Chương 10: Kỉ niệm đánh mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt Phương vừa dạy học xong định đến lớp Bảo rồi cả hai cùng về nhà Hải lấy đồ đạc của Bảo để dọn về nhà Thiên Phong thì bắt gặp Bảo đang cùng một cô gái trò chuyện trước cửa lớp. Việt Phương nhìn vẻ mặt bối rối cùng khó xử trước cô gái kia, rồi nhìn sang cô gái ấy, từ ánh mắt cô ta nhìn Bảo cũng có thể thấy, cô ấy đã bị vẻ đẹp nam tính của Bảo thu hút rồi. Nhìn cái cách cô ta tấn công đến nỗi một anh chàng vốn lạnh lùng ít nói như Bảo cũng phải đỏ mặt cười ngượng thì cũng đủ biết.

Việt Phương thấy tội nghiệp cho Bảo, cũng thấy buồn cười trước thái độ lúng túng của cậu bạn. Cô lắc đầu mĩm cười rồi bước nhanh đến choàng tay của Bảo lên tiếng gọi một cách nũng nịu:

- Anh, hết giờ rồi, chúng ta mau về nhà thôi.

Bảo giật mình quay đầu nhìn Việt Phương, liền bắt gặp cái nháy mắt của cô , nhưng ngay lập tức hiểu ý liền nhìn cô gái kia nói:

- Cũng phải, trễ rồi, về thôi.

Nói xong nắm tay Việt Phương gật đầu chào cô gái kia một cái nhanh chóng bước đi rồi khỏi cửa lớp nhanh chóng.

Việt Phương cũng giả vờ vô tình chạm vào ánh mắt thất vọng của cô gái kia mĩm cười nhẹ mới cùng bảo rời đi.

Khi hai người đã đi một đoạn xa gần thì Việt Phương mới rút tay ra khỏi tay Bảo, bàn tay nhỏ nhắn mềm mãi và ấm áp rời đi khiến Bảo thấy luyến tiếc vô cùng, anh khẽ xiết tay lại nhẹ nhàng đặt ra sau lưng, muốn lưu giữ hơi ấm của cô vào trong tim mình mãi mãi.

- Người lúc nãy là ai vậy – Biết rằng cô gái lúc nãy là phụ huynh của một em học sinh nào đấy, nhưng Việt Phương vẫn giả vờ không biết để trêu chọc Bảo – Nhìn cũng xinh lắm nha. Nhưng mà tội quyến rũ phụ huynh học sinh là bị nghiêm cấm ở trường đó. 

- Oan cho mình quá đi mất. Cô ấy là dì của một em học sinh, hôm qua đến đưa đồ cho cháu của cô ấy đúng lúc mình đang đứng tiết, thế là cô ấy gần như bám lấy mình hỏi chuyện. Hôm nay lại đến đón cháu, cũng hỏi mình nhiều lắm. Còn muốn hẹn mình ra ngoài uống nước, nói là muốn hỏi mình về anh văn một chút, may mà Phương đến kịp – Bảo ảo não giải thích.

Việt Phương nhìn vẽ lúng túng của Bảo thì phì cười, cô tiếp tục trêu:

- Bảo cũng ghê quá đi nha, không biết bên mỹ, Bảo sống thế nào, về đây lập tức trở thành sát thủ đào hoa ngay. Hôm qua mấy chị trong trường đều bị Bảo đánh gục hết rồi, hôm nay lại là phụ huynh học sinh. Ngày mai không biết tới ai đây…

Bảo dừng chân đứng lại, môi mấp máy muốn nói nhưng không thành lời. Việt Phương thấy Bảo đứng lại, cô nghĩ Bảo đang sợ gặp phải mấy bà cô như hổ báo vồ mồi thế này thì quay người vỗ vai Bảo rồi cười nói:

- Mình đùa thôi mà. Bảo đâu cần phải sợ đến như thế chứ. 

- Không phải mình sợ, mà là…

- Sao…- Việt Phương nghiêng đầu tròn mắt nhìn Bảo.

