Chương 2: Nơi chốn bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm như thường lệ, bà nội của Việt Phương thức dậy nấu nước châm trà để ông nội Việt Phương có thể uống vào buổi sớm. Dùng trà sáng là thú vui tao nhã của những người dân quê. Đun nước sôi xong, bà cầm chổi trầu cao (hình như ngoài bắc gọi là chổi sơ dừa ấy) mở cửa sau ra ngoài quét sân, xung quanh nhà bà đầy cây cao bóng cả, cho nên cứ hễ chiều đến trời lộng gió, lá sẽ rụng đấy sân. Một đêm đến sáng, mặt sân toàn là lá khô, đặc biệt là mùa thu, cây rụng là nhiều.

Bà nội giật mình khi biết cửa sau nhà bà mở không khóa, nhưng đêm qua trước khi đi ngủ, bà đã khóa cửa cẩn thận trước sau rồi, tính người già luôn cẩn thận như vậy. Giật mình hoảng hốt cho là có trộm, nhất là khi chúng biết con trai con dâu bà ở thành phố về, biết đâu chúng mò vô kiếm lợi.

Nghĩ vậy bà vội vã chạy đến trước cửa phòng của hai vợ chồng ông Việt Tuyên gọi cửa ầm ầm. Hai vợ chồng giật mình chạy ra mở cửa phòng, nghe mẹ nói rõ mọi chuyện, cũng hốt hoảng lục đồ đạc xem có mất mát cái gì hay không? Sau đó thở phào nhẹ nhỏm vì họ không mất mát thứ gì hết. Người nào người nấy đều ngạc nhiên vì không biết tại sao cửa sau nhà lại bật mở cho đến khi Cảnh Nhân mở cửa bước ra thông báo Việt Phương đi đâu mất rồi. Cả nhà đều trở nên hoang mang.

- Tất cả đều tại hai vợ chồng bây hết – Bà nội Việt Phương bật khóc trách móc con trai và con dâu – Tại tụi bây cứ nhất quyết bắt con nhỏ lên thành phố, cho nên nó sợ mà bỏ trốn như thế.

Vợ chồng ông Việt Tuyên cũng không ngờ đứa con gái nhỏ chỉ mới 9 tuổi lại gan to đến nỗi dám bỏ nhà, nghĩ là vừa giận vừa tự trách. Giận vì con cái ngang bướng không nghe lời, vừa tự trách bản thân không kiềm chế mềm mỏng khuyên giải con mà cứ áp đặt ép buộc nó phải làm theo trong khi đã không dạy dỗ nó bao lâu nay, nên mất dần lòng tin cùng sự yêu thương của nó.

Cả nhà phát hoảng tỏa ra đi tìm khắp mọi nơi. Đến nhà của đám trẻ thường chơi chung, dỗ ngọt chúng để tìm địa điểm Việt Phương có thể trốn, nhưng đám trẻ được căn dặn từ trước, chỉ một mực bảo không biết , có chỉ thì cũng chỉ những nơi mà bọn trẻ thường hay chơi chứ không phải là chỗ Việt Phương đang trốn. Nhưng thật ra, người biết chỗ trốn đó ngoài thằng Bảo ra thì chẳng còn ai biết nữa. Mà thằng Bảo là một thằng bé vốn lầm lì ít nói, miệng kín như bưng. Nó dù bị đánh chết cũng sẽ không hé lộ nữa lời. 

Bà nội Việt Phương giận ba mẹ cô bé ra mặt, bà tấm tức khóc nói :

- Nếu không tìm được cháu gái tao, vợ chồng bây cũng đừng vác mặt về đây làm gì nữa.

Vợ chồng ông Việt Tuyên và bà Huyền Trang nhìn nhau chẳng biết nói gì, ông Việt tuyên cũng giận vợ , ông bỏ mặc bà, tự mình đi tìm con gái.

Bà Huyền Trang tức giận vô cùng, giận vì đã sinh ra một đứa con như thế, cũng hối hận vì năm xưa đã để Việt Phương ở đây. Bà nhìn Việt Tình đang đứng nép vào một góc, thì cảm thấy thật may mắn là bà vẫn còn một đứa con gái biết nghe lời. 

