Chương 39 - Xuân Phân / Orvar Icenstaff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
leo. Chỉ với vài động tác múa trượng đơn giản, Orvar đã trói chặt Amund, lôi cậu lên lại, và ghim cậu vào một cây cột đá vừa từ dưới đất đâm lên. Orvar chậm rãi bước lại gần, chĩa quyền trượng thẳng vào mặt người bạn và nói, "Phần thi kết thúc."

Khắp nơi im bặt. Orvar đảo mắt một vòng. Trên khán đài, tất cả đều trưng ra một bộ mặt sửng sốt hết sức khó coi. Từ đó đến giờ, cậu vẫn luôn giấu kín khả năng đối kháng của mình nên tất cả mọi người đều xem cậu như một thằng vô dụng không xứng đáng với tiếng tăm lẫy lừng của Sigurd. Ấy vậy mà hôm nay, Orvar đã cho họ biết thế nào là sự lợi hại của con trai một Tổng Pháp Quân. Hy vọng màn này sẽ khiến họ suy nghĩ lại trước khi mở miệng nói những lời xấc xược.

Viên pha lê trên trụ đá có khắc ký hiệu vòng trôn ốc của phái Pháp Quân chuyển sang màu xanh dương, báo hiệu Orvar Icenstaff hoàn thành xuất bài thi đối kháng.

Đại Pháp Sư mỉm cười mãn nguyện, gật đầu với Magni, "Chuẩn bị đến bài thi Tư Tế."

Orvar gõ quyền trượng xuống đất. Lập tức mặt đất khép chặt trở lại, cây cột đá tan biến, sợi dây trói Amund cũng mất dạng. Chàng Pháp Sư nhỏ bé rớt xuống đất, mếu máo thảm hại, "Đã bảo không muốn thi rồi mà!"

"Xin lỗi cậu nhé." Orvar cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Cậu chạy lại đỡ người bạn thân dậy.

"Không sao. Tớ đã sớm biết kết quả sẽ thảm hại như vậy nên đã chuẩn bị tinh thần rồi." Amund khịt mũi bĩu môi. "Dù gì tớ cũng không muốn làm Pháp Quân. Lấy bài Bùa Chú mà gỡ gạc lại vậy."

"Hai thí sinh sẵn sàng." Đại Tư Tế Magni Jund đứng dậy, "Đề bài của các cậu là thực hiện nghi lễ Mầu Nhiệm Thần Thoại."

Amund và Orvar quay qua nhìn nhau cười rạng rỡ. Đây là một đề bài đơn giản. Mầu Nhiệm Thần Thoại vốn được dùng để kể lại sự tích khai sinh thế giới và chư thần. Năm nào khi lứa Pháp Sư đầu tiên bắt đầu nhập học, Đại Tư Tế cũng thực hiện nghi lễ này để kể chuyện cho lũ con nít đó.

Hai cậu vào vị trí sẵn sàng. Những vật dụng cần thiết liền được đưa đến. Orvar và Amund nhanh chóng bắt tay vào việc. Trên bàn, mười hai nguyên liệu tượng trưng cho mười hai vị thần được sắp xếp ngay ngắn. Amund lầm rầm tụng kinh.

Kính mến Thổ Mẫu Thần, Mẹ của muôn loài...

Kính mến Thiên Thần, Cha Cả của muôn sự...

Orvar nâng thố đá lên trời, nhẹ nhàng xoay mười hai lần từ trái sang phải.

Kính mến Hải Thần và Hoả Thần, người thanh tẩy và người huỷ diệt,

Cho chúng con nguồn sống dồi dào và tiêu huỷ những tội lỗi chúng con phạm...

Nước biển được rót vào tô đá, lửa được đốt lên. Một làn khói bàng bạc liền bốc lên bao phủ cả quảng trường.

Kính mến Trí Thần và Ái Thần, người dạy dỗ và người kết đôi,

Cho chúng con không ngừng học hỏi và sinh sôi nảy nở...

