chương 32-end.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Không chỉ có như thế, chỉ với biểu hiện của cô ta hôm nay đến xem, dục vọng báo thù trong lòng cô ta đã bành trướng đến bước tự cao tự đại, cô ta vì mục đích của chính mình có thể coi rẻ tất cả. Muốn giết Phùng Vân Thư, cô ta nhất định sẽ không tùy tiện và qua loa, cô ta sẽ có kế hoạch chặt chẽ mà hoàn mỹ, từ thủ pháp của cô ta hôm nay đối với Cố Thần Tường thì có thể thấy được." Lê Ngạn nói.

"Mười hai cô gái tử vong trước đó, chỉ là khúc nhạc dạo của trận báo thù này của cô ta, mà Cố Thần Tường cùng Phùng Vân Thư mới là cao trào, tựa như cô ta muốn đem tất cả của mình đều trút xuống nơi đây." Nhược Nạp nói.

"Đối với tâm lý loại người này mà nói, cô ta không có tương lai, cô ta chỉ có hiện tại, cô ta không có sợ hãi gì, tâm vững như bàn thạch, chỉ sợ cô ta sớm đã không còn quan tâm sinh tử bản thân, cho nên chúng ta rất khó ngăn cản cô ta, ngăn cản một người ôm quyết tâm báo thù hẳn phải chết."

"Bước tiếp theo của chúng ta là gì bây giờ?" Lưu Cường hỏi.

"Bảo vệ Phùng Vân Thư trước khi Lý Mai tìm được cơ hội bắt được người này. Lúc này cô ta đã là một con dã thú điên cuồng, cô ta sẽ không tiếc trả giá tất cả để đạt tới mục đích của mình, điều này sẽ khiến cho hành động của chúng ta thêm khó khăn và tính nguy hiểm rất lớn." Bành Kiệt tổng kết nói.

"Không sai, từ thủ pháp giết người của cô ta trước đó mà xem, cô ta không chỉ dựa vào sức lực, mà là đầu óc, chúng ta có thể làm là tận lực nghĩ biện pháp chọc giận cô ta, mê hoặc cô ta, làm cho ý nghĩ cô ta không được rõ ràng và trật tự, chỉ có như vậy mới có thể khiến cô ta lộ ra sơ hở."

Trải qua mấy ngày mấy đêm ở cùng chỗ cùng chờ đợi, Lý Mai vẫn không có lộ diện, sống không thấy người chết không thấy xác, Bành Kiệt ra quyết định, đem tổ chuyên án dời về thành phố J tỉnh S, ở nơi đó ngồi chuẩn bị chờ đợi Lý Mai ra tay, đương nhiên vì phòng ngừa khả năng Lý Mai đã chết ở trong Nộ Giang phát sinh, anh ta đồng thời yêu cầu Lý Bảo Phong sắp xếp nhân viên tiến hành theo dõi cùng tìm kiếm trên sông, một khi có phát hiện lập tức thông báo.

Ở trên đường về thành phố J, Nhược Cẩm không khỏi tò mò anh hai cùng Nhược Nạp vì sao lại gia nhập công ty thám tử, nhà cô không hề có mối liên hệ nào với ngành nghề này.

"Tiểu Nạp, em nói cho chị biết, em gia nhập công ty thám tử kia, không phải bởi vì thấy thám tử Lê đẹp trai chứ hả?" Nhược Cẩm tựa vào bên người Nhược Nạp, nhỏ giọng hỏi.

"Chị cảm thấy anh ta đẹp trai hơn so với James phòng làm việc của chị sao?" Nhược Nạp hỏi ngược lại.

