Chương 13: Du ngoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Dung và Yến Diệp vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, mặc dù y không tỏ thái độ gì thế nhưng sắc mặt lại có phần thay đổi. Cũng như Lưu Ly, Mạc Dung không nhận ra được sự tồn tại của Bách Thiên Lăng Thương, hắn đem đến cho người ta một cảm giác kì quái, tựa như hắn chỉ là người bình thường không hơn không kém vậy. Mạc Dung đã từng gặp qua các Dương Quang khác đến từ Cửu đại trường, nhưng bọn họ không đem lại cho y cảm giác giống thế này, ít ra thì y vẫn có thể cảm nhận được khí của bọn họ dù chỉ một chút.

Bách Thiên Lăng Thương mỉm cười, sự xuất hiện của hắn kéo căng bầu không khí lên như dây đàn, tựa như chỉ cần một lần gảy nữa đôi là sẽ đứt tung. Chẳng ai nói với ai câu nào, bọn họ chỉ trợn mắt nhìn nhau trong câm lặng. Lưu Ly thầm khinh bỉ trong lòng, hoá ra học trò trường Tam Nguyên cũng chỉ dám bắt nạt vô trường sao? Chẳng phải thủ phạm đánh bọn họ đang đứng lù lù ở đây à? Sao không đến mà bắt hắn đi?

Cuối cùng thì người lên tiếng phá vỡ bầu không ngột ngạt này là Mạc Dung, y nở một nụ cười hoà nhã mà nói:

"Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."

Bách Thiên Lăng Thương nghe thấy vậy nhưng không tỏ vẻ gì cả, giọng hắn bình thản tựa áng mây trôi:

"Hình như khi nãy ta nghe thấy có ai đó định bắt cô ta vào nhà lao thì phải, các ngươi có biết không?"

Cô ta ở đây rõ ràng là chỉ Lưu Ly rồi. Sắc mặt Yến Diệp đại biến khi nghe được lời của Bách Thiên Lăng Thương, cô ta hơi ngoảnh mặt đi để không phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Mạc Dung thì tỉnh táo hơn Yến Diệp nhiều, y vẫn cười ôn hoà đáp:

"Thành thật xin lỗi, chỉ vì sự nhầm lẫn của ta nên mạo phạm đến cô nương, ta đã nhìn nhầm cô với một kẻ khác tấn công chúng ta. Chỉ mong cô nương thứ lỗi cho sự vô lễ của chúng ta."

Lưu Ly vốn luôn có cảm tình với Mạc Dung vì vậy cô chẳng trách y việc muốn bắt giữ mình. Nói đi cũng phải nói lại, đầu đuôi câu chuyện cũng là do cô xúi giục Bách Thiên Lăng Thương làm bậy. Đối với mấy lời dối trá của Mạc Dung, Bách Thiên Lăng Thương chẳng tỏ vẻ gì cả. Lưu Ly nghĩ thầm trong lòng, hắn thậm chí còn biết được việc đêm qua y đền áo cho cô với giá nửa bách Ngân tiền, huống chi là mấy lời vừa nãy của Yến Diệp hắn lại không nghe được ư. Rõ ràng là hắn chỉ đang giả vờ giả vịt thôi.

Thấy Bách Thiên Lăng Thương mãi chẳng nói câu nào, sắc mặt Mạc Dung vốn điềm đạm như nước chảy mây trôi cũng phải hơi thay đổi, Yến Diệp thì tệ hơn nhiều, cô ta cau mày thể hiện rõ vẻ khó chịu. Cuối cùng Lưu Ly đành phải lên tiếng để cứu vớt tình trạng khủng hoảng này:

"Không sao, hi vọng lần sau các vị đừng làm như thế."

Mạc Dung mỉm cười, y khẽ gật đầu: "Cảm tạ cô nương."

Sau đó Bách Thiên Lăng Thương cũng lười quan tâm đến đám người này, hắn thản nhiên đi về hướng cầu thang trước ánh mắt ngơ ngác của Lưu Ly. Bấy giờ cô đang phân vân giữa việc nên đi theo hắn hay là đứng ngẩn người ở chỗ này. Dù sao thì cô cũng phải ra ngoài để mua ngựa vậy nên cô đã quyết định đi với hắn, chỉ cần thoát khỏi đây là đủ rồi.