Trước ánh mắt của Việt Phương, tim Bảo rung lên, anh đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô quyết định bày tỏ hết tất cả tình cảm của mình.

- Nếu như chúng ta giống như Thắm và Hiển thì…- Bảo hít một hơi thật sâu dùng hết sức lực để nói.

Bảo đang nói thì Việt Phương rụt tay ra khỏi tay Bảo, cô trợn mắt nhìn Bảo mắng:

- Trời ơi, đang ở trường học mà nắm tay nắm chân thế này bị người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm đó. Thôi đi, Bảo muốn nói gì thì cứ về nhà nói. 

Việt Phương nhanh chóng kéo Bảo lên xe ra về.

Cả hai nhanh chóng thu xếp xong xuôi mọi thứ và chuyển hết đồ đạc về nhà Thiên Phong. Việt Phương có chìa khoá nhà, cho nên cô cứ thế mở cửa mà vào.

- Để mình tự dọn đồ đạc được rồi, Phương cứ ngồi đó chơi đi – Bảo xách hành lý đi vào nhà, rồi đưa tay lấy cái túi trên tay cô và nói.

- Cũng được, Bảo sắp xong rồi về nhà mình ăn cơm – Việt Phương gật đầu đồng ý, dù sao thì đồ đạc của Bảo cũng là đồ đàn ông, cô cũng không nên quá nhiệt tình giúp đỡ làm gì thêm ngại.

Bảo đi vài bước thì Việt Phương đã hỏi:

- Tối này Bảo muốn ăn gì, để mình nấu cho.

Bảo dừng lại, quay người lắc đầu:

- Không cần đâu, sau này Phương không cần phải đến đây nữa, mình sẽ tự nấu, mình biết nấu ăn mà. Đã làm phiền Phương bao lâu nay rồi, không thể cứ bắt Phương nấu ăn như thế mãi được.

- Thật ra cũng không có gì vất vả lắm, dù sao mình cũng rỗi nên đồng ý giúp thôi.

- Nhưng mà giúp không công thì sẽ khiến mình rất ngại, nếu vậy thì hàng tháng mình sẽ gửi tiền cho Phương nhé – Bảo biết tình của Phương cho nên cố ý nói – Một là Phương nhận tiền nếu không mình không chấp nhận việc bất Phương làm osin thế này đâu?

- Chuyện này …- Việt Phương thấy khó xử nói – Vậy thì thỉnh thoảng mình sẽ sang nấu cho hai người ăn.

- Cũng được – Bảo gật đầu rồi đi lên lầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Việt Phương ngồi buồn, sau này cô không thể đến đây thường nữa rồi, cô quyết định đem bức tranh mình vẽ về nhà. Cô đi lên lầu, mở cửa phòng Thiên Phong ra, đi thẳng đến bên cánh cửa nhìn ra ban công . Nơi cô đặc giá vẽ kèm bức tranh kia.

Việt Phương đưa tay giở tấm khăn phủ ra, trong lòng cảm thấy xao xuyến, bởi vì chỉ cần mở tấm khăn ra, cô sẽ lại nhìn thấy gương mặt của Thiên Phong. 

Nhưng khi tấm khăn phủ được mơ ra, bức tranh cũng không còn.

Việt Phương sửng sốt, cô như không tin vào mắt mình, đưa tay sờ vào khung tranh bên trong để xác định chắc chắn bức tranh không còn nằm trên đó nữa. 

Việt Phương quay đầu nhìn khắp căn phòng, không thấy có sự di dời bức tranh, cô định lục tìm xem Thiên Phong để bức tranh ở đâu, nhưng tay vừa chạm tủ định kéo ra thì trong đầu lại cảm thấy không nên. Dù sao đây cũng không phải nhà cô, cô không thể tự tiện lục đồ đạc của Thiên Phong được. Lần trước mò mẫm điện thoại của Thiên Phong, cô vẫn cảm giác ngại ngùng, lần này thì không thể được. Cô hơi hoang mang, vội vàng lấy điện thoại bấm máy gọi cho Thiên Phong.

