Chương 13: Gió cuốn cánh diều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp, tiếng quát tháo ầm ĩ khiến những người có mặt ai nấy đều lo sợ. Tài liệu bị quăng mạnh xuống đất.

- Các người làm việc kiểu gì vậy? 

Ai nấy đều cuối đầu không dám ngẩng lên trước cơn giận của Thiên Phong. Thảo là nhân viên chuẩn bị công văn bình thường cũng bị dọa cho chết khiếp. Cô hốt hoảng ngồi xuống thu nhặt tài liệu bị Thiên Phong quăng xuống đất, cả người run lên.

Thấy Thảo ngồi thụp xuống đất, anh thở hắt ra một cái dằn cơn giận lại rồi nói:

- Tôi không muốn tình trạng này lập lại lần nữa.

Nói xong anh bước qua Thảo bỏ đi ra khỏi phòng họp, Hoàng Tuấn hôm nay cũng đến tham gia buổi họp, anh bèn đứng lên bảo với mọi người:

- Được rồi. Mọi người giải tán cả đi. 

Hoàng Tuấn và Việt Tình cùng đứng lên đi ra ngoài, nhưng Việt Tình định đến gõ cửa phòng Thiên Phong thì Hoàng Tuấn ngăn lại:

- Em đừng vào, để anh với cậu ấy nói chuyện.

- Nhưng mà...- Việt Tình định lên tiếng phản đối nhưng lại thấy ánh mắt cương quyết của Hoàng Tuấn, cô đành cúi mặt quay người về phòng làm việc của mình.

Hoàng Tuấn nhìn theo bóng Việt Tình, anh khẽ lắc đầu thở dài một cái rồi đẩy cửa phòng Thiên Phong mà bước vào. 

Thiên Phong đang đứng tựa người bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặc dù, cửa sổ phòng anh được thiết kế xoay về hướng tây để tránh ánh nắng mặt trời, nhưng gần trưa, ánh nắng đang dần chuyển hướng khiến bên ngoài cửa sổ chói lòa. Thấy người mở cửa vào phòng mình, Thiên Phong không nghĩ cũng biết là ai, anh bèn lên tiếng:

- Mình muốn yên tĩnh một lúc. 

- Tâm trạng tệ thế sao? - Hoàng Tuấn âm trầm bước vào còn đóng cửa cẩn thận lại rồi mới hỏi. Chưa bao giờ anh thấy tâm trạng Thiên Phong lại như thế cả.

Thiên Phong thở dài quay người lại đi đế bên ghế xoay, ngửa đầu dựa vào thành ghế, mắt nhắm ghiền. Suy nghĩ hồi lâu, Thiên Phong mới lên tiếng:

- Cậu nghĩ xem, có phải mình đang sai lầm hay không?

Từ lúc nhớ lại mọi chuyện, nỗi nhớ về Việt Phương không ngừng tăng trong đầu Thiên Phong. Cảm xúc nhớ nhung, như ăn mòn trái tim anh. Thế nhưng, lại không thể đến bên cô. Tâm trạng cứ thế tệ không ngừng, để rồi trước dự án bị đình trệ, anh không khỏi nổi giận.

- Sai lầm...uhm... mình không biết - Hoàng Tuấn bước đến ngồi lên vắt một chân lên bàn, ngón tay gõ theo nhịp lên mặt bàn đáp - Mình chỉ thấy cậu mệt mỏi ngày càng nhiều hơn mà thôi. Thứ khiến mình mệt mỏi, thì chắc chắn là sai lầm.

Thiên Phong mở mắt khi nghe Hoàng Tuấn nói, ánh mắt anh vẫn đục mơ màng. Hoàng Tuấn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ngập tràn đến chói mắt kia. Thiên Phong đã tâm sự hết tâm tư của mình cho Hoàng Tuấn nghe.