Còn Việt Tình thì vui sướng khi biết Việt Phương không chịu về nhà, nếu như hôm nay không tìm ra Việt Phương, ngày mai họ sẽ về thành phố mà không có con bé.

Trong khi đó, Việt Phương trốn vào trong một căn biệt thự của một nhà giàu có sống trên thành phố. Căn biệt thự được xây để mỗi khi họ rãnh rỗi thì về đây nghĩ ngơi thư giản, hít thở không khí trong lành ở thôn quê, tránh xa không khí ồn ào và đầy bụi bặm của thành phố.

Bà nội của thằng Bảo vốn được thuê đến trong coi quét dọn nhà này hàng tuần khi trước. Nay bà già yếu hay bệnh, nên đã giao lại cho một chị trong xóm, tuy vậy, nhà thằng bảo vẫn còn lưu lại một chùm chìa khóa kho củi phía sau căn biệt thự kia. Cho nên thằng Bảo đã bảo Việt Phương trốn ở đó. Sẽ chẳng ai hay, ai biết cho đến khi ba mẹ Việt phương trở lên thành phố.

Nhưng đó là nơi khá đáng sợ đối với một cô bé như Việt Phương. Kho củi khá ẩn ướt , quá tối, đầy gián chuột. Tuy Việt Phương không sợ gì những con vật này, nhưng cô bé chưa từng ở một mình trong bóng tối. Bóng tối đáng sợ đang quây chặt Việt Phương, tiếng những con chuột kêu chít chít trong đêm tối tạo cảm giác lành lạnh đáng sợ vô cùng. 

Việt Phương co người đầy sợ hãi, nhưng giữa đêm tối, cô bé cũng không viết nên đi đâu. Nếu ra khỏi đây, người ta nhìn thấy thế nào cũng lôi cô bé về nhà mà thôi. Nhưng ở lại trong cái nhà kho này thì đáng sợ quá.

Việt Phương quyết định bạn ngày thì trốn vào trong căn nhà kho này, còn ban đêm thì cô bé sẽ ra khỏi và nằm dưới mái hiên của phía sau căn biệt thự. Ở đó vừa sạch sẽ, vừa đỡ sợ, lại có ánh đèn từ trong nhà hắt ra.

Cô bé ôm cái túi quần áo ra nằm dưới mái hiên sau của căn biệt thự. Nền gạch lạnh lẽo, gió đêm thổi từng cơn ớn lạnh, một đứa bé tuy sống ở thôn quê như Việt Phương mưa nắng dãi dầm nhưng việc không có một mái nhà che mưa che gió thế này là chưa từng. 

Việt Phương lôi quần áo ra vừa lót dưới nền gạch lạnh, vừa phủ lên người cho ấm, cô bé nằm sát một góc tường hy vọng tránh được phần nào gió lạnh. Thật may mắn, mấy ngày nay nắng ấm không có mưa, nếu không thì cô bé càng thê thảm hơn rất nhiều. Cũng may mắn là trời lạnh giá, nên mũi cũng không không có để mà quấy rối cô bé thêm nữa.

Thiên Phong đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy rất khó chịu nên tỉnh giấc, mồ hôi trên người cậu bé trải đầy. Mở mắt ra , ánh đèn ngủ dìu dặt nhè nhẹ len vào hốc mắt của cậu bé, Thiên hong thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi. Nhìn lại căn phòng rộng rãi như trống trãi lẫn lạnh lẽo này, lòng cậu bé thấy cô đơn vô cùng.

Dù cố gắng nhiều lần nhưng Thiên Phong vẫn không cách nào hòa hợp với người mẹ kế của mình. Cậu bé mỗi khi nhìn thấy ba cùng vợ kế của mình vui vẻ bên nhau thì lòng Thiên Phong lại khó chịu vô cùng, có lẽ cậu ích kỷ thay cho người mẹ quá cô của mình. Vị trí đó từng là của bà, ánh mắt cùng những lời yêu thương của ba Thiên Phong từng thuộc về mẹ cậu. Cho nên khi ông dùng ánh mắt với nụ cười, lời nói ngọt ngào với một người phụ nữ khác khiến cậu thấy chướng mắt khó chịu.

