chap 70: Cô quạnh thành tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ báo thức reo lên mấy lần, LK không nhớ nổi, đầu đau muốn nứt ra, không mở mắt được.

“Hương, mấy giờ rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, chị ấy mới ý thức được PH vốn không ở bên cạnh chị ấy. Không chỉ là hôm nay không ở bên cạnh chị ấy, mà là sau này, cũng vẫn sẽ không ở.

Dạ dày quặn lên, chị ấy rời giường vào toilet nôn, nhưng chỉ là nôn khan. Thì ra thứ chặn chị ấy lại, không phải là rượu của hôm qua, mà là người và chuyện còn nghẹn ở trong lòng.

Chẳng lẽ thật sự từ bỏ như vậy sao? Từ sau khi trở về từ thành phố H, chị ấy đã tự hỏi bản thân vấn đề này không dưới vạn lần. Nhưng mà……..

Chị ấy liên tục gọi điện thoại cho PH, trong ống nghe truyền đến một giọng nữ máy móc – Điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

LK hít sâu một hơi, lại trở về phòng ngủ, nhìn thời gian đi làm đã bị muộn rồi, bèn không gọi nữa.

Hôm nay chị ấy có rất nhiều chuyện phải làm, cho đến trước cuộc họp buổi chiều phải tắt chuông điện thoại, chị ấy mới nhớ tới, qua nhiều ngày như vậy, PH vậy mà cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi qua, thậm chí một tin nhắn cũng không có. Lại gọi cho dãy số kia, vẫn không thể kết nối được như trước. Chẳng lẽ thật sự ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với mình sao? Chị ấy nghĩ một lúc lại suýt rơi nước mắt, nhưng mà lý trí nhắc nhở chị ấy, không thể tùy hứng.

Họp xong, lại bận rộn đến khuya, về đến nhà, LK nằm ở trên giường, chưa từ bỏ ý định lại cầm lấy di động. “Đây là lần cuối cùng.” Chị ấy tự nói với chính mình. Nếu PH không nghe, vậy chị ấy cũng không làm phiền nữa.

Sau đó….. vẫn là không thể gọi được.

LK tức giận đến mức ném điện thoại lên giường, căm hận nói: “Phạm Hương, đây là do chính em chọn!” Lựa tên trong danh bạ, ngón tay chần chừ ở nút C, cuối cũng vẫn là không nhẫn tâm.

Một ngày của tháng sau, PH chịu không nổi nhung nhớ gọi điện thoại cho LK, muốn giống như bạn bè ân cần hỏi thăm một chút, nhưng lúc này LK đang họp để chế độ im lặng, không nghe thấy. Chờ sau khi chị ấy họp xong lập tức gọi lại cho PH, mà PH đang rửa mặt, nghe thấy điện thoại vang lên chạy ra tiếp, vừa tiếp lại đã ngắt kết nối.

Sau đó thỉnh thoảng sẽ liên lạc bằng tin nhắn, không gọi điện thoại nữa.

Tình cảm, có lúc chính là do như vậy mà trở nên nhạt dần.

Sau đó, PH hỏi HNH: “Có phải chỉ cần không nhớ đến nữa, thì sẽ không đau khổ? Vậy cậu chỉ cho tớ, làm thế nào để không nhớ tới?”

Sau đó, tinh thần của PH sa sút một khoảng thời gian.

.

.

.

Mùa xuân năm sau,  CĐK về nhà thăm người thân, ngày hôm đó PH đến nhà ga đón cậu, đã hơn một năm không gặp, phong thái của CĐK đã khác hơn rất nhiều so với trước kia. PH cảm thấy được, cậu trở nên chững chạc, cũng dần dần trưởng thành.

Trong tiệm KFC, PH lần đầu tiên bình tĩnh từ tốn thuật lại đầu đuôi chuyện chia tay với LK, cô không có giấu diếm CĐK, bởi vì cô biết mặc kệ cô làm gì, CĐK chắc chắn cũng sẽ ủng hộ.