Lúc đi ngang qua Yến Diệp, cô ta trừng mắt với cô, ánh mắt hằn học như muốn băm vụn cô thành nghìn mảnh. Lưu Ly bình thản đáp lại cô ta bằng một nụ cười nhạt, ông đây chưa từng ngán bất kì kẻ nào đâu, cho dù đó có là Cửu đại trường. Cước bộ của Bách Thiên Lăng Thương không quá nhanh, hắn đi rất thong thả, thoạt nhìn cứ như thể là một lãng nhân vậy.

"Ngươi định đi đâu?" Lưu Ly đi ngay bên cạnh hắn, cô không kiềm được tò mò mà hỏi.

Bách Thiên Lăng Thương liếc mắt nhìn cô, giọng hắn điềm đạm: "Ngươi định đi đâu?"

Lưu Ly nhíu mày, mặc dù không hiểu mục đích của hắn nhưng cô vẫn đáp trong nỗi nghi hoặc: "Tìm người bán ngựa."

Bách Thiên Lăng Thương nghe thấy vậy, hắn chỉ ừ hử một tiếng, cũng không buồn nói gì nữa. Kế đó, Lưu Ly đã quyết định gạt kẻ này ra khỏi mối quan tâm của cô, nếu cứ cố tình nói chuyện với hắn có lẽ chỉ khiến cô cảm thấy đau đầu hơn. Thành Sơn Cầm rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lưu Ly, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Lưu Ly đứng ngơ ngác giữa phố xá rộng lớn cả ngày trời mà vẫn không nghĩ ra được manh mối gì.

Bách Thiên Lăng Thương cũng đứng cùng cô, mỗi khi có cô nương nào đó đi ngang qua nhìn hắn với ánh mắt thẹn thùng, hắn lại mỉm cười đáp lại. Thấy được điệu cười của hắn, các cô nương càng thêm xấu hổ hơn, gương mặt đỏ bừng như ráng chiều tà. Lúc này Lưu Ly mới để ý đến Bách Thiên Lăng Thương, cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ khó hiểu:

"Cửu Quân, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

Hắn mỉm cười nhìn cô, đôi mắt sáng ngời như ánh nắng ban mai: "Thầy ngươi dạy ngươi như thế nào khi gặp một người chào hỏi mình?"

Lưu Ly nhếch môi khinh bỉ: "Ta không nhận ra rằng ngươi lại thấu hiểu đạo nghĩa như thế đấy."

Bách Thiên Lăng Thương nhún vai, ý cười trên gương mặt thậm chí còn rõ ràng hơn cả khi nãy: "Đương nhiên rồi, chúng ta vốn đâu có cùng đẳng cấp."

Khoé môi Lưu Ly hơi giật giật, cô đã vô tình quên mất lời thề không được nói chuyện với hắn. Người qua đường càng lúc càng đông mà Bách Thiên Lăng Thương cứ đứng như cái cột trời giữa đường thế này đã thu hút biết bao là ánh nhìn. Lưu Ly dần dần cảm thấy không ổn, cô lách qua đám đông để tìm một lối đi khác cho mình. Lúc quay đầu nhìn lại, Bách Thiên Lăng Thương đã đứng ở sau lưng cô tự bao giờ.

Trong lòng Lưu Ly bỗng dưng lại nổi cơn bực tức, cô nhăn mày nhìn hắn, giọng điệu tỏ vẻ khó chịu:

"Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

Bách Thiên Lăng Thương hơi nhướng mày, hắn bình thản hỏi: "Sao nào, đường này do nhà ngươi mở à?"

Lưu Ly không biết nói gì, hoặc là cô không muốn phải nói cái gì với kẻ này. Mặt trời trên đầu càng lúc càng treo cao, bóng của hai người dần co lại dưới mặt đất. Lưu Ly chợt dừng cạnh một hàng nước ven đường, cô không định đi nữa mà ngồi bịch xuống ghế. Ông chủ không có biểu hiện gì khi trông thấy cô, ông ta cũng chẳng có ý định mời gọi. Lưu Ly nhìn ông ta, cô gọi một cốc trà cho đỡ khát. Bách Thiên Lăng Thương ngồi bên cạnh cô, hắn cũng gọi một cốc trà giống y hệt cô.

