Chương 6 - Ngoạn Mục / Richard Williams

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RICHARD WILLIAMS

Ngày 28 tháng 12 năm thứ 8 hậu Hiệp Ước

82 ngày trước Xuân Phân,

Sân Stardust chưa bao giờ đông đúc thế này kể từ lần hành hình Đại Đế cùng các quý tộc dưới trướng ông ta hồi tám năm về trước. Nơi đây đánh dấu sự sụp đổ của đế chế phong kiến và cũng chứng kiến sự ra đời của nền Cộng Hoà Illuminus. Cũng tại chỗ này ngày hôm nay sẽ diễn ra buổi kiểm phiếu cuối cùng của cuộc chạy đua vào dinh Diamond nên dân chúng từ khắp nơi trong Thủ phủ đều kéo đến rầm rập.

Richard Williams thích thú nghía những mái đầu vàng vàng nâu nâu nhấp nhô xếp hàng bên dưới. Anhnh bật cười khi thấy những cú huých chỏ đạp chân chen lấn, và dĩ nhiên anh lại càng khoái trá lắng tai nghe những tiếng thoá mạ chửi rủa vốn đã trở thành đặc trưng không thể thiếu trong mỗi cuộc bầu cử.

"Này Louis Claire, ông đoán ai sẽ thắng cuộc tranh cử kỳ này?" Richard hấp háy mắt hỏi một người đàn ông đầu hói đang nghiêm chỉnh đứng gần bên.

"Dĩ nhiên là người rồi, thưa Hoàng tử đáng kính. Nếu như trong hai nhiệm kỳ trước, người ta biết chắc phần thắng sẽ thuộc về ứng viên của Đảng Khai Trí vốn hoàn toàn áp đảo Đảng Quý Tộc sau cuộc nội chiến, thì năm nay, Hoàng tử duy nhất của Williams Đại Đế sẽ đảo lộn mọi thứ khiến không ai dám chắc tân Tổng thống lần này sẽ là người đến từ đảng phái nào." Ông ta vừa cười vừa nói, khoe ra hàm răng vàng ểnh xấu xí.

"Ông chắc mấy trò gian lận ở các Thành bang sẽ không bị lộ ra chứ?" Hoàng tử nhỏ giọng. "Ta rất cảm kích gia tộc Claire các ông suốt mấy tháng vận động tranh cử đã làm hết sức để mang lại chiến thắng ngoạn mục cho ta tại ba thành bang lớn. Nhưng dù gì cũng phải cẩn thận một chút."

"Xin người cứ yên tâm. Nhờ kế hoạch vĩ đại của chúng ta mà trước mắt vẫn chẳng có trở ngại gì." Louis trấn an.

Richard nhếch mép khoan khoái. Nếu kết quả bầu cử tại Thủ phủ ngày hôm nay, nơi đông dân nhất Cộng Hoà Illuminus, cũng nghiêng về phía anh thì lần đầu tiên sau gần một thập kỷ qua, phe Quý Tộc cuối cùng đã trở mình và leo lên lại vị trí thống trị. Cứ mỗi lần nghĩ đến điều này, Hoàng tử không khỏi cảm thấy có chút tự hào về bản thân.

Theo truyền thống, các ứng cử viên tranh cử Tổng Thống trong ngày Chuyển Giao được phép ngồi tại Thượng Đài của dinh Diamond để quan sát kết quả bầu cử. Nơi này vốn dĩ là nhà của anh. Lúc còn bé, đôi lần anh vẫn thường lên đây để thử cảm giác của cha khi ông ấy cất tiếng ban lệnh cho toàn thể dân chúng đứng dưới. Nhưng lúc đó, anh còn chưa đủ cao để nhìn qua khỏi lan can. Chớp mắt một cái, bây giờ anh đã quay lại nơi đây, chờ xem số phận của mình sẽ thế nào.