Quả nhiên, sau khi CĐK nghe xong, cũng không phát biểu quan điểm gì đối với chuyện này, lại nói với PH: “Hay là……. hai chúng ta kết hôn đi?”

PH ngay lập tức bị CĐK chọc cười như vậy. Nếu như thế này, gả cho CĐK, có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi. Hai người hiểu biết nhau như vậy, không có mâu thuẫn gì, cũng vẫn có thể tự yêu đương, vẫn có cuộc sống riêng, cũng coi như có một lời giao phó với gia đình. Nhưng mà, trong đáy lòng cô vẫn nhớ tới LK, nhớ tới LK từng nói qua, “Nếu em kết hôn thì cút đi”. Tuy rằng trở lại với LK là không thể nào, nhưng cô cũng vẫn không muốn kết hôn.

PH cẩn thận để sốt cà chua lên trên nắp hộp hamburger, đưa tới trước mặt CĐK nói, “Mẹ cậu thúc giục kết hôn à?”

“Mẹ tớ chỉ là sợ cậu bị người khác theo đuổi mất, sợ cậu không chờ được tớ, trên thực tế tớ biết cậu có thể chờ, chỉ là người cậu chờ không phải tớ, đúng không?”

“Hiện tại cũng không có ai cho tớ chờ, ha ha.” Cô cười đến chua xót, lại hỏi cậu: “Thế, sau này cậu phải làm thế nào bây giờ?”

Cậu lấy khoai chấm chấm vào nước sốt, “Dù sao tớ cũng đã không thể yêu nổi nữa rồi.”

“Thật sự buông tay sao?”

“Con đường này quá khó khăn, Hương, thật sự….. là đàn ông, tớ cũng thừa nhận không nổi, cậu còn muốn tiếp tục kiên trì sao? Cho dù không phải tớ, cậu vẫn có thể tìm một người đàn ông yêu cậu để kết hôn mà, vì sao nhất định phải tiếp tục như vậy chứ?”

“Con đường này, từ ngày hôm đó bắt đầu đi, tớ chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ.”

CĐK không tiếp tục khuyên nữa, chỉ nói, “Hương, mặc kệ thế nào, hy vọng cậu nhớ rõ, nếu cậu cảm thấy mệt mỏi, tớ nơi đây mãi mãi mở rộng vòng tay với cậu, dù sao cậu cũng là cô gái mà tớ thích nhất.”

“Đã biết.” Cô giúp cậu lau sạch vệt nước sốt dính ở khóe miệng.

Không có tình yêu, cô còn có tình bạn, không phải sao?

LH sắp kết hôn, cho nên đây là khoảng thời gian gần hai sau khi năm tốt nghiệp, bốn người của phòng ngủ 407 lần đầu tiên họp mặt đầy đủ. Cộng thêm CĐK, năm người cùng nhau quay về trường đại học N, trở lại chốn xưa.

Từng cành cây cọng cỏ trong khuôn viên trường, nhìn vừa quen thuộc lại xa lạ, con đường cùng nhau đi qua, quà vặt cùng nhau ăn chung, vẫn đều ở đây, thứ gì cũng không mất đi, chỉ là không có chị……

.

.

.

Đêm trước khi LH kết hôn, vẫn còn cùng bạn trai nấu cháo điện thoại, PH nhìn không chịu được, bèn chen đến bên cạnh quát to: “Có cái gì ngày mai nói sau, Ultraman, hôm nay Lệ Hằng là của bọn tôi!”

Cô vừa quát xong, đầu bên kia điện thoại hỏi: “Ultraman là ai?”

Sau đó những người vây xung quanh nghe lén cùng cười ầm lên, còn nhớ HNH từng hỏi PH, ai dám cưới LH? PH trả lời là Ultraman.

Không hề ngoài dự định, PH được LH tặng một ánh mắt xem thường, LH đành phải giải thích với bạn trai nói: “Hương đang phá thôi, anh đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai đến đón em sớm một chút………”

Thấy LH bỗng dưng làm ra dáng vẻ cô dâu nhỏ thẹn thùng, HNH và PH có loại cảm giác muốn thắt cổ, lúc LH sắp ngắt điện thoại, PH lại khiếm miệng hô to: “Ultraman ngày mai gặp!”

