hết cả rồi. Trong sự mơ hồ ta nhớ hình như sau bữa ăn, Vô Tâm có nhìn ta rồi khẽ lắc đầu.

"Tội ghê, bệnh nặng quá rồi, nguyên bữa ăn chẳng động được đũa nào." - Tên tà tăng đó lại giở thói chọc ngoáy rồi.

Vừa hay còn đúng bảy phòng, phòng của Lôi Vô Kiệt, Thiên Lạc và Vô Tâm ở tầng cao nhất, Đường Liên và Thiên Nữ Nhụy tầng giữa, Diệp Nhược Y và ta ở tầng dưới cùng. Ta không thích chút nào, sao lúc đó ta lại không tỉnh táo để giành được ở gần với Lôi Vô Kiệt, mà sao tên ngộc đó lại đồng ý ở cách ta tận hai tầng… Ta càng không muốn cùng tầng với Nhược Y xinh đẹp tựa hoa thơm kia, hừ!

Ta đứng trước cửa phòng, hơi thoáng giật mình khi bỗng có một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía sau, ta không phản kháng vì hơi ấm này rất đỗi quen thuộc, chính xác là của Lôi Vô Kiệt. Giọng hắn lúc nào cũng như đứa con nít háo hức và tò mò về mọi thứ trên đời, nghe thật đáng yêu nhỉ?

"Tiêu Sắt, Tiêu Sắt, sao huynh đứng miết trước cửa vậy, huynh lại thẫn người rồi này."

Vòng tay này ấm áp quá, ta vô thức mà hoàn toàn ngả vào người phía sau. Giọng hắn lại líu lo bên tai, ta càng muốn nghe nhiều hơn nữa.

"Tiêu Sắt, sao không nhìn ta… ta lại làm gì sai rồi sao? Sắt ơi."

Ta ghét Lôi Vô Kiệt. Ghét hắn ôm lấy ta từ đằng sau khiến ta muốn dựa dẫm, ghét hắn đút ta ăn những miếng ngon nhất, đều theo khẩu vị của ta, ghét hắn ngốc nghếch hỏi han ta khiến ta mềm lòng, ghét hắn quan tâm ta nhưng khen người khác xinh đẹp khiến ta bực tức. Bổn trang chủ đây không đẹp sao!?

"Ta ghét ngươi."

Dù không muốn lắm nhưng ta vẫn giằng ra khỏi vòng tay Lôi Vô Kiệt rồi bước vào phòng, chốt cửa bỏ mặc hắn đầy hoang mang bên ngoài. Lôi Vô Kiệt có gọi ta mấy lần nhưng ta đều không đáp lại, một lát sau hắn cũng bỏ cuộc mà trở về phòng.

Mặc cho gió đêm lạnh buốt cứ quấn lấy da thịt đùa giỡn, ta vẫn ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn sự tĩnh lặng ngoài kia. Trên là những áng mây cheo leo giữa trời đêm hiu quạnh, dưới là sương mờ lửng lơ trên từng ngọn cỏ ngủ say. Nhìn vầng trăng cong cong, ta lại nhớ khoé môi người thiếu niên ấy, dịu dàng và trong sáng xiết bao, à không, dẫu cho ánh trăng có đẹp đến mấy thì cũng nào sánh được với người ta yêu đâu. Vậy trong lòng Lôi Vô Kiệt thì ta có đẹp không, so với những đóa hoa ngoài kia thì thế nào?

Ngồi lâu có chút nhàm chán, sau khi đóng cửa sổ lại, ta đi quanh phòng rồi tìm được mấy cuốn sách trên kệ đem về giường để đọc, gọi là đọc sách nhưng đầu óc ta lại toàn nghĩ về những chuyện khi ở cùng Lôi Vô Kiệt, sao mà ta nhớ hắn ta quá, không biết hắn có nhớ ta không nhỉ. Được một lúc lâu, bỗng bên mũi ta ngửi thấy một mùi ngòn ngọt kì lạ, cơ thể cũng dần trở nên ngứa ngáy, tay chân bắt đầu run run, ta bỗng thấy nguy rồi! Chẳng lẽ có người định hại ta?

Ta vội lấy tay áo che mũi, kiềm nén hơi thở đang ngày một nóng lên, ta vẫn cẩn thận kiểm tra cửa chính lẫn cửa sổ, đều không phát hiện bị đục lỗ hay có vết gì khả nghi, quái lạ, mùi hương này phát ra từ đâu?