Nhược Cẩm không khỏi gật gật đầu, cô thấy, James quả thật là đẹp đến người người oán trách, không chỉ có đẹp trai hơn nữa gia thế tốt, nghe nói còn có huyết thống hoàng thất nước Anh, toàn bộ các cô gái đi qua phòng làm việc Nhược Cẩm, đều từng si mê người này, đáng tiếc James chỉ có tình ý đối với Nhược Nạp, còn viết không ít thơ tiếng Anh buồn nôn đưa cho Nhược Nạp, có điều cho tới bây giờ Nhược Nạp đều uyển chuyển từ chối, có lẽ người ngoại quốc vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái gì gọi là uyển chuyển từ chối, James đến bây giờ vẫn không hề bỏ cuộc.

Nhược Cẩm từng nói qua: "Em thật muốn cự tuyệt, lộ ra vẻ mặt khinh thường, hoàn toàn phá hủy ảo tưởng của anh ta, nhưng em như vậy không phải hại người ta sao?" Nhược Nạp làm không được, đành phải kính nhi viễn chi.

"Là có chút chênh lệch, chị cũng tin tưởng em không phải loại người mê trai này, bất quá chị vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, nghe nói anh hai chịu gia nhập cũng chỉ bởi vì em."

"Chị có biết từ nhỏ em đã thích xem tiểu thuyết trinh thám suy đoán vụ án, xem nhiều nên cũng muốn tự mình cảm thụ một chút, dù sao em không có cảm giác hứng thú với công việc khác, không giống như chị có phòng làm việc của chính mình."

"Chị chỉ nghĩ là em chỉ muốn dạo chơi qua, không nghĩ tới còn có ảnh hưởng lớn như vậy."

"Nói cái khác đi, chẳng lẽ chị không cảm thấy anh Lê kia rất lợi hại sao?"

"Đúng là không giống bình thường, thật giống như có thể bấm ngón tay mà tính vậy, hơn nữa luôn có thể nói chuẩn."

"Anh ta nói loại phương thức phá án này tên là phác họa tâm lý phạm tội, phải bắt lấy đặc thù tâm lý của người bị hiềm nghi, suy đoán hành vi cùng ý tưởng của người bị hiềm nghi. Bây giờ em cảm thấy đặc biệt có hứng thú."

"Dựa vào cái này phá án không phải quá chủ quan sao?"

"Đương nhiên sẽ không hoàn toàn dựa vào cái này, em cảm thấy tiếp xúc thời gian càng lâu, anh ta càng làm cho người ta ngạc nhiên, so với xem Sherlock Holmes còn đã nghiền hơn."

"Em không sợ sao? Nghe nói trước đó bọn em đã thấy qua tám thi thể."

"Không phải tám thi thể, là hai thi thể cộng thêm tám cái đầu bị đóng băng."

"Cái gì, quả thực tựa như tiểu thuyết kinh dị vậy, em lớn mật từ khi nào vậy?"

"Trở về em sẽ kể lại cho chị nghe, đúng rồi Vương Tiểu Phân kia, chị có thân quen với cô ta không?"

"Sao vậy?"

"Chúng em hoài nghi lần đi du lịch này của bọn chị là một âm mưu mà Lý Mai đã bày ra, xem tâm tính cùng tính cách mà người này biểu hiện ra, cô ta sẽ không tùy tiện lựa chọn người xuống tay, cho nên mấy người Vương Tiểu Phân cùng cô ta nhất định có quan hệ gì đó, loại quan hệ này có khả năng ngay cả chính bản thân bọn họ cũng không biết."

"Nếu nói như vậy, chị hình như nghĩ ra cái gì đó, không phải về Tiểu Phân, mà là Mạnh Lệ, chị nhớ rõ vừa mới tiến vào núi không lâu, bọn họ từng có xung đột nhỏ, lúc ấy Lý Mai biểu hiện giống như một người chị lớn, chị còn cảm thấy cô ta làm người không tệ, một người khác khiến cho chị chú ý chính là Mạnh Lệ."

"Thật ư? Đem tình hình lúc ấy kể lại cho em nghe xem." Nhược Nạp nói.