Tiếng điện thoại đầu dây bên kia vang lên khiến lòng Việt Phương như có lửa đốt, cô cố gắng hít thật sâu, dù sao bức tranh cô vẫn có thể vẽ lại , nhưng tập bản thảo của Thiên Phong thì không thể để mất được. Cô không biết Thiên Phong lấy bức tranh đi đâu, nhưng cô không thể không mau chóng đòi lại tập bản thảo, chỉ sợ Thiên Phong làm hư hay làm mất nó thì cô sẽ tự trách bản thân cả đời.

- Có chuyện gì ? - Giọng Thiên Phong có chút ngạc nhiên khi thấy cô gọi cho anh.

- Bức tranh tôi vẽ để trên giá, có phải anh lấy rồi hay không? Anh đem đi đâu rồi? - Việt Phương hấp tấp hỏi.

- Bức tranh...? - Thiên Phong ngẩn người hỏi lại, sau đó gần như chợt nhớ ra, anh " À" lên một cái rồi đáp - Bức tranh đó không phải cô lấy rồi sao? Tôi không biết.

Một câu " Tôi không biết của Thiên Phong khiến Việt Phương cảm thấy tức giận vô cùng. Cô rõ ràng vẫn chưa lấy bức tranh, mà nhà này chỉ có cô và anh mà thôi. Nếu cô lấy thì còn hỏi anh làm gì nữa.

Nhưng dù sao, bức tranh mất rồi thì thôi, cô nhất định phải đòi tập bản thảo lại mới được:

- Vậy còn tập bản thảo của tôi, anh để để đâu rồi. Mau trả lại cho tôi.

- Chuyện đó để nói sau đi, bây giờ tôi đang họp. - Thiên Phong đáp ngắn gọn rồi cúp máy.

Lòng Việt Phương như có kiến bò, trong lòng sở hãi vô cùng, cô rất sợ Thiên Phong đánh mất tập bản thảo. Không suy nghĩ gì thêm, cô lao ngay ra phòng chạy vội đi, cô va vào Bảo vừa từ phòng bước ra , nhưng Việt Phương chỉ nhìn bảo một cái rồi đi tiếp.

Bảo ngơ ngác không hiểu Việt Phương có chuyện gì thì đã thấy Việt Phương chạy đi không kịp hỏi lời nào, anh bèn gọi theo:

- Việt Phương! Chuyện gì vậy.

Nhưng Việt Phương đã lao ra cửa, lên xe rồi chạy đi mất. Bảo lo lắng vội vàng lên xe đuổi theo.

Việt phương chạy một mạch ra thị trấn, cô tìm công ty của Thiên Phong, đó là một tòa nhà chỉ có 5 tầng không quá lớn, nhưng được trang trí đầy sang trọng và lịch sự. Bảo nhìn thấy tên công ty thì nhíu mày, anh dựng xe bên cạnh xe Việt phương rồi giữ tay cô lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Đây là chuyện riêng của mình, Bảo đi về đi - Việt Phương vung tay mình ra khỏi tay Bảo rồi xuống xe, nhận thẻ xe từ tay người bảo vệ rồi bước chân đi thẳng vào trong tòa nhà.

Đối lập với cái nắng nóng bên ngoài, tòa nhà mát mẻ vô cùng, cách bài trí hài hòa thích mắt, nhân viên cũng vô cùng lịch sự nhã nhặn hỏi Việt Phương:

- Chị ơi! Chị tìm ai.

Việt Phương hơi bối rối, cô tuy biết Thiên Phong làm ở đây, vì có lần trong lúc nói chuyện, Thiên Phong có nhắc đến, nhưng anh làm gì, ở bộ phận nào thì cô lại không biết. Mà công ty này ty không lớn lắm nhưng cũng không phải là ít người. Việt Phương bèn quay lại hỏi Bảo đang đi sau lưng mình, Bảo cũng theo cô vào đây.