Richard Williams nhịp chân phóng tầm mắt nhìn xuống những người dân đang xúm xít bàn tán. Bọn họ đã thay đổi rất nhiều kể từ khi cha anh bị lật đổ. Những nông dân chân lấm tay bùn bỗng chốc vươn mình trở thành những thị dân hiện đại. Quần là áo lụa, đồng hồ, trang sức, nước hoa,... họ giàu có lên trông thấy. Tất cả đến chỉ sau một cơn chính biến. Ý nghĩ đó chợt khiến Richard bất giác rùng mình mường tượng lại khung cảnh đáng sợ trong quá khứ.

...

Ngày hôm đó, những người dân thấp cổ bé họng vây kín quanh sân Stardust, tay họ vung vẩy gươm, rìu, và ba chỉa, luôn miệng gào thét đòi chặt đầu Đại Đế, bắt ông phải trả giá cho những vết thương mà đất nước đang oằn mình chịu đựng. Họ nhanh chóng tràn vào lâu đài và giết bất cứ ai khoác trên mình những bộ y phục đắt tiền. Họ tống giam những viên quan đại thần, những tên hoàng thân quốc thích, trong đó có cả anh lẫn Lily—nhân tình của Đại Đế và cũng chính là người mẹ thân sinh của anh.

Khi những màn đâm chém toé máu đã qua đi, chàng trai trẻ Richard bị trói gô và vứt vào một góc khuất bất lực chờ đợi phán quyết số phận của mình. Suốt cả buổi, anh chỉ nghe thấy tiếng kẻ nào đó gọi tên từng người, đọc tội trạng của họ, rồi tiếp theo đó là một tiếng "phập" của kim loại cắt ngọt qua xương thịt. Không gian tanh nồng mùi máu. Quần chúng cứ thế reo hò phấn khích.

Richard run rẩy nấp kín sau những tên tù nhân khác, ép mình vào mảng tường đá lạnh ngắt, hy vọng bóng tối sẽ che chở cho anh được an toàn. Ta còn quá trẻ. Ta không muốn chết. Ta không thể chết. Nhưng hàng người cứ thế tiến dần tiến dần. Khối gỗ kê đầu sẫm màu máu và lưỡi dao khổng lồ bén ngót vung lên vung xuống dần hiện ra trước mắt. Mặt anh trắng bệch, tay chân như muốn tan thành nước.

Sau khi chúng xướng tên của Williams Đại Đế, Hoàng hậu Elizabeth Wyndham, và mẹ Lily thì liền tiếp đó là tiếng "bịch bịch bịch" nặng trĩu của ba cái đầu người lăn lóc dưới đất. Richard không kìm lòng nổi nữa mà khóc rống lên vì sợ hãi và căm tức. Nhưng tiếng gào thét của anh liền bị nuốt chửng bởi đám đông đang hò reo vui mừng. Tên bạo chúa đã chết! Đất nước được cứu rồi!

Anh không quan tâm đến mụ Elizabeth độc ác cũng như người cha vô tâm kia. Điều làm anh đau đớn nhất là họ đã giết Lily, trong khi thực chất bà cũng chỉ là một nông dân hiền lành vô tội nhưng bạc phúc bị Đại Đế bắt vào hoàng cung.

Nhìn cái xác không đầu của mẹ rơi xuống mặt đất đẫm máu, đôi chân anh bỗng trở nên vô lực. Richard buông thõng bản thân từ từ trượt xuống nền nhà lạnh cóng. Anh cứ nghĩ cuộc đời mình đến đây là chấm hết. Biết bao khát vọng thay đổi đất nước anh toan tính trong lòng chờ ngày lên ngôi nhưng không còn thực hiện được nữa. Richard đã muốn cứu lấy họ, cứu lấy bọn nông dân vô tri kia. Anh đã định thay thế những chính sách bạo lực của cha bằng tấm lòng yêu thương và thấu hiểu mà mẹ luôn dạy anh, nhưng hôm nay tất cả đã chấm hết trước khi nó kịp bắt đầu.

