chương 32-end.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nhược Nạp không khỏi dùng sức nắm chặt trâm trong tay.

Gã da trắng vung đao đánh tới, hai người ra liền mấy chiêu, Nhược Nạp né được mũi nhọn, nhún mình xuống, phất tay hướng tới ngực hắn, đối phuong khẽ khom người tránh thoát đường trâm của Nhược Nạp, Nhược Nạp tung một cước về phía đầu hắn, đối phương quơ quơ đầu, tựa hồ ảnh hưởng không lớn, Nhược Nạp cảm thấy bản thân mình không thể dùng hết lực, không thể làm gì khác hơn là đổi sách lược, lắc mình về phía sau đối phương, bay lên một cước, đối phương lảo đảo về phía trước sau đó bổ xuống, cả thân mình gã da trắng ập xuống đất, lúc này Nhược Nạp mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tốc độ không chậm". Tiếng Lê Ngạn vang lên phía sau.

Nhược Nạp quay đầu lại nhìn, tên da đen cao to cũng đã ngã trên mặt đất.

"Tôi vừa phát hiện bản thân vẫn chưa đối địch chính diện được". Nhược Nạp nhìn trâm cài tóc trong tay mình nói: "Lại nói tôi không nỡ làm dơ nó nữa".

"Đi thôi".

"Trên người bọn chúng cũng có súng, nếu như vừa rồi chúng dùng thì chúng ta thảm rồi".

"Bọn chúng không biết dùng, thật ra thì bọn chúng được huấn luyện tàn khốc là bởi vì để ứng phó với cục diện không thể dùng súng, không phải lúc nào dùng súng cũng là tốt nhất, nhất là tại Trung Quốc".

Vào đến thôn, Lê Ngạn cùng Nhược Nạp không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu như bọn chúng phá hủy nơi này, chẳng phải là chúng ta công cốc sao". Nhược Nạp nói.

"Tôi đã nhắn tin cho Lưu đội rồi, không biết bọn họ tới kịp không, tuy nhiên Vương Xuyên cùng Tiếu Viện bị hiềm nghi là chắc chắn".

"Đã nói cho họ biết cửa sau chưa?"

"Nói rồi, nhưng tôi cảm thấy không xác định rõ vị trí, rốt cuộc là cánh rừng kia thông với hướng nào, từ chỗ nào đi ra ngoài, chúng ta không rõ ràng lắm".

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong đêm yên tĩnh.

"Tới mau thật, đi, chúng ta đi xem một chút".

Người trong thôn nghe được thanh âm lạ liền lục tục từ trong nhà ra, không ít người còn tỏ ra khó chịu.

Lê Ngạn không khỏi nhíu mày, Nhược Nạp hỏi: "Tại sao?"

"Đám người kia đều là những kẻ phát rồ, không biết đụng phải dân làng thì sẽ xảy ra chuyện gì, đi, chúng ta mau qua".

Tới cửa chính trụ sở, mười mấy xe cảnh sát đang lóe đèn xanh đỏ, xung quanh đã giăng cảnh tuyến, tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng nổ súng.

"Lê Ngạn, Nhược Nạp!" Đinh Hoài Đông đứng trước một xe cảnh sát hô lớn, ngay sau đó chạy tới những cảnh sát trang bị đầy đủ súng đạn, nói câu gì đó, cảnh sát vũ trang gật đầu, ý bảo hai người đi qua.

"Hai người không sao chứ? Nhận được tin tức của anh chúng tôi lập tức tôi, sao lại mạo hiểm như thế, nếu nói cho tôi tôi nhất định đi cùng".

"Nhóm Lưu đội đâu rồi?" Lê Ngạn hỏi.

"Đã vào trong, để tôi ở đây chờ hai người".

"Phía sau thế nào?" Lê Ngạn hỏi.

"Diện tích quá lớn, đã cho trực thăng tới, không biết có kịp không". Bộ dạng Đinh Hoài Đông khá nóng lòng.

