Portgas D Ace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ace nè, sau này lớn lên hai chúng ta cưới nhau nhé?"

" Hả? Cái con ngốc kia, mi đang nói gì thế!"

" Hì hì, Ace đang đỏ mặt kìa?"

" Làm gì có hả con nhỏ này!"

Lời nói hồn nhiên đến từ hai đứa trẻ, liệu sau này chúng có trở thành sự thật, hay là một kết cục khác.

Cô là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống ở khu ổ chuột trên miền biển Đông. Cô được quen biết với mọi người ở đó, mặc dù họ không hẳn là người tốt, nhưng bọn họ sẽ luôn chia sẻ một phần thức ăn của mình cho cô mỗi khi cô không có gì để nuốt bụng.

Cuộc sống như thế đối với cô là đã quá tốt rồi. Nhưng đến một ngày vì cảm thấy nhàm chán nên cô lẻn đi đến một khu rừng bên núi kia.

Đặt chân lên mảnh đất xa lạ, cô thích thú đi khắp nơi để tìm kím nơi vua đùa cho bản thân. Bất chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ phía trước, tuy có hơi giật mình nhưng cô vẫn lén lút đi lên.

Quẹt đám cỏ sang một bên cô lú đầu nhỏ của mình ra để quan sát thì bắt gặp trên một thân cây to lớn có một bóng lưng nhỏ đang cậm cụi làm chuyện gì đó, phía trước bóng dáng ấy cũng có một người khác.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngước lên mà nhìn hai người họ, không biết hai cậu ấy đang làm gì nhỉ. Vì quá để ý vào họ mà cô lỡ chân đạp trúng một nhánh cây, tiếng động thu hút sự chú ý của hai người.

Cậu ta nhạy bén nhanh chóng nhảy vọt xuống chạy về phía cô. Chưa kịp để cô phản ứng, trên tay cậu ta là một cây sắt và nó đang chỉa về phía cô.

" Là một đứa con gái."

Cô theo quáng tính mà ngã ra phía sau, đưa đôi mắt lên nhìn. Tuy có hơi sợ hãi, nhưng trên miệng lại nở một nụ cười, lấp ba lấp bắp mà nói.

" Ch-chào cậu!"

" Ace à, từ-từ đã!"

Cậu nhóc còn lại cũng theo đó mà chạy tới, cậu ta dừng lại rồi nhìn Ace đang chỉa cây sắt ấy về phía cô, sau đó lại quay qua nhìn cô. Nghiêng đầu sang một bên rồi hỏi.

" Này, mà cậu là ai thế?"

" Nói đi, mi là ai mà theo dõi bọn ta."

" Ace nè, cậu nên bỏ cái cây đó xuống rồi hẳn hỏi, dù gì cậu ấy cũng là con gái á."

Ace nhìn Sabo rồi lại nhìn xuống cô, sau đó từ từ hạ vũ khí trong tay xuống. Cô cuối cùng cũng bình tĩnh đứng lên rồi cười híp mắt.

" Xin chào hai cậu tớ tên là Aris, rất vui được làm quen."

" Làm quen cái rắm gì! Mi nghĩ bọn ta sẽ làm quen với mi sao?"

" Hihi, còn tôi tên là Sabo rất vui được làm quen."

" Sabo!!!"

Vừa dứt câu thì nghe Sabo ở bên cạnh nói như thế, Ace hoá điên mà rống lên.

Kể từ hôm đó, ngày nào cô cũng tất bật chạy lên trên núi để kím hai cậu ấy, mặc dù Ace luôn ghét cô ra mặt sau đó lại trốn tránh bỏ mặc cô nơi hoang du. Dù thế cô vẫn cố chấp đuổi theo cậu ta, Sabo chỉ biết bất lực nhìn hai người.

Dần dần nó đã thành một thói quen, Ace cũng không còn giữ khoản cách mà chấp nhận với sự hiện diện của cô nàng hằng ngày.

Trong một buổi tối êm đềm, cô lại lén chạy lên chỗ của Ace. Hôm nay khác với mọi khi, cậu ấy ngồi trên vách núi, nhìn bóng lưng cô đơn ấy cô không nghĩ ngợi gì liền tiến tới ngồi cạnh cậu.

" Mi nghĩ sao về đứa con của ác quỷ?"

" Hả?"

" Ta hỏi mi là, mi nghĩ sao về đứa con của ác quỷ!"

Ace gắt gỏng lớn tiếng với cô, còn cô thì bình thản chớp mắt nhìn cậu. Nhìn cô vô tư như thế cậu càng khó chịu. Sao một hồi im lặng thì cũng lên tiếng.

" Thì sao chứ, họ cũng là con người thôi mà?"

" Nhưng nó là đứa đáng bị quyền rủa, nó không nên được sống trên đời này!"

" Tại sao lại không đáng sống, mọi người đều như nhau cả thôi đúng không?"

" Thì... Nó là con của ác quỷ..."

" Cậu... Đang nói đến cậu sao?"

Nghe được câu đó Ace như chết lặng nhìn sang cô, thấy biểu cảm của cậu như thế cô liền nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, đưa hai tay áp lên má của Ace.

" Nghe nè, Ace là Ace, đứa con của ác quỷ thì sao chứ. Cậu sống cho chính cậu, không cần phải là con của ai mà cậu lại đi chối bỏ cuộc sống này như thế."

" Hiểu chứ?"

Nói rồi cô lại cười lên, nụ cười lúc này như soi sáng đi trái tim đang héo úa của cậu nhóc phía trước.

