Chương 39 - Xuân Phân / Orvar Icenstaff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ORVAR ICENSTAFF

Rạng sáng ngày Xuân Phân năm thứ 9,

Khi còn bé, Orvar thường nghe mẹ bảo rằng những giấc mơ rồi sẽ thành hiện thực. Lúc đó cậu vẫn còn hồn nhiên và hết sức lạc quan, cứ thế bám víu lấy mộng tưởng rằng một ngày nào đó chiến tranh sẽ chấm dứt và cha sẽ quay về bên mẹ con họ. Cậu chưa bao giờ nhận ra rằng những cơn ác mộng cũng là một kiểu giấc mơ, và chúng cũng có thể biến thành hiện thực.

"Chúng đến rồi..."

Orvar chống tay lên bệ cửa sổ, chờ cho cơn váng vất từ từ tan đi. Cậu nheo mắt nhìn về phía đường chân trời. Bóng đen thấp thoáng giữa những tầng mây mới khi nãy bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện. Cậu Pháp Sư trẻ hít một hơi dài, thất thần suy suy tính tính bên ô cửa. Lẽ nào là hôm nay? Lẽ nào mẹ và chú không thể chặn được cuộc chiến này? Nếu vậy thì chuyện gì đã xảy ra với họ? Tại sao bấy lâu nay vẫn không hề có tin tức gì truyền về?

Nắng Xuân Phân lạnh lẽo rọi qua cửa sổ, loang loáng rải lên gương mặt trắng bệch của cậu những dải vàng vọt. Orvar khẽ chớp mắt. Số phận đúng là một trò đùa. Cho dù có cố gắng chạy trốn đến đâu nó vẫn có cách để tìm thấy mình. Đôi khi, trên con đường né tránh định mệnh, nó lại nhảy bổ vào mình từ phía sau, nuốt chửng mình, ngấu nghiến mình không còn một mảnh xương.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cánh cửa gỗ rung lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cậu. Orvar lập tức với lấy quyền trượng, siết chặt trong tay. Ai? Chẳng lẽ là kẻ thù sao? Cậu từng bước thận trọng đến bên cửa chính, cây trượng hướng ra ngoài, sẵn sàng tung một đòn phủ đầu.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một bóng đen liên tục xẹt tới xẹt lui qua những khe cửa ti hí. Orvar nuốt nước bọt, những giọt mồ hôi rịn ra trên trán. Cậu căng mắt như muốn xuyên thủng cửa chính, đôi tai dường như thoáng cựa quậy, ruột gan bỗng quặn lên. Orvar đấu tranh tư tưởng dữ dội, liệu mình có nên xông ra không hay là để chúng ập vào rồi mới ra đòn?

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng đập cửa càng dồn dập hơn. Kẻ đứng ngoài rõ ràng đã mất đi sự kiên nhẫn. Tốt! Mất kiên nhẫn chính là mất tập trung. Orvar nín thở, ra quyết định.

Tay trái vừa vung lên, cánh cửa lập tức bật ra. Tay phải vươn thẳng quyền trượng, miệng phun ra một câu thần chú. Nhưng còn chưa niệm hết những từ cuối cùng, cậu đã vội thu vũ khí lại.

Trước mắt cậu chỉ là một Amund nhỏ xíu đang tái mét mặt và co cụm lại run rẩy. Tảng đá nặng trịch trong lòng Orvar như tan ra thành nước, nhưng đồng thời, một cơn thịnh nộ cũng chực bùng lên.

"Cậu làm cái quái gì mà đập cửa rầm rầm thế hả?" Orvar quát.

"Đừng... đừng đánh." Amund vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng hồn. Cậu Pháp Sư nhỏ thó tội nghiệp lúc này đã ngã lăn quay ra nền tuyết đang tan, tay che kín mặt mũi, chân co quắp bảo vệ thân thể.

Orvar thở hắt ra, mệt mỏi kéo người bạn nhút nhát dậy, cơn giận dần tan biến. "Tớ đây, bồ tèo ạ. Làm gì mà hoảng sợ đến thế?"