Ngay cả khoé mắt Lưu Ly cũng không buồn liếc hắn, cô cầm lấy cốc trà uống một hơi cạn sạch. Bách Thiên Lăng Thương thì từ tốn hơn, hắn thong thả uống từng ngụm một. Uống xong, Lưu Ly lại gọi thêm một đĩa hạt dưa thập cẩm, vừa cắn vừa ngắm phố phường.

Bách Thiên Lăng Thương vươn tay ra nắm lấy một vốc, một vốc của hắn gần như quét sạch đĩa hạt của cô. Hạt dưa đang trong miệng bỗng chốc trôi tuột xuống cổ họng rồi nghẹn mãi không thôi. Lưu Ly vội vàng cầm lấy cốc nước của Bách Thiên Lăng Thương bất chấp ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm, cô ngửa cổ dốc nước vào trong miệng. Hạt dưa cuối cùng cũng theo dòng nước trôi đi.

Sắc mặt Lưu Ly đỏ tía tai như con gà chọi xù lông, cô trợn mắt nhìn Bách Thiên Lăng Thương, nước trà chảy dài trên cằm. Hắn thản nhiên nhìn lại cô, còn không quên bỏ hạt dưa vào trong miệng, trông dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Lưu Ly nghiến răng, tiếng thở của cô hùng hục như trâu. Cô dùng ống tay áo lau đi nước trà trên cằm, tâm trạng dần bình ổn trở lại.

Một hồi lâu sau, khi mặt trời đã treo lên đến tận đỉnh đầu, cô đột nhiên quay đầu lại, mở lời hoà nhã nói chuyện với ông chủ quán nước:

"Ông chủ à, ở thành này muốn mua ngựa thì phải tìm ai?"

Nghe thấy thế, ông ta ngước mắt lên nhìn Lưu Ly, đối diện với gương mặt không nóng không lạnh và một đôi mắt sáng ngời tựa vầng trăng thu, ông ta nhất thời không nghĩ ra được cái gì. Lưu Ly gẩy đến trước mặt ông ta một hạt vàng to cỡ hạt đậu đen, lúc bấy giờ đầu óc của ông ta lập tức trở nên minh mẫn hơn hẳn. Ông ta vội vàng nhặt lấy hạt vàng soi lấy soi để, hết giơ lên rồi hạ xuống, cuối cùng mới cười hì hì nói:

"Ta thì chưa mua ngựa bao giờ nhưng nghe nói Vương Quảng ở đường Hạ Mục chuyên cung cấp ngựa cho quan phủ đấy, toàn là ngựa tốt cả. Cô nương đến đó thử xem."

Lưu Ly gật gù, cô lại hỏi tiếp: "Đường Hạ Mục ở đâu?"

Ông chủ hơi nhỏm người dậy đưa tay chỉ về hướng Tây Bắc: "Đi hết con đường này, rẽ trái sau đó lại đi hết con đường đó, rồi rẽ phải."

Đầu óc Lưu Ly không theo kịp lắm với lời của ông ta, nhưng cô chẳng nói gì, chỉ gật gật đầu rồi đứng dậy. Bách Thiên Lăng Thương cũng tự động đứng dậy đi theo cô, trên tay hắn vẫn cầm hạt dưa. Tiếng bóc lách tách của hắn vang lên ngay sau đầu Lưu Ly, cô không quá bận tâm đến hắn. Mãi cho đến khi đi đến cuối đường rồi, lời hướng dẫn của ông chủ quán nước cứ như bị nước lũ cuốn trôi sạch sành sanh. Cô cứ đứng ngơ ngẩn trước ngã ba mà không biết nên đi hướng nào mới phải.