"A~"

Cái tiếng quái quỷ gì vậy? Ta giật mình quay ngoắt về hướng phát ra tiếng lạ… nghe những âm thanh nỉ non và nhịp nhàng ấy là biết, rõ ràng phòng kế bên có hai kẻ đang làm "chuyện yêu đương".

Ánh mắt ta hạ thấp xuống, phát hiện chân tường có một lỗ nhỏ do chuột đục ra, không nhanh không chậm ta lấy khăn bàn quấn thành một cục bịt cái lỗ lại. Có thể chắc chắn rằng mùi hương đó đã từ phòng bên cạnh len qua lỗ chuột rồi toả dần vào phòng ta. Và dựa vào phản ứng cơ thể thì thứ ngòn ngọt ta lỡ hít phải, khẳng định là tình hương, chết thật!

Ta định bước đến mở cửa sổ cho bay bớt cái thứ kia, ai ngờ vừa quay người lại, chân này vướng chân kia khiến ta ngã một cái rõ đau. Dường như tình hương đã thấm sâu vào người, hơi thở của ta ngày một nặng nề hơn, cả cơ thể như bị hàng vạn con kiến bu lấy, ngứa ngáy cùng khó chịu không thôi. Ta lại nhớ Lôi Vô Kiệt nữa rồi, ta muốn…

Muốn cánh hoa được ánh nắng vuốt ve
Càng muốn nghe tiếng gió gọi mây trắng,
Muốn được hắn nâng niu trong vòng tay
Càng muốn hắn say đắm thì thầm gọi tên…

Hai chân ta liên tục cọ xát vào nhau, muốn giảm bớt sự ngứa ngáy đang chạy loạn khắp người. Bàn tay phản chủ run run sờ soạng khắp nơi, nó dừng lại trước đầu ngực mẫn cảm, cách lớp áo ta tự xoa nắn cho chính mình nhưng càng chạm vào lại càng khó chịu, mà buông ra còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Những âm thanh ái muội của căn phòng kia càng lúc càng dồn dập, càng khiến ta thêm thèm khát sự mơn trớn. Cảm giác tức thật, ta muốn khóc mà không thành tiếng, ta nhớ từng cái vuốt ve của Lôi Vô Kiệt. Sàn nhà lạnh lẽo giúp ta níu kéo lại được chút ý thức, ta cắn chặt môi, gồng mình đứng dậy, mở tung cửa, muốn chạy thật nhanh để tìm tên ngộc kia, tiếc là cả người đã sớm như rã rời, chỉ có thể khó khăn lê từng bước tìm hướng đi lên phòng Lôi Vô Kiệt.

Từ đâu một vòng tay hoàn toàn xa lạ ôm chặt ta từ phía sau, ta hoảng loạn đẩy ra, gã đó càng ghì chặt hơn.

"Mỹ nhân eo nhỏ mông cong này, trông ngươi có vẻ đang cần giúp đỡ, có cần ta… hề hề."

Bên tai là tiếng cười bệnh hoạn cùng mùi rượu nồng nặc khiến ta kinh tởm. Quái đản, hai người phòng nọ chơi trò tình thú thôi, có cần dùng tình hương loại mạnh đến mức khiến người "hưởng ké" là ta cũng không vận nổi võ công nữa không, mấy người đấy sợ chơi hăng quá rồi lên quyền đấm gãy cổ nhau hay gì vậy?

Ta điên máu khi bị gã say kia vỗ vào mông, không vận được võ công thì ta nhe răng ra, vồ lấy cắn gã đau đến nằm giãy ra đất. Ta nhổ ngụm nước bọt hoà lẫn máu của gã kia xuống đất, khiếp hồn trời đất, ghê chết ta rồi!

"Cút cho ta, bổn vương đây có tên ngộc của mình rồi."

Bỏ mặc tiếng gào khô khan của gã bệnh hoạn kia, ta khó khăn lắm mới lên được lầu ba, tìm đến căn phòng thứ tư, hít lấy một hơi thật sâu rồi gõ cốc cốc hai tiếng. Cửa mở ra, Lôi Vô Kiệt mắt nhắm mắt mở, giọng còn ngai ngái vẻ buồn ngủ nhưng vẫn đâu đó có chút lo lắng thấp thoáng khi thấy ta, hoặc là do ta tự nghĩ nhiều.

"Tiêu Sắt, huynh sao vậy?"