"Or... Orvar đấy à?" Amund thận trọng hé mắt, từ từ nắm lấy tay bạn mình mà đứng dậy. Cậu phủi mấy mảng tuyết lì lợm bám trên người, "Ướt cả rồi..." Amund nhăn nhó, rồi như sực nhớ ra vụ tấn công vừa nãy, cậu ta sửng cồ lên, "Cậu làm cái quái gì mà hung hăng vậy hả? Tính lấy mạng tớ à?"

"Xin lỗi cậu." Orvar vội đưa tay ra chụp lấy trán Amund, dễ dàng kìm được cậu Pháp Sư tí hon đang giãy nãy. "Chỉ là lúc ban nãy, nghe tiếng đập cửa dồn dập quá..."

"Hay nhỉ? Lại còn định đổ tội qua cho tớ à? Hôm trước là đứa nào hẹn sáu giờ tại quảng trường Crescent hả? Có biết bây giờ là gần bảy giờ rồi không?" Amund vẫn nổi đoá, nhưng đã thôi vùng vẫy.

"Xin lỗi cậu lần nữa, nhưng mà đêm qua tớ ngủ không được ngon." Orvar chau mày nhìn xuống mặt đất ẩm ướt vì tuyết tan.

Nghe thấy câu này, Amund liền im bặt. Cậu lấm lét níu lấy áo bạn, "Lại gặp mơ thấy tiếng cầu cứu bí ẩn nữa sao?"

Orvar mệt mỏi ậm ừ. Cậu ra hiệu cho Amund cùng mình vòng ra sau nhà. Im lặng một lúc, cậu mới khẽ khàng mở lời, "Lần này, trong mơ, tớ thấy mình đến một hầm ngục. Đây là lần đầu tiên giấc mơ đưa tớ đến một nơi cụ thể như thế. Hơn nữa, lần này ngoài tiếng cầu cứu, còn có một lời cảnh báo."

"Cảnh báo gì?" Amund tròn mắt, nín thở.

"Chúng đến rồi." Orvar run rẩy thuật lại. "Cậu cũng biết về lời Tiên Tri của mẹ mình. Cậu có nghĩ rằng giấc mơ đang ngầm báo cho tớ rằng hôm nay là ngày lũ Illuminus ập đến không?"

"Vậy ra đó là lý do hồi nãy cậu phản ứng mạnh như thế." Amund thở dài. "Cậu cũng chưa nghe tin gì à?"

"Có tin gì mới truyền về sao? Những con sóng đã nói gì với cậu?" Orvar đột nhiên khẩn trương. Cậu ghì chặt lấy vai người bạn.

Amund hắng giọng, "Sáng nay tớ thấy một con sóng đến nói với Đại Pháp Sư rằng mẹ và chú cậu đã đập tan được kế hoạch của bọn Cộng Hoà Illuminus. Hiện giờ họ đang trên đường về."

Orvar thở ra một chút, nhưng đó vẫn chưa phải là điều cậu muốn biết. Cậu sấn tới, "Con sóng đó có hình dạng của ai?" Ở Frostmost, phương pháp truyền tin phổ biến nhất đó là sử dụng nước để lan đi thông điệp của mình vì hầu như ở đâu cũng có nước. Khi đến chỗ người nhận, nước sẽ hoá thành hình dạng của người phát tin, "kể" lại tin tức đó và lập tức tan biến sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Amund vỗ vai Orvar, mỉm cười, "Của Olivette. Giờ thì an tâm hơn rồi chứ? Quên cái giấc mơ vớ vẩn của cậu đi nhé."

Hàng mày rậm của cậu cứ giãn ra rồi chau lại. Có gì đó không đúng. Có gì đó quá viên mãn. Có gì đó quá trùng khớp. Orvar run rẩy bấu víu vào cái tin tốt lành kia mà tự trấn an bản thân. Ổn rồi. Tất cả đều ổn rồi. Mẹ và chú sẽ sớm quay trở về. Frostmost đã được cứu. Orvar ôm lấy Amund, cảm nhận chút ấm áp từ người bạn nhỏ bé, nhưng mặt trời sao vẫn cứ lạnh lùng kỳ lạ.