Thiên Phong đặc biệt khó chịu hơn khi mà mẹ cậu chỉ vừa mất chưa được nữa năm, ba Thiên Phong đã cưới người đàn bà đó về.

Tuy bà ta luôn đối cới Thiên Phong rất tốt, nhưng dù cho bà ta có đối xử tốt thế nào thì giữa bà ta và Thiên Phong đều có một khoảng cách nhất định nào đó mà vô hình dung không thể nào kéo lại được. Thiên Phong đối với bà ta không phải ghét nhưng chẳng thích một chút nào.

Dù sao bà ta cũng là vợ ba Thiên Phong, cậu bé cũng chẳng muốn phản đối, nhưng đối với hai người đó, Thiên Phong xem như hai người xa lạ sống chung cùng một mái nhà.

Lần này Thiên Phong được nghỉ hè, ba Hải Phong muốn đưa cậu bé và người vợ kế đi du lịch ở châu Âu, nhưng Thiên Phong bảo rằng mình muốn về quê chơi, vì thích phong cảnh yên tĩnh.

Ba Thiên Phong vì không thuyết phục được con trai, cũng không muốn thất hứa với vợ kế của mình nên đành chấp nhận để Thiên Phong một mình , nhưng ông đã mướn người chăm sóc ThiênPhong trong lúc cậu bé ở dưới quê này một mình.

Thiên Phong đến đây được chăm sóc lo lắng từ cái ăn cái mặc, nhưng buổi tối người chăm sóc cậu cũng quay về với gia đình của họ, để cậu bé một mình ở trong căn biệt thự rộng lớn thế này. Cho nên Thiên Phong, vốn đến đây trong cô đơn lạc lõng, chưa hế bước ra khỏi căn biệt thự lần nào hết, càng trở nên buồn bã hơn khi cứ đêm về là căn nhà chỉ còn lại mình mình.

Giật mình tỉnh giấc, Thiên Phong không ngủ được, cậu bé ngồi dậy đi xuống nhà uống nước. Kính trong nhà là loại kính 1 chiều, từ bên trong nhìn ra có thể thấy rõ, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì. 

Thiên Phong đi xuống bỗng thấy một đống gì lùng nhùng còn nhúc nhích ở phía ngoài cánh cửa. Thiên Phong có chút sợ hãi, đứng im nhìn cái đống lùng nhùng đó, trong nó nhỏ xíu, thình thỏang lại nhúc nhích, Hải Phong liền đến gần hơn. Cậu bé bỗng nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn có mái tóc dài, nước da ngâm đen đang nằm co quắp thật tội nghiệp trước trời đêm lạnh giá này.

Thiên Phong mở cửa ra ngoài, trong lòng cậu bé có chút sợ hãi, cô bé này liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Cậu vừa được học bài cô bé bán diêm, cô bé bán diêm vì trời lạnh mà bị chết cóng. Không biết cô bé này như thế nào rồi, liệu có bị chết cóng hay không?

Thiên Phong mở cửa ra ngoài, nhìn nét mắt trắng bệch của Việt Phương trong chẳng khác gì một cái xác chết cả. Cậu nhóc hốt hoảng đưa tay lay lay người Việt Phương gọi khẽ:

- Này…này….

Cả người Việt Phương lạnh ngắt nằm im không còn nhúc nhích càng khiến Thiên Phong hốt hoảng hơn nữa. Gọi mãi chẳng thấy cô bé trước mặt mình tỉnh lại, Thiên hong sợ hãi cho rằng Việt Phương đã chết. Cậu kéo lay đến nỗi chiếc áo khoác trên người Việt Phương cũng rời ra. Thiên Phong lùi lại vài bước rồi ngã phịch xuống đất, cả người cứng đờ đầy sợ hãi. Hải Phong nhớ đến lúc mẹ mình mất, cả người ba cũng lạnh tóat và trở nên trắng bệch như thế, rồi sau đó cứng đờ ra. 