"Nên phái mấy người đi đảm bảo an toàn cho dân làng, những tên đó cực kỳ hung ác, không nên để xảy ra thương tổn cho dân làng".

"Được, tôi đi báo với cảnh sát vũ trang, hai người muốn đi vào không? Chờ tôi".

Vào trụ sở một lần nữa, cảnh vật khác hẳn lúc trước, bên trong đèn đóm sáng trưng, cơ hồ mỗi góc đều có cảnh sát vũ trang, đáng tiếc không có một tên đạo tặc nào.

Lưu Cường cùng Bàng Ngọc Phong đang đứng trước lều hoa có ánh đèn, nhìn về phía Lê Ngạn lắc đầu, đã mất dấu.

Lê Ngạn ra hiệu cho đám người Lưu Cường tới bên mình, bản thân thì đi về phía lều hoa, khóa bị cạy vẫn như cũ, có vẻ chưa kịp đổi lại.

Sau khi đi vào, Lê Ngạn mở cửa hầm dẫn đường cho đám Lưu Cường đi xuống.

"Bọn chúng rút lui rất nhanh, thi thể cũng không để lại".

"Bàng đội, chia người làm mấy tổ cẩn thận lục soát, chú ý bảo vệ hiện trường".

Những chậu cây thuốc phiện và dụng cụ thí nghiệm đều bị đập bể, chưa kịp mang đi, đám người Lưu Cường không khỏi đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

"Không thể nghĩ tới phía dưới có chuyện như vậy". Bàng Ngọc Phong cảm khái nói.

"Cảnh khuyển đã tới, có phải nên bắt đầu lục soát phía rừng?" Điện thoại vang lên tiếng nói.

"Đinh Hoài Đông, cậu nói cho bên ngoài biết, phái mấy huấn luyện chó mang cảnh khuyển tới đây".

"Vâng".

  "Tác chiến trong rừng thì bọn chúng cường hạng, nhưng lúc này bọn chúng sẽ không mạo hiểm, bởi vì chỉ còn có hai ngày nữa là tới thời gian giao dịch". Lê Ngạn nói. "Đáng tiếc hiện tại chúng ta chưa biết được thời gian cùng địa điểm chúng giao dịch". Bàng Ngọc Phong nói.

"Vương Xuyên cùng Tiếu Viện có bị khống chế không?" Lê Ngạn hỏi.

"Sau khi Hồ Lợi Dân tìm bọn họ, cả hai liền mất tích". Bàng Ngọc Phong nói.

"Nói cách khác, Hồ Lợi Dân báo động cho hai người họ phát hiện nguy hiểm, nhưng tại sao lại không báo cho người ở đây?" Lê Ngạn nói.

"Những người ở đây chỉ là binh sĩ, không phải vạn bất đắc dĩ bọn chúng sẽ không nỡ buông tha cho nơi này, hơn nữa bọn chúng còn muốn trông cậy vào những tên có sức đánh nhau đây". Lưu Cường nói.

"Hon nữa những kẻ ngày dù bị bắt thì cũng rất khó mở miệng". Lê Ngạn nói.

"Chỉ có thể tìm manh mối ở nơi này". Bàng Ngọc Phong nói.

"Mới vừa rồi thấy trong lều có máy tính, có đều đều có mật mã". Lưu Cường nói.

"Huyền Mạc đâu?" Lê Ngạn hỏi.

"Đã gọi điện thoại cho anh ta, một chút sẽ tới".

"Chúng ta qua xem sao".

Trong lều hoa kia, một mảnh hỗn độn, mấy cảnh sát đang tiến hành lục soát, trên màn hình máy tính vẫn dừng lại ở phần nhập mật mã.

"Máy tính bị bọn chúng đập bể, may là bọn chúng đập vội vàng, tôi đã sửa qua một chút, đã mở được ra, nhưng mật mã thì tôi không có cách nào". Một cảnh sát nói.