"Được rồi." Amund đẩy Orvar ra, "Sorova chắc đã đói lắm rồi đấy." Cậu cười cười hất mặt về phía cái kho sau nhà. Từ đó phát ra tiếng móng vuốt cào lên cửa hết sức mất kiên nhẫn.

Orvar bật cười, bất giác bỏ quên những ngổn ngang trong lòng. Cậu nhanh nhẹn mở kho và ngay lập tức bị một bóng đen bên trong phóng ra đè xuống nền tuyết trắng.

Amund vội thụt lùi lại đằng sau mà núp vào một mép tường. Mặc dù con Tử Kỵ Sỹ này rất đáng yêu nhưng lại to quá khổ đối với cậu. Nếu Sorova đứng thẳng trên hai chân sau, nó thậm chí còn cao gấp rưỡi Amund. Chính vì vậy, phải chờ lúc Orvar cho nó ăn xong thì cậu mới dám đến vuốt ve nựng nịu nó.

Orvar ra sức đẩy Sorova khỏi người mình, rồi lại lê tấm thân ướt mem vì tuyết vào kho. Với tay lên tầng kệ trên cùng, cậu lôi xuống một cái túi nhỏ có mùi mằn mặn. Orvar lúc lắc túi thức ăn làm cho mấy miếng cá khô bên trong cọ vào nhau nghe loẹt xoẹt. Âm thanh làm Sorova như phát cuồng. Nó cọ cọ bộ lông đen tuyền vào chân cậu trong khi cứ ngao ngao kêu réo không ngừng.

Mẹ con cậu đã huấn luyện được cho con Tử Kỵ Sỹ này một tinh thần kỷ luật cực kỳ tốt. Mặc dù đồ ăn để ngay kế bên, nhưng nếu không có sự cho phép của chủ nhân, Sorova cũng nhất quyết không đụng đến. Vì vậy nên mỗi lần Orvar xuất hiện, nó lại hết sức vui mừng vì biết mình sắp được thưởng những miếng cá khô ngon lành... và hết sức bốc mùi.

Cậu Pháp Sư trẻ trút toàn bộ túi thức ăn vào cái thau gỗ trong góc nhà. Xong xuôi, cậu thích thú ra lệnh, "Ăn đi!" Lúc này, Sorova mới mạnh dạn nhào đến, chúi cái mõm màu đen có một đốm trắng bên phải vào mà táp lấy táp để. Cái đuôi cong cong như một cái móc hướng lên trời, không ngừng lúc lắc.

Theo như Amund tra cứu trong thư viện, hình dáng của nó khá giống với loài mèo mun được nuôi ở Cộng Hoà Illuminus, nhưng Sorova lại có một cái yếm trắng và một đốm trắng trên miệng. Hơn nữa, nó lại còn có một đôi cánh dơi và có thể ngụp lặn tự do dưới biển chứ không sợ nước như bọn mèo nhút nhát của loài Người.

Thấy Sorova đã hoàn toàn bị thôi miên bởi thau thức ăn, Amund mới rụt rè bước vào, thận trọng vuốt ve bộ lông mềm như nhung của con thú đang say sưa với món ăn yêu thích. Như cảm nhận được có người đang ôm ấp thương yêu, Sorova phát ra những tiếng gừ gừ nhè nhẹ trong cổ họng. Bốn chân nó nhịp nhàng nhấc lên hạ xuống, móng vuốt không ngừng thập thò. Đó là cách mà Sorova bày tỏ sự thích thú của nó.

"Cậu có nghĩ lát nữa khi thi phần Thuần Dưỡng, chúng ta sẽ bốc trúng đề thuần hoá một con Tử Kỵ Sỹ không?" Amund vừa quan sát con thú, vừa quay lại hỏi Orvar.