- Anh ta làm chức vụ gì?

- Ai? - Bảo nhất thời không nghĩ đến liền hỏi lại.

- Jony - Việt phương bực bội gắt.

Bảo quay người lại với cô gái hướng dẫn nói:

- Xin thông báo dùm với giám đốc các cô là có em trai anh ấy đến tìm.

Cô hướng dẫn hơi ngạc nhiên nhìn bảo, đánh giá Bảo một hồi rồi lên tiếng:

- Hiện giờ giám đốc đang bận họp, để tôi dẫn anh chị đến phòng khách ngồi chờ.

Cô hướng dẫn ăn bận đồ công sở lịch sự, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, thái độ ân cần khiến cơn khó chịu trong lòng Việt Phương cũng dịu lại, sắc mặt tức giận của cô cũng dịu lại, thấy cô hướng dẫn đưa tay về hướng thang máy, Việt Phương thở nhẹ rồi bước theo sau. Bảo cũng bất đắc dĩ đi theo.

Họ đi vào thang máy rồi được đưa đến tầng cao nhất, được mời ngồi trong một căn phòng mát lạnh thoải mái với hương thơm dịu nhẹ. Thật sự là một công ty khiến người ta thích thú rất nhiều.

- Hai anh chị ngồi chờ một chút, lát nữa giám đốc ra, tôi sẽ thông bảo để giám đốc đến gặp hai vị ngay.

Cô gái hướng dẫn sau khi đặt hai ly nước mát lạnh trên bàn thì nhỏ nhẹ nói, sau đó lịch sự rời khỏi căn phòng.

- Có chuyện gì vậy? Sao Phương lại phải tìm Jony gấp đến như thế.

Việt Phương vốn cũng không muốn Bảo biết chuyện này có liên quan đến Thiên Phong, dù có giải thích hòa giảng rồi nhưng cô cảm giác bảo vẫn không thấy thoải mái khi nhắc đến Thiên phong cho lắm. Cô không biết nói sao, đành nói:

- Mình chỉ muốn lấy lại tập bản thảo của mình thôi.

Bảo nghe xong thì nhìn Việt Phương với ánh mắt trầm buồn, anh biết tập bản thảo đó, thứ có thể làm Việt Phương kích động đến như thế hóa ra là kỷ vật của Thiên Phong. Bảo khẽ nhắm mắt, trong lòng bỗng cảm thấy đau vô cùng.

Thiên Phong! Vẫn là Thiên Phong. Thật sự cô không thể quân Thiên Phong hay sao?

Tiếng đồng hồ tích tắc kêu lên từng khoảnh khắc càng làm cho căn phòng trở nên tĩnh mịch hơn. Việt Phương càng lúc càng suốt ruột, cô đứng bật dậy mở cửa đi ra ngoài, cô quyết định đi vào phòng họp mà lúc nãy đi ngang cô có thấy qua. Dù biết là hành động này không nên nhưng Việt Phương vẫn muốn thực hiện.

Cô đẩy mạnh cửa phòng họp ra rồi mạnh mẽ bước vào, chấp nhận bị những ánh mắt soi mói nhìn mình. Quả nhiên cô vừa bước vào thì mọi người đều dừng cuộc họp để nhìn cô.

Việt Phương không chủ ý đến ánh mắt của bọn họ, cô đảo mắt nhanh tìm Thiên phong, Thiên Phong cũng nhìn thấy cô, cô nói nhanh:

- Chúng ta nói chuyện một chút đi.

Vẻ mặt của Thiên Phong có chút khó chịu, anh gấp mạnh tập tài liệu trước mặt rồi cao giọng ra lệnh cho mọi người:

- Tan họp tại đây.

tất cả mọi người dường như hơi bất ngờ vì Việt Phương, nhưng thấy cô nói với Thiên Phong như thế thì biết cô và giám đốc mình quen nhau, không ai mở miệng nói gì , vội vàng thu xếp đi ra khỏi phòng họp.

