Lòng này ai thấu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chapter này mình viết, dự đoán sẽ gây nhiều sự khó chịu hoặc bất bình cho một số bạn. Nhưng hãy thông cảm và vui lòng tôn trọng những gì mình viết. Mình chào đón tất cả những bình luận, chia sẻ và cảm xúc của các bạn - nhưng về quan điểm riêng của từng người, hãy tôn trọng lẫn nhau nhé... Enjoy!]


Chiếc xe BMW trắng ấy dần dần rời bánh ra khỏi con đường quen thuộc. Và bản thân người lái xe cũng chưa biết, đến bao giờ chiếc xe này sẽ đỗ ở đấy một lần nữa.

Hương đi rồi, Khuê không tiễn nhưng cô biết rõ điều đó. Trời bắt đầu đổ mưa trở lại, lâm thâm và rả rích. Cô đứng bên cạnh cửa chính, đưa tay lên đu nhẹ vài ống chuông nhôm trên chùm chuông gió màu bạc của mình. Tiếng leng keng vang lên não lòng, tựa như lòng của con một mèo ướt mưa. Mọi thứ cứ như một giấc mộng tàn, huy hoàng nhưng cũng rệu rã.

Khuê buồn, chẳng phải vì bây giờ phải nói lời xa Hương. Mà thực tế, cô thấy chua xót đắng ngắt một điều, lúc nhận ra mình yêu Hương - cũng là khi mình không thể trao cho Hương những gì tốt đẹp nhất, như vốn dĩ đã có thể trao đi ở những năm tháng sinh viên.

Cô quay vào nhà, bật con laptop của mình lên. Ánh sáng màn hình hắt lên mặt cô những vệt xanh xanh, nhưng cũng yếu ớt không đủ soi rọi cả căn nhà giữa cơn mưa giông ban chiều.

---

"Chết mất!" - Kimmi thét lên thất kinh - "em định hù ma chị giữa ban ngày sao Khuê?"

Khuê ngước mặt lên, khi đó mới phát hiện ra mình đã ngồi say sưa từ nãy giờ. "Ơ, chị về từ bao giờ đấy? Sao bảo không về được?"

Kimmi đưa tay phủi phủi làn nước trên vai áo mình. "Chị tranh thủ chạy về dọn dẹp đồ đạc, buổi họp kết thúc sớm hơn kế hoạch." - nói vội, cô lúi húi thu dọn các đồ đạc cá nhân của mình còn để lại từ tối qua.

"Em chưa ăn trưa sao? Đồ đạc còn nguyên thế này?" - cô chỉ tay vào mớ đồ ăn hỗn độn trên bếp của Lan Khuê.

Khuê rời khỏi ghế, bước xuống bếp và nhận ra lúc trưa Hương tới quá đường đột làm cô cũng dang dở chuyện nấu ăn. Kì lạ, cô chưa có một chút gì vào bụng, mà cũng chẳng đói - hay đúng hơn là chẳng buồn nhai một cái gì trong miệng nữa.

"Em bận chút việc đột xuất í mà..." - Khuê lấp liếm, mắt liếc nhẹ về chiếc giường còn nhàu nhĩ chăn gối của mình.

Kimmi cũng chẳng soi mói gì mấy, cô bất giác hỏi: "À, cái Hương đến đây à? Đến chơi với em hả?"

Khuê giật mình, làm thế nào mà Kimmi biết được chuyện này. Cô ú ớ: "Hương á? À... có... chỉ tới nói chút công chuyện ấy mà..." - dứt lời, Khuê quay mặt giả lơ đi chỗ khác.

---

Đã gần 4h chiều, đường sá Sài Gòn y hệt như một bầy ong vỡ tổ dưới cái mưa nhớp nháp và ẩm ướt.

Thủy cột mái tóc mình thành một chùm lơi lơi ngang vai. Cô tăng nhiệt độ trong phòng lên rồi dừng công việc lại. Dạo này công ty có một loạt dự án mở rộng thị trường ở các nước, mà Phòng Nhân sự cấp cao như cô thì không thể nào đứng vòng tay làm ngơ được. Thành thử, Thủy đã quá mệt mỏi... hay đúng hơn là không đủ thời gian để ghen hờn hoặc nghĩ nhiều đến Hương như dạo trước nữa.