- Thật ra mình biết chuyện này trước cậu cũng lâu, chỉ là lúc đó Angela cầu xin mình. Jony, cậu là bạn, Angela mình cũng xem như em gái, trong hai người, ai đau khổ, mình cũng đều không muốn. Nếu như lúc trước, khi cậu không nhớ gì, mình có thể im lặng, nhưng giờ cậu đã nhớ ra, cả quá khứ lẫn hiện tại, trái tim cậu đều là cô ấy. Thì bây giờ nếu gượng ép bên Angela, chỉ càng khiến cả hai người mệt mỏi và đau khổ thêm thôi. Tốt nhất là chia tay đi. Angela là cô gái tài giỏi và mạnh mẽ, cô ấy rồi sẽ tìm cho mình một người tốt hơn, thật sự yêu cô ấy....

Hoàng Tuấn và Thiên Phong nói với nhau một lúc, Hoàng Tuấn cũng rời khỏi phòng Thiên Phong thì nhìn thấy Việt Tình đang đứng bên ngoài, cô trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn ghiến răng để cơn giận không làm cô to tiếng:

- Em muốn nói chuyện với anh.

Hoàng Tuấn biết Việt Tình đã nghe hết mọi thứ, anh thở dài đi theo Việt Tình. Hoàng Tuấn vừa vào phòng Việt Tình, cô liền đóng sầm cửa lại, Hoàng Tuấn vừa quay lại nhìn Việt Tình lãnh ngay một cái tát của cô.

- Bốp....

Trên mặt Hoàng Tuấn hiện rõ dấu tay của Việt Tình, nhưng anh không hề nổi giận, chỉ đưa mắt hiền từ nhìn gương mặt đỏ lên vì tức giận của Việt Tình.

- Sao anh có thể đối xử với em như thế chứ. 

Cô bật khóc nắm lấy hai vạt áo vest của Hoàng Tuấn trách móc.

- Vì sao lại nói những lời đó. Anh biết em yêu Jony đến mức nào mà, vì sao lại bảo anh ấy rời xa em như thế chứ.

- Anh xin lỗi - Hoàng Tuấn thở dài khẽ vỗ đầu của Việt Tình vỗ về.

- Em không cần anh xin lỗi, em muốn anh giúp em. Hoàng Tuấn, xin anh hãy nể tình bạn chúng ta bao nhiêu năm nay, đừng để Jony rời xa em, có được không.

- Angela, em thừa biết Jony không có tình cảm với mình, vì sao cứ phải níu kéo cậu ấy như thế. hãy để Jony đến với tình yêu của mình đi.

- Không được. Em yêu anh ấy - Việt Tình ra sức lắc đầu.

- Angela, cô ấy là em gái của em - Hoàng Tuấn đột nhiên hét lên một tiếng khiến Việt Tình giật mình đứng bất động, gương mặt khóc lóc cũng dừng lại - Cô ấy cũng yêu Jony vậy. Họ yêu nhau, em có hiểu không? Cả là người thứ 3 em cũng không có tư cách.

Việt Tình buông tay ra khỏi cổ áo của Hoàng Tuấn rồi ngồi phịch xuống đất. Gương mặt thất thần, mắt khẽ nhắm lại giống như vừa đánh mất sức sống.

Hoàng Tuấn muốn đỡ Việt Tình đứng lên, nhưng nghĩ lại đành thôi, thở dài lắc đầu quay người bước đi.

Trời chiều gió lộng thổi mát rượi cả vùng quê.

Cánh đồng đương mùa gieo cấy, từng ngọn mạ non mơn mởn phất phơ đu đưa theo gió. 

Những cánh diều theo mấy bước chân trên những bờ ruộng tung bay trong gió, từng con từng con lác đác nhưng lại khiến bầu trời chở nên tươi đẹp hơn.

Mệt mỏi nên Thiên Phong về nhà sớm hơn, ngủ một giấc dài, đến khi tỉnh giấc thì trời đã chiều. Lâu rồi anh mới ngủ một giấc trưa dài như thế.