Tim Thiên Phong không ngừng đập mạnh , cả người run bắn lên, sợ hãi không ngừng tăng bao bọc lấy cậu bé. Một đứa bé giữa đêm khuya giá lạnh, không một ai bên cạnh lại phải đối mặt với một xác chết, Thiên Phong suýt tí nữa là tè ra cả quần của mình nếu như…..

Việt Phương nằm co người bất động ngủ, cả đêm dài không ngủ với một đứa bé đang tuổi ăn tuổi ngủ như cô bé quả là một điều khó khăn. Cho nên cô bé dễ dàng chìm vào giấc ngủ say đến nỗi bị người khác lay gọi mà không hay biết. Cho đến khi, chiếc áo đang đắp trên người cô bé bị rời đi, từng cơn gió lạnh kéo đến thổi qua da thịt, càng khiến cô bé lạnh hơn nữa. Việt Phương khẽ run mình, giữ lấy cái áo phủ lên người.

Thiên Phong há hốc miệng, mắt nhìn về cô bé trước mặt mình không chớp. Lúc cậu nhìn thấy Việt Phương nhúc nhích thì ra xem, ra xem rồi thì thấy không còn nhúc nhích nữa, cho rằng cô bé kia vì lạnh và qua đời chỉ vài giây sau đó, Thiên Phong trong khoảng khắc đó đã ân hận vô cùng, ân hận vì sao mình lại thức dậy quá trễ, nếu như mình thức dậy sớm chừng một tí thôi, biết đâu bé gái kia vẫn còn sống. Còn đang sợ hãi thì Việt Phương lại nhúc nhích. Cuối cùng Thiên Phong thở phào nhẹ nhỏm vì cô bé kia còn sống.

Thiên Phong liền bò lại gần, lần này lay mạnh Việt Phương hơn nữa, cuối cùng cũng khiến cô bé tỉnh giấc.

Việt Phương mơ màng tỉnh giấc, hai mắt vẫn không thể mở lên nổi, cô bé chỉ vừa mới ngủ được một tí mà thôi. Nhưng bắt gặp cặp mắt mở to trong ánh đèn hắt ra bên ngoài nơi Việt Phương nằm, cặp mắt to tròn đen nhánh, lấp lánh nhìn Việt Phương đầy tò mò. Việt Phương giật cả mình vì đột nhiên một chú bé xa lạ xuất hiện trước mặt mình giữa đêm khuya, trên người lại mặc một bộ đồ trắng toát. Việt Phương thường nghe người lớn kể về chuyện ma. Nào là truyện mau thường xuất hiện ở những nơi vắng vẻ , rình mò những người đi ngang qua đó để ám họ, ăn thịt họ. Nào là truyện ma v.ú dài, ma không đầu….nhưng đều có một đặc điểm chung là mặc đồ trắng hết. 

Tuy biết là người lớn kể thế để dọa trẻ con, nhưng đám nhóc tụi bạn và cô bé, chẳng đứa nào không sợ *** cả ra quần cả. Mặc dù sợ nhưng vẫn ham nghe kể chuyện ma lắm, co người vào nhau mà nghe, nghe xong rồi khóc thét lên, chẳng đứa nào đi nổi nữa chứ đừng nói là tự về nhà. Cho nên chú Nhân của Việt Phương cứ lại tay bồng tay bế, không thì cầm đèn soi tỏ con đường đưa từng đứa về, trong khi Việt Phương trùm mền kín mít đến không thở nổi vì sợ.

Nhiều lúc cả bọn cũng tò mò, muốn biết hình thù con ma ra sao, có giống như ở trên ti vi hay không, có giống người hay không? Thậm chí còn liều lĩnh chờ đến 12 giờ trưa, cái giờ mà người lớn bảo là giờ linh, không cho con nít lang thang ngoài đường mà phải ở nhà đi ngủ, bởi vì nếu lang thang bên ngoài, sẽ bị ma bắt, tụi nó đi gọi gồn ma.