Cô bước ra cuối hành lang, bước về phía máy pha cà phê tự động, với tay lên ôm lấy chiếc cốc màu vàng chanh của mình. Chiều nay trời trở lạnh, làm cô chỉ muốn uống một chút gì ấm ấm chứ chẳng thiết tha gì công việc.

Chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới 2017, cô liếc sang tờ lịch đại được treo khoa trương trên tường. Vài ngày nữa, cô đã trở thành người phụ nữ 25 tuổi rồi - Tuổi 25 của Thủy - danh vọng thăng hoa, tiền tài rộng mở. Thủy đẹp, ai cũng công nhận điều đó, trời lại phú cho cô một vóc dáng ngang tầm với siêu mẫu trên truyền hình. Cô cười khẩy một cái khi nghĩ tới những điều đó, mọi thứ trong đời cô gần như hoàn hảo khi Thủy lớn lên là một cô gái mạnh mẽ, gan lì và gai góc. Tuy nhiên, đôi khi cũng chẳng thiết tha gì khả năng mạnh mẽ kiên cường này đâu, cô chỉ muốn mình có thể yếu đuối mà khóc trước mặt Hương, bảo rằng cô luôn luôn nhớ Hương - đau lòng vì Hương biết mấy.

Oái! - Thủy khẽ kêu lên rồi đưa ngón tay trỏ lên miệng. Vì quá say sưa với dòng suy nghĩ trong đầu, cô để cho nước sôi tràn ra tay mình lúc nào không hay. Cô tủi thân bóp chặt ngón trỏ trong lòng bàn tay trái. Và như thường lệ, cứ mỗi lần gặp sự cố gì, mỗi lần gặp nạn gì - thì hình bóng của Hương luôn mặc định trong tư tưởng của cô.

Thủy hớp một ngụm cà phê lạt thếch vì lỡ pha nhiều nước. Nhìn dòng người đi qua lại một hồi, cô lướt xuống điện thoại:... "Trời mưa rồi, chị đi xe chậm thôi..."

Thủy nhắn cho Hương như vầy, rồi cất điện thoại lại trong túi váy, bởi cô không dám chắc Hương sẽ reply ngay tắp lự như thuở hai người còn mặn nồng. Cô nắm chiếc tách trong tay, quay về phòng...

Một bước

Hai bước

Ba bước...

Ting!

"Chị nhớ rồi. Chị đi chậm nhưng sẽ cố gắng về sớm với em..."

Hương nhắn lại thật. Đúng là Hương, cái kiểu của Hương. Cô ôm chặt lấy điện thoại vào tim, mỉm cười...

---

Bên đầu dây bên kia, Hương cũng nhìn chăm chăm vào điện thoại. Tin nhắn quan tâm của Thủy làm cô cũng vớt lại chút ấm áp trong cái ngày mưa dầm dề này. Bản thân Hương chưa bao giờ thôi ngọt ngào và nhẹ nhàng với Mâu Thủy, ngay cả trong những giờ phút cô lạc lối cùng Lan Khuê.

Đọc lại tin nhắn của Thủy lần nữa, cô quyết định xách túi ra về. Tự dưng chỉ muốn chạy về nhà, nấp kĩ trong căn hộ bình yên đó. Hương chỉ muốn quên đi tất cả những tháng ngày rung cảm vừa qua và xây dựng lại hậu phương bình yên bên Thủy mà thôi. Cô biết tình yêu với Lan Khuê cứ như một vết thương hở miệng vậy, động vào là đau rát. Ngược lại, cho dù là bất kì khái niệm hay phạm trù tình cảm nào đi nữa, Thủy chỉ toàn mang đến cho cô sự ngọt ngào êm dịu.