"Kiệt… ta bị, hức… bắt nạt…"

"Này, mau vào đây!"

Ta chẳng khống chế được, nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả gò má khi nghe Lôi Vô Kiệt quan tâm mình. Hắn thấy ta một thân áo quần xộc xệch, trong thoáng mơ hồ còn phát hiện vết máu dính trên khoé miệng do ta cắn gã kia mà chưa kịp lau, mặt hắn liền biến sắc, vội vàng kéo ta vào trong, nhìn trước ngó sau rồi khoá cửa cẩn thận.

Ta được thế cứ dựa sát vào lồng ngực đối phương mà dụi dụi, tham lam hít lấy từng chút hơi ấm quen thuộc, dường như trên người hắn có mùi của cỏ, là hương cỏ sau cơn mưa, ngọt ngào và thanh khiết. Càng dán chặt vào hắn, ta càng cảm thấy dễ chịu hơn. Ta không khống chế nổi những tiếng gầm gừ từng được hắn ví như tiếng mèo con khát sữa, cứ thế cọ đầu vào người hắn đòi hỏi những cái ôm.

"Kiệt, ta khó chịu lắm, ôm ta đi…"

Lôi Vô Kiệt ngoan ngoãn ôm ta vào lòng, vỗ về một lúc thì bế ta đặt xuống giường. Ta ức đến phát điên khi không kịp níu lại hắn lúc quay người đi. Lúc Lôi Vô Kiệt bước trở về giường, trên tay còn cầm theo một chén nước, hắn muốn bón nước cho ta sao? Đúng là ta khát khô cả họng nhưng ta không muốn uống nước, ta chỉ muốn Lôi Vô Kiệt thôi. Nghĩ sao làm vậy, ta nắm cổ áo hắn kéo xuống, gấp gáp hôn lên đôi môi khô khốc của đối phương, hắn có vẻ bị làm cho bất ngờ mà đánh rơi cả chén nước, lách ca lách cách âm thanh từng mảnh sứ vỡ văng khắp sàn hoà với tiếng mưa như xé gió ngoài kia.
Ồ, trời đã mưa từ bao giờ thế? Vài giọt nước trong chén rơi xuống rồi lại bắn ngược lên tay, Lôi Vô Kiệt liền ôm chặt người ta, hắn xoa xoa chỗ da tay dính nước như thể nó đủ khả năng làm tổn thương ta vậy, thật ngốc quá mà. Tay hắn có mấy vết chai sạn do luyện kiếm lâu năm, xoa như thế khiến ta hơi nhột nhưng không nỡ rút về, ngược lại ta khá thích cảm giác này.

Hơi thở cả hai ngày một gấp gáp, ta mau chóng quấn lấy đầu lưỡi hắn, tham lam liếm láp từng chút dư vị ngọt ngào từ đối phương. Rất nhanh sau đó, Lôi Vô Kiệt nắm thế chủ động, dẫn dắt ta chìm sâu hơn vào sự mê hoặc ấy. Những lớp vải dư thừa dần được cởi xuống, bị vứt bỏ vào góc một cách đáng thương. Hai hơi thở quấn quýt si mê, ta ngửa cổ đón nhận thêm nhiều cái yêu thương khác được hắn khắc lên da thịt, ta cảm nhận rằng Lôi Vô Kiệt đã để lại rất nhiều dấu hôn đỏ thẫm trên khắp nửa thân trên của ta, và đoán chừng ngày mai chúng sẽ sớm thâm tím lại hết, ai quan tâm chứ, ta bảo rồi, giờ đây ta chỉ cần hắn thôi.

Đây cũng không phải lần đầu bọn ta làm ra loại chuyện này, còn gì để che giấu nữa đâu, ta cũng rất hưởng thụ cảm giác khi được từng ngón tay thon dài mơn trớn khắp cơ thể. Lôi Vô Kiệt như cũ, xoa nắn và đùa giỡn với hai nhũ hoa nhạy cảm của ta, bỗng nhiên hắn dừng lại rồi nhìn chăm chăm khiến ta ngượng chín cả người, khi vừa muốn mở lời có hỏi vấn đề gì thì cái đầu ngộc kia đã như đứa trẻ thèm sữa vùi đầu bú mút đầu ngực ta. Từng tiếng chùn chụt nghe muốn đỏ cả mặt, cứ thế lại kéo ta vào sự khoái cảm khác lạ, tự dưng trong lòng có cảm giác như một người mẹ đang cho con bú sữa, bàn tay ta bất giác đưa lên xoa đầu kẻ đang say mê bộ ngực kia. Lôi Vô Kiệt có vẻ rất chuyên tâm "thưởng thức" từng tấc da thịt trước mặt, buông tha cho nhũ hoa, hắn lại hôn dần xuống bụng, cẩn thận và nâng niu chạm khắc vài dấu răng lên tuyến nhân ngư của ta.