Orvar nâng tô đá chạm lên trán rồi lại chạm vào môi. Một mùi hương ngòn ngọt lập tức lan toả khắp nơi. Lễ tế đã gần hoàn thành.

Kính mến Lôi Thần và Lâm Thần, người răn đe và người che chở,

Cho chúng con biết kính sợ và dè chừng...

Những lá hương liệu được giã nát ra và cho vào tô. Orvar nhanh nhảu tránh xa khỏi bàn thờ vì một tia chớp từ trên trời ngay lập tức giáng xuống thố nguyên liệu. Thở phào nhẹ nhõm, cậu quay trở lại bàn lễ, liếc mắt ra hiệu cho Amund tiếp tục.

Kính mến Thái Dương Thần và Nguyệt Thần, người soi đường và người an ủi,

Cho chúng con hăng say lao động và yên tâm nghỉ ngơi...

Orvar rắc vào hỗn hợp bụi đá mặt trời và mặt trăng. Làn khói bạc xung quanh trở nên lấp lánh hết sức huyền ảo. Bài kinh chỉ còn mấy câu cuối cùng.

Kính mến Chiến Thần và Tử Thần, người huấn luyện và người giải thoát,

Cho chúng con biết đấu tranh...

Cho chúng con một điểm dừng...

Cho chúng con ý nghĩa cuộc sống.

Orvar và Amund lần lượt cắt một lọn tóc bỏ vào tô nguyên liệu chung với con dao bằng bạc. Theo đúng chính xác những gì được học, thứ cuối cùng bỏ vào phải là xác thịt của người hành lễ nhưng Frostmost nghiêm cấm sử dụng máu thịt để làm phép vì nó liên quan đến Cổ Thuật thất truyền. Thay vào đó, các Pháp Sư và Phù Thuỷ đều chỉ sử dụng tóc để tượng trưng cho Tử Thần. Xong xuôi, Orvar và Amund hướng quyền trượng vào tô đá rồi đọc thần chú, Trỗi dậy và hãy kể lại!

Những cụm khói bạc lấp lánh bốc cuồn cuộn khắp quảng trường. Và trong làn khói thơm ngọt mùi thảo dược đó, câu chuyện hào hùng thuở hồng hoang khai sinh lập địa hiện lên như những bức tranh chuyển động. Hết sức đẹp đẽ và mê hồn.

Orvar đắm mình vào cảnh những vị thần sáng thế. Cuộc chiến tranh giữa Trí Thần và Chiến Thần, mối tình Thái Dương Thần và Nguyệt Thần, sự chia ly của Thổ Mẫu Thần và Thiên Thần, và cuối cùng là câu chuyện về vị thần nhỏ tuổi nhất - Tử Thần.

Orvar Icenstaff, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.

Cậu giật mình, ngả ngữa về phía sau, mồ hôi lạnh toát ra. Đúng lúc đó nghi thức cũng chấm dứt. Làn khói dần tan đi. Orvar vội vã đứng dậy trước khi có ai đó thấy bộ dạng này của cậu.

Viên pha lê trên trụ đá khắc ký hiệu cây nến đổi sang màu tím, báo hiệu cả hai đều xuất sắc hoàn thành bài thi của mình. Đại Tư Tế hài lòng búng ngón tay. Cả quảng trường vỗ tay tán thưởng.

Orvar kéo Amund lại gần mình, "Lúc nãy, khi nghi thức gần kết thúc, cậu có nghe thấy ai nói gì không?"

Amund nheo mắt, "Cậu lại thấy không khoẻ nữa à?"

Orvar buông tiếng thở dài, "Thôi bỏ đi!" Cậu lững thững quay về vị trí của mình, sẵn sàng cho bài thi thứ ba.

Ở phía trên cao, cậu cảm giác được Đại Pháp Sư vẫn luôn dán mắt vào cậu với vẻ dò xét. Tất cả đều soi mói cậu. Tất cả đều xem Orvar như một đứa bệnh tật. Cậu mệt mỏi bóp lấy vầng trán mướt mồ hôi. Mình không hoang tưởng. Rõ ràng có ai đó đã nói gì đó với mình. Orvar ráng nuốt uất ức. Cậu day mắt, cố lấy lại sự tập trung.