Và Hương, cần phải sáng suốt - dứt dạc cắt bỏ, dối lòng mình nhưng cũng là đang thương mình. Cô quay về căn hộ có Mâu Thủy đang đợi ở đó...

---

"Em đi cùng chị không?"- Kimmi dừng lại ở giữa sân rồi nói vọng vào. Đêm nay cô quay lại nhà Phạm Hương ngủ một bữa cuối, vì valise và toàn bộ hành lí vẫn đang ở bên ấy.

"Thôi, em ở nhà..." - Khuê cười vẫy tay - "chị đi mạnh khỏe nha, sắp tới lại vào..."

Nói rồi hai chị em chia tay nhau khi tài xế Grab Car đã bắt đầu thúc giục Kimmi. Cô chào tạm biệt Lan Khuê lần nữa rồi bước ra khỏi cổng. Chiếc xe bật xi nhan và lui từ từ ra đầu ngõ...

"Á chị ơi... Cho em nhờ chút này..." --- Khuê gọi to và chạy theo, trên tay cô cầm lấy chiếc áo khoác. -- "..chị gửi trả Mâu Thủy giúp em..." - cô vừa nói vừa thở hồng hộc vì mệt.

Thấy Lan Khuê lấy hết sức bình sinh chạy theo, chỉ để gửi trả chiếc áo khoác cho Mâu Thủy, Kimmi hỏi: "Sao không để từ từ? Hôm sau gặp rồi trả..."

Khuê chồm người qua cửa kính oto, nhét chiếc áo vào tận tay Kimmi. "Chưa chắc gì gặp lại nhau đâu..."

Câu nói ấy là Kimmi suy nghĩ mãi trên đường về lại nhà Phạm Hương. Nhớ tới đôi mắt cúi sụp của Lan Khuê khi lúc chiều cô nhắc tới tên Hương và cả ánh nhìn buồn nặng trĩu của cô ấy khi gửi chiếc áo cho Mâu Thủy, Kimmi dư sức hiểu.

Chiều nay cô đã thấy Phạm Hương bước ra từ ngõ và ngồi trên xe rất lâu trước khi nổ máy. Chuyện đã không tình cờ thế này nếu trời không đổ mưa và người tài xế có đủ tiền thừa để thối lại cho Kimmi. Trong lúc chờ anh đi đổi tiền lẻ, cô đứng nép mình dưới mái hiên nhà cách đó vài căn. Bóng dáng Phạm Hương bỏ chạy ra khỏi con ngõ, rồi gục đầu trên vô lăng... thực sự ám ảnh Kimmi. Cô đã cố giữ mình bình thản khi bước vào nhà Lan Khuê, để xem Khuê có đủ can đảm mà thú nhận hay không...

Và cuối cùng, sau mọi chuyện, cô biết rằng - hai người bạn của mình, đã lại làm khổ nhau như ngày xưa - và còn khổ hơn gấp trăm lần.

---

"Hai người ngồi đó nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp cho..." - Thủy dành hết phần chén dĩa về phía mình khi cả ba ăn tối xong.

Cô bước về bồn rửa chén và vu vơ hát vài câu nhạc ngoại. Hôm nay cô có chút phấn khởi vì không khí sum họp nguyên vẹn với Phạm Hương cộng thêm khả năng pha trò lém lỉnh của Kimmi nữa. Thủy muốn làm hết phần việc nhà còn lại để hai người bạn có thời gian hàn thuyên đêm cuối cùng.

Họ cùng bước ra ban công khi trời đã ráo tạnh. Hương khui hai chai Corona mát lạnh, đưa một phần cho Kimmi và bắt đầu nhấm nháp phần beer của mình.

"Đợt này vào công tác thế nào?..." - cô vừa hỏi vừa nhăn mặt khà khà hớp beer.

"Vẫn như mọi khi thôi, họp định kì ấy mà..." - Kimmi đặt chai beer lên thành lan can, chưa uống vội. Cô khẽ nhìn sang Hương, thấy con bạn thân cứ lơ lơ ánh mắt đi chỗ khác, Kimmi hỏi.

"Mày hôm nay có gì với Lan Khuê không?..."