Orvar cười lớn, "Sao có thể chứ? Loài Tử Kỵ Sỹ đã tuyệt chủng từ lâu rồi mà. Cậu không nhớ hồi đó, khi Thuần Sư Jarl Barog đi thực địa ở Rừng Folidarc đã vô tình bẫy được một con đem về làm quà cho Đại Pháp Sư, ai nấy đều hết sức trầm trồ khi lần đầu sau biết bao nhiêu năm được nhìn thấy tận mắt một con Tử Kỵ Sỹ à? Con duy nhất đang nằm trong kho nhà tớ, lấy đâu ra nữa cho cậu thi?" Cậu kéo Amund dậy. Hai người đóng cửa kho, chuẩn bị đến tháp Đại Hội Đồng.

"Bỗng dưng tớ thấy hồi hộp chết được." Amund cắn môi, bắt đầu lẩm nhẩm lại những câu thần chú đã học.

"Cậu mà còn lo lắng gì nữa? Lúc nào cũng đứng trong hàng xuất sắc rồi." Orvar vội kéo người bạn thân, "Nhanh chân lên nào. Từ nãy đến giờ chắc chúng ta là hai người cuối cùng lấy số thứ tự mất thôi."

Quả đúng là như vậy. Cả quảng trường Crescent đã đông nghịt người. Những bức tượng Pháp Quân đều đã được thay thế bằng những hàng ghế xếp chồng lên nhau như bậc thang. Khắp nơi rộn rã tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt, cứ như cả Frostmost đều tập trung về đây để tham gia ngày hội Nhập Phái của những Pháp Sư trẻ vậy.

Orvar đảo mắt một vòng. Đâu đâu cũng có những Pháp Quân đứng trực và tuần tra. Sự có mặt của lực lượng cảnh vệ chợt làm sống lại cảm giác bất an trong cậu. Ruột gan như sôi lên, Orvar hoàn toàn lơ đễnh khi Amund níu tay cậu chỉ trỏ dàn Ngư Điểu kéo chiếc xe mạ vàng óng ánh chở năm vị Trưởng Phái đến ban công tháp Đại Hội Đồng. Chỉ đến khi Amund khó nhọc với tay cài lên áo chùng của cậu một viên đá mà bên trong có số thứ tự sáng lấp lánh, Orvar mới định thần lại.

"Cảm ơn cậu nhé." Orvar kéo viên đá lên xem, "99? Tớ với cậu là hai người cuối cùng sao?" Cậu hốt hoảng.

"Cảm ơn người nào đó trễ hẹn sáng nay nhé." Amund hậm hực, vội kéo cậu vào hai chỗ trống hiếm hoi trên khán đài.

Tiếng trống thùng thùng vọng qua những hàng thông hùng vĩ, thỉnh thoảng lại xen vào những hồi tù và nghe thật hào hùng. Bất giác, trong cậu bừng lên một lòng tự hào cháy bỏng. Phải rồi, biết bao lâu nay bọn Illuminus muốn tiêu diệt đảo quốc nhỏ bé này, nhưng chúng có bao giờ thành công đâu. Không cần phải sợ bọn chúng. Mẹ cũng đã gửi tin nhắn về rồi. Ngày hôm nay, nhất định phải Nhập Phái thành công để báo tin vui cho mẹ mới được.

Cậu và Amund cùng hoà theo điệu ngâm của bài chiến ca Frostmost. Tiếng trống, tù và, cùng với những nhịp quyền trượng đều đặn văng vẳng khắp nơi.

U u u ì í aaaa, ha! Thịch! Thịch! Thịch!

U ú u ì ì aaaa, ha! Thùng! Thùng! Thùng!

Ê ế ề à à aaaa, ha! Thịch! Thịch! Thùng!

U ú ù í í àaaa, ha! Thịch! Thịch! Thùng!

Thịch! Thịch! Thùng!

Bài ca vừa dứt, tất cả Pháp Sư và Phù Thuỷ đều trang nghiêm đứng lên để bắt đầu tiến hành nghi thức Khai Mạc ngày Nhập Phái. Mọi người đều nắm chặt quyền trượng trong tay. Không gian yên ắng không một tiếng động. Sau cùng, Đại Pháp Sư vung trượng, chiếu xuống khoảng sân phía trước cổng tháp Đại Hội Đồng sáu luồng sáng. Từ những vị trí đó, mặt đất nứt ra và sáu trụ cột dâng lên, mặt trước trụ có khắc ký hiệu của sáu phái. Trên đỉnh mỗi cột lơ lửng một viên pha lê màu trắng lấp lánh. Khi bài thi của một phái được xem là đạt yêu cầu, viên pha lê của phái đó sẽ sáng lên, Orvar tự nhủ.