Có rất nhiều cách gọi hồn ma. Chơi cầu cơ, chơi cầu hồn….có nhiều loại ma được tụi nó chọn, là ma lon, ma lá và ma dao. 

Tụi nó cứ đến 12 giờ trưa là đến trước một ngôi mộ mà vừa có người chết đặt lên đó một con dao, một chiếc lá, một cái lon. Rồi thấp nhang cầu khấn, nếu con ma nó linh sẽ nhập vào trong thứ mà chúng đặt lên mộ sau đó sẽ đuổi bắt tụi nó. Mỗi loại ma có một cách đuổi bắt đáng sợ. Nếu là ma dao thì khỏi cần bàn, nếu bắt được thì nó sẽ chém không thương tiếc, nếu là ma lá thì cũng cứa tụi nó chảy máu chứ chẳng chơi. Cho nên cả bọn thường chọn chơi ma lon. Bởi vì cùng lắm nó chỉ gõ xưng mắt cá mà thôi.

Tuy lần này cũng mang đầy tâm trạng lo lắng nhưng mà chẳng đứa nào chịu rời đi trước cho đến khi con ma xuất hiện. Mặc dù mặt đứa nào đứa nấy xanh lè xanh lét vì sợ hãi. 

Tiếc là cầu bao nhiêu lần vẫn chẳng có ma xuất hiện. Cho nên mãi đến bây giờ Việt Phương chưa bao giờ thấy ma cả.

Bây giờ đột nhiên thấy một thằng nhóc trông có vẻ giống ma, cũng có vẻ giống người sừng sững trước mặt mình. Nhất là căn nhà này, tuy có người thường xuyên quét dọn và mở đèn nhưng ít khi thấy có người ở. Mà ma thường sống ở những căn nhà bỏ hoang.

Nghĩ đến đây, cả người Việt Phương cứng ngắt, tim ngừng đập, chỉ sau vài giây, cô bé đã hét lên trong sợ hãi, âm thanh có thể nói là khá vang dội 

- Ma……….

Thiên Phong nghe tiếng hét cũng hoảng hốt lúng túng chạy đến bịt miệng Việt Phương lại:

- Suỵt….anh là người, không phải ma. Anh sống ở nhà này. Đừng la nữa.

Đôi mắt ngần ngận nước mắt của Việt Phương chớp chớp nhìn Thiên Phong thật lâu, cảm thấy hơi thở của Thiên  Phong nóng ấm phả lên mặt mình, mà bà nội cô bé đã nói, ma thì không có hơi thở, và ma rất lạnh không có ấm như Thiên  Phong lúc này. Việt Phương cuối cùng cũng gật đầu đồng ý .

Việt Phương vào nhà, cô bé mới cảm thấy ấm áp vô cùng, không lạnh lẽo như bên ngoài. Cô bé ngồi co ro trên bộ ghế sofa mà cô bé đoán chừng là rất đắc. Mặc dù bên trong ấm hơn, nhưng cả đêm ngoài trời lạnh khiến cô bé vẫn chưa lấy lại được sự ấm áp hoàn toàn. Muốn co chân lên, quặp người cho ấm, nhưng ngại không dám co chân lên vì sợ bẩn. Cô bé chỉ dùng tay ôm lấy người, răng cắn chặt, người run run.

Thiên Phong thấy vậy liền lấy cho Việt Phương một chiếc chăn phủ, Việt Phương cũng chẳng nghĩ gì vội chùm nó lên người cho ấm. Nhưng thấy vẫn chưa đủ, Việt Phương liền nói:

- Cho em xin ly nước nóng đi.

Thiên Phong liền cầm ly đến bình phích điện nhấn nút lấy cho Việt Phương ly nước nóng, nhưng suy nghĩ, cậu bé liền chế thêm chút nước đun sôi để nguội rồi đem đến cho Việt Phương. Việt Phương cầm lấy ly nước uống liền một hơi rồi mới ngượng ngượng nhìn Thiên Phong nói:

- Cám ơn anh.