Hương giật mình, đang tu chai beer trên môi mà cô cũng sững sờ tới mức đặt nguyên vị trí ấy rồi nhìn sang Kimmi: "Có gì là có gì? Tự dưng sao hỏi thế...?"

"Tao đã thấy mày trưa nay... Mày không cần phải hốt hoảng..."

"Có gì đâu? Tao với Khuê chỉ là bạn bè, giống như mày và em nó...!" - Hương lớn tiếng, cô có phần cau có và bỏ vào bên trong.

---

Quay trở lại căn hộ của Lan Khuê, cô dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi dấu vết của những vị khách hôm nay có mặt trong nhà mình. Đêm nay cô lại quay lại cảnh một mình một cõi. Khuê xách tất cả thực phẩm dự trữ trong tủ lạnh ra và chế biến hết một lượt.

Cứ mỗi khi trong lòng trống rỗng kiểu này, Khuê chỉ muốn nấu ăn và dọn dẹp. Cô loay hoay cả buổi tối trong bếp, nhìn từng nồi từng chảo đồ ăn đầy nghi ngút một lát --- rồi lại cho vào hộp cất lại trong tủ lạnh.

Cô soạn một email ngắn gửi cho các nhân viên cấp dưới ở công ty. Khuê muốn đi chơi một chuyến, chỉ một mình cô thôi. Thực tế, từ bé đến giờ Khuê chưa khi nào đi du lịch một mình, khi thì có bạn bè, lúc có gia đình, rồi sau này là chồng... Cô muốn thử cái cảm giác bản thân riêng ta tồn tại nó như thế nào. Mọi thứ phải ổn, sẽ theo cách Khuê sắp xếp.

---

Nắng trải dài ươm vàng trên con đường một cách huy hoàng nhất, như phần nào bù đắp lại cái u ám của trận mưa đêm qua.

Hương đẩy nhẹ chiếc kính đen vào sát sóng mũi và nhìn đường trước khi bấm xi nhan. Kimmi ngồi bên cạnh, sáng nay cô bay về Hà Nội.

"Tao xin lỗi... đêm qua tao không cố ý nhiều chuyện..." - cô lên tiếng trước, nhằm phá vỡ đi cái im lặng của Hương.

Tay siết chặt vào vô lăng, Hương bắt đầu mở miệng:

"Ừ, tao không nghĩ gì đâu..."

"Mày có thể tâm sự với tao, nếu mày muốn..."

Hương thở dài ra. Rốt cuộc, Kimmi là ai trong cuộc đời này mà cứ mỗi lần cô thấy rối bời, thấy bế tắc thì đều có nó bên cạnh. Và nó là ai mà lúc nào cũng có thể đi guốc trong bụng cô rõ ràng như vậy. Và cô chỉ có một nơi nương tựa này để mà chia sẻ tin tưởng được.

"...tao đang đau đầu lắm..." - Hương từ từ nói.

"mày có nghĩ là hai cô gái kia cũng đau đầu tương tự hay không?"

"Nhưng thôi..." - Hương ngắt lời - "...hôm qua tao đã nói với Khuê là cả hai sẽ cùng quên nhau rồi..."

Kimmi cười nhẹ một cái, cô đưa tay chùi chùi vết bẩn trên mặt kính. "Mày với Khuê là hai đứa ngốc hay sao? Làm gì có cái chuyện cùng quên?"

"Thì cùng quên chứ sao?"

"Mày quên kiểu gì? Trên đời này có cách để quên đi một thứ hay sao? Người nào càng nói quên, thì càng khó quên - mày dư biết điều đó chứ."

Hương trầm mặc, Kimmi luôn luôn đúng: "Mày bảo tao phải làm sao?"

"Nghe này Hương..." - người bạn trấn áp - "...đứa như mày, suốt đời cứ phải khổ vì chuyện tình yêu, không tránh được đâu... Tao thương cả ba đứa. Cả Mâu Thủy và Lan Khuê đều như là hai đứa em gái của tao, nên chẳng thể nào khuyên mày làm gì cả..."

