chap 48: Người tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về thấy rất nhiều người đang cùng nhau chọi tuyết, PH lại đề nghị chơi trò chọi tuyết, thật ra là cậu ấy muốn tìm cơ hội trả thù.

"Tớ với học tỷ một đội, một mình Hà Hồ một đội." PH sắp xếp như vậy.

"Như thế hình như không được hay? Mỗi người là một đội." LK lập tức chỉnh cô.

"Vậy cũng được." PH nghĩ đến chuyện HNH mời kem mình mà đồng ý.

HNH luôn dùng cầu tuyết tấn công PH, LK thỉnh thoảng giúp PH đánh HNH, nhưng phần lớn thời gian đều đứng xem trò vui, bởi vì đã nói như vậy, lại đi giúp đỡ PH thì hơi khó xử.

HNH vẫn không đánh được PH, liền bất chấp, làm một quả cầu tuyết siêu lớn, sau khi ngắm đúng mục tiêu cấp tốc ném đi.

LK tốt bụng nhắc nhở PH, vội kêu cô: "Phạm Hương cẩn thận kìa!"

PH nghe LK kêu mình, quay đầu say mê ngắm LK, kết quả bị quả cầu tuyết đập trúng, sau đó không hề ngoài ý muốn ngã về phía sau.

Trong lòng HNH thầm phấn khích. Nhưng mà - sao PH ngã xuống lại không kêu chứ? Điều này không giống tác phong của cậu ấy..........

Lúc này LK kêu cậu ấy, HNH chầm chậm chạy qua đó, vừa nhìn thấy lập tức choáng váng. Cậu ấy vỗ vỗ mặt PH, kêu lên: "Khiếm Nhi, Khiếm Nhi........ Cậu đừng làm tớ sợ nha......"

Lúc sau, PH tỉnh lại lần thứ hai, là đang nằm trên giường của bệnh viện trường. "Sao tớ lại ở đây?" Cô vừa mở mắt, nhìn thấy ngay trần nhà có vết nứt của bệnh viện trường, sau đó là gương mặt lo lắng của LK, tiếp đến là dáng vẻ cúi đầu tự trách của HNH.

"Em tỉnh rồi à, có đói bụng không? Chị đi mua chút gì cho em ăn nha." LK nói xong đứng lên mặc áo khoác.

"Không cần, để Hà Hồ đi đi." PH cười khẽ với LK.

"Đúng vậy, em đi cho."

LK ấn HNH về chỗ ngồi nói: "Không cần, để chị đi."

Đợi cho LK vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt PH lập tức biến mất, nghiêm mặt hỏi HNH: "Không phải chơi ném tuyết à? Sao tớ lại chạy đến chỗ này?"

HNH không dám ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng lầm bầm: "Thì chính là ném tuyết, nên........ mới chạy tới đây........."

"Cậu ở đó nói lẩm bẩm gì thế?" PH muốn ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, đành phải nằm trở lại gối, nhưng mà vừa chạm vào gối nằm, cô lại hét ầm lên. Đưa tay sờ sờ sau đầu, một cục u to đùng. Cô trừng mắt nhìn HNH, "Sao đầu tớ lại bị quấn thành một cục lớn như vậy?"

"À....... Bị ngã........."

"A!" PH đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra: "Tớ nhớ ra rồi.........."

HNH ôm lấy tay cô, gắng gượng nhỏ vài giọt nước mắt nói: "Khiếm Nhi, tớ có lỗi với cậu.........."

PH hất tay cậu ấy ra nói: "Cậu tên hung thủ giết quả này, giết quả táo của tớ không nói, còn muốn ám sát tớ à! Cậu........ Ây da, đau chết được........"

"Được rồi được rồi, cậu chẳng phải là trong họa có phúc sao? Cậu thấy Lan Khuê lo lắng cho cậu như vậy, ngay cả tự học cũng không đi, luôn ở đây với cậu."

PH suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý. Nhưng mà........... có cần thiết phải vì vậy mà ngất xỉu nhập viện không?

"Ồ, tỉnh rồi à?" Đột nhiên xuất hiện một âm thanh làm cho cả hai người cùng nhìn về phía cửa, thì ra là bác sĩ. Ông ta lại kiểm tra chỗ bị thương của PH, mới nói: "Trở về nghỉ ngơi vài hôm thì được rồi, đám nhóc các em........ nghe nói là chơi ném tuyết? Haiz, chơi cũng không biết phân nặng nhẹ......"

"Biết rồi, thầy, chúng em biết sai rồi......." HNH vội gật đầu không ngừng, bác sĩ mới không nói gì nữa đi ra ngoài.

Sau đó....... Sau đó, PH cũng không lên lớp, dù sao tới cuối kỳ giáo trình cũng chỉ là mấy câu giải đáp thắc mắc, mỗi ngày nằm trong phòng ngủ, đói bụng thì kêu HNH đi mua cơm, khát thì kêu HNH đi múc nước, chỉ thiếu mỗi tắm rửa cũng kêu HNH giúp thôi.