- Em là ai? Sao lại ở nhà anh như thế? – Thiên Phong nhìn Việt Phương chăm chú, trông Việt Phương không giống trẻ con bụi đời.

- Em….- Việt Phương cắn môi, cô bé không biết nên nói gì, có nên nói sự thật mình bỏ nhà đi hay không? Cuối cùng Việt Phương quyết định nói – Em đang trốn người xấu.

- Người xấu? Là ai?

- Nói chung là người xấu – Việt Phương chỉ nói mấy từ ngắn gọn chứ quyết không chịu nói thêm, sau đó nhìn Thiên  Phong bằng ánh mắt cầu xin đầy tội nghiệp – Anh cho em trốn ở đây ít bữa thôi. Em bảo đảm sẽ không làm gì hết, em không phải ăn trộm, em sẽ ngoan , em xin anh _ Việt Phương mếu máo cầu xin, chỉ sợ Thiên Phong gọi ba mẹ cậu bé xuống đuổi cô bé đi thì khổ. Ngoài chỗ này ra, không còn chỗ nào mà Việt Phương có thể trốn được.

Thiên Phong nhìn ánh mắt và bộ dạng co rúm đáng thương của Việt Phương thì thở dài rồi gật đầu.

Nhưng sáng hôm sau, chị Nga, người trông nhà, cũng là người chăm sóc Thiên Phong trong thời gian cậu bé ở đây đến đem đồ ăn sáng cho Thiên Phong đến nhìn thấy Việt Phương đang nằm ngủ trên sofa thì hốt hoảng nói:

- Trời ơi, bé Phương. Em ở đây à? Người nhà em tìm em khắp nơi kìa.

Việt Phương nghe tiếng chị Nga thì giật mình tỉnh giấc rồi chạy đến năn nỉ chị Nga:

- Chị, chị đừng nói cho ba mẹ em biết em ở đây nha chị. Nếu không ba mẹ em sẽ bắt em lên thành phố đó chị. Em không muốn rời khỏi đây đâu, em thích sống ở đây thôi. Nha chị …

Chị Nga cũng biết Việt Phương, chị vốn thích chú Nhân của cô bé, biết Cảnh Nhân cũng không muốn Việt Phương về lại thành phố, cũng không nỡ để cô bé rời xa mình, nên cuối cùng nói:

- Vậy cứ ở đây đến nào ba mẹ em về thành phố thì ra.

Nhưng một tiếng nói đầy giận dữ đã vang lên sau lưng hai chị em.

- Em không chấp nhận cho con bé đó ở đây. Chị mau đuổi con bé đó về nhà đi

 Việt Phương và chị Nga, cả hai đều giật mình quay đầu lại nhìn thấy Thiên Phong đang từng bước đi xuống cầu thang, trên người vẫn là bộ đồ pijama màu trắng tinh, dù vừa ngủ dậy nhưng ánh mắt của thiên Phong vẫn sáng rực và trong suốt. nét mặt của Thiên Phong đầy tức giận.

Việt Phương bị Thiên Phong đuổi thì tức giận , đứng vụt lên khỏi ghế sofa hỏi:

- Tại sao? Chẳng phải anh đã nói là sẽ cho em trốn ở đây vài bữa hay sao?

- Anh đổi ý rồi. Anh không muốn cho một kẻ dối trá như em ở đây.

- Em không phải là kẻ dối trá – Việt Phương bặm môi dậm chân, trợn mắt nhìn Thiên Phong đầy tức giận đáp.

- Thế ai đã bảo mình đang trốn kẻ xấu – Thiên Phong nhìn Việt Phương không chớp mắt , cậu bé đi đến trước mặt Việt phương, nét mặt nhìn Việt Phương đầy giận dữ - Ba má mình mà cho là kẻ xấu hay sao.

- Ba má em đúng là kẻ xấu mà. Họ đòi dẫn em đi khỏi đây, em không muốn đi – Việt Phương ấm ức, đôi mắt đỏ hoe, mếu máo đáp.