"Một chút nữa sẽ có cao thủ tới, hẳn là không có vấn đề". Đinh Hoài Đông nói.

Chốc lát Huyền Mạc đã tới, trong tay cầm theo laptop.

"Em có thư, anh cảm thấy có vẻ kỳ quái, em xem đi". Huyền Mạc đưa laptop cho Nhược Nạp.

"Anh đọc trộm thư em".

"Anh sợ Nam Hồng liên lạc với em nên đặc biệt chú ý".

"Anh nói là thư của Nam Hồng sao?"

"Không phải là người thường xuyên liên lạc với em".

Nhược Nạp mở hòm thu ra, phát hiện người gửi thư là một người xa lạ.

"Anh mở trộm mật mã máy em ra xem?" Nhược Nạp bất mãn hỏi.

"Dù sao em cũng cho bọn anh xem".

"Mọi người nhìn đi". Sau khi Nhược Nạp mở thư xem không khỏi kinh ngạc hô lên.

"Là mật mã?"

Trong thư là mấy tờ giấy tràn đầy chữ.

"Đem Bí truyền hoa kính ra so một chút là được".

"Nhìn qua thì đúng là Nam Hồng gửi tới, định đền bù sao". Bạch Tuyết Tĩnh nói.

"Điều này không thể đền bù được sai lầm của Tất Diêu phạm phải, chẳng lẽ bọn họ nghĩ cả đời muốn bị truy nã cùng đuổi giết sao?"

"Có phải hay không chỉ cần sắp xế là được?" Bàng Ngọc Phong hỏi.

"Nhìn hàng động hẳn là Tần Khải".

"Nhìn này, Bí truyền hoa kính chỗ này, tổng cộng 7 tờ, mỗi tờ 7 hàng, trừ đi chữ đầu cùng chữ cuối mỗi hàng 13 chữ".

"Nhưng nếu như xem tổng quát thì trừ đi chữ đầu cùng chữ cuối là 42 hàng, mỗi hàng 7 chữ".

"Mật mã này là bốn cái một tổ, chúng ta dùng loại nào phương thức giải đây".

"Vương Xuyên là nhà nghiên cứu khoa học chứ không phải người lập trình, ông ta thiết kế mật mã không thể nào phức tạp".

"Nhìn hai mấy chữ trước là nhỏ hơn 7 hay là nhỏ hơn 42".

"Nếu như bọn họ theo như phương thức đọc hiện tại mà xem thì sao?"

"Tổng cộng 89 hàng, tờ thứ nhất trừ đi hàng đầu tiên mỗi hàng là 6 chữ, một tờ cuối cùng là là không tính chữ cuối cùng".

"Để cẩn thận đạt được mục đích, mỗi loại phương pháp đều phải thử".

"Huyền Mạc, anh cố gắng giải mật mã này đi, nói không chừng bên trong còn khó hơn". Đinh Hoài Đông mặt mày đau khổ nói.

Suốt cả một buổi tối, mọi người tận lực tìm kiếm cách giải mật mã nhưng không có bất kỳ kết quả nào hết.

Đinh Hoài Đông đau khổ nói. Mặt trời đã ló, trong thôn vang lên những tiếng gà gáy, Đinh Hoài Đông xoa xoa cái gáy cứng ngắc, nói: "Thật lâu không nghe thanh âm này, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí".

Huyền Mạc vẫn ngồi trước máy tính nói: "Bà mẹ nó chứ, thật không phải là việc cho người làm, cuối cùng cũng tìm ra chút".

"Có phát hiện gì?"

"Nhìn này, tôi đoán danh sách những tên tham gia mua bán ma túy lần này địa vị khá lớn, hay thật, Tam Giác Vàng, Nhật Bản, Mexico, Mỹ, còn cả mấy tỉnh Trung Quốc như Phúc Kiến, Quảng Châu".