HNH nói: "Chẳng qua đầu cậu bị đập trúng một cái, cũng không phải bị liệt nửa người, vì sao tớ phải chăm sóc cho cậu như vậy chứ?"

"Tớ biến thành như vậy không phải đều do cậu? Chẳng lẽ ngay cả một chút trách nhiệm cậu cũng không có sao? Một chút?"

HNH thở dài, "Tớ hối hận, thật đó, tớ vô cùng hối hận.......... Cậu nói xem vì sao tớ lại học theo cái tật khiếm của cậu chứ?"

"Cậu lặp lại........."

"Tớ chưa nói gì hết.........." HNH tức giận đi múc nước.

.

.

.

Vừa qua tết dương lịch, lại phải chuẩn bị thi cuối kỳ. Mặc dù vết thương trên đầu PH đã lành rồi, nhưng không biết có phải đã để lại di chứng gì hay không, khiến cho cô vừa thấy sách lập tức đau đầu.

Hôm nay, PH cùng với NE, LH đi tự học, mới đọc sách không đến mười phút, đã ồn ào nói nhức đầu. LH liếc nhìn một cái không để ý đến cô nữa, ngược lại NE nói: "Tớ thấy cậu như vậy, tớ cũng nhức đầu.........."

PH vẫn giống như học kỳ trước hỏi mấy câu căn bản. Lúc này không chỉ có NE xui xẻo bị hỏi, ngay cả LH cũng không may mắn thoát khỏi.

"Thật sự là không có thiên lý." LH vừa giảng bài vừa tức giận. "Cậu nói xem bình thường lên lớp cậu chả khi nào học hành nghiêm túc, tới lúc thi đợi nước tới chân mới nhảy, mỗi lần sau đó cậu đều thi rất tốt, cậu nói thật với tớ, trước khi thi cậu đi ăn trộm đề thi phải không?"

Lúc này PH cười lên, "Tớ đi trộm đề thi ở đâu chứ, mà nói, nếu tớ thật sự trộm đề thi, sao có thể không cho các cậu xem được."

"Thế sao mỗi lần cậu đều thi được điểm cao vậy." Trong lòng LH vô cùng không phục.

"Chuyện này á, là tự nhiên trời sinh, cậu thèm muốn cũng không được đâu." Vẻ mặt của bạn PH vô cùng đắc ý.

"Xì." LH cũng không để ý tới cô nữa, cậu ấy cảm thấy mình không có bản lĩnh đó như PH, cho nên thường ngày cũng luôn cố gắng, về phần NE, là dạng người từ trước đến giờ cũng chưa từng lo chuyện thi rớt.

Vì thế thi cuối kỳ PH lại vẫn không hề ngoài dự đoán tất cả đều qua, HNH lại bất hạnh bị rớt một môn, nghe nói là số ngày lên lớp không đủ cho nên thầy cố ý không cho cậu ấy đậu. HNH vì vậy mà buồn bực vài hôm, phải biết rằng mấy ngày thi cậu ấy học môn khoa học đó rất cực khổ. Cho nên vừa được nghỉ, cậu ấy lập tức hẹn PH và CĐK đi chơi một tuần, sau đó lại cùng cha đi du lịch miền nam, mục đích chính là để trước khi thi lại phải chơi cho đủ, sợ đến lúc vừa chơi vừa ôn tập lại bị rớt nữa.

CĐK lại phải ở cùng Lục Khải, LH, NE cũng đều có việc bận, vừa đến nghỉ đông, PH cũng rất lẻ loi, mọi người không thể gặp mặt mỗi ngày, quan trọng nhất chính là không thể thường xuyên gặp được LK.

Hai tuần trước tết âm lịch, PH biết LK phải tham gia thi cao học, cô muốn đi theo cùng chị ấy, vì thế gọi điện thoại cho chị ấy, hẹn ngày thi hôm ấy đến trường thi với chị ấy.

LK được phân phòng thi ở đại học L, hai người gặp nhau ở cổng lớn, PH bắt đầu ê a dài dòng nói với LK: "Trả lời xong nhớ kiểm tra thêm mấy lần, tuyệt đối đừng qua loa nha........"

LK dừng chân lại, bất đắc dĩ khẽ cười lên: "Biết rồi, em còn dong dài hơn cả mẹ chị....."

"........." PH hắng hắng giọng, nói tiếp: "Vậy chứng minh em còn quan tâm chị hơn cả mẹ chị, mọi người đều hy vọng chị có thể thi đỗ, cho nên chị phải cố lên nha, đừng bao giờ phụ lòng......... mẹ chị và....... em."

"Biết rồi, chị cố gắng ôn tập như vậy, nếu còn thi không đỗ nữa thì không còn gì để nói." Đi đến cổng tòa giảng đường, LK lại nói với PH: "Được rồi, chị đi vào, em tìm một chỗ chờ chị, chị đi ra sẽ gọi điện thoại cho em."