Xong xuôi, ông Alvis cất tiếng vang vọng trong không trung, "Cha Cả ban cho ta thứ gì?"

"Phép thuật." Orvar và mọi người đồng loạt gõ trượng phép xuống đất ba lần. Những tiếng thùng thùng thùng oai dũng vang lên.

"Với phép thuật, chúng ta sẽ làm gì?" Đại Pháp Sư giơ cao quyền trượng.

"Đấu tranh. Tồn tại. Phát triển." Lại ba tiếng thùng thùng thùng nữa, kết thúc bằng ba hồi tù và đầy uy nghi.

"Cầu mong cho thần chú, bùa ngải, thần dược, lễ tế, linh thú, linh thạch, và thuật tiên tri đời đời bảo vệ chúng ta khỏi mọi biến loạn." Đại Pháp Sư chạm đầu quyền trượng với năm vị Trưởng Phái. Không gian lập tức tràn ngập ánh sáng bảy màu ấm áp và huyền ảo. Đây không phải là lần đầu tiên Orvar chứng kiến nghi thức Nhập Phái nhưng hôm nay, với cương vị là một Pháp Sư tập sự, cậu không khỏi cảm khái trước sự linh thiêng và trang nghiêm của nghi lễ.

Orvar thong thả ngồi xuống, lòng tràn đầy tự tin và háo hức. Sự mệt mỏi của một đêm không an giấc dường như hoàn toàn tan biết. Chợt, có những tiếng xì xầm sau lưng...

Này, sao không thấy Tổng Pháp Quân và ả quạ đen nhỉ?

Ai mà biết? Tôi không thấy hai người họ cả mấy tháng nay rồi. Thôi kệ, chỉ cần không có mụ ta, chắc chắn sẽ không có gì xui xẻo xảy ra đâu.

Ừ đúng, cứ nghĩ đến cảnh các Pháp Sư tập sự đang thi mà bà ta lại lên cơn rồi phun ra mấy lời cay độc là tôi lại rùng mình.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Orvar mất bình tĩnh. Cậu quay phắt ra sau, ánh mắt tràn đầy hận thù xoáy vào ba mụ Phù Thuỷ độc mồm độc miệng khiến họ chột dạ mà lập tức im lặng.

Amund kéo tay Orvar, "Không đáng đâu. Bỏ qua đi mà."

"Mẹ tớ chấp nhận mạo hiểm ra đi là để bảo vệ tính mạng bọn họ... Thế mà..." Orvar giận đến run rẩy.

"Tớ biết. Tớ hiểu." Amund xoa xoa lưng cậu. "Olivette sắp về rồi. Hãy nghĩ đến điều đó đi. Giờ thì tập trung vào bài thi nào. Cậu sẽ đem lại cho mẹ một niềm vui bất ngờ khi bà ấy về chứ?"

Orvar ậm ừ, cố nuốt cục tức vào bụng, tay vẫn siết chặt quyền trượng. Những thí sinh đầu tiên đã bước vào trung tâm quảng trường. Cứ hai người một lượt. Các Trưởng Phái sẽ trực tiếp ra đề. Tiên Tri là môn duy nhất không cần kiểm tra, còn môn phép thuật đối kháng của phái Pháp Quân kỳ này sẽ do Đại Pháp Sư trực tiếp chấm điểm.

Không có chuyện trượt kỳ thi Nhập Phái, chỉ có chuyện không thể vào được đúng Phái mình mong muốn thôi. Thú thật, đến giờ phút này, Orvar vẫn chưa biết bản thân mình có phải muốn trở thành Pháp Quân hay không. Cậu nghe nói, kết quả phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố như thành tích trong bài thi, định hướng của Đại Pháp Sư, nhưng quan trọng nhất hình như chính là nguyện vọng của bản thân. Sau khi hoàn thành sáu đề bài, viên đá số báo danh sẽ tự động thông báo kết quả cuối cùng và điều đó là không thể thay đổi.