Richard ngước mắt nhìn tên đao phủ đang mài thanh kiếm dài còn hơn cả nửa thân người anh. Dưới chân hắn và khối gỗ kê đầu lênh láng máu chảy sánh đặc lại thành một dòng sông hôi hám đen sậm.

"Hoàng tử Richard Williams." Ai đó gọi to.

Thế giới như sụp đổ trước mắt anh. Richard run bắn cả người, không tài nào nhấc nổi chân. Nỗi uất hận trong cơ thể như chất độc lan truyền đến từng thớ thịt. Khoảnh khắc đó anh tham sống biết bao. Anh muốn sống. Anh ước gì mình được sống để có ngày trả lại gấp bội món nợ này. Ý nghĩ đó trói chặt anh, không cho Richard bước về phía đao phủ. Nhưng có kẻ nào đó thô bạo lôi anh lên trước và nhấn đầu anh lên khối gỗ. Hai hàng nước mắt ầng ậng ứa ra nhưng Richard cố gắng không để lộ một tiếng nấc nào.

"Hành hình!"

Ánh đao loé lên trong khoé mắt. Tất cả đã sắp chấm dứt. Trong những khoảnh khắc cuối cùng, Richard cố giữ mắt mình trợn trừng để khi đầu anh rơi xuống, ánh mắt đó sẽ xoáy vào những kẻ đốn mạt kia, khiến chúng nhớ mãi gương mặt một vị Hoàng tử vô tội bị sát hại dã man.

"DỪNG TAY!"

Điều anh không dám nghĩ đến nhất lại xảy ra vào lúc này. Công tước Benjamin Alden—cha của người con gái anh yêu nhất—vào phút chót lại xin tha chết cho Hoàng tử vì nghĩ rằng anh còn nhỏ tuổi và không liên can trực tiếp gì đến cuộc chiến tranh này.

Đối với anh, đó không chỉ là một ân huệ mà còn là một cơ hội quý báu đến từ sự nhu nhược của một tên đạo đức giả. Ngay từ lúc bị bắt, anh đã nghe bọn quý tộc và cha anh gào thét nguyền rủa tên phản bội Benjamin rồi. Hoá ra, tấn bi kịch này là do ông ấy trút xuống đầu mẹ con mình. Richard nhớ rõ những gì anh đã tự thề với lòng lúc đó, "được lắm, Benjamin! Ông tha cho tôi con đường sống thì đừng hối hận. Một ngày nào đó tôi sẽ vươn lên lại vị trí vốn dĩ thuộc về mình và tất cả đều phải trả món nợ này bằng xương máu!"

...

Ngày đó cuối cùng cũng đã gần kề. Richard nóng ruột cựa quậy trong cái ghế chật hẹp, phóng tầm mắt nhìn xuống bọn dân đen đang tranh luận ỏm tỏi bên dưới. Anh đã tự hứa với mình rằng một khi thâu tóm quyền lực về được trong tay thì Richard chắc chắn sẽ quản lý nó thật hiệu quả. Tất cả những kẻ bề dưới đều sẽ bị siết chặt đến nghẹt thở. Anh sẽ tiêu diệt mọi ý tưởng phản phé ngay từ trong trứng nước.

Hơn ai hết, anh hiểu rõ cái giá phải trả khi một vị quân chủ quá tập trung vào việc bành trướng và phô trương sức mạnh với ngoại bang mà quên đi những hiểm hoạ rình rập ngay từ bên trong. Mọi dấu hiệu ung nhọt phải được rà soát thường xuyên và cẩn thận. Anh sẽ không cho phép bất kỳ cuộc nổi dậy nào bất ngờ nổ ra như cuộc đảo chính tám năm trước nữa. Trận đánh đó đã giáng một cú trí mạng vào phe cầm quyền phong kiến lúc đó hãy còn đang say sưa với chiến thắng Frostmost. Richard nhắm mắt, hàng mày chau lại đổ bóng xuống gương mặt trầm tĩnh khi những ký ức lại ùa về.