- Sao em lại đến đây - Giọng Việt Tình đầy sự kinh ngạc đứng bật dậy nhìn Việt Phương lên tiếng hỏi.

Việt Phương lúc này mới phát giác sự có mặt của Việt Tình và cả anh chàng bạn trai Hoàng Tuấn kia, cả hai đang ngồi bên phải Thiên Phong.

- Em muốn nói chuyện gì?

- Tập bản thảo của tôi đâu, còn bức tranh nữa. 

- Anh tưởng em đã lấy bức tranh rồi - Thiên Phong lập lại câu nói của mình khi nãy.

- Nếu tôi lấy rồi thì cần gì phỉa hỏi anh nữa - Việt Phương cáu gắt đáp.

Lời khẳng định của Việt Phương khiến Thiên Phong khẽ liếc mắt nhìn về phía Việt Tình, hôm anh phát hiện ra mất nó là hôm Việt Tình đến. Ngày hôm đó người giúp việc theo giờ chưa đến, cho nên không có chuyện bà ta lấy đi bức tranh. Việt Tình gnhe nhắc đến bức tranh, mặt hơi tái lại, thấy Thiên Phong liếc nhìn mình có chút lo lắng cúi mặt giả vờ sắp xếp tài liệu.

- Vậy là bức tranh đã bị mất - Thiên Phong chấp tay trầm ngâm đáp.

- Mất rồi thì thôi, tôi không truy cứu, mong anh trả lại tập bản thảo cho tôi trước khi nó lại bị anh làm mất - Việt Phương chìa aty trước mặt Thiên Phong đòi.

Thiên Phong cau mày nhìn bàn tay của Việt Phương đang chìa ra trước mặt mình, nó như khẳng định chính anh là người làm mất, trong lòng Thiên phong có chút bực dọc khi bị cô nhìn bằng ánh mắt đó. Sau đó anh nâng ánh mắt lên nhìn vẻ mặt tức giận của Việt Phương, ánh mắt cô rất quyết liệt, dường như muốn bắt anh phải trả lại cho bằng được. Thiên Phong chậm rãi nói từng từ:

- Không thể trả được.

Việt Phương tròn mắt có chút tức giận khi nghe Thiên Phong đáp như thế, cô hùng hổ bước đến gần Thiên Phong hơn, mặt đối mặt với anh, vẻ mặt cô đầy sự chán ghét lẫn tức giận nói: 

- Anh làm mất tập bản thảo rồi đúng không? 

- Tôi không làm mất nó – Thiên Phong lắc đầu khẽ đáp.

- Vậy thì mau trả lại tôi.

- Tôi đã nói hiện tại bây giờ tôi không trả được. 

- Vì sao? Vì sao lại không thể trả cho tôi chứ. Anh nghĩ mình là ai hả, có thể ở đây anh là sếp của mọi người, anh ra lệnh này lệnh nọ bắt mọi người phải tuân theo, hay cho dù anh là người tài trợ cho trường đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến tôi, anh không có quyền độc chiếm tài sản của người khác. Càng không có lí do để anh giữ đồ vật của tôi, tôi làm người giúp việc cho anh bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Nếu anh muốn tôi nấu cơm cho anh ăn, tôi sẽ nấu, chỉ cần anh trả lại cho tôi tập bản thảo. Tôi lấy danh dự ra có thể đảm bảo tôi sẽ không nuốt lời, càng không lừa gạt anh - Việt Phương cố lấy giọng ôn hòa nhất để thuyết phục Thiên Phong, nhưng là ánh mắt cô chứa đầy sự kiên quyết phải lấy lại cho bằng được.

Trước ánh mắt dữ dội của Việt Phương, Thiên Phong có chút e ngại, anh thở dài nhìn cô trầm ngâm. Không biết nên trả lời cô thế nào.

Tập bản thảo đó đúng là nét vẽ do anh vẽ, chữ ký cũng là của anh, chứng minh anh là chủ nhân của nó. 