Bách Thiên Lăng Thương nhận ra sự hoang mang của cô, hắn vừa cắn hạt dưa vừa thong thả đi tiếp. Lần này hắn đã đi lên trước dẫn đường, dáng vẻ tiêu sái như một công tử thế gia đang đi tản bộ. Lưu Ly lặng lẽ theo sau, cô có cảm giác mình cứ như một nô tỳ đi theo để hầu hạ vậy. Ánh nhìn từ những người đi đường vẫn không hề nhạt bớt, thậm chí chúng còn nồng nhiệt hơn cả khi nãy.

Lưu Ly âm thầm lau mồ hôi chảy ướt đẫm cả trán, bây giờ đang là giữa tháng năm, thời tiết oi bức nóng nực, cảm giác như thể đang có một lò thiêu ngay trên đỉnh đầu. Vậy mà kẻ trước mặt cứ bình thản như không, cước bộ chậm rãi đều đặn. Những hoa văn kì lạ ẩn hiện trên vạt áo đen lấp lánh trong tầm mắt của Lưu Ly.

Bách Thiên Lăng Thương là một người sống vô cùng hưởng thụ, hắn hưởng thụ tất cả mọi thứ xung quanh hắn dù cho mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa. Hắn nói đúng, cách hắn sống đã thể hiện rõ ràng rằng hắn rất thừa thời gian, cực kì dư thừa.

Nhưng mà bọn họ là ai chứ?

Là Đạo sĩ!!

Được rồi, có thể bỏ qua tên Bách Thiên Lăng Thương dở dở ương ương này, nhưng cô là Đạo sĩ! Một đạo sĩ chân chính được rèn luyện bài bản từ lúc mở mắt cho đến tận mãi về sau. Tại sao cô lại phải tốn công tốn sức đi bộ để mua ngựa cưỡi trong khi cô có thể bay ngàn dặm? Thử nói xem làm như thế này có đáng hổ thẹn với người thầy đã hết lòng dạy dỗ không? Chắc chắn là có!

Cơn bực tức của Lưu Ly càng khiến mặt trời toả ra hơi nóng nực hơn. Cổ họng khát khô vì thiếu nước, ánh mắt cô u ám nhìn chòng chọc vào tấm lưng cao ráo thẳng tắp ở trước mặt. Dường như nhận ra cái nhìn muốn xuyên thủng lồng ngực của Lưu Ly, Bách Thiên Lăng Thương bỗng nghiêng người, hắn liếc nhìn cô, trên khoé môi lộ ra một điệu cười châm chọc.

Lưu Ly lạnh mặt nhìn hắn, đầu cô bây giờ toàn là suy nghĩ chửi cả nhà cả họ hắn. Thế nhưng kẻ đang bị chửi lại thản nhiên như không. Một lát sau, bọn họ đã đến được nơi cần đến, đó là một cửa hiệu đơn sơ nằm ngay đầu đường. Trên bảng hiệu đề hai từ Mã Diệu, trông không có gì đặc biệt cả. Cửa tiệm bày biện vài đồ dùng dành cho ngựa như móng ngựa sắt, yên ngựa... Bên trong có một cậu thiếu niên đang gật gà gật gù như muốn ngủ.

Bách Thiên Lăng Thương chắp tay đứng bên ngoài, hạt dưa đã bị hắn cắn hết, trông hắn không có vẻ gì là sẽ đi lên hỏi thăm. Ánh mắt chăm chú nhìn lên bầu trời cao, cũng không biết là hắn đang nhìn ngắm cái gì mà mải mê đến thế. Lưu Ly đành phải bước vào, cô gõ gõ vài cái vào khung cửa. Cậu thiếu niên bị tiếng động này làm cho giật mình, cậu ta ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, đôi mắt mơ màng ngái ngủ. Một lát sau, cậu ta đột nhiên đứng bật dậy, dáng vẻ vội vã hoảng loạn, cậu ta hỏi cô:

"Cô nương muốn mua gì sao?"

Lưu Ly điềm đạm nhìn cậu ta, cô hỏi lại: "Đây có phải là cửa tiệm ông chủ Hạ không?"

Cậu thanh niên kia gật gật đầu, đoạn nói: "Đúng rồi, cô nương có việc gì cần tìm ông chủ ư?"

"Ta tới đây xem ngựa."