...

Ngày 20 tháng 12 năm 4000, Đại Đế hớn hở vui mừng khi nhận tin báo từ xa rằng hiệp sỹ Henry Surge đã giết chết Tổng pháp quân Sigurd Icenstaff, chuẩn bị đánh tan tác quân Frostmost. Hắn hoan hỉ chưa được lâu thì chỉ vài phút sau đó, cả lâu đài đã bị bao vây bởi một vạn quân khởi nghĩa, dẫn đầu bởi chính Công tước Benjamin Alden—tâm phúc của Đại Đế.

Lâu đài lúc đó đang trống trải vì quân lực đang tập trung ngoài bến cảng chiến đấu với Frostmost và chưa kịp rút về. Vỏn vẹn chỉ gần một ngàn lính Vệ Binh không thể nào chống chọi với cả vạn dân binh đang sôi máu căm thù. Lâu đài Diamond nhanh chóng thất thủ, Đại Đế chỉ kịp sai thuộc hạ trốn đi báo tin cho hiệp sỹ Henry Surge hoả tốc quay về ứng cứu.

Ngoài mặt trận, vừa nghe tin dân Thủ phủ đảo chính và Đại Đế bị bắt sống, đại quân Starpiece như rắn mất đầu, bỏ chạy tan tác, tạo điều kiện cho bên Frostmost gỡ lại bàn thua trước mắt. Henry Surge từ bến cảng cầm đầu một toán quân liều mình quay về định mở đường máu cho Williams, nhưng cuối cùng, chính tay Benjamin Alden đã đâm chết Henry Surge khi hắn lao vào vòng vây nghĩa quân.

Cũng chính ngày hôm đó, nhân dân của cả năm thành bang còn lại trên lục địa Sắt cũng đồng loạt tiến hành khởi nghĩa, lật đổ lãnh chúa thống trị. Từng bước từng bước một xoá bỏ nền phong kiến chuyên chế tàn độc. Ngay hôm ấy, Đại Đế Williams và đồng đảng bị đem ra chém đầu tại sân lâu đài Diamond cho toàn bộ nhân dân cùng đến xem. Người nhà của họ và một số quý tộc nhỏ khác được tha bổng nhưng buộc phải trả lại hơn một nửa ruộng đất cho người nghèo. Tất cả đều là những việc Richard định thi hành khi anh chính thức kế vị.

Về phía phe thắng cuộc, các pháp sư của Frostmost cũng không phải là những kẻ cơ hội. Mặc dù họ có thể nhân lúc lục địa Sắt rúng động mà khống chế vùng đất này, diệt trừ tận gốc, chấm dứt những chuỗi ngày gây chiến liên miên với đảo quốc. Nhưng Frostmost đã không làm chuyện bại hoại danh dự như thế.

Đại pháp sư Alvis Heidrun đồng ý ký Hiệp Ước Hoà Bình với người cầm quyền mới của Thủ phủ Starpiece. Hai bên kể từ nay nước sông không phạm nước giếng. Kẻ ở phương bắc, người ở phương nam, cùng sống yên bình. Thậm chí, bộ lịch cũng được hai bên thống nhất tính lại từ đầu.

Một tuần sau, Tổng thống đầu tiên của Cộng Hoà Illuminus chính thức lên nắm quyền. Đó là năm thứ nhất theo lịch mới, báo hiệu một trang sử huy hoàng sắp được viết ra. Nhưng với Richard, đó lại là chương mở đầu của một chuỗi những ngày mồ côi ảm đạm.

...