Chỉ là tập bản thảo đó, anh rõ ràng là vẽ khung cảnh ở nơi này. Nhưng ba mẹ đã nói rằng, anh chưa từng về quê bao giờ cả. Vậy thì nhưng bức vẽ đó từ đâu mà có, và anh đã gặp Việt Tình như thế nào? Anh tặng cô tập bản thảo mình vẽ Vì sao cảm giác giữ bức tranh và cảm giác với cô ấy lại khác biệt nhiều đến thế? 

Tập bản thảo chính là đầu mối của mọi việc, có lẽ nó sẽ giúp anh lấy lại một phần ký ức bị đánh mất của mình.

- Tôi giữ tập bản thảo không phải vì lí do đó – Thiên Phong đứng dậy nghiêm túc đáp. Thân hình anh rất cao, gần như áp đảo Việt Phương, khiến cô phải lùi lại vài bước. 

- Tôi không hiểu lí do của anh là gì, tóm lại là anh mau chóng trả lại cho tôi – Việt Phương bực bội với kiểu cách nói chuyện lòng vòng của Thiên Phong - Làm ơn để vật về cố chủ.

Thiên Phong nghe Việt Phương nói như thế , anh khẽ cười nhạt, khóe môi nhếch lên đầy sự cười nhạo nhìn Việt Phương.

- Nếu nói vật về cố chủ thì tôi càng không thể trả cho em, tập bản thảo này vốn đâu phải của em.

Việt Phương tái mặt, cô nhìn Thiên Phong với ánh mắt oán ghét, cô không hiểu anh là đang chơi trò gì, cô không nghĩ anh thuộc típ người đùa dai, càng không thấy sự trêu đùa qua ánh mắt của anh, nhưng vì sao anh cứ khăng khăng muốn giữ một thứ không thuộc về mình như thế.

Cô khẽ nhắm mắt rồi mở mắt cố kìm cảm xúc trong lòng mình nở một nụ cười nhạt đầy chế nhạo:

- Anh nói cứ như thể anh là chủ nhân của nó vậy. 

- Anh đúng là….

Việt Tình nãy giờ bị cái nhìn của Thiên Phong làm hoảng hốt. Nghe đối thoại của Thiên Phong và Việt Phương gần như sắp bóc trần một phần sự thật đang bị cô che dấu. Cô vội vàng lên tiếng ngăn cản, cô sợ sự việc tiếp tục truy cứu thì việc cô lấy bức tranh đó sẽ bại lộ.

- Đủ rồi, Việt Phương, em nghĩ đây là đâu hả, em nghĩ đây là nơi em có thể tùy tiện bước vào rồi tùy tiện đòi trả cái này cái kia sao. Đây dù sao cũng là công ty của chị đang làm, dù cho em và Jony có việc gì thì cũng nên về nhà mà nói, đừng có ở đây mà gây rối. Nếu không nghĩ tình chúng ta là chị em, chị đã gọi bảo vệ đuổi em đi từ lâu rồi.

Việt Phương mím môi đưa mắt nhìn Việt Tình đang nổi giận, cô cúi mặt đứng thần người ra. Cô cũng biết mình sai rồi, chỉ là cô quá lo lắng việc để mất tập bản thảo, nó làm ruột gan cô như bị thêu cháy, cháy đến nỗi não cũng mất đi lý trí mà không còn kiểm soát được tính tình của mình. Hơn nữa thái độ bất hợp tác của Thiên Phong khiến cô càng tức giận hơn.

- Xin lỗi, em…

Cô không biết phải nói thế nào, cô thấy xấu hổ và sợ hãi.

Việt Phương không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác không thể đối mặt khi ở bên Việt Tình. Tình cảm của hai người đáng lý phải giống như những chị em sinh đôi khác: thân thiết, thấu hiểu nhau, cùng suy nghĩ, cùng tình cảm…nhưng hai người thì hoàn toàn trái ngược với nhau, hai người không có sự đồng cảm với nhau, hờ hững, lạnh lùng và xa cách….thậm chí Việt Phương cảm thấy Việt Tình còn thua xa tình cảm của cô với Thảo, và Thắm, hai người họ mới là chị em gái thân thiết của cô.