Vuốt mặt xua tan mệt mỏi, Thiên Phong ngồi dậy vươn mình vài cái rồi mở cửa ban công nhìn ra bầu trời bên ngoài liền bắt gặp những cánh diều đang tung bay ở phía xa xa. 

Những cánh diều làm Thiên Phong nhớ đến con diều ngày xưa đám trẻ làm tặng anh, anh khẽ bật cười nhớ lại phút giây hạnh phút đó. 

Thiên Phong muốn ra ngắm nhìn thật rõ những cánh diều kia, anh đóng cửa sải bước ra đó. Con đường bờ tuy khó đi, nhưng Thiên Phong lại thấy nó quen thuộc vô cùng. Những tháng ngày cùng đám nhỏ lẽo đẽo chạy rông rũi ngoài ruộng câu cá, bắt óc, bắt cua. 

Thiên Phong đi ra đến nơi có vài đứa trẻ đang thả diều. Trên đồng có vài người lớn dẫn con ra thả, vài đứa bé tự đi một mình. Anh chợt khựng bước chân khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa. Việt Phương đang ngồi trên một đường bờ, cô kê đôi dép để ngồi, ngẩng đầu nhìn cánh diều trên bầu trời.

Thiên Phong đứng đó nhìn cô, khoảng cách hai người rõ ràng chỉ chừng mấy bước chân, thế nhưng lại có cảm giác xa rời không thể chạm tới.

Tay anh xiết chặt lại, anh đứng lặng nhìn cô, Việt Phương vẫn mãi miết đặt tâm trí vào những con diều trên cao. Một cơn gió lùa khiến tóc vươn trên mặt cô, Việt Phương hơi nghiêng mặt đưa tay tém tóc, không ngờ lại nhìn thấy Thiên Phong đứng nhìn mình.

Thiên Phong chỉ muốn nhìn cô rồi âm thầm rời đi mà thôi, nhưng Việt Phương lại nhìn thấy anh, cho nên Thiên Phong đành đi về phía cô. Việt Phương thấy Thiên Phong đi về phía mình, tâm trạng hỗn độn, cảm xúc cứ dâng trào trong cô, anh là Thiên Phong, người bạn cho cô những ký ức ngọt ngào, người bạn thường kể cô nghe những câu chuyện hay, người bạn muốn nụ cười luôn hiện diện trên gương mặt cô, và để nỗi buồn trôi đi.

Cô liền đứng lên, mắt nhìn anh không chớp cho nên không cẩn thân suýt chút trượt chân xuống bờ, Thiên Phong đang tiến lại thì nhanh tay giơ ra đỡ lấy Việt Phương kéo cô ngã vào lòng anh.

Cả hai liền như bị điện giật, luồn cảm xúc chạy khắp cả người, khiến tim cả hai mạnh liên hồi, họ có thể nghe nhịp tim của nhau. Một luồn gió thổi ngang qua người họ, luồn gió mát lạnh khiến cảm xúc nóng bừng của cả hai dịu lại.

- Không sao chứ? – Thiên Phong khẽ buông tay lùi lại khỏi người Việt Phương và hỏi.

- Không sao – Việt Phương gật gật, cúi đầu tìm lại đôi dép mà cô vẫn chưa kịp đi vào.

- Đi dạo sao? – Việt Phương e dè hỏi.

Thiên Phong quay đầu nhìn cánh diều chỉ ậm ừ đáp rồi lấy dép làm chỗ ngồi cho mình, ngồi xuống bờ ruộng. Việt Phương cũng từ từ ngối xuống bên cạnh, chẳng ai nói gì, chỉ thưởng thức cánh diều bay trong gió.

Im lặng chính là giây phút hạnh phúc.

Khi ta ngồi cùng những người thân yêu.

Có những lời nói không thể diễn tả bằng lời.

Chỉ có trái tim cùng nhịp đập mới hiểu ra.

Khoảng khắc này làm Việt Phương nhớ lại khoảnh khắc hai người cùng ngồi bên nhau ngắm diều bay lúc nhỏ. Quả thật, chỉ cần được ở bên cạnh nhau, im lặng cũng là phút giây hạnh phúc.

