Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cô nhẹ nhàng nằm chống tay lên giường, vuốt ve đầu nàng, nàng thật xinh đẹp, ngủ mà cũng đẹp thế sao? Cô đến giờ vẫn chưa tin là cô đã cưới nàng và đếm hôm qua còn... với nàng. Chắc tối qua nàng mệt lắm! Cứ để nàng ngủ vậy! Nghĩ thế xong, cô nhẹ đặt chân xuống sàn thì bỗng có một luồng hơi ấm ôm chặt lấy cô:
- Chị định đi đâu? - Giọng nàng vẫn còn ngái ngủ.
- Chị phá giấc ngủ của em rồi! Em cứ ngủ đi, chị dậy trước - Vừa nói cô vừa gở tay nàng ra khỏi người mình, đặt nàng vào vị trí cũ, đắp chăn đàng hoàng rồi mới đi vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô vẫn còn buồn ngủ lắm! Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới, cô sẽ tự tay xuống bếp nấu thức ăn cho mọi người.
Mặt còn chưa tỉnh ngủ, bước xuống cầu thang thì gặp ngay Thanh Hằng và Ngọc Hà cũng đang từ phòng đi ra. Cô lập tức mở trừng mắt lên, hét lớn:
- HAI NGƯỜI KIA!!! - Cô liền chạy tới. Hai người họ, người vò đầu, người ngáp lên ngáp xuống, vừa nghe tiếng hét thất thanh, chưa kịp thấy người đã nghe tiếng, liền nhận ra Phạm Hương, lập tức hai người họ tỉnh ngủ bỏ chạy tán loạn trong nhà. Cả ba người họ chạy khắp phòng khách. Cô vừa chạy vừa hét:
- HAI CÁI NGƯỜI KIA! ĐỨNG LẠI MAU LÊN! SAO DÁM RÌNH TÔI HẢ???
- TỤI CHỊ CHỈ TÒ MÒ CHÚT THÔI MÀ! - Thanh Hằng vừa chạy phía trước vừa hét ra sau.
- TÒ MÒ MỘT CHÚT NÈ! - Cô lập tức vớ cái gối trên ghế sofa kế bên chọi thẳng về phía trước, trúng ngay lưng Thanh Hằng.
- UIDA! ĐAUUUU.....!!! - Thanh Hằng hét lên ai oán. Vẫn tiếp tục đuổi nhau, lâu lâu cô lại vớ cái gối lên chọi.
Cả ba cứ chạy mãi quanh phòng khách, họ đâu hay biết từ lâu Lan Khuê đã đứng trên cầu thang nhìn xuống cười muốn lộn ruột mà ráng không để bị phát hiện, thì từ hướng nào đó, xuất hiện thêm Lệ Hằng và Nam Em đang ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh ngủ bước ra, Lan Khuê lập tức im bặt, nàng nháy mắt, ra hiệu trốn đi đừng để Phạm Hương phát hiện. Ra dấu vậy thôi chứ hai người họ có ai hiểu gì đâu! Hai người đứng ngơ ra nhìn Lan Khuê khó hiểu.
Chạy một hồi lâu, cô mệt mỏi đứng ôm gối thở:
- Đợi xíu đợi xíu, mệt! - Mặt nhăn nhó nói về trước thở hồng hộc.
Thanh Hằng và Ngọc Hà vừa nghe thì cũng đứng lại, khom gối thở:
- Thôi! Bỏ qua cho chị mày lần này đi Hương! - Thanh Hằng nói muốn hết hơi.

Vừa nghe xong, cô liền bật dậy thẳng lưng:
- VỤ NÀY KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢCCCC........!!!
Cô liền lia mắt lên cầu thang, nhìn nàng, rồi nhìn sang bên cạnh, là Lệ Hằng và Nam Em. Nhìn thấy thôi đã tức muốn ói máu, đêm tân hôn mà cũng không để yên nữa!
- HAI CÁI CÔ KIA! AI CHO Ở LẠI NHÀ TÔI HẢAAAAA???? - Cô tức giận hét lớn.
- Tại... tại... tại do hai em xỉn quá nên không về được! - Cả hai cười trừ.
- Ohhhhh...... Xỉn đến nỗi không về được, vậy đi rình ĐÊM TÂN HÔN CỦA NGƯỜI TA NỖI HẢ??? Còn ở lại nữa chứ! Trời trời! Còn tự tiện lấy hai bộ đồ của tôi mặc đi ngủ. Được, mấy người được lắm! Tôi sẽ khai trời hành đạo, các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
Cô tiếp:
- Ha... đông đủ quá hen! Sẵn đây TÔI XỬ MỘT LƯỢT HẾT ĐÁM MẤY NGƯỜI!!! - Nói rồi cô liền đuổi thêm Lệ Hằng và Nam Em. Một mình cô mà đuổi bốn người. Bốn người kia vừa chạy vừa la khắp nhà, còn cô phía sau hai tay cầm gối giơ lên cao, liên tục chọi vào bốn người họ, cô hét liên tiếp:
- ĐỨNG LẠI, ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔIIIIIII! TÔI SẼ CHO CÁC NGƯỜI BIẾT TAYYYYY.....
Bên kia cứ:
- ÁAAAAAA........ ĐUỔI SẮP TỚI RỒI KÌA!!!! NHANH LÊNNNN......
Lan Khuê đứng trên bậc thang lại một phen cười hả hê.
- LAN KHUÊ!!! ĐỪNG CƯỜI NỮA MÀ!!! CỨUUUUUU........ - Lệ Hằng hét lớn, nhìn nàng với ánh mắt đẫm lệ.
- Ờh ờh... cứu... - Nàng nói khẽ như để trấn tỉnh mình. Phải làm sao mới được đây? A... có cách rồi!
Nàng lập tức chạy đi mất hút:
- LAN KHUÊ!!! ĐỪNG ĐI MÀ!!! - Họ ở đây nhìn theo bóng lưng nàng mà kêu la thảm thiết.
- ĐỨNG LẠI!!! - Cô hét.
- ÁAAAAAAAAA............. - Sắp khóc luôn rồi! Cái tên Phạm Hương này! Sức trâu vậy không biết!? Chạy nãy giờ mệt muốn chết.
Chạy hồi, ai cũng đều mệt mỏi. Nhưng nhìn lại Phạm Hương, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, vẫn chạy khỏe như ban đầu.
Thì bỗng nhiên...
- TẤT CẢ ĐỨNG LẠI! - Tiếng đó là của........ ông Phạm.
Năm người họ lập tức dừng lại, đứng trơ như tượng.
- MỚI SÁNG SỚM SAO MÀ ỒN ÀO THẾ HẢAAAA??? - Ông Phạm hét to quyền lực.
Kế cạnh đó còn có cả bà Phạm và Lan Khuê, thì ra nàng đi là để gọi sự trợ giúp từ ông bà Phạm.
Bốn người họ liền hiểu ra, họ ra dấu khen ngợi Lan Khuê, họ ngón tay cái lên, cười híp mắt nhìn nàng, bọn họ biết ơn vô cùng.
- VUI VẺ QUÁ HẢ?! - Ông Phạm thấy được liền lớn tiếng.
Họ liền rút lại ngón tay cái, cúi mặt hết xuống.
- TẤT CẢ CÒN ĐỨNG ĐÂY LÀM GÌ?! GIẢI TÁNNNN!!!
Họ liền cong giò chạy mất hút.
END CHAP 25.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net