Một cuộc ẩu đả bỗng làm huyên náo một góc sân Stardust khiến Hoàng tử giật mình. Williams nhướng mày ngó xuống rồi lười nhác thở dài. Cứ mỗi lần nghĩ đến là anh lại không khỏi cười chê lũ chính quyền mới. Trong mắt Williams, chúng là một lũ nhu nhược do cách cai trị không triệt để. Chỉ vì muốn chứng minh sự công bằng mà bọn chúng vẫn cho phép những thành phần phong kiến cũ được phép tham gia vào bộ máy chính trị miễn là tuân thủ theo đúng bộ tân luật do chúng đặt ra. Và hai người đắc lực nhất trong số những gã công hầu bá tước còn lại chính là Louis Claire và Taryn Myrra.

Trước khi bước chân vào cuộc bầu cử này, anh đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu tình hình. Chính ông Taryn là người đã trực tiếp hướng dẫn và dạy dỗ cho anh cách vận hành của thể chế mới. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến cái khái niệm "Hội đồng Toàn dân" của chúng là Richard lại nhếch mép mỉa mai.

...

"Người đã không còn nắm trọn quyền lực trong tay nữa rồi." Taryn Myrra vừa nói vừa vuốt bộ ria mép to khổng lồ. "Hiện giờ, lục địa Sắt đã phân thành hai đảng phái tồn tại song song là Đảng Khai Trí và Đảng Quý Tộc. Hai đảng phái này chi phối mạnh mẽ Hội đồng Toàn dân và cùng cạnh tranh để giành quyền cai trị Starpiece và các thành bang khác."

"Cơ quan này được phân làm Hạ Viện và Thượng Viện. Mỗi Viện gồm năm ghế. Hạ Viện đại diện cho những tầng lớp thấp cổ bé họng, gồm có Người Phụ Nữ, Người Nông Dân, Người Thầy, Người Thợ Mỏ, và Người Làm Công. Thượng Viện chính là chúng ta—tầng lớp thượng lưu của xã hội như Người Thương Giaia, Người Nghệ Sỹ, Người Thầy Thuốc, Người Thanh Tra, và Người Thợ Săn. Mỗi kỳ bầu cử Tổng Thống, bên cạnh phiếu bầu của toàn bộ cư dân lục địa Sắt, thì lá phiếu của mười dân biểu trong Hội đồng cũng cực kỳ quan trọng." Ông Taryn cặn kẽ giải thích.

"Tuy chúng đã phân tán quyền lực ra nhưng với một nền Cộng Hoà còn non trẻ như thế này, tôi nghĩ cũng không quá khó để tìm ra cách thao túng kết quả bầu cử. Chúng ta phải kín đáo từng bước từng bước một thay thế toàn bộ số ghế Thượng Viện bằng những quý tộc thân cận. Thậm chí còn phải lấn sang bên Hạ Viện nữa. Sau đó, trong quá trình vận động tranh cử, chúng ta phải thay đổi cách nghĩ của dân chúng, để họ nghiêng về Đảng Quý Tộc nhiều hơn." Richard đưa ra ý kiến ngay sau khi nghe tình hình.

Louis không giấu nổi nụ cười khoái trá, "thấy không Taryn? Tôi đã bảo với ông là Hoàng tử trẻ của chúng ta sẽ không gây thất vọng đâu."

Người đàn ông với bộ ria mép vĩ đại từ tốn đáp, "từng buớc xâm nhập vào Hội đồng Toàn dân không phải là điều quá khó. Thử thách lớn nhất đó là thay đổi định kiến của lũ dân đen ngu dốt. Hoàng tử, người có kế sách gì không?"

Richard nuốt nước bọt, đắn đó không biết có nên đưa ra ý tưởng này không. Nhưng sau cùng, anh vẫn quyết định ướm lời, "tôi có một cách, nhưng xem ra phải khiến hai ông liều mạng một phen đấy."

Louis và Taryn quay nhìn nhau rồi thận trọng đáp, "Hoàng tử, xin cứ nói."

"Gia tộc Alden chính là biểu tượng cho ý chí của người dân. Chỉ cần đánh đổ được họ thì cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng mất đi thủ lĩnh tinh thần." Richard phân tích.

"Cụ thể người định làm thế nào?" Louis dò xét.