Thiên Phong cũng cảm thấy, khoảnh khắc anh được ở bên cạnh cô thế này thật là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh. Nếu như có thể, anh chỉ muốn cùng cô ngồi im lặng bên nhau thế này mãi mãi. 

- Gió thật là mát – Việt Phương nhắm mắt hưởng thụ từng cơn gió đang lùa qua người cô – Là gió trời…- Cô quay đầu nhìn Thiên Phong hỏi – Có biết gió trời người ta gọi là gì không?

- Thiên Phong – Thiên Phong buộc miệng đáp.

- Phải đó, là Thiên Phong – Việt Phương gật gật đầu – Để em kể anh nghe câu chuyện này. Ngày xưa, có một cô bé tên là gió trời và một cô bé tên là cỏ 4 lá. Cỏ 4 lá lúc đó cô đơn lắm, nó mọc giữa cánh đồng trơ trọi một mình, có nhiều thứ cỏ cây côn trùng bầu bạn với nó, thế nhưng nó đều không thấy vui. Nhưng một ngày gió trời bay đến, gió trời kể cho cỏ 4 lá nghe mọi chuyện mà nó đi đó đi đây biết được. Gió trời đã kể cho cỏ 4 lá nghe ý nghĩa vì đặc biệt của bản thân nó đó là sự may mắn. Cỏ 4 lá hiếm hoi, nhưng có đem lại may mắn cho người khác. Cỏ 4 lá vui lắm, từ đó nó trở nên yêu đời hơn, nó vẫn nghĩ, sẽ làm bạn mãi mãi với gió trời. Thế nhưng cuốc sống của gió vốn là phải phiêu lãng, không thể dừng lại một nơi được. Gió trời bắt buộc phải rời đi, cỏ 4 lá buồn lắm. Nó tặng cho gió trời một báu vật của bản thân, đó là trái tim của cỏ 4 lá và buồn rầu hỏi gió trời: “ Liệu bạn có quên mình hay không?” . Gió trời đã trả lời thế nào anh có biết không? 

- Trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên em – Thiên Phong xúc động trả lời không suy nghĩ.

Việt Phương ngẩng người, cô nhìn anh, từng lời Thiên Phong nói năm xưa cô đều nhớ rõ:

“ Anh thấy mình rất hợp với nơi đây. Có lẽ mẹ anh biết điều đó nên mới đặt tên anh là Thiên Phong. Thiên Phong có nghĩa là gió trời, mà gió thì ở thành phố ít khi cảm nhận được lắm. Chỉ có ở nơi đồng ruộng trải dài thế này, mới thấy được và cảm nhận được từng luồn giá mát mẻ trong lành mà thôi. Nơi đây là nơi dành cho anh, trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.”

Cảm xúc bùng nổ trong lòng Việt Phương, cô nhìn Thiên Phong. Anh vừa nói ra ký ức lúc nhỏ của họ, chẳng phải anh mất trí nhớ hay sao? Chẳng phải anh không nhận ra cô hay sao? Việt Phương mím môi nhìn anh một cái rồi khẽ gọi:

- Thiên Phong.

Cả người Thiên Phong cứng đờ , nhưng anh nhanh chóng kiềm được xúc động trong lòng mình. 

- Đến lúc phải về rồi – Thiên Phong đứng dậy xỏ chân vào đôi giầy da mà anh dùng làm chỗ ngồi – Anh đi trước đây.

Việt Phương cũng khựng lại vài giây rồi tiếp tục bước đi như chẳng hề nghe cô gọi hay cái tên cô gọi chẳng hề liên quan đến anh.

Việt Phương thấy thất vọng vô cùng, cô lặng lẽ bước theo sau anh, nhìn bóng dáng anh mà trái tim cô se thắt lại.

Thiên Phong đi về nhà, anh nhìn thấy Thảo đang đứng trước cửa nhà mình, anh đưa mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi như một vị giám đốc trong công ty.