LH đứng lên cầm lấy cổ áo PH nói: “Phạm Hương, ngày mai nếu cậu dám phá tớ, có tin tớ bóp chết cậu hay không?”

“Ây da, tức giận gì chứ, chỉ đùa một chút cũng không được sao.”

“Cũng đã hai mươi mấy rồi, sao còn khiếm như vậy chứ?” LH buông PH ra, lại túm lấy HNH đang nằm trên giường, “Đừng đè lên lễ phục của tớ!”

HNH vừa mới đứng lên, lại nằm xuống, “Tớ nhỏ gầy như vậy, cách xa lễ phục của cậu như vậy, sao lại có thể đè lên được? Không phải chỉ là kết hôn sao? Có cần phải khẩn trương như vậy không nha?”

Một câu nói đột nhiên làm hai hai gò má LH ửng đỏ, cậu ấy ho nhẹ vài tiếng để che giấu tâm trạng khẩn trương của mình, “Đây không phải……… lần đầu tiên đó thôi………”

“Lệ Hằng, sao mặt cậu lên đỏ lên vậy?” NE vẫn là trước sau như một luôn thích nói lời thật.

CĐK bỗng dưng rùng mình một cái nói: “Tớ thấy tớ nên về nhà trước đây, sáng mai lại đến, vẻ mặt thẹn thùng này của Lệ Hằng, tớ rất không quen.”

PH nghĩ một chút cũng đúng, đêm trước khi LH lấy chồng, nên là lúc đám chị em phụ nữ cùng nhau thảo luận một ít chuyện kín đáo, mặc dù nghiêm túc mà nói CĐK cũng coi như chị em, nhưng mà phải chú ý cảm nhận của người nhà LH một chút mới đúng. “Vậy mai cậu đến sớm một chút, 5 giờ phải trang điểm rồi.”

CĐK liếc mắt nhìn đồng hồ, cậu còn có 7 tiếng, bao gồm cả thời gian đi đường. Lập tức vẫy vẫy tay, để lại mấy người phụ nữ tiếp tục vui vẻ.

Nhớ lại lúc ban đầu, toàn là đám trẻ con mười mấy tuổi đầu, hiện giờ đều đã 25 rồi, thiếu đi ngây thơ của năm đó, thêm vài phần u sầu của người lớn. Chỉ là có chút chuyện, không thể thay đổi theo thời gian. Chẳng hạn như, tuy rằng NE đang rất cố gắng đọc sách, nhưng vẫn không thể xem hết toàn bộ sách trong thư viện, vì thế cậu ấy quyết định sau khi tốt nghiệp cao học sẽ ở lại trường; lại chẳng hạn như đã qua hai mùa, PH vẫn không thể buông được LK, điều cô luôn không rõ chính là, vì sao người nói chia tay trước ấy, ngược lại lại không thể bỏ xuống được? Thỉnh thoảng cô cũng nghe được tin tức của LK ở chỗ Triệu Đình, LK tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý, thuận buồm xuôi gió, LK đi du lịch nước ngoài, gặp Liêu Kiệt………

Đề tài của mọi người luôn dừng ở hiện tại và tương lai, chỉ có một mình PH nghĩ đến quá khứ xa xôi, cô nghĩ, có phải tâm hồn mình đã bắt đầu già đi rồi không, cho nên mới bắt đầu thích nghĩ về quá khứ?

LH sắp trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, HNH và Thái Dương cũng hoàn thành ước nguyện cùng chung sống ở Bắc Kinh. Trên mặt của mỗi người đều lộ vẻ hạnh phúc. PH cũng thật tâm chúc phúc bọn họ, chỉ là vô tình nhìn thấy ánh trăng chiếu lên tường, khóe mắt lộ ra vẻ cô đơn, nhìn thấy kí ức cô quạnh hiện ra trong đầu, từ từ phủ thành một bức tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net