"Lý tưởng lớn nhất của tên Benjamin là xoá bỏ sự kỳ thị đối với sinh vật huyền bí. Nếu chúng ta có thể dùng chính những sinh vật đó trừ khử cả gia tộc nhà hắn thì chắc chắn mớ triết lý nhân sinh mà hắn nhồi vào đầu dân chúng sẽ lập tức bị xem như rác rưởi. Mọi người dần dần sẽ quay lưng lại với Đảng Khai Trí." Hoàng tử nhíu mày nhấn mạnh, "chưa kể, hạ được Benjamin cũng là trả thù cho cả nhà của tôi nữa."

"Chúng tôi hiểu thưa Hoàng tử, nhưng làm thế nào chúng ta bắt bọn sinh vật huyền bí giết nhà Alden đây?"" Taryn thở dài.

"Chẳng phải các ông đều là Thợ Săn sao? Đến Rừng Folidarc mà bắt về một con Huyết Chuỷ đi!" Anh gợi ý, liếc mắt nhìn gương mặt lưỡng lự của hai người đàn ông.

"Đó không phải là một chuyện đơn giản đâu thưa Hoàng tử đáng kính." Louis lắc đầu, vuốt vuốt cái đầu hói của mình.

"Yên tâm đi. Ta đã tìm được một người giúp sức cho các ngươi." Richard nói, "nhưng trước hết, cứ tập trung vào việc thao túng quyền lực ở Hội đồng đi đã."

...

Tám năm trời đằng đẵng trôi qua, toàn bộ số ghế Thượng Viện hiện nay đều đã do các quý tộc tay trong của anh nắm giữ. Tất cả âm mưu đen tối đó đều được che giấu cẩn thận nên chính quyền hiện tại vẫn không hề mảy may nghi ngờ.

Hầu như tất cả các quý tộc trước đây đều ngấm ngầm ủng hộ Richard. Bằng chứng của tấm lòng trung thành đó là vụ thảm sát gia tộc Alden được tiến hành hết sức sạch sẽ và tội trạng được quy về cho lũ sinh vật huyền bí—những kẻ mà bọn Khai Trí vẫn luôn hô hào bảo vệ, đòi bình đẳng. Vụ án mạng đẫm máu này vừa giúp phe quý tộc trả mối thù phản bội ngày xưa vừa tạo ra sự hoang mang mà chắc chắn sẽ khiến dân chúng thay lòng đổi dạ. Từ ủng hộ và bênh vực lũ quái vật đó, người dân sẽ quay sang cắn bọn trí thức. Lá phiếu hết tám phần sẽ ngả về Richard Williams.

Để củng cố phần thắng, Richard cũng đã sắp xếp để Người Thầy James Harrington chịu chung số phận với gia đình Alden. Hạ Viện bất ngờ khuyết một ghế sẽ không kịp trở tay và vị trí Người Thầy tiếp theo cũng được Richard bố trí đâu ra đó. Lần này, ghế Tổng Thống đã gần như nằm gọn dưới mông Richard rồi.

Để xoá đi hình ảnh Hoàng tử—con trai duy nhất của Đại Đế, bấy lâu nay Richard vẫn luôn xây dựng cho mình một lối sống khiêm nhường và tiến bộ. Anh chịu khó tìm tòi, học hỏi, và thậm chí còn làm từ thiện đều đặn.

Tuy vẫn là thành viên quan trọng trong Đảng Quý Tộc nhưng Richard luôn thể hiện mình là một người cấp tiến, thường cố gắng thay đổi quan điểm của những quý tộc cũ, giúp tầng lớp già cỗi này thức thời hơn. Richard luôn kêu gọi nhân dân hãy cho đảng của anh một cơ hội để chuộc lại những lỗi lầm sau. Tuy được đa số nhân dân ủng hộ, nhưng chính quyền phe Khai Trí vẫn luôn tìm cách ngấm ngầm phá hoại, nên mãi đến khi kế hoạch của Richard từng bước thành công, anh mới có thể yên lòng mà chậm rãi chiếm lấy chiếc ghế vốn dĩ phải thuộc về mình.