Nghe thấy thế, cậu ta cau mày chừng như đang suy nghĩ. Sau đó bảo cô đứng đây đợi một lát rồi chạy tọt đi. Lưu Ly nhìn theo bóng lưng cậu ta chạy vào bên trong, gương mặt phẳng lặng không có biểu hiện gì. Lúc này cô đang cảm thấy hơi đói, có lẽ sau khi mua được ngựa rồi cô sẽ đi ăn cơm trưa. Bách Thiên Lăng Thương đã đổi tư thế, hắn khoanh tay tựa người vào khung cửa, dáng vẻ cao lớn đến nỗi đầu của hắn phải hơi cúi xuống để không chạm vào cửa.

Mọi chuyện vẫn diễn ra y hệt vừa nãy, các cô nương đi trên đường có người âm thầm liếc hắn, lại có người thẳng thắn nhìn chằm chằm. Bởi vì đứng sau lưng Bách Thiên Lăng Thương nên Lưu Ly không rõ vẻ mặt của hắn như thế nào, chỉ thấy bọn họ ai nấy cũng đỏ mặt cười thẹn thùng như nụ hoa đào e ấm đầu xuân. Bấy giờ cô bắt đầu nghĩ liệu một quý tộc chân chính có làm ra mấy hành động giống như kẻ này không?

Chưa chờ Lưu Ly kịp nghĩ nhiều, cậu thiếu niên kia đã chạy ra ngay, đi theo sau còn có một ông chú râu tóc rậm rạp. Ông ta đi đến trước mặt cô, trên gương mặt nở ra một nụ cười niềm nở:

"Cô nương muốn xem ngựa đúng không?"

Lưu Ly chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Thấy vậy, ông chủ nhấc chân đi ra phía bên ngoài, vừa đi ông ta vừa nói:

"Vậy mời cô đi theo ta, chuồng ngựa của nhà ta không nằm trên con đường này. Vì cần phải có diện tích lớn mới có thể chứa được nhiều ngựa nên ta không làm nó ở đây. Nhưng cô nương chớ lo lắng, cũng không cách xa lắm đâu, ta sẽ đưa cô đến đó."

Khi đi ngang qua Bách Thiên Lăng Thương, nhìn thấy bộ dạng dát vàng dát bạc của hắn, ông ta có hơi giật mình nhưng rồi lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ngay lập tức. Lúc này ông ta còn cười tươi hơn cả khi nãy, giọng điệu thoáng vẻ nịnh nọt:

"Đây là công tử nhà cô sao?" Không đợi Lưu Ly lên tiếng ông ta đã nói tiếp: "Mời ngài."

Bách Thiên Lăng Thương nhếch môi cười, hắn hơi ngoái đầu về phía sau, vẻ tự mãn đã bao trùm cả khuôn mặt. Đầu mày Lưu Ly khẽ giật giật, cô yên lặng đi theo sau hai người bọn họ. Ông chủ rõ ràng đã nói dối, trang trại của ông ta nằm tít ở phía Tây thành, lại còn trong xó xỉnh hẻo lánh nữa. Bọn họ phải đi một quãng đường dài đằng đẵng từ giữa trưa cho đến tận xế chiều.

Trên đường đi, Lưu Ly đói hoa cả mắt, chân tay cô bủn rủn vì mất sức, mồ hôi vã ra ướt nhẹp lưng áo. Khoảnh khắc khi cô liếc nhìn Bách Thiên Lăng Thương, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh không nhuốm hạt bụi trần ấy. Thậm chí trên tay hắn còn cầm một túi giấy dầu đựng đầy bánh hẹ đang toả hương thơm ngào ngạt. Lưu Ly không biết bằng cách nào mà hắn có chúng, cũng không biết hắn đã mua tự bao giờ.

Bách Thiên Lăng Thương vừa đi vừa ăn, mặc dù là thế nhưng vẫn không khiến khí chất thanh cao của hắn sứt mẻ một chút nào cả. Trông hắn ăn ngon lành đến nỗi nước miếng của Lưu Ly đã tuôn ra được cả bát, cô âm thầm nuốt nước miếng ừng ực. Cuối cùng sau khi quan sát đến mức không thể chịu đựng được nữa, cô đẩy nhanh tốc độ đi đến bên cạnh hắn. Bàn tay đưa ra tự nhiên cầm lấy một cái bánh rồi đưa lên miệng.