Cả hai người rơi vào trạng thái im lặng trong phút giây. Kimmi nhớ ngày xưa, cũng đã từng cứu Hương ra khỏi tình cảnh khó xử khi thấy Khuê đi chơi với Phong. Rồi cũng có khi cùng Nhàn cổ xúy cho tình cảm của hai đứa... Rốt cuộc để cả hai chia lìa ngay tại khu kí túc xá, cô đã nguyện là không tư vấn cho Hương thêm lần nào nữa...

"mày... người ngoài cuộc mày nghĩ gì?..." - Hương van nài hỏi.

Haizzz. Kimmi thở dài. "Tao chỉ nói thế này thôi. Trên đời này có hai kiểu người: người yêu ta nhất và người ta yêu nhất... Nếu không cùng là một người, thì ta phải chọn lựa ra người cuối cùng... Mày chọn cái nào thì mày suy nghĩ: vì mình hay vì người?"

Con xe BMW cứ thế mà băng băng tiến về sân bay. Hương thấm từng lời từng chữ của Kimmi, nhưng cũng không thể nào đi đến tận cùng của câu trả lời được. Thực tế, ngay bản thân Hương cũng không xác định rõ được: ai yêu cô nhất - Khuê hay Thủy; và cô yêu ai nhất: Thủy hay Khuê.

Phải chi mọi thứ nó đều dễ dàng và được vạch sẵn như là con đường dẫn từ quận 7 ra sân bay này, cứ rẽ trái xong rẽ phải và đi thẳng theo chỉ dẫn. Còn đàng này, Hương hoàn toàn mò mẫm mà bước tới, theo cảm tính mà thôi.

"Kimmi này... cảm ơn mày..." - Hương hạ kính mắt xuống đầu mũi, nhìn theo lưng người bạn quái đảng và tinh ranh kia đang đi khuất vào đám đông rồi lại quay xe ra về. Cứ mỗi lần ra sân bay, để bay xa hay để tiễn người nào đó, Hương đều thấy nao nao một cách khó tả như thế này

---

Đã ba ngày trôi qua, kể từ khi chia tay nhau lần cuối trong con ngõ nhà Lan Khuê.

Họ hoàn toàn bặt tin nhau, đúng như kiểu quả quyết như lần cuối họ thấy nhau. Hương cố gắng tạo cho mình một hình ảnh bình ổn nhất, đúng như những ngày trước khi tìm lại được Lan Khuê.

Dự án đóng tàu hải quân cho Argentina đã vào giai đoạn sắp hoàn thiện, cô triền miên trong các buổi họp hành, các chuyến đi vùng khảo sát. Có khi cô phải đi Vũng Tàu từ sáng sớm rồi quay về ngay trong đêm mù mịt. Tạm gác hết những lăn tăn trong chuyện tình cảm, Hương có thể say sưa với niềm hân hoan khi phòng Kinh doanh do cô cầm trịch cứ tiếp nối thành công.

Và vô tình, khi con người ta đang đứng trước những công việc quá sức lớn lao, đòi hỏi lao tâm lao lực đến cạn kiệt; theo bản năng, người ấy sẽ vô tình quay về với những đáp án bình dị và an toàn nhất. Cũng như Hương, những ngày này, cô ngã vào tấm ân tình chăm sóc, động viên và sóng đôi toàn vẹn của Mâu Thủy...

Cô tin, rồi dần dần cô sẽ yêu Thủy lại nhiều như ngày xưa, và quên được Lan Khuê như một cơn nắng say trong đời...

---

Takashimaya, 10h30 sáng

"Ông nghĩ cái áo này có hợp không?" - Thủy ướm chiếc áo vải in họa tiết hoa to bản lên trước ngực, ngúng nguẩy trước mặt Tony.

"Thôi bà ơi...." - Tony trề môi bĩu một hàng dài - "bà nghĩ cái con người phăm phăm menly như bà Hương mà chịu rúc vào một cái thứ bánh bèo tới vầy hả???"