Vài phút sau, hai cái vạc và hai cái rương gỗ được mang đến. Lão Dược Sư Erna Frej tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nói, "Đề tuỳ ý. Hãy tự mình pha chế một loại thuốc bất kỳ với những nguyên liệu cho sẵn."

Orvar mở rương, bên trong chỉ chứa khoảng mười loại nguyên liệu. Cậu liếc sang phải. Amund đang mếu máo nhìn vào mớ nguyên liệu của mình. Cậu bật cười. Amund ngốc chẳng bao giờ nhớ được công thức và số lượng nguyên liệu cần thiết để pha chế bất kỳ một loại thần dược nào cả. Huống hồ, nguyên vật liệu không phải là yếu tố duy nhất cần thiết để điều chế thành công phương thuốc mà còn có chiều khuấy, số lần khuấy, nhiệt độ vạc, và cả thần chú kèm theo.

Trong khi Amund chán nản vứt bừa vài thứ vào vạc, Orvar cẩn trọng cắt cắt gọt gọt mấy loại rễ cây Bàn Tay Phù Thuỷ Già, đếm cánh hoa Sứ Trắng và mắt Sa Giông. Cậu lại hun lửa nhóm lò, tuần tự cho các vật liệu vào, lúc thì khuấy từ trái sang phải mười ba lần, lúc lại khuấy ngược chiều mười lăm lần.

Chợt, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay bên phải. Cái vạc của Amund đã nổ tung, còn cậu ta thì mình mẩy ám đầy bồ hóng, không ngừng ho khạc ra những con bươm bướm.

Orvar khẽ thở dài ngao ngán. Cậu gấp rút niệm chú vào vạc thuốc đang sôi bốc khói và gợn những bọt bong bóng lềnh bềnh. Nước trong vạc liền sáng rực lên màu vàng như nắng sa mạc. Orvar múc vội lấy một chén rồi chạy lại tạt thẳng lên người Amund. Tức thì, quần áo và da dẻ cậu bạn trắng trẻo trở lại, cũng không còn ho ra bướm nữa.

Đám đông xung quanh cười ầm lên. Lão Dược Sư Erna cũng không nhịn được mà che miệng khúc khích, "Amund à, trò vẫn chẳng có tiến bộ gì cả. Bởi vậy tôi đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu thuốc Phục Hồi Thần Tốc cho thí sinh còn lại. May mắn người đó là Orvar nên cậu mới được cứu nhanh như vậy đấy."

Amund xoa xoa đầu cười xấu hổ. Orvar vỗ vai cậu an ủi. Viên pha lê trên trụ đá khắc hình cái vạc liền loé lên ánh sáng màu xanh lơ. Vậy là đã qua được nửa chặng đường, cả hai tiếp tục bước vào bài thi thứ tư.

Thuần Sư Jarl vỗ tay, một cái thùng gỗ khổng lồ được mang đến. Ông sang sảng nói, "Bên trong đây là một con Vô Ảnh. Nó sẽ tự mình biến thành một loài Huyền Tộc ngẫu nhiên và nhiệm vụ của hai cậu là phải khống chế được nó..." Giọng Jarl bỗng nhỏ lại, "Mà vẫn bảo toàn tính mạng." Cả quảng trường lập tức im bặt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Jarl. Một khoảnh khắc sau, ông mới phì cười, "Ta đùa đấy. Rất an toàn, không sao đâu."

Amund nhát gan từ nãy đến giờ đã nhũn hết cả tay chân. Nghe câu đùa của Jarl cũng chẳng cảm thấy khá hơn chút nào. Orvar biết tỏng rằng sau thi đấu đối kháng, thuần thú là phần thi Amund ghét nhất. Với vóc dáng khiêm tốn, cộng thêm bản chất hiền lành ôn hoà, Amund thật sự không phù hợp với những môn học mang tính bạo lực như vậy.