Thấy thế, Bách Thiên Lăng Thương nhìn xuống cô bằng  nửa con mắt, hắn cũng đang ăn. Lưu Ly cắn một miếng thật lớn, mùi thơm nức của bột mì hoà lẫn với mùi rau hẹ tan ra trong miệng. Cô ngang ngược nhìn lại hắn, bên trong miệng vẫn không ngừng nhai bánh, dáng vẻ có phần thách thức.

Vậy mà Bách Thiên Lăng Thương lại chẳng nói năng gì, hắn vẫn ăn trong yên lặng. Sau khi ăn hết cái đầu tiên rồi, Lưu Ly lại tiếp tục lấy thêm một cái nữa. Cứ như thế đợi đến khi hắn ăn đến cái thứ hai thì cô đã quét hết sạch đống bánh của hắn. Bách Thiên Lăng Thương dùng một tay vo cái túi giấy dầu thành cục, lúc hắn mở lòng bàn tay ra, cục giấy kia đã biến mất không một dấu vết.

Lưu Ly không bỏ sót bất cứ hành động nào của Bách Thiên Lăng Thương, chứng kiến một màn này, cô ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt treo lên một nụ cười ngưỡng mộ như đứa trẻ xem kịch hay. Bách Thiên Lăng Thương hơi nhếch môi, biểu hiện trên mặt hắn không mặn cũng không nhạt, rõ ràng hắn đã quá quen với những lời khen ngợi.

Cuối cùng sau một đoạn đường dài lê thê không có điểm dừng, ông chủ mới dẫn bọn họ đến được nơi cần đến. Nơi đây nằm trong một con ngõ khá nhỏ, xung quanh không có nhiều nhà lắm, đa phần nhà ở đây đều lụp sụp cũ nát. Bên ngoài chuồng ngựa của ông ta trông không có gì khác với những ngôi nhà bên cạnh. Khi bước vào bên trong không thấy có nhà mà chỉ có một cái chuồng lớn, ở trong chuồng là gần chục con ngựa khoẻ mạnh, to lớn khác nhau.

Ông chủ đi đến bên cạnh chuồng ngựa và bắt đầu mở lời: "Không biết vị công tử đây muốn tìm ngựa như thế nào? Ta tuy không phải loài ngựa nào cũng có nhưng ngựa tốt thì không thiếu. Công tử có cần ta chọn giúp cho không? Ngựa đẹp, ngựa khoẻ, hay là vừa tốt vừa khoẻ? Công tử muốn tìm ngựa để làm gì? Ngài biết đấy, với mỗi mục đích sử dụng sẽ cần những giống ngựa khác nhau."

Ông ta cứ thế tuôn ra một tràng lê thê dài dòng. Bách Thiên Lăng Thương đứng bên cạnh không buồn liếc nhìn ông ta, hắn đi đến bên con ngựa với màu lông màu nâu sáng như lông bò. Con ngựa đó có cái bờm màu trắng muốt như tuyết và một cái đuôi cũng mang màu sắc tương tự như vậy. Tuy màu lông không được bóng mượt so với con ngựa đen huyền bên cạnh nhưng lại tao nhã và điềm tĩnh một cách lạ kì. Chẳng hiểu sao mà Lưu Ly lại cảm thấy con ngựa này có vẻ gì đó rất Tiên khí.

Ông chủ thấy Bách Thiên Lăng Thương nhìn con ngựa nâu đó thì liền tươi cười:

"Công tử quả là có con mắt tinh tường mà. Đây là giống ngựa ta mới nhập về từ một tháng trước đó, cũng chưa từng bán con nào cho ai đâu. Giống ngựa này đến từ miền Bắc Đại Lợi, là một con ngựa Lâm Cách thuần chủng, mặc dù trông nó nhẹ nhàng, uyển chuyển như vậy thôi nhưng lại tràn đầy mạnh mẽ. Rất thích hợp để sử dụng cho địa hình đồi núi, hơn nữa lại có thể đi đến gần năm trăm dặm, sức chịu đựng vô cùng tốt, có thể ba ngày không ăn mà không chết. Ngài có thể dùng nó để kéo xe, chở hàng, hoặc là cưỡi."