Chị Nga thấy vậy cũng bèn lựa lời nói với Thiện Phong:

- Phong à, tại bé Phương mấy năm nay đều sống ở đây quen rồi. Bây giờ ba má nó bắt nó lên thành phố, nó không thích nên mới trốn như thế thôi. Nếu được thì em cho con bé ở đây vài bữa thôi, đợi ba má nó về thành phồ rồi thì chị đưa nó về lại nhà.

- Không được. Con cái thì phải ở với ba má. Ba má em ấy muốn em ấy về thành phố là tốt cho em ấy thôi. Ở nông thôn thế này thì có gì mà tốt đâu. Em không muốn giúp em ấy làm những chuyện khiến ba má em ấy buồn đâu – Thiên Phong vẫn một mực lắc đầu không chịu cho Việt Phương trốn ở nhà mình. Cậu bé cho rằng, con cái được sống chung với ba mẹ, nhận được tình yêu thương của ba mẹ mới là điều hạnh phúc nhất mà ai cũng đều mong có được, vậy mà con bé này có được thì lại không chịu nhận . Thiên Phong luôn khao khát có được mái ấm hạnh phúc, một mái ấm có đầy đủ ba lẫn mẹ, chỉ tiếc là mẹ cậu bé đã mất. Còn ba cậu bé giờ đây đã không còn thuộc về riêng về một mình cậu nữa.ối bận tâm của ba cậu bé cũng đã không còn xoay quanh mình cậu bé nữa, bà bây giờ trong lòng ông đang hướng về người phụ nữ kia. Và nếu một mai họ có với nhau một đứa con thì cậu sẽ trở thành người xa lạ ngay chính trong ngôi nhà của mình. Tuy Thiên Phong chỉ mới 13 tuổi, nhưng những điều mà bà con dòng họ nói rỉ tai nhau về gia đình cậu bé khi ca Thiên phong cưới vợ mới, Thiên Phong cũng đã hiểu được mọi chuyện.

- Tui không thích ở với ba má tui đó – Việt Phương thấy Thiên Phong một mực không chịu cho mình trốn ở nhà Thiên Phong mà còn lên giọng kiểu dạy đời thì khó chịu vô cùng, bực không chịu nổi thì bực tức quát lên – Không cho ở thì thôi. Tui đi trốn chỗ khác.

- Chưa từng thấy đứa con nào bất hiếu như em – Thiên Phong lạnh lùng nhìn Việt Phương nói – Em có đi học hay không? Cô giáo trên trường có dạy em là phải luôn hiếu thảo nghe lời ba má, đừng để ba má buồn. Em trốn đi như vậy, ba má em sẽ lo lắng và vất vả đi tìm em, em không thương ba mẹ hay sao chứ.?

Việt Phương nghe Thiên Phong nói thì mếu máo, đúng là khi cô bé bỏ nhà đi, tất cả mọi người sẽ lo lắng và đi tìm. Giống như con Phèn của nhà nội Việt Phương nuôi từ nhỏ. Một hôm con Phèn đi chơi mãi chẳng thấy về, cả nhà đều lo lắng đi tìm cho đến khi con Phèn chạy về mới yên lòng. Việt Phương cũng thương con Phèn vô cùng, cứ tưởng nó bị người ta bắt đi ăn thịt, nên cả buổi ngồi khóc.

Bây giờ cô bé bỏ đi, chắc chắn sẽ khiến ba mẹ , ông bà và chú Nhân lo lắng đi tìm. Bà nội chắc sẽ giống Việt Phương khi mất con Phèn, chắc là cũng ngồi khóc. Nghĩ đến đó, Việt Phương cũng buồn vô cùng, nhưng cô bé thật sự chẳng muốn về thành phố tí nào hết.

- Em không muốn về nhà, không muốn về nhà đâu – Việt Phương mếu máo nói. Cô bé ôm lấy chị Nga mà lắc đầu khóc, chị Nga cũng thương Việt Phương vô cùng, nhưng chẳng thể đưa Việt Phương đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net