"Đau…"

"Ôi… lỗi của ta."

Đặt vài chiếc hôn xuống những dấu răng trên da ta, đó là cách ngươi xin lỗi ư? Tệ thật, ta lại khá thích cách này. Lôi Vô Kiệt, ta thực sự rất ghét sự dịu dàng ấy của ngươi… Ngươi có thể đừng dừng lại có được không? Ta…

Lôi Vô Kiệt dịu dàng hôn xuống gốc dương vật của ta rồi lại vừa liếm vừa mút dọc thân gậy thịt kéo lên đầu khấc. Hắn đang làm gì thế, chẳng lẽ… Ta vội vươn tay muốn ngăn đối phương, đường đường là Thanh Long Sứ sao có thể hạ mình làm loại chuyện này cơ chứ.

"Lôi Vô Kiệt, ngươi…"

"Ngoan nào."

Hắn nhanh nhẹn bắt lấy không cho ta làm loạn, còn rất yêu chiều mà hôn lên đầu ngón tay đang run lên, rồi lại rướn người phủ lên môi ta một thoáng tựa chuồn chuồn đạp nước, ấy vậy mà ta thực sự nghe theo mà dịu lại, để mặc đối phương tiếp tục chuyện còn đang dang dở.

Lôi Vô Kiệt mút lên phần đầu, nhẹ nhàng liếm láp khiến ta càng run rẩy, ta biết ta đã rỉ ra một chút dịch trơn nhưng cảm giác này quá đỗi đặc biệt. Và rồi hắn lại ngậm lấy toàn bộ phân thân của ta, bắt đầu nuốt nhả rất chậm rãi, tuy chẳng có kỹ thuật gì nhưng đối với cơ thể đang nhạy cảm này thì quả là từng cơn kích thích như đánh thẳng lên đại não. Được bao bọc bởi khoang miệng ấm nóng và mềm ẩm khiến ta rất dễ chịu, cả người của ta tê rần, đầu óc cũng trở nên trống rỗng khi đối phương gia tăng tốc độ, ta chỉ có thể vô lực mà rên rỉ như sắp khóc đến nơi. Khi nam căn có dấu hiệu sắp bắn, hắn liền mút hạ thân của ta một cái thật mạnh, khi rời đi còn nghe rõ một tiếng "póc" đầy ướt át, ta cũng chẳng nhịn được chút nào mà ngay sau đó đã bắn hết tinh dịch lên gương mặt anh tuấn của đối phương. Ta hoảng hốt vươn tới định lau cho hắn liền bị giữ tay lại, Lôi Vô Kiệt tự gạt đống nhầy nhụa đấy xuống rồi cho vào miệng, nuốt hết sạch sẽ ngay trước mặt ta, ta chính thức ngơ luôn rồi. Trong khoảng ba tiếng đếm, ta hoàn toàn bất động, sau đó cả gương mặt bỗng nóng phừng phừng, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ ngất luôn tại chỗ vì hắn mất thôi.

Trong lúc ta còn đang điều chỉnh lại hơi thở, Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng tách hai chân ta ra, lúc này ta cũng mới phát hiện dịch nhờn dưới thân đã tiết nhiều đến ướt lạnh một mảng trên da, xấu hổ quá đi mất. Một tay hắn vuốt ve nam căn của ta, môi mềm đặt lên hoa huyệt ướt át một nụ hôn kính cẩn làm ta có chút giật mình, liệu đấy có phải cách hắn thể hiện sự thành tâm với món ngon sắp được thưởng thức hay không?