Bách Thiên Lăng Thương không quá để tâm đến lời của ông ta, hắn nhìn về phía Lưu Ly vẫn đang yên lặng từ đầu đến giờ rồi nói:

"Ngươi chọn một con đi, sau đó đưa tiền cho ông ta." Tiếp đến hắn quay qua nhìn ông chủ, lại nói: "Tìm cho ta hai cái yên ngựa và hai cái dây cương."

Ông chủ gật gật đầu, ông ta không vội đi ngay mà đứng yên đợi Lưu Ly chọn ngựa. Lần đầu tiên Lưu Ly được nhìn thấy ngựa ngoài đời thật là vào ba tháng trước, vào lúc mà cô rời khỏi núi Thiên Thảo. Bình thường còn chẳng rõ con ngựa là con gì huống chi giờ còn bảo cô chọn ngựa. Sau một hồi suy tính, Lưu Ly giơ tay chỉ vào một con ngựa trông không có vẻ gì đặc sắc nằm ở trong góc khuất. Ông chủ phải nhìn đi nhìn lại mấy lượt sợ là nhìn nhầm, rồi ông ta nhìn cô vẻ miễn cưỡng:

"Cô nương à, con ngựa..."

Không để ông ta kịp nói hết câu, Lưu Ly khoát tay, cô lạnh giọng nói:

"Được rồi, ông không cần phải nói nhiều, ta thích con ngựa đấy, cũng không mượn ông tư vấn."

Cô chẳng cần biết nó có phải con ngựa tốt hay không, đây không là vấn đề quan trọng đối với cô. Một Đạo sĩ như cô mà lại đi cưỡi ngựa đã là nỗi hỗ thẹn to lớn lắm rồi. Thấy sắc mặt của Lưu Ly hằm hằm như mất sổ gạo, ông ta cũng không tiện nói thêm gì nữa. Một lát sau, ông ta mang ra cho hai người yên ngựa và dây cương. Vì Lưu Ly không biết lắp ra sao nên ông ta đã giúp cô làm điều đó. Xong xuôi hết tất cả các bước là đến bước tính tiền.

Lúc này Lưu Ly bảo ông ta xoè tay ta, cô từ từ thả vào tay ông ta một nắm vàng vụn mà khi nãy Bách Thiên Lăng Thương đưa. Ông chủ trợn mắt nhìn đống vàng trong tay mình, Lưu Ly điềm tĩnh hỏi ông ta:

"Đủ chưa?"

"Để... để ta cân đã."

Rồi ông ta lại lạch bạch chạy vào trong lấy ra một cái cân nhỏ, Lưu Ly không biết ông ta cân thế nào, một lát sau ông ta ngẩng đầu lên nhìn cô, nhẹ giọng nói:

"Cô nương à, cần phải thêm mười tám lượng vàng nữa mới đủ."

Nghe thấy ông ta nói thế, Lưu Ly quay qua nhìn Bách Thiên Lăng Thương, hắn cũng đang nhìn cô, bàn tay khẽ hất hất, ý muốn bảo cô lại đây. Lưu Ly rất ngoan ngoãn đi ra chỗ hắn, kế đó hắn xoè tay, lòng bàn tay hướng xuống đất. Vậy mà Lưu Ly lại có thể hiểu được hành động của hắn, cô tự giác giơ tay ra hứng. Từ trong lòng bàn tay Bách Thiên Lăng Thương bỗng rơi xuống một đống vàng lẻng xẻng. Đó không còn là những mẩu vàng vụn mà là một núi vàng thỏi dẹt dẹt như miếng chặn giấy.

Lưu Ly khẽ nuốt nước bọt, cô có thể cảm thấy được độ nặng của đống vàng đang trĩu trên tay mình. Bách Thiên Lăng Thương nhả vàng ra xong, hắn thong thả thu bàn tay về, bộ dạng lại tiếp tục chìm trong biểu cảm tách biệt hoàn toàn với nhân gian. Bởi vì ban nay quay lưng về hướng ông chủ bán ngựa nên ông ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net