Điệu bộ đàn bà của Tony làm Thủy cười khanh khách. Đã lâu lắm rồi cô không ngọt ngào với Hương, xét ra những ngày vừa rồi cô đã có phần lạnh lùng một cách quá đáng. Sáng nay Thủy định cùng Tony đi lựa thêm một ít quần áo đẹp cho con người ấy.

Khu mua sắm Takashimaya vào những ngày cuối tháng 12 được trang trí vô cùng lộng lẫy, theo không khí của Giáng sinh xen lẫn chúc mừng năm mới. Thấy Tony đang bận bịu nhắn tin trên điện thoại, Thủy lướt nhanh qua các cửa hàng và từng gian trang trí. Cũng hai tháng rồi cô chưa quay lại đây, cô phát hiện ra có thêm nhiều cửa hiệu ăn uống nổi tiếng. Thủy note nhanh vào điện thoại, thể nào cái con khủng long béo tốt ấy cũng sẽ phát rồ lên cho mà xem. Nghĩ tới đây, cô lại thích thú cười khoái chí.

---

9h00, nơi Khuê đang dừng chân.

Đã là ngày thứ hai trong chuyến du lịch độc thân của cô. Khuê đứng trên ban công khách sạn rồi trầm ngâm nhìn xuống lòng đường.

Khuê nhớ Hương.

Nhớ Hương.

Tất cả chỉ là nhớ Hương.

---

"chị nhớ em... thật sự nhớ em..." - Hương thì thầm, cô đang ngồi trong thư phòng. Đã năm ngày rồi bặt tin Lan Khuê...

Cô mở email để tìm lại bức thư ngày nào mà văn phòng Sao Xanh đã gửi cho mình, có C/c tới địa chỉ của Lan Khuê. Nhìn tên thôi, cũng đã dâng lên lòng nhớ nhung thế này.

Thật là oan nghiệt!

Cô sập mạnh màn hình laptop xuống rồi bước ra đi tắm. Hương để dòng nước nóng phả li ti lên ngực mình, nhằm làm dễ chịu tinh thần. Cứ hàng đêm hoặc những khi một mình vu vơ, hình bóng Lan Khuê cứ ám ảnh mãi trong đầu Hương, dù cô thực sự không muốn.

"Hương à..." - Thủy sốt ruột lên tiếng - "...chị liệu tắm nhanh đi, nhúng nước nóng hoài thành con vịt quay bây giờ..."

---

Hương cứ đứng trong bồn tắm thêm chừng mười lăm phút nữa, cho đến khi da mình đỏ bỏng lên vì nhiệt độ cao, cô mới thôi.

Vừa đẩy cửa bồn tắm bước ra, Hương suýt giật mình cái đùng vì Thủy đã đứng sẵn bên ngoài đối diện.

"Sao? Suy nghĩ gì mà hoảng hồn vầy?..." - con thỏ ngọc đu đưa chiếc áo con trước mặt Hương. - "... em có cái này tặng chị nè, hàng hiệu đàng hoàng nhé!"

"Cảm ơn em..." - Hương cười trìu mến, kéo tay Thủy lại sát mình - "...mua bao giờ thế này, lén chị đi ăn mảnh à?"

"Đấm chết bây giờ!" - Thủy giơ nắm đấm - "em đi cùng Tony sáng nay đấy... em đi mảnh với nó, nhưng không có ăn mảnh..."

Hương ngáo ngơ thộn mặt ra vì chẳng hiểu gì: "đi mảnh mà không ăn mảnh là sao?"

"Thì nè..." - Thủy đưa một loạt địa chỉ trong note ở điện thoại ra - "...người ta nhịn thèm, quyết tâm không ăn để đợt chị dắt đi đó..."

"Rồi rồi, chị biết rồi... đi hết, ăn hết nhé..." - Hương hườm mắt - "..mua có một cái áo lót mà về đòi ăn uống đủ thứ. Em khôn lỏi thế..." - cô đưa hai bàn tay lên, chuẩn bị làm động tác cù vào eo con thỏ ngọc, nhưng Thủy đã lanh trí phóng đi trước mấy bước.