Cặp thi đấu đầu tiên vào sân, khí thế hừng hực. Chung quanh bùng nổ những tràng pháo tay cổ vũ. Orvar hào hứng rướn người đến trước để nhìn cho rõ nhưng trong đầu bỗng nhói lên một cái. Có gì đó không ổn. Tay cậu run lên. Cảnh vật trước mắt đột nhiên nhạt nhoà. Thái dương Orvar giật bần bật. Cậu cố chú mục vào hai Pháp Sư đang choảng nhau dưới quảng trường nhưng tâm trí cậu lại không nghe lời. Xung quanh hỗn loạn những tiếng reo hò, tiếng niệm chú rì rầm, tiếng những quả cầu lửa bay vun vút, tiếng quyền trượng va vào nhau răng rắc, những tia sét đinh tai nhức óc chốc chốc lại loá lên. Cậu ôm lấy đầu, bất giác mọi thứ như mờ đi.

...

Cứu với!

Màn đêm quái quỷ lì lợm lại quấn lấy cậu nhưng lần này không gian vẫn tràn ngập sự huyên náo của quảng trường Crescent. Những thứ âm thanh hỗn tạp cùng trạng thái nửa tỉnh nửa mê khiến Orvar như phát điên. Cậu ôm đầu rên rỉ, để mặc bản thân trôi dạt trong đám mây mù vô định. Không gian và thời gian đan xen vào nhau, chồng chéo, rối tinh rối mù. Những tiếng nói cứ thế văng vẳng bên tai...

Khá lắm! Tám điểm đối kháng. Đại Pháp Sư khen ngợi.

Mediv vừa làm sổng mất một con Khổng Tước Kim Cương khỏi cái lồng phép thuật. Đáng đời cái thằng bắt nạt chuyên ăn hiếp các sinh vật nhỏ.

Một Phù Thuỷ vừa chuyển hoá thành công viên sỏi tầm thường thành một tảng cẩm thạch tuyệt đẹp.

Một Pháp Sư khác vừa đọc xong bài kinh cầu mưa nhưng chẳng có gì xảy ra.

Cứu mẹ... Orvar...

Khoan đã... Cứu ai cơ? Mẹ ư?

...

Orvar mở choàng mắt, hơi thở dồn dập tuôn. Amund đang cật lực lay cậu tỉnh dậy, gương mặt đầy lo lắng.

"Orvar Icenstaff và Amund Runij, hai thí sinh cuối cùng." Ai đó xướng tên bọn cậu.

"Cậu ổn không vậy? Nhìn cậu uể oải quá." Amund lo lắng dìu cậu đứng dậy.

"Tớ không sao." Cậu ngẩng mặt nhìn quanh. Mọi cặp mắt đều đang chòng chọc nhìn vào cậu. "Đã đến chúng ta rồi sao? Tớ đã ngất đi bao lâu rồi?"

"Đã bốn tiếng cậu cứ nhắm chặt mắt, không nói không rằng. Doạ tớ sợ chết mất." Amund đỡ cậu dậy.

Orvar chống quyền trượng xuống đất rồi cùng Amund tiến về giữa quảng trường Crescent. Cậu gồng mình khống chế đôi chân loạng choạng, giữ mình đứng thẳng.

Cậu Pháp Sư trẻ liếc nhìn ông Alvis. Gương mặt Đại Pháp Sư vẫn không hề biến đổi. Ông trầm tĩnh ra lệnh, "Chuẩn bị phần thi đối kháng."

Đứa trẻ nhà Icenstaff kìa. Nghe nói nó không niệm được một thần chú nào ra hồn cả.

Thật là đáng xấu hổ. Người cha thì vĩ đại đến thế.

Chắc là ăn hại giống mẹ nó rồi.