- Có việc gì thì đến công ty nói đi.

Nói xong anh đẩy cửa cổng bước vào, Thảo xoay lưng nhìn anh liền gọi:

- Thiên Phong.

Thiên Phong chau mày, anh quay lưng nhìn Thảo nói:

- Từ trước đến giờ mọi người đều gọi tôi là Jony.

- Em biết anh là Thiên Phong. Em tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chị Việt Tình và Bảo. Em biết vì sao anh không chịu nhận mình là Thiên Phong rồi – Thảo liền nói nhanh.

Thiên Phong nhìn Thảo không chớp vì kinh ngạc: 

- Thật ra, em cũng không định nói ra sự thật này đâu. Nhưng mà em thấy hai người cứ dằn vặt trong đau khổ như thế, em cũng thấy xót xa vô cùng. Hơn nữa, em thích Bảo, em không muốn cậu ấy cứ mãi chìm ngập trong cảm giác ăn năn. Thật ra, Bảo luôn tỏ vẻ chống đối anh là vì cậu ấy không có cách nào đối mặt với anh, đối mặt với tội lỗi đã gây ra cho anh.

- Sao em biết điều này.

- Bảo từng tâm sự với em, cậu ấy đã uống rất say và khóc rồi kể. Trong thâm tâm Bảo, anh vẫn là người anh mà cậu ấy tôn kính nhất. Chỉ là tình cảm in dấu với Việt Phương cứ làm cậu ấy càng sống trong nỗi sợ hãi mất mát. Ba người các anh cứ tự nhốt nhau trong một cái vòng tròn nhỏ hẹp đến khó thở, chẳng ai chịu bước ra và đi về phía vòng tròn của người đối diện tìm cho nhau cuộc sống mới. Cho nên em quyết định nói ra hết sự thật, hy vọng cuộc sống của mọi người không còn bị bao bọc trong cái vòng tròn khiến người ta nghẹt thở khó chịu đó nữa.

- Anh cám ơn em đã có lòng, nhưng Thảo à, chuyện giữa bọn anh không chỉ là truyện của 3 người đơn thuần, mà là chuyện của 4 người.

- Ý anh là chị Việt Tình.

- Đúng vậy. Cho dù anh nhớ ra thì sao, Việt Phương cô ấy sẽ không chấp nhận anh đâu – Thiên Phong cười khổ nói.

- Đó là vì cô ấy không biết anh là Thiên Phong – Thảo bèn lên tiếng nói - Thiên phong! Thật ra, Việt Phương đã biết anh là Thiên Phong rồi, cái hôm cô ấy vội vã đến tìm anh, nhưng vì thấy Việt Tình ở đó, trên môi hai người vẫn còn dính vết son của Việt Tình. Việt Phương cho rằng, anh mất trí nhớ cho nên mới im lặng như thế.

Thiên Phong nhớ lại hôm kia Việt Tình đột nhiên hôn anh rồi mới bảo anh xuống nhà gặp Việt Phương. Hóa ra lúc đó, cô đã biết anh là Thiên Phong rồi.

- Thiên Phong, Việt Phương cũng đau khổ vì nghĩ rằng anh mất trí nhớ và quên mất cô ấy. Còn anh thì nghĩ cô không biết anh là Thiên Phong. Hai người chẳng lẽ cứ im lặng trong đau khổ như thế sao? – Thảo nhìn Thiên Phong hỏi.

Nhưng lời chất vấn vẫn chưa có lời đáp thì Thiên Phong đã vụt lao đi.

 Việt Phương vừa về đến nhà, cô đã thấy Thắm ở nhà đợi mình, thấy cô về, Thắm liền nói ngay:

- Đi đâu nãy giờ vậy, làm mình đợi mãi. Trời cũng đã sụp tối rồi.

- Ra ngoài xem thả diều thôi – Việt Phương cười cười đáp, nhưng tâm trạng vẫn mang nỗi buồn mơn man – Tìm mình có việc gì không?

