CHƯƠNG 12:VÂN PHI NỔI GIẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi có sự xuất hiện của cô nương kia,tất cả mọi việc đều do cô ta làm.Diễm Đát và Anh Không Thích không cần phải bận tâm đến những chuyện đó,2 người trở nên rảnh rỗi hơn bao giờ hết.Trừ những lúc lo cho người vẫn đang hôn mê kia,thời gian còn lại đều là ăn chơi và ngủ.Từ lúc đưa cô ta về đến nay,Vân Phi chưa từng nói chuyện với cô ta dù chỉ 1 câu.1 hôm trong lúc cô ta đang lau dọn trong phòng,Vân Phi đột nhiên buột miệng hỏi:
-ngươi tên gì?
-nô tì không có tên.Lúc nô tì còn chưa hiểu chuyện thì đã là cô nhi,cứ sống lang thang qua ngày nên chẳng còn nhớ mình tên gì nữa.
Vân Phi lặng đi,suy nghĩ 1 lúc rồi nói:
-vậy ta đặt tên cho ngươi,từ nay tên của ngươi là Lam Thường.
Lam Thường vui mừng ra mặt,thiếu chút là nhảy cẫng lên.
-đa tạ công tử.Từ nay nô tì có tên rồi,có tên rồi.
Vân Phi nhất thời cũng bị sự hồn nhiên ấy lay động,không tự chủ được nở 1 nụ cười.Lam Thường nhìn thấy nụ cười ấy,chợt lặng đi.Có lẽ cả đời này chưa bao giờ cô ta thấy được nụ cười nào đẹp đến thế.Nụ cười của người trước mặt vừa ôn nhu ấm áp như gió xuân lại có phần thanh lãnh như băng tuyết,thật là rất đẹp.Lam Thường buột miệng khen:
-công tử cười đẹp quá.
Vân Phi chợt tắt hẳn nụ cười,sa sầm nét mặt,đưa ra cảnh cáo:
-đây không phải là lời 1 người hầu nên nói với chủ nhân.Ngươi đừng quên thân phận của ngươi là gì.Nếu sau này ngươi dám nói những lời như thế,đừng trách ta đuổi ngươi đi.
Hắn đứng dậy kéo Diễm Đát đi,không quên để lại ánh nhìn sắc lẻm cho Lam Thường.Lam Thường ngẩn người,người vừa rồi so với người thường ngày luôn cười đùa dịu dàng khi ở bên Diễm Đát mà cô ta nhìn thấy hoàn toàn khác nhau.Hắn lúc ở bên Diễm Đát là 1 người dịu dàng hết mực,trên môi lúc nào cũng là nụ cười ôn nhu,tùy ý cho Diễm Đát trêu chọc thế nào cũng không bao giờ nổi giận hay lớn tiếng với nàng ấy.Người vừa rồi Lam Thường nhìn thấy lại là 1 người thâm trầm hơn cả băng tuyết,cho dù chỉ im lặng không nói gì cũng khiến người đối diện không rét mà run.Cô ta tự hỏi phải chăng tất cả mọi người trên đời này đều giống như hắn,khi đối diện với những người thân yêu và kẻ xa lạ luôn là 2 con người hoàn toàn khác nhau.
-chàng làm sao thế?
Vân Phi quay đầu nhìn về phía căn nhà.

-không có gì.
Diễm Đát bật cười,thái độ có vẻ như trêu chọc Vân Phi.
-người đem cô ta về là chàng mà.Chưa được bao lâu đã bị cô ta chọc tức rồi sao?
Vân Phi hậm hực:
-là cô ta đeo bám theo ta mà.Nàng không hiểu cho ta thì thôi còn cười trên sự đau khổ của ta nữa,nàng không có lương tâm.
-thôi được,là ta sai.Chàng đừng giận mà.
Diễm Đát vừa nói nắm tay Vân Phi lắc không ngừng,đưa ra bộ mặt ngây thơ nhất có thể.Nhìn thấy bộ dạng của Diễm Đát như thế,Vân Phi thật không thể không nguôi giận.Bực bội lúc nãy tan biến hết,nụ cười lại xuất hiện trên môi Vân Phi.Diễm Đát bật cười đến ngây ngốc,hứng khởi nói:
-cuối cùng chàng chịu cười lại rồi.
-nàng dùng cách này để an ủi ta sao?
Diễm Đát vặn lại:
-chỉ cần có thể làm chàng vui trở lại là được rồi.
Nàng chợt nắm lấy tay Vân Phi,dịu dàng nói:
-ta rất thích chàng cười.Hãy hứa với ta bất luận xảy ra chuyện gì,chàng cũng không bao giờ đánh mất nụ cười của mình.Ta hi vọng chàng luôn được vui vẻ.
Ôm Diễm Đát vào lòng,hắn cười nói:
-chỉ cần nàng ở bên ta cả đời,mỗi ngày ta đều có thể vui vẻ mỉm cười.
Lam Thường đứng từ xa nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của 2 người trước mặt,trong lòng dâng lên ghen tị.Mấy ngày sau,Lam Thường lại làm hỏng đồ của Vân Phi.Diễm Đát từ ngoài chạy vào thì thấy trên tay Vân Phi là 1 chiếc vòng ngọc màu đỏ rất đẹp nhưng đã bể nát.Lam Thường sợ đến xanh mặt,Vân Phi nổi trận lôi đình quát:
-ta đã bảo ngươi không được tùy tiện động vào đồ của ta mà.Là ngươi điếc hay không coi lời nói của ta ra gì hả?
-nô...nô tì không cố ý.
Vân Phi càng tức giận.
-câm miệng.Sai tức là sai,dù không cố ý thì vẫn là sai.
Chưa bao giờ Diễm Đát thấy Vân Phi nổi giận đến thế,lúc này cả nàng cũng không dám lên tiếng.Vân Phi chán ghét nói:
-ngươi cút đi cho khuất mắt ta.
Diễm Đát ra hiệu cho Lam Thường lui xuống,cô ta khúm núm ra ngoài ngay.Đợi hắn bớt giận,nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng:
-chàng đừng giận nữa,Lam Thường không cố ý mà.
-nếu là thứ khác thì ta có thể bỏ qua nhưng đó là quà ta tặng nàng.Vòng ngọc đó vốn dĩ ta định tặng nàng để cho nàng 1 bất ngờ,nào ngờ lại bị cô ta làm bể nát hết.
-nhưng chàng có tức giận cũng vô ích thôi.Bộ dạng này của chàng không chỉ là Lam Thường mà cả ta cũng phải sợ.
-vừa rồi ta đáng sợ lắm sao?
-chàng nghĩ sao?
-ta xin lỗi,sau này ta sẽ cố kiềm chế cơn giận.Hôm khác ta sẽ đến thị trấn tìm 1 món quà khác tặng nàng.
-thật ra chàng chính là món quà trân quí nhất của ta rồi.
Chỉ vài lời nói của Diễm Đát đã có thể khiến hắn nguôi giận,nụ cười ấm áp lại xuất hiện.2 người cười nói vui vẻ,không hay biết bên ngoài có 1 ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại ghen tị đang dõi theo họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net