"Mấy người Trung Quốc này chúng tôi đã chú ý từ lâu, đáng tiếc chưa tìm được cơ hội, lần này không thể để cho chúng chạy thoát nữa". Lưu Cường nói

"Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được phương pháp giải mật mã, thời gian không còn nhiều nữa". Bàng Ngọc Phong nói.

"Các anh có nắm tình hình của mấy tên trùm nước ngoài buôn lậu ma túy không?" Lê Ngạn hỏi.

"Chỉ có cảnh sát hình sự quốc tế mới nắm rõ, chúng tôi nắm giữ không nhiều lắm".

"Nói cách khác bọn chúng không giao thiệp quá nhiều với trong nước?"

"Có thể nói như vậy, nhất là Mexico cùng Mỹ".

"Tôi nghĩ Tần Khải sẽ nói với Hồ Lệ Quân".

"Hiện có ở đây không".

"Vâng".

Cùng lúc đó tại một nơi khác của thành phố. một đôi nam nữ đang ngồi trong quán cafe thanh tĩnh thưởng thức cafe.

"Honey, anh đúng là thông minh, nếu như không phải anh giữ một tay, sợ rằng lúc này chúng ta đang ở trong lao rồi".

"Cô nhỏ giọng một chút". Người nam có chút kinh hoảng nhìn xung quanh.

"Anh cẩn thận quá đấy, nhưng mà tôi thích, không có anh cẩn thận làm sao chúng ta làm được đại sự". Người nữ nghe lời nhỏ giọng đi.

Nam nhân hơi tự đắc nhấp một ngụm café: "Thành công hay không mấu chốt là ở đó, tôi thật không nghỉ tới tình huống này tại thời điểm mấu chốt có thể ra một cái sọt lớn như vậy, có điều tôi thích làm mọi việc chu đáo cẩn thân".

"Đồ để ở toàn bộ đây sao?"

"An toàn rồi, trừ hai người chúng ta không ai biết?"

"Vợ con anh thì sao?"

"Bọn họ không biết gì hết, vợ tôi tin tôi như tin chính bản thân cô ấy".

Nữ nhân lườm nam nhân một cái: "Anh nói thấy không cảm thấy quá tự tin sao".

"Chim yến sao hiểu được chí của hồng hộc, cô ấy không có cách nào hiểu rõ tôi, tôi làm việc gì không ai ngăn được, nhưng cây hoa kia là mạng sống của tôi, thuốc phiện là linh hồn tôi, không có linh hồn thì còn gì? Tôi nghiên cứu ra kiểu thuốc mới, nếu như không để nó ở trong phạm vi thông dụng toàn thế giới, tôi đây nghiên cứu còn có ý nghĩa gì?"

"Biết anh lợi hại rồi, lúc trước đưa những vật thí nghiệm kia ra ngoài cũng đã khiến người mua kinh ngạc vô cùng rồi, lần này bọn họ còn không phải là muốn tranh giành sao? Lại nói tới thành phẩm mới một chút, khẳng định không thỏa mãn được khẩu vị bọn họ, cái công trình kia của anh mới là trọng điểm".

"Chờ chúng ta làm xong vụ mua bán lần này, đổi một thân phận khác rồi đi đâu thì đi".

" Tư lệnh John đã xử lý tốt chưa? Đắc tội người nào chứ không thể đắc tội đám người kia, mời thần thì dễ đưa thần thì khó".

"Tôi có tính toán, cho dù bọn chúng cái gì cũng không biết nhưng tôi đã đưa tiền cho John rồi, hắn sẽ không để ý mấy tên thủ hạ bị chết".

"Làm kẻ thù của anh đúng là xui xẻo, lần nào ra tay cũng ngoan độc, bọn họ không mắc mưu thì thật là lạ".

  "Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, phải tới trước bọn họ, lần này chúng ta giao thiệp với nhũng kẻ lòng dạ độc ác liều mạng, chúng ta phải đề phòng". "John không thể phái thêm người tới sao?"

"Số tiền lần này lớn, tôi không thể mạo hiểm, vạn nhất bọn họ có ý đồ gì, chúng ta không có chút nang lực tự vệ, cho nên một số việc càng ít người biết càng an toàn".

"Có lý, anh an bài thế nào?"

"Mang theo laptop, tôi sẽ yêu cầu bọn họ chuyển khoản qua mạng, chúng ta chia nhau hành động, tôi cùng bọn họ gặp mặt, cô dẫ bọn họ tới cửa, ở noi điều chế cho bọn họ kiểm hàng, sau đó đặt cô đặt chìa khóa chỗ bọn họ có thể tìm thấy, chỡ bọn chúng chuyển tiền cho chúng ta xong, cô tới chỗ chúng tôi hội hợp, chúng ta để địa chỉ cất hàng trong người, nếu bọn chúng có ý đồ gì thì đừng nghĩ nhận được hàng".

"Biện pháp này không tệ".

Đảo nhỏ ở Tây Hồ, thành phố R, mấy chục người mặc âu phục đen màu da khác nhau không ngừng dò xét bốn phía quanh đảo.

"Sao người bán còn chua tới?" Một người Nhật Bản tóc húi cua râu ngán nói.

"Không phải vẫn chưa tới giờ sao?" Một người khác đang thưởng thức ly rượu đỏ, nhàn nhã nói.

"Tiểu dã tiên sinh, không nên thiếu kiên nhẫn như vậy, đồ chỉ trong tay một người, hán lại gọi nhiều người chúng ta đến, đơn giản vì muốn có người trả giá cao hơn, người Trung Quốc thật không đơn giản". Mike đến từ Mỹ nói.

"Nói cách khác hắn tới chúng ta mới diễn trò".

"Loại tân dược mới của hắn đúng là tinh phẩm, tôi mua một lần, tiêu thụ vô cùng tốt, đáng tiếc tôi tìm nhiều chuyên gia cũng không làm cách nào để phát hiện cách điều chế của hắn. Nếu không tôi sẽ không mạo hiểm tói noi nguy hiểm này, cả đám cảnh sát hình sự quốc tế suốt ngày theo dõi. Nếu như lần này tôi về tay không thì đúng là lỗ lớn". Tiểu Dã nói.

"Người bán thông qua John truyền lời, những người chúng ta tới đây, bất kể có thể mua được hay không, chỉ cần tới sẽ phải ký một hiệp nghị, chỉ được độc quyền người muốn dùng giá thấp hơn thị trường, còn lại không được độc quyền người, nói chung, tên này tương đối biết buôn bán".

Hoa ca tới từ Quảng Châu vì không quen mấy tên nước ngoài nên ngồi bên cạnh Hùng lão tới từ Phúc Kiến.

"Hùng ca, bên Phúc Kiến vẫn là Cường ca chịu trách nhiệm, sao lần này không tới".

"Nội bộ mâu thuẫn".

"Không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Sao có thể so với chuyện lớn này? Chúng ta không thể để mấy tên ngoại quốc cướp được dược phẩm, ít nhất phải chen được một chân, khăng định tương lai không thiếu hàng".

"Sao? Cậu cảm thấy tôi không làm được chuyện này sao?" Hùng lão vừa nghe, lông mày hơi nhíu lại.

" Hùng gia Chúng ta là từ phụ thân Cường ca đi theo tới đây, nói đến thủ đoạn cùng quyết đoán, Cường ca không dám không phục". Một người đi theo bên cạnh nói.

"Thì ra là Hội nguyên lão Quảng Châu, thất kính thất kính". Hoa ca cười nói.

"Lần đầu gặp Hoa ca, trước kia ngài không dễ lộ diện".

"Ha ha". Hoa ca cười khan hai tiếng: "Lần này phải cẩn thận, lần trước chỉ chút tiền hàng, giao dịch lại đơn giản để cho thủ hạ đi là được, lần này thì khác, tự nhiên phải xuất mã".

"Nói nhu thế, nhưng thật ra cũng không có gì đảm bảo an toàn".

Bọn cận vệ cảnh giới quanh đảo đột nghiên thấy thuyền từ bốn phía tiến lại rất nhiều.

"Xảy ra chuyện gì?" Một cận vệ ngoại quốc không khỏi khẩn trương.

"Đừng lo láng, lúc này là thời gian bến tàu buôn bán, chúng ta đã thăm dò trước". Một tên thủ hạ Quảng Châu cười nói.

Vừa dứt lời, một chiếc thuyền lá nhỏ tiến tới đảo, phía trên có hai người, đội mũ đeo kính đen.

"Ai? Hôm nay đảo không cho người lên". Có người hướng về thuyền nhỏ hô".

Một trong hai người đội mũ nói: "Nếu chúng ta không lên đảo, hôm nay các người buôn bán với ai".

"Một tên hộ vệ hô: " Tư lệnh John? Vậy vị này nhất định là người bán rồi?"

"Đúng rồi, vị này chính là Vương Xuyên tiên sinh, là người bán hôm nay". John cười nói.

Thật ra thì ngay cả Vương Xuyên không nghĩ tới tự thân John tư lệnh đại danh đỉnh đỉnh đích thân tới tìm mình, nghĩ tới may lần này mình an bài tốt, những tên hộ vệ ở đây không tốt.

Mấy trùm buôn thuốc phiện đều có chút kinh ngạc khi thấy John tiếng tăm lừng lẫy cùng một người châu Á dung mạo xấu xí đi đến, nhất thời không kịp phản ứng.

"Mọi người tới sớm quá, vị này chính là cố chủ tôi, người bán hàng hôm nay". John hướng về phía mấy người quen cũ giới thiệu".

"Vuong tiên sinh, ông đúng là thong thả". Mike dùng giọng tiếng Trung ngọng ngĩu nói.

"Thứ tốt không sợ muộn, chỉ cần có thể tới là được". John vỗ vai Mike nói.

"Vậy chúng ta bắt đầu đi. " Vương Xuyên không muốn tiếp xúc nhiều với những tên này.

Mấy người không hẹn cùng nhìn về phía cận vệ của mình, ngay sau đó có người đóng kỹ toàn bộ cửa.

Vương Xuyên nhìn xung quanh, mở laptop mình mang theo ra.

"Đồ trong này ư?" Có người tò mò hỏi.

"Không, đây là lần đầu tiên tôi giao thiệp cùng chư vị, tự nhiên có chút cẩn thận, xin mọi người chớ trách, đây là nơi điều chế thứ kia, tin tưởng bên cạnh chư vị đều có cao thủ, có thể tới phân biệt chút, nếu xác định là ổn thì bắt đầu kiểm hàng".

"Mọi người liếc nhìn hồ nghi nhau một cái, sau đó liền phái người riêng của mình tới phân biệt, sau khi xong xuôi, Vương Xuyên gọi điện thoại cho Tiếu Viện có thể bắt đầu.

Tất cả mọi người không có ý kiến gì liền bắt đầu đấu giá, mấy người mua Trung Quốc lần lượt bất đắc dĩ thối lui ra khỏi đấu giá, bởi vì trên thực lực thật sự là cách xa quá lớn.

Cuối cùng trùm buôn thuốc phiện Mexico - Diego đạt được tháng lợi, dương dương tự đắc chuyển tiền cho Vương Xuyên, Vương Xuyên nói ra một địa chỉ để Diego phái người tới đón Tiếu Viện cùng chìa khóa.

"Bây giờ chúng ta có thể thương lại giá tiền hàng hóa không, Diego lão huynh, không phải ông quên hiệp nghị chúng ta đã ký chứ". Tiểu Dã nói.

"Dĩ nhiên không quên, tôi làm ăn rộng rãi, không thể thiếu các vị ủng hộ, mọi người có tiền cùng kiếm chứ sao". Diego làm bộ mặt rộng lượng nói.

"Tốt, hôm nay mọi người khó khăn tụ lại, cùng uống mấy chén, chúc mùng Diego lão huynh". John cười nói.

"Vương tiên sinh là một nhân tài, không biết tương lai tính sao? Sợ là ở Trung Quốc không nổi nũa". Tiểu Dã nói.

"Đó là tự nhiên, đôi chuẩn bị mang theo vợ ra nước ngoài tránh sóng gió, tương lai sẽ không giao thiệp nhiều nữa, nguy hiểm quá lớn".

"Ồ, điều này thật sự đáng tiếc, tương lai nếu Vương tiên sinh hồi tâm chuyển ý, muốn tới Nhật Bản thì hãy tìm tôi, tôi sẽ cung cấp thiết bị cùng điều kiện tốt nhất, dĩ nhiên kèm theo đãi ngộ tốt nhất".

"Cảm ơn, nếu có ngày đó, nhất định xin quấy rầy". Vương Xuyên cẩn thận nói.

  "Ông chủ, người đã về". Thủ hạ Diego đi vào nói. "Được rồi, mọi người đối với kết quả chúng ta vừa thảo luận thế nào? Nếu như không có vấn đề gì, tôi muốn đi trước, muộn một phút đồng hồ là hơn một phần nguy hiểm, nếu như mọi người có ý gì có thể tới Mexico tìm ta". Diego nói.

Những người khác gật đầu.

"Vương tiên sinh, hợp tác vui vẻ". Diego bắt tay với Vương Xuyên.

Tất cả mọi người chuẩn bị rời phòng, đúng lúc này, Hùng ca đang đứng bên cạnh cửa sổ đột nhiên mở cửa ra.

"Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!" Mấy thủ hạ bên cạnh Hùng ca đồng loạt rút rúng nhắm vào mấy trùm buôn thuốc phiện.

Phía ngoài cảnh vệ cũng đã phát hiện, những chiếc thuyền vốn thong dong trên mặt hồ cũng đã vây quanh đảo với tốc độ cực nhanh.

Vương Xuyên cả kinh đánh rơi laptop xuống đất, mấy trùm buôn thuốc phiện còn cố gắng vùng vẫy, khung cảnh hỗn loạn, Tiếu Viện chạy đến bên cạnh Vương Xuyên nói: "Chạy mau".

Vương Xuyên hồi phục tinh thần kéo Tiếu Viện chạy về phía phòng ốc đằng sau, chạy không xa lắm liền đụng phải đám người Lưu Cường đã lên bờ.

"Thế nào? Vương Xuyên, còn muốn chạy đi đâu? Lần này tôi muốn xem ông còn có hoa chiêu gì?" Bàng Ngọc Phong nói.

"Làm sao các người biết? Các người không thể nào giải được mật mã của tôi!" Vương Xuyên hô.

"Chúng tôi dĩ nhiên không thể nào phá giải mật mã của ông, bởi vì trong đó căn bản không có mật mã". Lê Ngạn nói.

Vương Xuyên như bị rút mất linh hồn, té nhào trên đất: "Làm sao các người phát hiện ra?"

"Khi phát hiện danh sách giao dịch của ông tôi đã bắt đầu hoài nghi, mặc dù lúc trước tôi biết lần giao dịch này liên quan không ít tới những trùm buôn lậu thuốc phiện nước ngoài, nhưng khi thấy danh sách, Lưu Đội ở tỉnh sảnh nói mấy người mua này mặc dù bị cảnh sát hình sự quốc tế lập hồ sơ nhưng cực ít giao thiệp với Trung Quốc, mà ông dùng "Bí truyền hoa kính" mê hoặc chúng tôi, đó là một quyển sách cổ điển hình, là người Châu Á, chúng ta muốn phá giải đã khó,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#pháán
Ẩn QC