- Mình có chuyện muốn nói với Phương, tụi mình ra quán nói chuyện đi – Thắm bèn đề nghị.

Việt Phương thấy hơi khó hiểu, trước giờ họ có bao giờ ra ngoài quán nói chuyện riêng thế này đâu. Nếu có tâm sự, sẽ trốn trong phòng của nhau mà tỉ tê, ít khi ra quán thế này. Nhưng cô nghĩ Thắm có tâm sự nên bèn gật đầu.

- Cũng được.

Việt Phương vào nói với ông bà một tiếng, nói xong thì lấy nóng leo lên xe của Thắm mà rời đi. Cả hai chạy đến quán nước bình dân ở đầu xã mà vào. Chọn một cái bàn sạch sẽ, gọi nước uống rồi nhìn nhau. Việt Phương im lặng chờ đợi, cô đưa mắt nhìn Thắm nhưng không ép Thắm phải nói ra ngay lập tức.

Thắm nhìn hai ly nước trà đá trước mặt hồi lâu như tìm từ để nói với Việt Phương:

- Chuyện này…. Mình không biết khi mình nói ra rồi sẽ như thế nào nữa. Nhưng mà, mình không muốn dấu Phương chuyện gì hết. Nhất là chuyện này liên quan đến tình cảm của Phương.

Việt Phương cau mày, cô cứ tưởng Thắm hẹn cô ra đây để tâm sự chuyện cô ấy, hóa ra, cô ấy đang nói đến chuyện của cô. Nhưng là chuyện gì?

- Bảo đã nói gì sao?

Thắm lắc đầu:

- Không phải Bảo … mà đúng là có liên quan đến Bảo.

- Lời nói ngập ngừng nước đôi của Thắm càng khiến Việt Phương khó hiểu hơn, cô nhìn Thắm một cách kì lạ hỏi:

- Hôm nay Thắm sao vậy, nói chuyện thật là khó hiểu. 

Thắm hít một hơi nhìn sâu vào mắt Việt Phương, không dông dài nữa mà nói thẳng:

- Thiên Phong anh ấy đã lấy lại trí nhớ rồi.

- Cái gì – Việt Phương kinh ngạc kêu lên như thế lời nói của Thắm không rõ ràng .

- Thiên Phong, anh ấy đã phục hồi trí nhớ rồi – Thắm cố gắng nói từng chữ thật chậm.

Nhưng ngón tay của Việt Phương đặt trên bàn co giật liên hồi vì cơn trấn động của cô. Việt Phương nhìn Thắm như không tin vào tai mình. Thắm nén tiếng thở dài của bản thân, nhìn gương mặt tái mét của Việt Phương nói tiếp:

- Thật ra cái lần tụi mình gặp nhau ăn mừng cho Thảo. Khi Thảo đưa tấm hình của Thiên Phong ra cho tụi mình xem, và sau đó xác định được Jony là Thiên Phong. Mình đã cảm thấy dường như Thảo đã biết gì đó mà không nói ra. Thảo rõ ràng là về nhà thay đồ rồi, cũng biết đi với tụi mình là khó có cơ hội làm việc lắm, thế nhưng cậu ấy vẫn đem theo hồ sơ và hình của Thiên Phong. Có lẽ Thảo đang chờ cơ hội để nói cho Phương biết chuyện, nhưng lúc đó mình đột nhiên lêng tiếng gợi ý, Thảo liền tận dụng cơ hội này mà đưa tấm hình ra. Cho nên sau này, mình đã tìm Thảo, và cô ấy đã kể lại mọi sự việc cho mình hay rồi.

Sau đó, Thắm kể lại hết cho Việt Phương nghe những điều Thảo đã kể lại cho mình nghe. 

Việt Tình nghe xong, cô cảm thấy lòng ngực đau nhói, khó thở vô cùng. Sắc mặt xanh sao như muốn ngất khiến Thắm một phen hoảng hồn vía.

- Phương à! Phương…

- Mình không sao – Cô đưa tay xua xua tỏ ý không sao để Thắm không lo lắng.

Việt Phương không ngờ mọi chuyện lại là như thế, cô đưa tay đỡ lấy trán trong mỏi mệt.

- Thiên Phong anh ấy đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Anh ấy yêu Phương – Thắm nhìn Việt Phương bèn mím môi nói tiếp – Hai người thật sự yêu nhau mà. Đừng vì ai khác mà phải rời bỏ nhau. Hạnh phúc không bao giờ ở trên hai con đường cả đâu, chỉ có sự lựa chọn con đường ngắn nhất, ít khổ đau nhất để đến với hạnh phúc mà thôi. Thiên Phong dù có ở bên Việt Tình thì sao? Người anh ấy yêu vẫn là Phương, như vậy Việt Tình chỉ sống trong đau khổ thêm mà thôi. Còn Phương, dù cho có nhường Thiên Phong lại cho Việt tình thì sao? Phương liệu rồi có sống trong hạnh phúc hay không? Hạnh phúc là phải do bản thân mình tự giành lấy và giữ gìn , hạnh phúc không phải là thứ để chia sẽ. Hạnh phúc không tròn vẹn thì không phải là hạnh phúc. Đi đi, hãy đi và giữ lấy hạnh phúc cho bản thân mình. Hãy xóa bỏ nỗi đau trong lòng của Việt Tình và Bảo bằng hạnh phúc của hai người. Chỉ khi hai người hạnh phúc, mới làm cho Bảo và Việt Tình hiểu được thế nào là hạnh phúc và họ mới cam tâm tình nguyện mà buông tay - Thắm nói một hơi dài đầy những lời thuyết phục.

Và Việt Phương đã bị cô thuyết phục. 

Thắm nói đúng:” Hạnh phúc không bao giờ ở trên hai con đường” và cô phải chọn con đường ngắn nhất để đến bên hạnh phúc.

- Mình phải đi tìm Thiên Phong – Việt Phương nhìn Thắm đầy quyết tâm nói.

- Mình ủng hộ Phương – Thắm cười duyên dáng gật đầu.

Thiên Phong chạy thật nhanh đến nhà tìm Việt Phương, nhưng anh gặp Việt Tình ở nhà, không để ý đến cô, Thiên Phong hỏi ngay lập tức:

- Việt Phương đâu?

- Anh tìm em ấy làm gì? – Việt Tình lo lắng, linh cảm trong lòng bất an.

- Trả lời cho anh biết, cô ấy ở đâu – Thiên Phong kích động nắm lấy hai bên vai của Việt Tình lay mạnh.

Việt Tình bị đau, cô nhăn mặt suýt xoa rồi nói:

- Việt Phương dường như ra đình dạo chơi rồi.

Thiên Phong liền buôn tay Việt Tình ra, anh quay người chạy một mạch ra đình. 

Ngôi đình quen thuộc, đã lâu rồi anh không đến đó. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tiếng cười của anh và đám trẻ hòa lẫn trong không gian nơi đó. Ký ức tồn đọng mãi mãi không bao giờ quên được trong hồi ức của anh. 

Không biết vì sao hôm nay quán tính tiền lại chậm chạp đến như thế, Việt Phương ngồi chờ sốt cả ruột. Thắm hiểu tâm trạng phập phồng không yên của Việt Phương. Điện thoại của Việt Phương đỗ chuông, cô vội vàng bóc máy.

- Em đang ở đâu? – Giọng Thiên Phong đầy gấp gáp hỏi cô. Anh chạy một mạch ra đình, tìm cô khắp nơi nhưng chẳng thấy, lại không biết Việt Phương đi đâu bèn gọi điện thoại cho cô.

- Em đang ở quán cà phê Bằng Lăng Tím ở đầu xã – Giọng cô đầy nghẹn ngào xúc động khi nghe thấy giọng nói của anh.

Chẳng để cô nói tiếp, Thiên Phong đã vội vàng tắt máy.

Nhân viên vừa thối tiền, cả hai lập tức đứng dậy lấy xe ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net