Nhược Cẩm liền đem chuyện Khổng Á Nam nói năng lỗ mãng chọc giận mọi người, Lý Mai hòa giải thế nào, tường tận kể lại một lần.

Sauk hi Nhược Nạp nghe xong, nói: "Nói cách khác, ngay từ đầu mọi người không muốn gọi Mạnh Lệ, mà là chủ ý của Lý Mai?"

"Hẳn là vậy."

"Còn có một điểm, Khổng Á Nam nói toàn bộ bọn họ đến từ nông thôn, đều từng trải qua việc nhà nông?"

"Đúng, lúc cô ta nói như vậy, chị còn cảm thấy kỳ quái, người ta có phải ở nông thôn hay không, từng trải qua việc nhà nông hay không cô ta làm thế nào mà biết? Vì cái gì mà nói ra như vậy?"

"Người tới loại công ty lớn như vậy xin việc cũng không ít, nếu muốn biết có phải đến từ nông thôn hay không, có trải qua việc nhà nông hay không, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy, Lý Mai này nhất định đã bỏ ra không ít công sức. Có thể xác định cô ta cùng Mạnh Lệ từng có trải qua tương tự, nhưng những người khác thì sao? Chẳng lẽ cũng cùng cô ta có gì giống nhau?"

"Quý Trình Trình thì chị không biết, chị cảm thấy Tiểu Phân cùng Khổng Á Nam không giống."

"Là như thế nào?"

"Em xem Lý Mai cùng Mạnh Lệ, có xe có nhà, bạn học năm đó của Lý Mai hoài nghi có phải có người bao nuôi cô ta hay không thì chị không biết, dù sao chuyện của Mạnh Lệ có thể có không ít người biết được, nhưng em xem Tiểu Phân, làm công ở phòng làm việc của chị, tình hình của cô ta thế nào chị không biết sao? Lại còn kiêm thêm gia sư mấy nhà, nếu cô ta cùng mấy người Lý Mai giống nhau, vậy có cần phải làm như vậy không?

Lại nói Khổng Á Nam, dựa theo bọn em phân tích, vợ của Cố Thần Tường muốn có con, nhưng cái này không phải không có điều kiện, một là tố chất cao, trình độ giáo dục cao, đủ thông minh; hai là điều kiện gia đình kém, đến từ nông thôn, trải qua việc nhà nông, lao động nhiều, tố chất thân thể tốt; ba là bộ dạng đoan chính, ít nhất là thanh tú, như vậy mới có gien tốt đẹp.

Cá nhân chị cho rằng Khổng Á Nam không phù hợp."

"Vậy không phải còn có nguyên nhân khác sao? Chẳng lẽ cô ta cũng giống như chị, chỉ là ngoài ý muốn, hoặc là, cô ta diễn xuất cho mọi người xem?"

"Em đừng nói tình thơ ý hoạ như vậy, đây chính là án mưu sát, biến thành hành vi giống như nghệ thuật, còn dẫn theo người xem, nghĩ lại mà thấy giật mình."

"Chị không nên chỉ là cảm thấy giật mình, chị hẳn là nghĩ mà sợ, nếu không phải chị có nghề phòng thân, ai biết được có thể cũng giống như Khổng Á Nam hay không?" 

 "Đúng rồi, Chuyện Nam Hồng thế nào rồi? Vẫn không có tin tức sao?" Nhược Cẩm hỏi.


"Không có, thật ra lúc ấy lòng em rất sợ hãi, em chỉ sợ nơi đó có một là Nam Hồng, may mà bạn ấy không có ở đó, em thật hy vọng đây chỉ là một trò đùa của bạn ấy".

Trở lại thành phố J, Nhược Nạp đem mình cùng Nhược Cẩm nói chuyện nói cho Lê Ngạn, Lê Ngạn trầm tư một hồi, không có phát biểu ý kiến gì, chỉ hỏi Nhược Nạp một vấn đề khác: "Cô nói Lý Mai làm nghề gì?"

"Nhìn không ra được, thật ra lúc mấy người Lưu đội điều tra cũng đề cập qua, bạn ở cô ta thì nói cô ta làm nghề viết tự do, không cần ra khỏi cửa cũng làm việc lĩnh tiền lương, không biết là thật hay là vì nơi phát ra kinh tế của mình mà tìm cớ".

"Tôi không tiếp thu cái này là hoàn toàn là bịa đặt, thông qua máy người Lưu đội điều tra đối với tài khoản của Lý Mai, chúng tôi có thể biết, trừ bỏ hai năm trước từng có những số tiền lớn gởi vào ta, bắt đầu từ năm trước Lý Mai quả thật cũng không định kỳ từng có những số tiền nhỏ chuyển vào, thuyết minh cô ta quả thật có nguồn thu khác, mặt khác, nếu không có một công việc, cô ta không có cách nào tự nhiên dung tiến vào xã hội, không có kinh nghiệm cùng lịch duyệt nhất định, cô ta cũng không có biện pháp được những nữ sinh viên này tín nhiệm cùng cơ hội tiếp xúc gây án".

"Vậy ý tứ anh là, cô ta có khả năng thật sự là làm việc viết tự do?"

"Cô ta không cần phải phí đầu óc đi lập một công tác giả đi lừa bịp một người đối với cô ta không hề uy hiếp cùng giá trị, nhưng vấn đề là thời điểm điều tra nhà cô ta chúng ta cũng không có phát hiện máy tính, làm một người viết tự do, không ra khỏi cửa cũng có thể hoàn thành công tác, như vậy cô ta phải thông qua internet, nhưng vì sao ở nhà cô ta không có máy tính?"

"Chẳng lẽ cô ta biết chúng ta có khả năng tra được địa chỉ kia, cho nên trước đó đem máy tính dấu rồi, hoặc là đặt ở trong xe mà chúng ta không tìm được kia? Tôi cảm thấy cái sau có khả năng khá lớn".

"Hiện tại khó mà nói, cô cùng tôi lại đi Lý Phượng Mai một chuyến nhà đi" Lê Ngạn nói.

"Tốt, tôi hiện tại cảm thấy xưng hô cô ta là Lý Mai có vẻ quen hơn, đúng rồi, chúng ta có cần báo với mấy người Lưu đội một tiếng không?"

"Không cần, chờ có phát hiện rồi nói sau".

Lê Ngạn cùng Nhược Nạp lái xe lại tới nhà Lý Mai, gỡ dây cảnh giới ở cửa ra, Lê Ngạn cùng Nhược Nạp xoay người chui vào, cái tủ lạnh lớn ở phòng khách kia đã bị cảnh sát đưa đi rồi, trong không khí vẫn tràn ngập mùi gay mũi xua đi không được.

"Một cô gái độc thân làm sao có thể ở trong một hoàn cảnh như thế này?"

"Đừng quên, cô ta cũng không phải cô gái bình thường. Đúng rồi, hiện tại đối với nhóm nam nữ cả ngày ở trong nhà không ra cửa xưng hô như thế nào?"

"Anh là nói trạch nam trạch nữ?"

"Đúng, chính là bộ phận người này, bọn họ thích ở trong nhà, trầm mê ở trong thế giới internet, không cùng bên ngoài trao đổi, cô nói này bộ phận người này cái gì không thể thiếu trong cuộc sống?"

"Máy tính".

"Còn gì nữa?"

"Ta nghĩ đã, tôi có một người bạn chính là người như vậy, cô ta cho tôi ấn tượng sâu nhất là đầy nhà đồ ăn vặt cùng thực phẩm chất đầy tủ lạnh, tựa như một cái siêu thị loại nhỏ".

"Nếu Lý Mai cũng là loại người làm nghề tự do không ra môn vẫn có thể công tác này, mà bản thân cô ta lại bởi vì trải qua của bản thân không muốn cùng bên ngoài tiếp xúc cùng trao đổi, cô nói cô ta cùng trạch nam trạch nữ này có phải rất giống nhau hay không?"

"Là rất giống, ồ, tôi rõ ràng ý tứ của anh, anh cảm thấy cô ta nơi này không chỉ có không có máy tính, cũng không có nhu yếu phẩm trong cuộc sống hằng ngày, ví dụ như tủ lạnh, đương nhiên cái tủ lạnh lớn kia không tính. Như vậy xem ra, quần áo của cô ta cũng ít, đồ dùng phụ nữ cũng không nhiều. Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cái này có thể thuyết minh cái gì đây?"

"Thuyết minh đây không phải chỗ ở duy nhất của cô ta, cô ta nhất định có chỗ ở khác, so với nơi này càng giống một ngôi nhà hơn".

"Nếu có thể tìm được nơi kia, chúng ta nhất định phát hiện càng nhiều manh mối. Nhưng mà chúng ta phải tìm như thế nào đây?"

"Dựa theo cách nói của nữ phóng viên Kiều Vi kia, cô ta từng trải qua vài lần tình cảm thất bại, những lần này nguyên nhân thất bại có hai điểm, một là vì tiền, một là vì tính, có thể đề cập hai phương diện này, nói vậy bọn họ kết giao cũng không cạn, nếu chúng ta có thể tìm được những người này, nói không chừng có thể có phát ra hiện".

"Trừ bỏ người nam mà Kiều Vi thấy qua kia, người khác chúng ta cũng không biết, hơn nữa, Kiều Vi lúc ấy chỉ lo phỏng vấn Lý Mai, căn bản là không bận tâm người nam kia, nói vậy hiện tại ngay cả người nam kia trông như thế nào cũng đều quên rồi".

"Cô đã quên Kiều Vi lúc ấy đi theo cô ta tới nơi nào à" Lê Ngạn cười nói.

"Cái quán bar kia!"

"Còn gì nữa?"

"Còn có Kiều Vi lúc ấy nói, Lý Mai thực thích ứng hoàn cảnh bên trong, nghĩ đến không phải đi lần đầu tiên, nói không chừng bên trong có người quen biết với cô ta".

"Tôi xem chúng ta hẳn nên đi tới quán bar kia, quán bar đó gọi là gì?"

"Tôi hiện tại sẽ liên hệ cùng Kiều Vi, hỏi cô ta tên của quán bar".

Nhược Nạp đi sang một bên gọi điện thoại, Lê Ngạn ở trong phòng lại tỉ mỉ nhìn một lần.

Nơi này khá nhiều âm u, xấu xa, thống khổ, có rất nhiều hy vọng tiêu tan ở trong này, có rất nhiều tâm ma nảy sinh ở trong này, bức màn thật dày chặn ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, làm cho nơi này nghiễm nhiên thành luyện ngục nhân gian, ai có thể nghĩ đến chỉ cách một bức tường sẽ là khác nhau một trời một vực như thế.

Một đám sinh mệnh ở trong này giãy dụa qua, cầu xin qua, tuyệt vọng qua, đến cuối cùng không có ngoại lệ biến thành hình ảnh kinh sợ dừng hình ảnh trong mắt mà rời khỏi nhân thế.

Băng dán dùng một nửa, một cuộn dây thừng, chiếc ghế tràn đầy lỗ thủng cùng mài mòn, con dao được mài sắc bén, góc tường còn có vết máu chưa được tẩy sạch, những cái này hiện tại đều đã được đem làm vật chứng đưa về cục công an, lưu lại chỉ là ký ức cùng rung động không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến đây, Lê Ngạn lấy ra di động gọi điện thoại cho Lưu Cường.

"Lưu đội, xe của Lý Mai hiện tại có manh mối hay không? Đúng, hàng xóm lúc ấy cung cấp manh mối nói Lý Mai điều khiển là một chiếc Camry màu bạc, biển số xe JB3369, cái gì, chủ đăng ký xe không phải Lý Mai, cũng không phải màu bạc, như vậy là nói Lý Mai dùng là giấy phép giả, cùng Phùng Vân Thư bên kia liên hệ thế nào? Cự tuyệt không phối hợp? Vì sao? Vậy từ chỗ cô ta chúng ta không có được tin tức gì hữu dụng?

Tôi hiện tại ở trong nhà Lý Mai, đúng, tôi muốn nhìn xem có thể phát hiện chút manh mối khác hay không, tốt, có tin tức tôi sẽ đúng lúc cùng anh liên hệ".

Lê Ngạn ngắt điện thoại, nhìn thấy Nhược Nạp đang đứng ở bên cạnh mình.

"Làm sao vậy? Hình như Lưu đội bên kia không quá thuận lợi?"

"Đúng, chiếc xe của Lý Mai là dùng giấy phép giả, chúng ta không có biện pháp căn cứ biển số xe tìm được xe, mặt khác, Phùng Vân Thư không quá hợp tác, cự tuyệt hướng cảnh sát cung cấp tin tức, không chỉ có như thế, cô ta còn mượn dùng chức vụ của cha mình hướng cao tầng cảnh sát tạo áp lực, yêu cầu không thể đối với bên ngoài công bố chân tướng Cố Thần Tường tử vong, cũng không cho làm ra tuyên truyền cùng thông cáo gì có tổn hại danh dự gia tộc Phùng thị cùng tập đoàn Ngân Tường. Điều này làm cho đám người Lưu đội có áp lực rất lớn".

"Nhưng đây không chỉ là chuyện của cảnh sát, hiện tại chính cô ta còn có khả năng gặp phải nguy hiểm sinh mệnh, cô ta chẳng lẽ chỉ lo lắng thanh danh, không lo lắng tính mạng của mình sao?"

  "Ngay từ đầu chúng ta đã biết, tâm lý cô ta cùng Lý Mai đều không giống người khác, có tình trạng như vậy cũng không thể xem là kỳ quái, không phải sao?" Lê Ngạn bất đắc dĩ nói với Nhược Nạp.


Nhược Nạp cũng chỉ có thể gật gật đầu.

"Đúng rồi, cô hỏi thế nào, là quán bar nào?"

"Ồ, là quán bar Lan Quế Phường, may mắn Kiều Vi đã đi ra ngoài tỉnh, nếu không với tính cách của cô ta, thế nào cô ta cũng phải đến cho bằng được" Nhược Nạp cười nói.

Đi vào quán bar Lan Quế Phường, quán còn chưa mở cửa, Lê Ngạn nhìn nhìn thời gian mới bảy giờ.

"Chúng ta đi ăn một chút gì đi, Lan Quế Phường bình thường phải tới chín giờ tối mới mở cửa."

"Hình như anh rất quen thuộc nơi này, thường xuyên tới sao?"

"Nơi này à? Đã tới vài lần, tuy rằng cảm giác không tệ, nhưng so với Lan Quế Phường Hongkong, vẫn thiếu chút gì đó, không có khu nhà sang trọng cũng không có dàn nhạc."

"Tôi biết Lan Quế Phường, là một khu ở trên một con đường nhỏ hình chữ L ở Hongkong, sở dĩ tên là Lan Quế Phường, là lấy từ ý lan quế đằng phương."

"Tâm tư cô gái nhỏ, xem thứ gì cũng xem chỗ tốt đẹp lãng mạn của nó."

"Thứ thường nhận mặt trời chiếu rọi, sẽ không mốc meo, thường nhìn xem thứ tốt đẹp, tâm linh mới không âm u, tôi không muốn chính mình có một ngày biến thành một người tâm lý không khỏe mạnh."

"Cô lại còn giảng đạo lý nữa." Lê Ngạn cười nói.

"Thời điểm tôi bắt đầu còn cho rằng anh là một người nghiêm túc, thì ra cũng không phải."

"Tựa như cô nói, tiếp xúc nhiều bất hạnh cùng âm u, nếu không thể tự mình điều chỉnh tâm tính chính mình, tôi cũng không đảm nhiệm được công việc này, hơn nữa ưu điểm hạng nhất của tôi là đối mặt khó khăn càng lớn, tâm thái của tôi càng tốt."

Sau khi ăn vài thứ đơn giản, nhìn thời gian cũng gần tới giờ mở cửa, Lê Ngạn cùng Nhược Nạp liền đi bộ đến Lan Quế Phường, Nhược Nạp nhìn bảng hiệu hoa lệ cùng đèn nê ông đẹp mắt, tưởng tượng thấy xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son ở bên trong.

Đi vào Lan Quế Phường, tình hình bên trong lại làm cho Nhược Nạp có chút ngoài ý muốn, hoàn cảnh bên trong phong cách cổ xưa thanh lịch, tràn đầy phong tình châu Âu nồng đậm, chỗ ngồi, ngọn đèn, âm nhạc, đều mang sắc thái hoài cổ, toàn bộ nhìn thấy, nghe được, ngửi được, đều là tư tưởng lãng mạn nồng đậm, phong cách kiến trúc châu Âu, bàn ghế cổ điển, tường làm rất khác biệt cùng với nhạc khí sáng loáng, tất cả lộ ra mị lực độc đáo của Lan Quế Phường.

Trong quầy bar các loại rượu nổi tiếng rực rỡ muôn màu, có khu tình lữ, khu khách quen, mỗi khu có một chỗ ngồi khác nhau, có thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm của khách hàng khác nhau, đồng thời còn có thể thưởng thức phong cách âm nhạc khác nhau từ dàn nhạc mang đến.

Ngồi vào quầy bar, liền có người phục vụ tới tiếp đãi.

"Lê tiên sinh đã lâu không thấy tới, hôm nay bà chủ không ở đây, chờ cô ấy trở lại khẳng định hối hận không nên cùng đám chị em kia đi ra ngoài."

"Hôm nay tôi đến không phải tìm bà chủ, là tới tìm cậu."

"Tìm tôi?"

"Đúng, tìm cậu hỏi thăm chút chuyện".

"Về khách?"

"Không sai."

"Anh cũng biết tôi mỗi ngày tiếp đãi không ít khách, không nhất định có thể nhớ hết."

"Tôi biết tiểu tử cậu có sở trường, đó là đã gặp qua là không quên được, nhất là phụ nữ, đúng không?" Lê Ngạn nói xong vươn tay lấy từ bên một ly rượu ở trước ngực người phục vụ nhoáng lên một cái, lập tức biến ra một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt Nhược Nạp.

"Tôi còn không chú ý ngài hôm nay dẫn theo mỹ nữ, tiểu thư, muốn uống cái gì, hôm nay tôi mời." Người phục vụ theo cánh tay Lê Ngạn lướt qua sờ sờ túi trước ngực, vẻ mặt lập tức tươi cười.

Nhược Nạp có chút kỳ quái nhìn Lê Ngạn.

Lê Ngạn cười nói: "Làm ly sở trường của cậu đi, Hồng Phấn Giai Nhân".

Người phục vụ một bên thuần thục rót rượu một bên nói: "Muốn hỏi cái gì, nói đi."

"Giúp tôi nhớ lại người này." Lê Ngạn lấy từ trong túi ra ảnh chụp của Lý Mai đưa ra trước mặt người phục vụ

"Là cô ta?"

"Nói một chút đi."

"Cô ta tới đây vài lần, ước chừng bắt đầu từ năm trước, theo khí chất mà nói thì không phải là kẻ có tiền, nhưng ra tay coi như hào phóng."

"Đến cùng người nào?"

"Không giống nhau, khi bắt đầu là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#pháán
Ẩn QC