Lần đầu tiên, thực sự tiếng cười hồn nhiên an ấm đã về trong căn hộ của họ.

---

"Anh gầy đi nhiều quá..." - Khuê lên tiếng.

Từ Phi đang ngồi trước mặt cô, hai người hẹn nhau ra quán cà phê gần khách sạn cô đang ở. Anh được nghỉ đến 2h chiều cùng ngày trước khi bay chuyến tiếp theo.

Khuê nhìn Từ Phi một lúc, hơi xót lòng khi nhận ra vết thương trên mặt anh đã bắt đầu kéo da non, hậu quả từ cái ấm trà mà cô đã ném vào anh.

"Ba mẹ dạo này có khỏe không?" - cô hỏi

"Vẫn ổn em ạ... Mẹ ổn hơn đợt trước nhiều rồi..." - đôi mắt xanh của anh lại bắt đầu đượm tình. Từ Phi chẳng bao giờ làm cho người ta bớt thấy áy náy hoặc bớt rung cảm, bởi chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, là đã não lòng lắm rồi.

"Em xin lỗi... anh Phi... xin lỗi ba mẹ anh nữa..."

"Sao em lại xin lỗi, khi mọi chuyện là từ lỗi anh...?"

Anh chìa ra cho cô hình ảnh của một căn hộ nhỏ, nơi anh đang sống, và căn nhà mới của bố mẹ anh - hai người muốn về vùng quê thanh tịnh một thời gian sau khi biết con trai mình như vậy. Khuê đỡ lấy cái điện thoại của anh, nhìn sâu vào bức hình. Nhìn hai người già ngày trước cô gọi là ba mẹ ấy, họ đứng cùng nhau cười bình an trước căn nhà mới - cô thực sự yên lòng

Khuê khẽ nở nụ cười tươi trên môi...

"Anh xin lỗi, Lan Khuê..." - Từ Phi lén nhìn Khuê cười rồi nói - "...đã làm dang dở cuộc đời em, không mang lại hạnh phúc trọn đời cho em..."

Khuê ngước lên, lắc đầu, ra dấu rằng anh hãy thôi tự trách.

"Em dạo này thế nào rồi?"

"Em vẫn ổn mà. Đi chơi nhiều nè anh thấy không... Anh còn không hiểu hết em hay sao???" - Khuê cười khì.

Đôi vợ chồng cũ ngồi cùng nhau tâm sự một lúc lâu trước khi đồng hồ nhích dần sang hai giờ chiều. Họ quà quẩy ra khỏi quán, cùng nhau đi bộ dưới tán cây lá đổ đi về phía bãi taxi.

"Khuê này..." - Từ Phi lên tiếng - "...e hãy gây dựng lại hạnh phúc đi..."

Cô dừng bước, ngước nhìn anh: "Sao anh lại nói thế?"

"Em xứng đáng có được hạnh phúc, hãy tìm một ai đó và yêu hết mình, không cần biết gì hết nữa. Anh cũng sẽ sống như vậy..."

"Thế... nếu..." - Khuê hồi hộp - "...em yêu một người phụ nữ. Thì sao?"

Từ Phi ngạc nhiên lẫn sửng sốt: "em...em... không phải vì em sợ những lão đàn ông như anh chứ?" - anh nói nửa đùa nửa thật làm Khuê cười bật phá lên. Xong rồi, anh bình tĩnh lại: "Thì đã sao đâu... hạnh phúc của đời mình mới là lớn lao nhất, em cứ làm những gì em cần làm..."

---

Ngày 29 tháng 12 năm 2016,

Hương vừa trở ra ngoài từ phòng chỉ đạo của Tổng Giám Đốc, cô mừng rỡ khôn xiết vì chiều nay sẽ chính thức diễn ra lễ thả neo cho con tàu hải quân đầu tiên trong dự án của cô.

Cô đập tay high five cùng cô thư kí trẻ tuổi. Người đầu tiên cô gọi điện, là chàng trai ngày nào đã cùng cô tạo dựng lên tất cả mọi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net