Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa mở, Tuệ quý phi đến trước bậc quỳ xuống, nói: "Chủ thượng."

Huyết Công Tử nhìn qua khẽ chế nhạo: "Ồ! Tuệ Sương ngươi đến đây làm chi, không sợ Mị Nhi biết sao?" Tuệ quý phi cuối đầu xuống, im lặng không nói.

Dực Huyền Âm không để ý, hỏi: "Nghe tin ngũ đại ma phái sống lại, bọn võ lâm phản ứng thế nào?"

Tuệ quý phi cung kính trả lời: "Bọn chúng đang lập kế hoạch li gián..." Chưa nói hết câu, Dực Huyền Âm đã cười lạnh: "Hảo hảo! Xem ra bọn chúng cũng thông minh đấy! Kế hoạch này của ai thế?"

Tuệ quý phi nghe câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch, nàng cố cắn răng nói: "Mị... Nhi."

Dực Huyền Âm không phản ứng, Huyết Công Tử cười to: "Ha ha! Mục đích ngươi đến đây chắc là cầu tình cho Mị Nhi à?"

Nàng gật nhẹ, cổ họng chua xót.

Dực Huyền Âm nhìn nàng, nói: "Ân, Tuệ Sương ngươi là thân tín của bổn toạ, chuyện nhỏ này tất nhiên bổn toạ đồng ý. Chỉ cần ngươi ngăn Mị Nhi đừng xen vào là được, mạng nhỏ nàng ta nhất định sẽ được giữ."

Tuệ quý phi thở phào, liên tục tạ ơn.

Dực Huyền Âm nói: "Không cần, ngươi nói đi, kế hoạch của bọn chúng thế nào?"

Tuệ quý phi nói: "Bọn chúng muốn li gián người với Bích Thuỷ Dư bằng Chu Linh."

Huyết Công Tử cười to, Dực Huyền Âm tán dương: "Ha ha! Giỏi giỏi! Bọn chúng cư nhiên biết đây là nghịch lân của bổn toạ."

"Nhưng sao bọn chúng biết ta sẽ vì Chu Linh mà khai chiến với Bích Thuỷ Dư?"

Nhìn sắc mặt khó coi của Tuệ quý phi, Dực Huyền Âm nói: "Rồi rồi, chắc hẳn là do Mị Nhi nói! "

Huyết Công Tử nhìn Tuệ quý phi một lúc rồi cười chế nhạo, nói: "Nếu yêu nàng ta như vậy, sao ngươi không bắt nàng ta về? Có đôi lúc ta rất ngưỡng mộ ngươi, ngươi thông minh, ngươi chiếm được nhiều tín nhiệm của chủ thượng. Nhưng có nhiều lúc ta rất thương hại ngươi, ngươi yêu nàng ta bằng cả mạng sống, lúc nào cũng âm thầm hi sinh, điều đó làm ta thấy vô cùng buồn cười."

Hắn thở dài, nói tiếp: "Ngươi nói xem, mọi thứ ngươi làm, nàng ta làm gì biết. Ngươi đứng trước mặt nàng ta thì sủng nịch, sau lưng thì bán đứng. Tuệ Sương, ngươi vừa đáng thương vừa đáng hận a."

Tuệ quý phi cắn môi, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ đôi môi căng mọng.

Dực Huyền Âm nheo mắt nhìn, nàng nói: "Bổn toạ thấy hắn nói đúng, nếu yêu nàng ta thì ngươi cứ bắt nàng về. Chẳng kẽ ngươi còn sợ miệng lưỡi của thế nhân? Hay ngươi sợ mọi người nói ngươi yêu nàng ta sai, là bất luân chi luyến?"

Tuệ quý phi cười, nàng nói: "Không sợ, chỉ là tâm đau."

Dực Huyền Âm nghi hoặc, Tuệ quý phi nói: "Thôi, thuộc hạ có việc cần về trước. Chỉ cần có tin gì mới, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo chủ thượng."

"Rồi rồi, ngươi đi đi."

Huyết Công Tử nhìn nàng đi khuất, khẽ lẩm bẩm: "Tâm đau ư?"

Dực Huyền Âm cười, nói: "Ngươi nhìn cái gì? Mau đến Hạ Huyền điện truyền lời của ta 'Bổn toạ sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của ngươi và muội muội ngươi. Nhưng riêng về Chu Linh, ngươi đừng động đến nàng. Dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ta'."

Huyết Công Tử nhận lệnh, rời đi.

Dực Huyền Âm khẽ nheo mắt lại, tia tinh quang trong mắt nàng nhanh chóng vụt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei