Chương 7: Siêu độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những đại tội của Lục giới.

Trong lúc Lưu Ly đang chìm vào dòng suy nghĩ bất tận, ngọn lửa của Cửu Quân vẫn đang rực cháy hừng hực, tiếng gào thét đầy ám ảnh của con oán linh đã ngừng được một lúc. Lưu Ly đoán nó đã 'chết' rồi, chính xác hơn thì là cái thân xác đó đã chết rồi.

"Ta cần phải siêu độ cho nó." Lưu Ly nói.

Cửu Quân nhún vai, hắn đáp lại với vẻ thờ ơ: "Không cần nữa, lửa của ta đã làm việc đó rồi."

Nghe thấy vậy, Lưu Ly khựng lại, trên gương mặt cô thoáng qua sự ngập ngừng.

"Nó còn thời gian để đến Địa phủ không?"

Cô đang thương hại nó ư? Đối với những tội lỗi mà nó đã gây ra thì cứ để mặc linh hồn của nó chết quách đi cho rồi. Nó xứng đáng với điều đó. Nhưng nếu nó được đến Địa phủ, nó sẽ phải trả giá bằng những hình phạt cực kì đau đớn và thảm khốc mà không một ai có thể tưởng tượng nổi. Nó phải nếm trải nỗi đau, ngày này qua tháng nọ. Nếu bây giờ nó chết đi như thế này thì thật đơn giản quá.

Nhưng rồi nó sẽ được đi đầu thai nếu nó thụ án xong...

Trời ạ, mình thật mâu thuẫn quá.

Lưu Ly ôm lấy đầu, cô nhủ thầm trong lòng.

Cửu Quân đưa tay xoa xoa cằm, trông hắn như thể đang cố làm ra vẻ bí hiểm.

"Ta đã nghĩ sẽ cho nó một buổi xét xử dưới Địa phủ nhưng nó đã chết được bảy mươi tư năm rồi, một khoảng thời gian khá... dài. Nó không thể nào trở thành mối quan tâm đặc biệt được, nếu nó là vậy thì mọi chuyện khá rắc rối. Nghĩ mà xem, lật lại đống sổ sách từ bảy mươi tư năm trước chỉ để tìm một trang giấy, trong khi một ngày có hàng nghìn vạn linh hồn được đưa xuống đấy."

Lưu Ly tròn mắt nhìn hắn, mọi chuyện đều thật hợp lý làm sao, đến mức mà cô nghĩ hắn đang bịa đặt. Hắn nói đúng, bảy mươi tư năm là một khoảng thời gian quá dài, nó đã không còn thời gian để quay lại được nữa. Có lẽ đây là kết cục dành cho nó bởi vì nó đã dành hơn bảy mươi năm ấy chỉ để chìm đắm trong hận thù, lẽ ra nó có thể sống tiếp.

Nhưng mà....

"Sao ngươi lại biết về khoảng thời gian chết của nó?"

Lưu Ly không nghĩ là hắn lại có thể trả lời được chi tiết như vậy. Cô còn không nghĩ là hắn sẽ trả lời được. Đó là một việc vô cùng khó để ước lượng về thời gian chết. Dường như nó là bất khả thi.

Cửu Quân nhếch miệng, hắn trả lời cũng như không: "Chà, tại sao nhỉ?"

Ngọn lửa dần lụi tàn, tất cả những gì còn sót lại chỉ là nhúm tro xám xịt trên mặt đất. Một bóng hình mờ ảo vươn dậy từ dưới đống tro, đó là một cô gái trẻ. Lưu Ly không xác định được cô ta bao nhiêu tuổi, trông cô ta rất đẹp, sự mờ ảo càng khiến cô ta trở nên xinh đẹp hơn. Đây là hình dạng thật sự của oán linh sao? Sau khi được siêu độ, lớp vỏ u ám của cô ta đã bị tước ra, hiện giờ cô ta chẳng khác gì so với đám linh hồn bình thường.

Nhận ra được ánh nhìn của Lưu Ly, cô ta chợt nhìn về phía này. Đã không còn đôi mắt với đồng tử dọc nữa, mặc dù không nhìn rõ nhưng cô cảm chúng thật ấm áp. Dựa trên mức độ mờ nhạt của cô ta, Lưu Ly đoán cô ta chẳng còn bao lâu nữa.

Một giọng nói mềm mại bỗng vang lên giữa bầu không khí đang ngưng trệ: "Lạ quá...."

Lưu Ly nhíu mày, cô hỏi lại: "Cái gì lạ?"

Dường như cô ta đang mỉm cười: "Ta thấy nhẹ quá... trái tim ta... không còn tức giận nữa..."

Hiển nhiên rồi, đó là tác dụng của siêu độ. Trục xuất những oán niệm, hận thù và những điều tà ác trong linh hồn người chết. Lưu Ly không có phản ứng gì với lời của cô ta, thế nhưng lồng ngực của cô lại đập thình thịch như trống dồn. Một cảm giác khó tả chợt dấy lên trong lòng cô.

Lưu Ly siết chặt nắm tay, giọng cô lạnh đi tựa như bị đổ thêm một lớp băng tuyết: "Cút khỏi đây ngay, trước khi ta giết ngươi thêm một lần nữa."

Cô ta ngơ ngác nhìn Lưu Ly, nhưng đối diện với gương mặt hằn học thể hiện rõ vẻ sẵn sàng muốn giết người của cô, cô ta đành phải quay mặt đi. Người ta cho rằng linh hồn thì không có chân vì bọn họ thường hay lơ lửng. Nhưng một linh hồn thật sự có chân, có điều bọn họ quá nhẹ để bước đi. Chỉ cần thả mình trôi theo làn gió, mặc cho gió cuốn về những miền đất xa lạ, thế là đã quá đủ.

Sau khi bị Lưu Ly đuổi, oán linh đã rời đi. Cô ta phiêu bạt theo hướng một cơn gió đến từ phía Bắc, trôi nổi giống như một đám mây trên trời.

Mãi cho đến khi cô ta 'đi' khỏi thì Lưu Ly mới lên tiếng, giọng điệu của cô không còn lạnh lẽo như lúc này nữa. Chúng trở nên nhẹ bẫng như cách mà oán linh lướt đi khỏi thế gian tàn nhẫn: "Ngươi biết về quá khứ của cô ta không?"

Cửu Quân liếc nhìn cô, trong đôi mắt của hắn thể hiện rõ vẻ thờ ơ: "Điều đó quan trọng sao?"

Phải. Điều đó quan trọng sao? Khi mà cô ta đã giết người, quá khứ có thể vùi lấp được tội lỗi không? Nhưng tại sao Lưu Ly lại cảm thấy khó chịu khi nhìn cô ta chết như vậy. Một quãng thời gian vô tận trong không gian trắng xoá. Không có đêm, không đau đớn, không vui cũng không buồn. Tất cả chỉ có sự trống rỗng.

Cửu Quân khoanh tay trước ngực, giọng hắn đều đều như thể đang kể một câu chuyện bình thường của một con người bình thường nào đó:

"Trước khi đến đây, ta đã ở ngôi làng thật sự của cô ta, nơi đó gọi là Ninh Hà. Mà bây giờ đã chẳng còn tồn tại chỗ nào tên là như vậy nữa, bởi vì nó đã bị xoá sổ rồi. Từ người già đến trẻ nhỏ, từ gia súc đến gia cầm, tất cả đều bị bóp chết, như kiểu ngươi bóp nát quả quýt vậy."

"Cái... gì?!" Lưu Ly nhìn hắn bằng đôi mắt chết lặng.

"Và ta khá ngạc nhiên khi biết kẻ chủ mưu lại chạy đến đây, Ninh Hà cách chỗ này khoảng bảy trăm dặm về hướng Nam. Ngươi có tìm ra được mối liên hệ nào không? Chà, thật chẳng có tính liên quan gì."

Màn đêm đang dần kéo đi theo câu chuyện của hắn. Phía chân trời xa xa đã có một mảng trắng nhoè.

"Vết tích về oán linh đã bị xoá sạch khỏi nơi cô ta sinh ra, vậy nên ta đã không biết đến sự tồn tại của cô ta cho đến khi tới đây. Đối với Đạo sĩ, để xoá bỏ khí của một oán linh hơn bảy mươi năm cần tốn rất nhiều thời gian. Cho dù là vậy, hiếm có kẻ nào có thể xoá sạch hoàn toàn. Nhất là dưới đôi mắt của ta."

Cửu Quân bình thản đối diện với vẻ sửng sốt của Lưu Ly, luôn luôn là như vậy.

"Cái chết của làng Ninh Hà chính là một điều kiện trong Thuật ràng buộc. Kẻ đó giết hết dân làng vì oán linh không có đủ khả năng đấy. Hơn nữa, bên trong cô ta còn có một chút khí ngoại lai, đó là thứ đã giúp cô ta mạnh mẽ. Còn về quá khứ của cô ta... "

Lưu Ly nhận thấy nụ cười nhạt trên gương mặt hắn, chúng khiến cho hắn trở nên thật ngứa mắt.

"Ta có thể nói cho ngươi biết, trong trường hợp ngươi muốn làm Huyền Vi."

Chú thích:

*Bạch Không: không gian trắng. Đây cũng là một trong số những không gian vô hạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net