Ace nhìn cô sau đó đỏ mặt nhanh chóng bật dậy lùi lại cách xa cô một khoản. Rồi lại xù lông quát lên.

" Nói thì nói, mi có cần áp gần như vậy không hả!"

" Haha, cậu đang đỏ mặt kìa."

" Làm gì có!"

______________________________

9 năm trôi qua nhanh chóng, khoản thời gian đó thật sự rất tuyệt. 2 năm sau từ ngày cô quen biết Ace và Sabo thì cô còn được quen với Luffy. Cô và Sabo được sống chung với 2 người họ trên căn cứ của sơn tặc. Bà Dadan thật sự hung dữ nhưng mà lại rất tình cảm nha. Dù vậy chuyện đáng buồn sau đó là Sabo đã mất...

Hôm nay là ngày rất đặc biệt là ngày mà Ace sẽ ra khơi, cô và Luffy đã ở bên bờ biển để tiễn cậu ấy đi.

" Nè nè, chị Aris chị có thể đợi em lớn lên rồi làm thuyền viên của em được không!"

" Tất nhiên là không rồi Luffy, năm sau chị sẽ ra khơi đấy nhé!"

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Luffu nghe được câu này, cậu chỉ biết thất vọng mà xụ mặt xuống. Còn cô thì chỉ biết cười trừ.

" Yoo."

Ace từ phía sau bất ngờ lên tiếng. Cô quay đầu lại nhìn cậu, Ace cũng đưa mắt nhìn lại. Luffy như một bóng đèn trề môi bất bình lên tiếng.

" Hai người đừng có liếc mắt đưa tình được không."

" Nói cái gì vậy hả Luffy!"

Vẫn như thường lệ Ace nóng mặt hét lên, cô bên cạnh thì phì cười. Sau đó nắm lấy tay Ace dẫn cậu qua một bên.

" Luffy em không được nghe lén đâu đó."

" Biết ồi."

Luffy thất bại trong việc nghe lén. Cô ghé lại gần tai của Ace mà thì thầm.

" Cậu đừng quên lời hứa năm xưa đấy nhé."

" Lời hứa... Hmm để tớ nhớ."

Ace nghe cô nói như vậy lại nổi máu trêu chọc.

" Nè không lẽ cậu quên sao?"

Cô phồng má bất bình lên tiếng, Ace thấy biểu cảm của cô liền cười lớn. Biết bản thân bị lừa liền đưa ánh mắt cá chết mà nhìn cậu.

" Rồi rồi, tớ biết rồi."

" Nhất định sẽ cưới cậu."

__________________________

Cái hôm cầm tờ báo trên tay, cô hay tin cậu đã bị bắt vào tù ngục Impel Down. Nhanh chóng cùng đồng đội của mình duy chuyển đến để cứu cậu.

Lúc Ace được Luffy giải cứu cô đã vui mừng khôn xiết.

Nhưng rồi, giây phút ấy, giây phút cậu đỡ lấy đòn đánh từ tên Đô đốc Hải quân Akainu thay cho Luffy cô đã chết lặng.

Hốt hoảng chạy đến đỡ Ace từ tay Luffy sang bản thân, cô chỉ biết ôm cậu thật chặt.

" Ac-Ace à, không sao đâu sẽ có người đến cứu cậu nhanh thôi."

" B-bác sĩ đâu! ở đây có bác sĩ không! Mau mau đến giúp đi."

Đôi môi run lên từng đợt, lòng cô đau đớn từng hồi, cả người như có một nguồn điện chạy qua, tê dại khi người mình yêu đang thoi thóp nằm trên tay của chính mình. Bàn tay thì run rẩy ôm lấy thân thể yếu ớt của cậu.

" Không đâu, tớ biết hiện tại bản thân của tớ ra sao. Đừng tốn công vô ít."

Cằm Ace gác trên vai cô yếu ớt mà lên tiếng, nghe giọng nói thiều thào ấy tim cô như thắt lại.

" Cậu đừng nói nữa, nhất định cậu sẽ được cứu!"

Cô lo lắng cho cậu, cô sợ cậu chỉ cần nói thêm một câu nữa thì cậu sẽ biến mất đi trước mặt cô.

Dù cho thân thể đầy vết thương nhưng trên miệng của chàng trai vẫn mỉm cười.

" Aris nè... Có câu này tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi..."

" Aris. Tớ yêu cậu."

Lời nói cuối cùng trên đời của một chàng trai chính là nói lời yêu thương cô gái của mình.

Vừa dứt câu bên tai cô đã không còn nghe thấy tiếng thở yếu ớt đó nữa, nó im lặng đến lạ thường. Không gian xung quanh như ngừng trôi.

Nước mắt người con gái rơi xuống. Người cô thương, người cô yêu đã ra đi trong vòng tay cô.

" Ace à, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà... Tớ xin cậu, làm ơn làm ơn tỉnh lại đi. Cậu đã hứa sẽ cưới tớ cơ mà... Làm ơn tỉnh lại đi!"

Dòng nước mắt thay phiên nhau chảy xuống, đôi môi lập đi lập lại một câu nói dù biết nó thật vô nghĩa. tiếng khóc nức nở vang lên. Nỗi thống khổ này làm sao một cô gái đôi mươi có thể chịu được...

" Ace à. Tớ cũng yêu cậu."

Ngày hôm đó

Thế giới mất đi một người

Còn tớ, mất đi cả thế giới.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net