"Này, cố lên chút nhé. Sau phần này là đến phần thi sở trường của cậu rồi." Orvar vừa thủ thế vừa động viên.

"Tớ biết. Cảm ơn cậu." Amund nuốt nước bọt, thầm lẩm bẩm, làm ơn đừng là Tử Kỵ Sỹ.

"Tung ra." Jarl hô vang. Thùng gỗ bật tung nắp.

Lao về phía họ là một con Huyết Chuỷ.

Cả Frostmost đều kinh hãi.

"Chuyện... Chuyện gì thế này?" Jarl đứng bật dậy. "Đại Pháp Sư, con Vô Ảnh này là do tôi và Ulfrik chuẩn bị từ lâu rồi. Chúng tôi cũng đã ểm bùa khống chế lên nó. Sao lại xuất hiện vấn đề như thế này?"

Đại Pháp Sư không nói gì, chỉ lẳng lặng ra lệnh cho Jarl ngồi xuống, tiếp tục theo dõi phần thi dưới kia.

Thuần Thú là một bộ môn đòi hỏi sự linh hoạt, trí thông minh, và sự nhạy cảm. Từ trước đến giờ, các Pháp Sư và Phù Thuỷ đều chỉ học cách thuần hoá những loài Huyền Tộc không có dáng người. Vì cơ bản, các loài mang dáng người như Huyết Chuỷ hay Cao Tiên đều có trí thông minh vượt xa những dã thú khác. Họ có nền văn hoá và xã hội riêng. Thậm chí Huyết Chuỷ và Cao Tiên còn là hai trong số những bộ tộc lớn nhất ở Rừng Folidarc. Thật sự không có lý do gì để thuần hoá hai loài sinh vật này cả.

Chưa kể, với trí thông minh của mình, Huyết Chuỷ nói đúng hơn là một giống loài khá đáng gờm đối với cư dân Frostmost. Bài thi này vừa bất ngờ vừa hung hiểm, chẳng khác nào muốn lấy mạng học trò.

Amund lập tức xin hàng và lao về phía những hàng ghế quảng trường. Cậu chấp nhận rớt lần này, nhường không gian lại cho Orvar.

Cậu Pháp Sư nhà Icenstaff chầm chậm di chuyển theo vòng tròn, chú mục quan sát đối thủ. Chợt, Orvar vấp phải một hòn đá. Chỉ chờ có thế, con Huyết Chuỷ lao đến, miệng há ra để lộ những cái răng trắng nhởn khát máu. Orvar vội tung vào nó một thần chú cản phá nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Trong chớp mắt, cậu đã bị nó đè xuống đất, những cái nanh kề sát cổ, sẵn sàng cắm ngập vào dòng máu đầy sức mạnh của Pháp Sư.

Trong cơn hoảng loạn, cậu quẫy đạp, cố gắng tung những thần chú sát thương thẳng vào nó nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cứ thế này sẽ không ổn. Khoảng cách quá gần. Mình vừa phải dùng sức khống chế nó, vừa phải ra đòn mà nếu không cẩn thận thì có thể dội ngược lại chính mình. Orvar vắt óc suy nghĩ. Nhưng tại sao mọi phép thuật đối kháng của mình đều không có tác dụng với nó chứ?

"Nhớ lại đi Orvar! Nhớ lại những gì ta đã dạy con!" Tiếng Jarl văng vẳng từ trên ban công tháp Đại Hội Đồng.

Sức của loài Huyết Chuỷ quả thật rất kinh khủng. Với tư thế bị đè ở trên, Orvar không thể đủ lực để tiếp tục kháng cự nó lâu hơn được nữa. Tay trái cậu nắm chặt cổ tay nó, nhưng tay phải cầm quyền trượng lại bị nó siết lấy không buông. Thật khó ra đòn!

Qua khoé mắt, Orvar thấy đám đông xung quanh nín thở chờ đợi. Bao nhiêu người trong số đó mong chờ con Huyết Chuỷ này cắn chết ta chứ? Khỉ thật! Tại sao lại là Huyết Chuỷ? Nếu nó mà là một sinh vật khác thì... Khoan đã,...