"A! Taryn bạn già, đến rồi đấy à?" Louis bỗng reo lên sau lưng anh, "mọi việc thế nào? Thuận lợi chứ?"

"Suỵt! Be bé cái mồm!" Ông Taryn vuốt râu rồi cung kính cúi chào Richard, "bẩm Hoàng tử, mọi thứ đều đã bố trí đâu vào đó. Chỉ còn chờ đến thời cơ là tiến hành."

"Được." Richard gật gù rồi quay mặt đi, e ngại Taryn sẽ hỏi một câu mà anh không hề muốn nghe chút nào.

"Thưa Hoàng tử, ngài có chắc về ả đàn bà tóc đỏ ấy không?" Ông ấy rốt cuộc vẫn phải truy vấn chuyện này mới chịu được.

Richard quyết định lặng yên không nói gì. Yếu điểm duy nhất trong kế hoạch của anh chính là Charlotte Alden—cô gái anh đã đem lòng yêu mến từ những ngày còn bé. Khi đưa ra kế hoạch tiễu trừ gia tộc Alden, Richard đã hết sức đắn đo giữa thù nhà và tình riêng.

Anh vẫn nhớ khoảng thời gian khi anh và cô vẫn còn nhỏ, hai người vẫn thường chơi đùa trong sân lâu đài. Có một lần khi chơi trốn tìm, Charlotte nghịch ngợm làm vỡ mất bình hoa mà Hoàng hậu yêu quý nhất. Tuy biết mình sẽ bị trừng phạt rất kinh khủng nhưng anh vẫn mạnh dạn nhận tội thay để cô không bị trách phạt.

Richard không phải là con ruột của Hoàng hậu nên trong mắt bà, anh chính là một cái gai cần phải nhổ bỏ. Lần đó, Hoàng hậu sai người dùng mỗi mảnh vỡ của chiếc bình cứa một đường vào tay anh sao cho mỗi mảnh đều phải vương vết máu thì mới hả giận.

Anh thở dài, cúi xuống nhìn những vết sẹo ngang dọc hằn sâu trên tay đến bây giờ vẫn còn. Chúng chính là minh chứng cho tình cảm chân thành anh dành cho Charlotte. Bọn họ đã hứa khi lớn lên sẽ mãi mãi thân thiết như Đại Đế và Công tước Benjamin vậy. Nhưng rốt cuộc, người mà cha anh tin tưởng nhất lại nhẫn tâm phản bội, khiến ông chết không toàn xác; còn tiểu thư Alden cũng đã sớm không còn xem anh là bạn nữa.

Những lời thề hẹn trẻ con năm xưa đã hoàn toàn tan vào mây khói. Nghĩ tới việc này, Richard căm phẫn hạ quyết tâm phải diệt tận gốc nhà Alden. Nhưng đến cuối cùng, anh lại không đủ tàn nhẫn để giết Charlotte. Hôm đó, anh phái một thằng bé ăn mày bí mật dụ cô không về nhà để giúp cô bảo toàn tính mạng. Hành động này của anh bị các đầu não Đảng Quý Tộc lên án dữ dội, đặc biệt là Taryn. Tuy nhiên, Richard cam đoan với họ rằng anh đã có kế hoạch biến Charlotte Alden thành một quân cờ quan trọng. Ngay khi tên anh được xướng lên để nhậm chức tân Tổng Thống, Richard sẽ lập tức ra đòn.

Dòng suy nghĩ bất giác bị gián đoạn vì phía dưới vang lên tiếng báo hiệu Khối Đen chuẩn bị mở. Hoàng Tử mỉm cười tự tin nhìn xuống sân Stardust. Các cư dân Thủ phủ đang ngoan ngoãn nhanh chóng xếp thành những hàng ngang nối đuôi nhau liên tục. Từng người từng người một phải được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net