Lôi Vô Kiệt dùng lưỡi đảo quanh vài vòng, rồi chẳng biết hắn học đâu cái kiểu nghịch ngợm, liên tục đá lưỡi vào âm hạch vốn đã sớm sưng mọng lên. Cả người tê rần, ta chẳng thể kiểm soát được bản thân, đôi chân cứ vô thức ôm chặt đầu Lôi Vô Kiệt, tạo điều kiện cho hắn giở trò húp rồn rột cái miệng nhỏ bên dưới, tâm trí như thể liên tục bị đánh đến khiến bản thân không thể kiềm chế được mà la ré lên, dòng dâm dịch bắn ra biết bao nhiêu đều được hắn vươn lưỡi ra liếm sạch sẽ, ta vội vàng che miệng để ngăn mình lại, sợ sẽ vì kích thích mà la lên mất, mấy căn phòng này chẳng cách âm được bao nhiêu, lỡ bị nghe thấy thì ta biết chui đầu vào đâu đây. Mãi sau này ta mới biết hắn vốn đã tạo kết giới ngăn không cho người ngoài có thể nghe, nhìn và cũng chẳng thể bước vào, ừa nhưng hắn thích dáng vẻ run lẩy bẩy đó của ta nên không nói ra… ta muốn đánh người.

Bỗng bên tai nghe được tiếng cười khẩy của tên kia, thật muốn tặng cho hắn một cước nhưng đôi chân ta đã sớm bị tóm lấy rồi.

Lôi Vô Kiệt đặt nam căn gân guốc trước hoa huyệt, chỉ vuốt ve bên ngoài mà không cho hẳn vào bên trong, hắn như thế này là muốn khiến ta ngứa đến chết hay sao? Tên điên này, ta phải đấm hắn!

"Lôi Vô Kiệt…" - Tiếng ta nỉ non như sắp khóc đến nơi.

"Ơi, huynh gọi ta gì đấy?"

Tay hắn miết nhẹ vào đùi trong của ta, rất hồn nhiên trả lời, chắc ta tức chết mất.

Thật ra bản thân ta cũng muốn nói cái gì đó để khiêu khích hắn mau đến chơi cái động nhỏ bên dưới… nhưng chuyện này thực sự quá khó với ta rồi. Ta chỉ đành vươn tay ra đòi ôm, hắn cũng thuận theo mà cúi xuống trao đến cái hôn nóng bỏng, tên này bảo ngộc mà cũng thông minh, bây giờ hôn cũng giỏi hơn nhiều rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào, ta thè đầu lưỡi ra, bắt chước loài mèo, liếm mấy cái lên môi của người bên trên.

"Meo meo~"

Đôi mắt Lôi Vô Kiệt mở to vì bất ngờ. Rồi hắn khẽ mỉm cười mà hôn lên trán ta một cái, đồng thời phía dưới cũng tiến vào bên trong, tuy động tác nhẹ nhàng nhưng kích thước to lớn cũng khó làm quen ngay được. Ta lúc này vừa ngứa ngáy vừa thoải mái đến mức khẽ "a" một hơi dài. Hắn đặt lên tai một nụ hôn, thanh âm ấm áp thì thầm bên tai ta.

"Tiêu Sắt, là kẻ nào cả gan dám đánh tình hương với huynh vậy?"

"Ưm, phòng ta bị chuột đục một lỗ, hương là của phòng bên cạnh lan qua… ha… chứ không phải ta bị… ha~"

Lôi Vô Kiệt ban đầu di chuyển rất chậm rãi, đến khi nhận thấy đoá hoa kia đã ướt đẫm, hắn mới dần đưa đẩy ngày một nhanh hơn.

"Vậy vừa rồi huynh nói ai bắt nạt huynh?"

Trong lời nói thoáng nghe là nhẹ tựa lông hồng, lại có vài phần như đang tức giận khiến ta sững sờ, ta không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn vì mọi thứ trước mắt đang dần nhòe đi như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, ta bắt đầu rơi vào những nỗi ấm ức mơ hồ.

Nhớ lại vừa rồi cả người yếu ớt, không thể thi triển võ công, ta thực sự đã rất sợ, cả người đều thấy ghê tởm, ghét bỏ vô cùng, nếu lúc đó không thể thoát khỏi gã đó sẽ thế nào, ta sợ lắm, sợ bản thân bị ức hiếp bởi kẻ không phải tên ngốc của ta, ta sẽ hối hận một đời. Lúc ấy chỉ có suy nghĩ phải chạy thật nhanh, tìm và sà vào lòng Lôi Vô Kiệt để đợi chờ sự vỗ về, nhưng giờ hắn lại gằn giọng với ta, hắn chê ta rồi sao, hắn có thương ta đâu, vậy đêm đó là hắn nói nhăng nói cuội chỉ để trêu ghẹo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net