Chợt, có thứ gì đó trong ký ức của Orvar loé lên. Nó vốn đâu phải là Huyết Chuỷ thật! Nó là Vô Ảnh, mà Vô Ảnh vốn miễn nhiễm với hầu hết các phép thuật khi nó đang đội lốt. Phép thuật duy nhất có tác dụng với nó là thần chú Hiện hình. Chỉ khi một con Vô Ảnh bị bóc trần lớp nguỵ trang, nó mới bị vô hiệu hoá. Những lời giảng của Jarl vang lên trong đầu. Rõ rồi! Ra đó là lý do đánh bao nhiêu mà nó vẫn không hề hấn.

Cậu Pháp Sư trẻ liền đổi chiến thuật. Cậu cố gắng xoay đầu quyền trượng xuống mặt đất. Orvar lẩm nhẩm thần chú. Tức thì từ dưới lòng đất, hai sợi dây leo khổng lồ xé đất phóng vút lên, quấn lên con Huyết Chuỷ mà quăng ra xa.

Với sức khoẻ của nó, con quái vật sẽ bức ra sớm thôi nên Orvar phải di chuyển ngay lập tức. Cậu liền bỏ chạy, quết trượng phép xuống đất tạo thành một vòng tròn niêm phong. Chạy chưa được nửa đường, con Huyết Chuỷ đã vùng ra khỏi những sợi dây leo và bám sát đằng sau. Chỉ cần Orvar chậm lại một nhịp, chắc chắn nó sẽ vồ được cậu mà ngấu nghiến hút sạch máu.

Orvar không dám ngừng chân. Cuộc rượt đuổi lại tiếp diễn vòng quanh quảng trường. Tất cả mọi người đều đứng bật dậy mà nín thở quan sát. Một số người còn lên tiếng cầu xin Đại Pháp Sư mau chóng can thiệp. Cậu ngước mắt nhìn lên tháp Đại Hội Đồng, Jarl đang đứng ngồi không yên mà dõi theo cậu.

Orvar mỉm cười. Tiếp tục dùng hết sức mà chạy thêm một vòng nữa quanh quảng trường. Xong, phép niêm phong đã hoàn tất. Nó không thể trốn khỏi vòng tròn này được nữa. Bước tiếp theo phải nhanh và phải liều!

Cậu hướng thẳng tâm Crescent mà lao đến. Con Huyết Chuỷ đuổi sát sau lưng. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi. Orvar vươn quyền trượng tới...

Phập!

Đám đông hét lên kinh hãi. Máu phun ra tung toé. Chân trái của Orvar Icenstaff đã nằm gọn cái miệng toang hoác của con Huyết Chuỷ. Mắt nó đỏ rực vì say mồi.

Ôi Thiên Thần Cha Cả ơi, lớn chuyện rồi!

Jarl, mau giúp thằng bé!

Cần gì phải quan tâm chứ. Cứ để nó tự sinh tự diệt.

Hậu duệ nhà Icenstaff mà. Lo gì?

Không gian hỗn loạn nhưng đâu đó vẫn có những tiếng cười cợt dè bỉu.

Orvar nén cơn đau thấu trời, chậm chạp lê đến tâm quảng trường. Mình phải đến được đó. Chỉ khi niệm chú tại tâm quảng trường thì thần lực mới đủ mạnh để khống chế con Vô Ảnh này. Nhưng cậu càng lúc càng cảm thấy mình yếu đi. Mặt trời đổ xuống tấm lưng vương máu những làn nắng ấm áp nhưng sao cậu cứ thấy càng ngày càng lạnh. Orvar vươn tay ra, chỉ còn một chút nữa là chạm đến tâm điểm. Con Huyết Chuỷ vẫn cật lực hút. Mi mắt cậu nặng dần.

