Chương 6 : Tiêu Hạo Hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hạo Hiên là con trai thứ nhà Tiêu Phó Đô Thống, năm nay đã được mười sáu tuổi. Hắn theo cha học võ từ nhỏ, nên cao lớn hơn so với những bạn bè đồng tuổi.

Dù mới mười sáu tuổi nhưng khắp kinh thành này, ai chưa nghe đến cái tên Tiêu Hạo Hiên này chứ? Không phải vì hắn từng lập công lớn, mà hắn nổi tiếng là vì sự phong lưu của mình, là một hoa hoa công tử. Ngoại hình của hắn quả là làm say đắm biết bao thiếu nữ những nơi hắn đi qua. Khuôn mặt sáng sủa, mũi cao, mày rậm, mâu quang sắc bén như chim ưng, môi mỏng hơi nhếch. Hắn lại có tài ăn nói, thật không giống với con trai nhà quan võ a! Mái tóc đen dài lúc nào cũng được cột cao lên, càng tăng thêm vài phần anh khí cho hắn.

Hôm nay, hắn được mẫu thân dẫn đến tiệc sinh thần của trưởng tử nhà họ Hạ, cảm thấy có chút nhàm chán. Nơi đây còn có các vị trưởng bối, hắn cũng không thể đi nói chuyện quá nhiều với mấy vị tiểu thư kia. Ân, được cái nơi này có hoa tử đằng thật đẹp, hương thơm thật dễ chịu.

Hắn cầm trên tay một bình rượu, liền đi sâu vào hơn. Hắn đúng là thích náo nhiệt đấy, nhưng không phải mấy nơi phải giữ lễ tiết như thế này. Thôi thì hôm nay coi như đi ngắm cảnh một chút vậy.

Phụ thân hắn để hắn đến đây hôm nay là vì muốn hắn làm quen nhiều hơn với mấy vị công tử nhà khác, đặc biệt là Hạ công tử kia. Phụ thân muốn hắn kết bạn, đi theo người ta học tập,đừng suốt ngày ở ngoài lêu lổng gì đó. Hắn mới không thích kết bạn với mấy kẻ mặt trắng ấy, nói cái gì suốt ngày lễ nghi, bị hắn dọa một chút là tái mặt. Vị Hạ công tử kia chắc cũng chả khác là mấy. Lúc nãy từ xa xa nhìn thấy dáng vẻ của người kia, đúng là có chút thanh tú, nhưng chắc cũng là một kẻ suốt ngày chỉ nói đạo lý suông mà thôi.

Càng đi vào sâu, hương hoa càng đậm. Hắn bỗng thấy phía trước có một cái bàn đá, cạnh đó có một người đang gục đầu ngủ. Ồ, kia chằng phải là Hạ công tử gì đó sao? Hắn vậy mà lại trốn ra đây nằm ngủ. Tiêu Hạo Hiên sải bước chân tới gần hơn mà y vẫn không thức dậy. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá trống cạnh đó, nghiêng đầu nhìn thử mi mục của người kia.

Lông mi thật dài a! - Hắn cảm thán. Người trước mặt này thật đúng là một vị công tử lớn lên trong cẩm y ngọc thực, đường nét khuôn mặt có chút tinh xảo. Hàng mi dài rủ xuống tạo nên một vệt bóng râm trên khuôn mặt. Y mặc một bộ bạch y, trên đường viền cổ áo và tay áo được dùng chỉ tử sắc thêu lên hoa văn hình hoa tử đằng. Mái tóc đen huyền được thả xõa dài đến qua hông, có hai đoạn tóc được cột ra đằng sau bằng dải lụa trắng, phía dưới dải lụa cũng được thêu hoa tử đằng. Y ngủ cũng thật an tường.

Bỗng nhiên, Tiêu Hạo Hiên thấy y thật hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Khắp nơi đều là tử đằng tím ngắt một màu, y nằm ở đây giống như một vị tiên nhân đang trông coi khu vườn của mình liền thiếp đi một lát.
Khung cảnh ấy bình yên đến lạ thường, khiến lòng hắn bỗng lặng đi.

Tiêu Hạo Hiên cứ ngồi như vậy ngắm nhìn Tử Đằng. Một vài cánh hoa nhẹ theo gió bay xuống, đậu trên mái tóc Tử Đằng. Hắn bỗng nhiên có xúc động muốn nhặt cánh hoa kia xuống, và hắn đã làm vậy thật. Hạo Hiên đưa tay lấy cánh hoa đang vương trên tóc Tử Đằng, xúc cảm trơn mượt từ tóc truyền đến đầu ngón tay.

Ân, cảm xúc thật không tệ.

Đúng lúc này, Tử Đằng liền tỉnh lại, Hạo Hiên có chút lúng túng rụt tay về. Khi người kia mở mắt ra, đôi mắt mông lung như chứa hàn vạn nhu tình, thấm đẫm một tầng sương mỏng như có như không. Tiêu Hạo Hiên không khỏi có chút ngây ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tieu
Ẩn QC