Bảo nghe Thiên Phong nói “ Anh đúng là….” thì tim co thắt đầy sợ hãi, bởi anh biết những lời tiếp theo sau của Thiên Phong là gì. Thiên Phong sẽ nói rằng:” Anh đúng chủ nhân của tập bản thảo đó “ và cái tên Thiên Phong cũng sẽ từ đó mà lộ ra.

Tuy bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, nhưng niềm đam mê hội họa của Thiên Phong không hề giảm và tài năng của anh cũng không mất đi. Khi nhìn thấy Thiên Phong cầm cây cọ vẽ sau khoảng thời gian dài hồi phục, lòng Bảo trở nên hỗn độn vô cùng. Anh thà Thiên Phong cứ mất trí nhớ như vậy để anh mãi mãi có thể ghét Thiên Phong, mãi mãi là hai người xa lạ. 

Khi Thiên Phong cầm cọ, Bảo thấy một Thiên Phong ân cần dạy mình học, thấy một người anh hiền hậu, một Thiên Phong mà anh chẳng thể nào ghét bỏ được.

Cho nên nét vẽ và chữ ký của Thiên Phong chẳng hề khác biệt năm xưa tí nào hết. Chỉ cần nhìn sơ thôi, Thiên Phong cũng có thể khẳng định tập bản thảo của mình, và anh biết Thiên Phong không vô lí khi kiên quyết không chấp nhận trả cho Việt Phương tập bản thảo. 

Lòng bảo càng lúc càng lo lắng và sợ hãi vô cùng, Bảo định lên tiếng ngăn không cho Thiên Phong nói tiếp. Cũng may Việt Tình đã lên tiếng trước.

- Angela nói đúng đó, chúng ta đừng nên làm rộn lên như thế. Tụi mình về nhà trước đi, có gì từ từ nói – Bảo lên tiếng phụ họa cho Việt Tình ngay lập tức.

Việt Phương không nói thêm lời nào, cô cúi đầu quay lưng đi ra ngoài, Bảo vội vàng đuổi theo cô.

- Nè, cậu đang chơi trò gì thế - Hoàng Tuấn lúc này đứng gần Thiên Phong bèn đẩy vải anh đùa cợt.

Thiên Phong nghiêm mặt lạnh lùng nói:

- Cậu ra ngòai trước đi, mình có chút chuyện nói với Angela.

Hoàng Tuấn thấy sắc mặt Thiên Phong như thế , cũng biết sự việc có phần nghiêm trọng, anh không còn vẻ đùa cợt nữa mà lặng lẽ thu dọn giấy tờ của mình rồi ra ngoài. Trước khi đi, anh khẽ liếc nhìn Việt Tình một cái, sắc mặt cô dường như không được tốt lắm.

Thấy Hoàng Tuấn đã đi khỏi, Việt Tình liền bước đến ôm chầm lấy Thiên Phong từ phía sau, cô tỏ vẻ ăn năn nói:

- Thiên Phong! Xin lỗi anh, em gái em thật là không nên làm thế. Coi như nể mặt em mà bỏ qua cho em ấy nha. Dù sao em ấy là em gái em thì cũng xem như là em gái anh, hy vọng anh bỏ qua chuyện lần này.

Trước lời nói có phần nhõng nhẽo của Việt Tình, Thiên Phong hơi cau mày, dạo gần đây Việt Tình thường hay giống các cô tiểu thư thích nhõng nhẽo rồi. Anh cực kì dị ứng với lọai con gái này. 

Thiên Phong nắm lấy tay của Việt Tình đang đặt quanh cổ mình kéo ra, anh đứng dậy nhìn Việt Tình nghiêm mặt hỏi:

- Có phải em đã lấy bức tranh đó hay không?

- Em không hiểu anh nói gì? - Việt Tình đanh mặt ngẩng đầu nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net