Ngay khi mọi hy vọng dường như biến mất, khi Orvar đã định từ bỏ ý định muốn lấy lại tôn nghiêm cho gia tộc mình, một bóng áo nhỏ nhắn lao ra từ phía khán đài.

Amund xoay quyền trượng, gọi đến những sợi dây leo siết chặt cổ con Huyết Chuỷ, khiến nó không thể tiếp tục nốc máu Orvar được. Nghẹt thở, con quái vật nhả bàn chân nham nhở của cậu ra mà lao về phía Amund.

"Amund..." Orvar không thể tin vào mắt mình.

"Tớ ổn. Cậu mau vô hiệu hoá nó đi." Cậu Pháp Sư tí hon hối thúc trong khi liên tục di chuyển, né tránh những cú táp trí mạng của con quái. Những sợi dây leo mỏng mảnh có vẻ không còn giữ được lâu. "Ôi Thiên Thần Cha Cả ơi!"

Orvar run rẩy dùng tay đẩy thân mình tới trước. Từng bước từng bước một. Phía sau vang lên tiếng hét thất thanh của Amund, tiếng cả khán đài gào rú hoảng sợ. Đến rồi! Cậu dùng hết sức cắm trượng phép xuống đất, hô to, Hiện hình!!!

Một luồng sáng màu tím nhạt từ quyền trượng cắm tại tâm Crescent lan toả khắp quảng trường. Con Huyết Chuỷ vội buông Amund ra. Nó lập tức co cụm lại rồi tìm cách lao ra khỏi quảng trường. Tiếc thay, Orvar đã niêm phong hết sức cẩn thận, đảm bảo an toàn cho tất cả khán giả.

Con Huyết Chuỷ không chỗ nào trốn. Nó quằn quại đau đớn, mấy phút sau liền hiện nguyên hìn thành một đốm sáng nhỏ nhoi. Loài Vô Ảnh...

Orvar vung trượng phép, hất nó vào thùng gỗ rồi lập tức niệm chú khoá lại. Bài thi kết thúc. Jarl thở phào, ra lệnh khiêng thùng đi ngay lập tức. Đám đông xung quanh cũng ngồi xuống, mặt ai cũng không giấu nổi sự bàng hoàng.

Kỳ thi năm nay bị sao thế nhỉ?

Thằng nhóc con mụ qụa đen vậy mà lại may mắn phết.

Orvar quắc mắt liếc lũ khán giả. Cậu nháng thấy Dược Sư Erna vội chạy tới, trong tay cầm theo hai bình thuốc Hồi Phục Cấp Tốc. Orvar vẫn nằm dài trên mặt đất, đôi mắt nặng trĩu. Cậu liếc nhìn cẳng chân đã lặt lìa của mình, rồi gục đầu xuống, chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Mẹ vẫn là tấm khiên che chắn cho gia đình ta và cả đảo quốc.

Một vị đắng nghét tràn vào khoé miệng cậu. Orvar nhăn nhó, cảm nhận một luồng nhiệt tràn từ cuống họng xuống vết thương, nhẹ nhàng vuốt ve từng thớ thịt và mảnh xương gãy.

"Thở đi, con trai." Lão Dược Sư xoa đầu cậu, "Sẽ sớm ổn thôi."

Orvar gắng điều tiết nhịp thở, cảm nhận vết thương đang dần lành lại. Tuy thuốc Hồi Phục Cấp Tốc rất có hiệu quả nhưng chắc chắn một vết thương nghiêm trọng như vậy sẽ để lại di chứng cho chân trái của cậu. Vài phút trôi qua, chàng Pháp Sư trẻ vịn lấy đôi tay gầy gò của Amund mà gượng dậy với lấy quyền trượng đang nằm chỏng chơ gần đó.

"Cậu nghỉ đi. Đừng cố sức quá." Amund lo lắng khuyên.

"Con còn thi được không?" Erna điềm tĩnh hỏi.