"Vâng vâng, đi đi."PH đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với chị ấy.

LK mới vừa đi vào, lại trở ra, lấy bao tay của mình nhét vào trong tay PH nói: "Mang bao tay vào."

PH cười hì hì nhận lấy, "Mau đi đi, thời gian sắp đến rồi."

"Thế chị đi đây, lát nữa gọi điện thoại cho em." Nói xong lại lấy chiếc mũ áo lông của PH trùm lên đầu cô.

PH không chớp mắt, cũng không nói gì, để mặc LK biến mình thành người tuyết. Đợi cho sau khi LK đi vào, cô lại tháo chiếc mũ xuống, nhưng mang đôi găng tay bằng len vẫn còn giữ nguyên độ ấm của LK vào.

PH không đi đâu, chỉ đứng yên ở bên ngoài, lỗ tai nhỏ, cái mũi nhỏ nhanh chóng bị lạnh đỏ lên, nếu lúc này đổ một trận tuyết nhỏ, nhìn từ xa xa, bạn PH mặc áo lông màu trắng y hệt một người tuyết. Đợi được một lúc, kỳ thi lần này xem cô còn căng thẳng hơn cả LK, bởi vì nó là nhân tố quan trọng liên quan đến việc LK có thể ở lại thành phố này hay không, thì tất nhiên cũng liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của PH.

PH bước đi thong thả tới lui trên lớp tuyết, nghĩ một hồi vẫn không an tâm, hay là đi đến bên ngoài phòng thi lén nhìn tình hình giải đề của học tỷ? Nghĩ như vậy, bèn cúi đầu vọt vào tòa giảng đường, thấy cầu thang đối diện cổng lớn, không chút suy nghĩ bước qua đó, chưa đợi cô đi lên bậc thang, giáo viên ở văn phòng đã kêu cô. "Em ở phòng thi nào? Giờ này là mấy giờ rồi mới đến? Đưa giấy báo danh cho tôi xem."

PH chậm rãi xoay người gãi gãi đầu, ú ú ớ ớ cũng nói không rõ, vị giáo viên kia càng thêm nghi ngờ, sau khi tra hỏi một phen biết được PH là đến chờ người, vì thế nói: "Chờ người thì ra bên ngoài chờ, đừng ảnh hưởng thí sinh."

PH rầu rĩ đi ra cổng, đi về phía trước vài bước, vẫn chưa từ bỏ ý định. Thông thường những tòa giảng đường như thế này chắc là có ít nhất hai cái cổng mới đúng, có lẽ còn một cái cổng khác không có ai canh giữ?

PH đi dọc theo bên phải của tòa giảng đường không được bao lâu đã nhìn thấy một cánh cửa nhỏ bên hông, lén lút đi vào cửa hông, quả nhiên bên trong cũng không có ai nhìn thấy. Nhưng mà vào trong tòa giảng đường cô mới nhớ ra, mình đã quên hỏi LK ở phòng thi nào, nhiều phòng học như vậy cô phải tìm từng cái sao....... Dù sao nếu đã vào được, vậy thì cứ tìm đi.

Vừa trốn tầm mắt giám thị hành lang và giáo viên, vừa chú ý không để bị cô giáo trong văn phòng kia phát hiện ra cô, cũng may thân thể bạn PH coi như khỏe mạnh, nhìn một vòng nguyên lầu một cũng không bị ai phát hiện, nhưng cô cũng không tìm được LK. Sau đó đi tiếp lên lầu hai tìm, mới vừa đi lên đụng ngay giám thị hành lang. Sau khi hỏi vài câu, PH lại bị đuổi ra ngoài, ngay cả cánh cửa nhỏ bên hông, cũng nhẫn tâm khóa lại.

PH buồn bực đá lên lớp tuyết đọng trên mặt đất, kết quả một trận gió thổi tới, toàn bộ bị hất lên trên ống quần. Lại đá một cái, kết quả bị hất lên cao, toàn bộ bị dính lên mặt. Tính trẻ con trỗi dậy, lại không cam lòng đi qua bên trái tìm một cánh cửa mới. Quả nhiên lại được cô phát hiện, thuận lợi đi lên lầu hai, đã tìm qua năm phòng học, vẫn chưa thấy LK, PH lại bị giám khảo hành lang bắt được. Lại thê thảm bị đuổi ra từ cánh cửa trốn vào, tâm trạng nặng nề nhìn cánh cổng bị khóa lại.

Lần lượt, PH bị đuổi từ cánh cửa này đến cánh cửa khác, cô bỗng nhiên cảm thấy tòa giảng đường của trường học này thật tốt, có nhiều cánh cửa như vậy. Lần cuối cùng, rốt cuộc cô cũng thấy được LK, thấy LK đáp đề rất nhanh, thấy LK ngay cả mày cũng không nhíu lại một chút, mới an lòng. Sau đó lại bị đuổi ra cô cũng không có nửa câu oán thán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net