Những tiếng xì xầm thoang thoảng bên tai. Cậu hít một hơi thật sâu, vung quyền trượng khởi động. Orvar thoáng thấy tên Mediv cựa quậy nhăn nhó trên khán đài, hẳn là vẫn còn nhớ trận đòn ê mặt trước đây.

"Thiên Thần Cha Cả ạ, có thể bỏ qua được không? Tôi nhận thua đấy." Amund thở dài. Hơn ai hết, cậu biết rõ sự lợi hại của người bạn thân.

"Không được. Tất cả đều phải thi." Ông Alvis vẫn điềm tĩnh. "Hai Pháp Sư vào vị trí."

Amund đành nhún vai, lếch tếch vào vị trí. Orvar cũng chuẩn bị sẵn sàng, quyền trượng thủ ngang mặt. Nếu nói về trình độ, sở trường của cậu là thần chú, nghi lễ, và độc dược; trong khi Amund khéo léo lại cực kỳ thành thạo bùa chú và thuật giả kim.

Một dải băng màu đỏ từ chỗ Đại Pháp Sư bay đến cột vào tay Amund còn Orvar thì có một tấm khăn xanh. Viên pha lê trên đỉnh trụ báo điểm sẽ sáng lên màu tương ứng với dấu hiệu của mỗi thí sinh. Trong trường hợp hoà, viên pha lê sẽ hoà trộn đỏ và xanh, tạo thành sắc tím.

Orvar và Amund cúi đầu chào nhau.

Đại Pháp Sư hô vang, "Bắt đầu!"

Orvar xoay quyền trượng vù vù, chuẩn bị phóng ra một đòn tấn công nhưng đột ngột mọi thứ trước mặt cậu lại lần nữa mờ đi. Cậu cắn răng nhắm nghiền mắt nhưng chỉ thấy trong đầu thấp thoáng bóng hình một con thuyền đang nhấp nhô ngoài khơi xa. Tất cả các giác quan đột nhiên ngừng hoạt động. Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì cậu có thể cảm nhận là đôi bàn tay giá lạnh áp lên má mình và tiếng cầu cứu đứt quãng thảm thiết.

Đến khi cậu mở mắt ra, quyền trượng của Amund đã ở ngay trước mặt. Một đòn bất ngờ giáng xuống khiến Orvar bật ngửa ra sau, đầu óc như mụ mị đi.

Khắp quảng trường ai nấy đều cười ồ lên chế giễu. Orvar ôm lấy đầu, cố lờ đi những cái bĩu môi, những ngón tay chỉ trỏ.

"Orvar, cậu sao thế? Tớ... tớ xin lỗi." Amund hốt hoảng chạy đến.

Cậu Pháp Sư trẻ liền giơ tay ngăn lại, "Không, không sao cả. Cứ đánh hết mình đi Amund."

Orvar gượng dậy, siết chặt quyền trượng trong tay. Một đòn thẳng vào trán khiến cậu tỉnh cả người. Orvar dồn tất cả tâm trí của mình vào câu thần chú đang lẩm nhẩm trong miệng. Cậu thoáng thấy người bạn của mình run rẩy lùi lại, nuốt nước bọt, thân hình nhỏ thó lại như càng bé hơn.

Xin lỗi nhé Amund. Tớ buộc phải thắng trận này vì gia đình tớ. Cậu ráng chịu một chút. Orvar bất ngờ tung thần chú. Mặt đất dưới chân Amund lập tức nứt toác làm hai khiến cậu lúng túng dạng rộng hai chân, hốt hoảng không biết nên nhảy về phía bên nào. Trong cơn rối trí, Amund ngã vật sang phải, nhưng không ngờ, Orvar đã lao đến đó chờ sẵn từ lúc nào và giáng vào hông cậu một gậy đau tê tái. Amund mất đà ngã vào cái rãnh sâu vừa tách ra. Gió nóng từ dưới lòng đất bốc lên khiến Amund hoảng sợ la hét cầu cứu, mặt cắt không còn giọt máu.

Từ đầu quyền trượng, Orvar nhanh chóng phóng ra một sợi dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net