Orvar nheo mắt, cố xua đi cơn nhức đầu như búa bổ. Cậu thoáng thấy viên pha lê trên trụ đá của phái Thuần Dưỡng đã chuyển sang màu tím. Ánh sáng rực rỡ đó như khích lệ tinh thần, như bằng chứng cho một tình bạn hết sức đáng quý. Amund đã liều mạng cứu mình. Cậu nắm lấy tay người bạn nhỏ bé, "Dĩ nhiên là phải thi tiếp rồi. Con chẳng sao cả. Vả lại, hai môn tiếp theo cũng không cần phải vận sức nhiều."

Erna mỉm cười, vỗ vai cậu khích lệ rồi nhanh nhẹn quay trở lên tháp Đại Hội Đồng. Amund đỡ Orvar đứng dậy. Hai người vào vị trí sẵn sàng cho bài thi kế cuối sắp bắt đầu.

"Thật sự không sao chứ?" Amund lo lắng hỏi. Bàn tay vẫn còn run lẩy bẩy.

"Không sao." Orvar trấn an, "Cậu bình tĩnh lại đi. Đến bài thi sở trường của cậu rồi."

"Này, lúc nãy cậu ngầu phết đấy." Amund nháy mắt, toét miệng cười tuy vẫn hơi gượng gạo.

"Cậu cũng can đảm lắm. Tớ rất tự hào." Orvar chân thành khen ngợi, nhưng trong lòng cậu vẫn tràn đầy những thắc mắc không lời giải đáp. Tại sao con Vô Ảnh đó lại hoá thành Huyết Chuỷ? Theo đúng quy định, nó lý ra phải được ếm bùa để chỉ hoá thân thành những sinh vật có trong chương trình học mới đúng. Việc này không bình thường chút nào. Kể ra thì từ lúc bắt đầu bài thi, mọi thứ đều đã rất kỳ lạ rồi...

Đám đông hình như cũng có cùng thắc mắc với cậu. Trên khán đài, người người đều rôm rả bình luận về sự xuất hiện của Huyết Chuỷ. Đại Pháp Sư phải mấy lần nhắc nhở, họ mới chịu giữ trật tự cho.

Khi những tiếng xôn xao đã ngớt đi. Bùa Chủ Vidar Hajamos liền hô vang, ""Hai thí sinh sẵn sàng. Hãy tạo ra một vườn hoa sen của Thần Hoả Quốc."

Trong khi Amund hí hửng thì Orvar lại ôm mặt đau khổ. Tuy cũng là mọt sách như nhau, nhưng trí tưởng tượng của Orvar thua kém hẳn so với Amund. Cậu đã từng nhìn thấy hoa sen của Thần Hoả Quốc trong sách rồi nhưng lại không tài nào tái tạo được nó. Nói đúng hơn, Orvar chưa bao giờ tái tạo được cái gì chính xác chỉ vì óc tưởng tượng của cậu quá kém cỏi.

Orvar Icenstaff có một tư duy ồn ào. Có lần Bùa Chủ Vidar đã nhận xét như vậy khi kiên nhẫn ngồi xem con chuột nhắt của cậu nhảy múa tưng bừng trong khi lẽ ra nó phải bay vòng vòng như bọn chuột của các Pháp Sư khác.

Thôi được, cố lần này nữa vậy. Dù sao mình cũng không muốn trở thành Thầy Bùa. Orvar nhắm mắt và chỉa quyền trượng về phía trước. Lúc mi mắt vừa khép lại, cậu nháng thấy ở mé bên kia quảng trường, Amund hình như đã khoét ra một cái hồ và từ đó đang trổ lên những đoá hoa màu hồng xinh xắn.

Tập trung. Tập trung nào. Orvar cắn răng tự nhủ. Cậu chìm vào thế giới tưởng tượng của riêng mình. Không gian xung quanh lại như tan biến. Hồ sen. Hồ sen. Cậu tự nhủ, ráng hình dung ra những búp sen màu hồng thơm ngát, nhưng những gì hiện ra trong đầu lại trái ngược hoàn toàn.

Trong xà lim tăm tối lạnh lẽo, những tiếng leng keng của kim loại cứ thế vang lên như những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net