Chương 80 - Phép Thử / Thobanon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thái Dương Thần để báo thù cho tiểu quận chúa."

Lại thêm những lời chia buồn đầy thương hại. Thobanon mất kiên nhẫn đuổi cậu nam nô ra ngoài. Cô cần sự yên tĩnh để suy nghĩ. Ila'abadu. Kar'abadu. Thiên Thanh. Faraniti. Yisitish. Aramz. Ramakh. Hepsatut. Maratut. Những cái tên cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô. Chúng vặn xoắn và quấn lấy nhau thành một tấm lưới nhện khổng lồ. Tấm lưới ấy vồ lấy cô, xoắn xuýt như muốn vặt kiệt nguồn sống trong cô, khiến cô không còn khả năng phản kháng.

"Vương hậu, thần xin phép lui để người được yên tĩnh nhé." Nagazut chợt nhẹ nhàng cất lời.

Thobanon vội nắm chặt lấy tay nữ cận về và kéo cô ấy ngồi xuống cạnh mình. "Ngươi thấy chưa? Chính Kar'abadu cũng không tin rằng Yisitish chỉ đơn giản chết trong tay Hepsatut. Hắn cũng nghĩ vụ việc này vẫn còn uẩn khúc."

"Thủ phạm chỉ có thể là Nhị thiếu phi hoặc Tể tướng, nhưng thần vẫn không hiểu." Nagazut nhăn nhó. "Nếu người nghe theo lời Đại tư tế, để Tể tướng làm cha tiểu vương tử trong bụng thì có liên quan gì đến việc xác định chính xác ai là thủ phạm?"

"Ngươi nghĩ xem, Hepsatut chẳng được gì khi giết con gái bản cung cả. Hôm đó ả ta chỉ thuận miệng mà đe doạ thôi chứ hoàn toàn chẳng có ý định làm liều đâu, nhất là khi đại tỷ của ả vẫn còn đang bị Xà Vương giam lỏng." Thobanon chậm rãi phân tích. "Nhưng Ramakh thì khác. Nhờ Aramz làm nội gián, hắn đã biết bản cung giấu giếm chuyện mang thai. Hắn biết bản cung đang chờ đợi thời cơ. Hắn biết bản cung vẫn đang e dè Hepsatut và Vương tử. Bằng cách giết Yisitish và đổ vấy cho Nhị thiếu phi, hắn tạo ra một cái cớ. Nếu đứa con của bản cung là con trai, Ramakh sẽ vu tội giết quận chúa cho Hepsatut và dọn sạch sẽ phe bên ấy, thuận lợi lót đường cho bản cung và đứa con của hắn."

Nagazut tròn mắt ngạc nhiên. Cô tiếp lời, "còn nếu người mang thai nữ, hắn sẽ khích cho người lao vào đấu đá điên cuồng với Hepsatut để trả thù cho tiểu quận chúa. Không tìm được bằng chứng buộc tội, người sẽ sớm bị Xà Vương quy cho là điên cuồng và ganh ghét, thậm chí vô dụng vì mãi chỉ sinh con gái. Người sẽ sớm bị phế truất và Ramakh sẽ trống đường mà phò trợ Nhị thiếu phi và Vương tử của ả."

"Và đó cũng là lý do vì sao Đại tư tế muốn người để Tể tướng nhận làm cha đứa bé." Thobanon gật gù. "Kar đã nhìn thấu âm mưu của Ramakh. Kar cũng đoan chắc đứa con trong bụng bản cung là con trai nên ông ta muốn Ramakh đứng hẳn về phía chúng ta và mượn tay hắn để dẹp bỏ thế lực của Nhị thiếu phi, bớt đi được một vật cản trên con đường tiến thân của Đại tư tế."

"Kar'abadu thật không phải là một kẻ đơn giản..." Nagazut trầm ngâm. "Nhưng cái khiến thần thắc mắc nhất là vì sao ông ta lại biết chắc Ramakh là chủ mưu vụ ám sát tiểu quận chúa? Với lại, thần cũng không tin Đại tư tế tốt bụng đến mức giúp chúng ta ổn định lòng trung thành của Tể tướng đâu. Chẳng phải Ramakh cũng là một hòn đá cản lối ông ta hay sao?"

Còn chưa kịp suy nghĩ gì thì bên ngoài cửa cung Shamzon đã truyền tới tiếng báo hiệu Xà Vương và Đại tư tế ghé thăm. Thobanon vội đứng dậy để Nagazut chỉnh trang y phục rồi nhanh chóng ra chính điện tiếp đón.

"Cung nghênh Đại Vương và Đại tư tế." Cô cúi người lễ phép. Nagazut, Aramz, cũng khép nép đứng hầu gần bên.

"Vương hậu miễn lễ. Nàng đang có mang, mau ngồi xuống." Xà Vương vội chụp lấy vai cô rồi nhẹ nhàng dìu cô vào ghế. Sau mấy ngày ở lì trong phòng hết ăn rồi lại làm tình, cuối cùng lão rắn già này cũng chịu lết xác ra ngoài.

Xem kìa! Hôm nay lại còn mặc một tấm áo vải lanh dệt xen lẫn với chỉ vàng óng ánh. Đầu thì đội vương miện hình rắn hổ mang vươn mình thè lưỡi. Và trên hết là mớ hương liệu sực nức bôi đầy lên người từ tóc đến chân để che đi cái thứ mùi dâm dục bám đầy cơ thể già nua của hắn. Thobanon không nén được một cái nhếch mép mỉa mai. Bình thường, lão rắn già này chẳng hề quan tâm gì đến việc bản thân hắn bốc mùi ra sao, nhưng mỗi khi có việc phải đi cạnh vương huynh của mình, hắn liền trây trét lên người cả tá tinh dầu đủ loại để tránh khiến bản thân mình thua kém.

"Đại Vương, người đã biết rồi sao?" Thobanon giả vờ ỏn ẻn. Mắt cô khẽ liếc nhìn Kar'abadu đầy dò xét.

"Xin Vương hậu đừng trách tội. Sáng nay Thái Dương gieo quẻ và được ơn trên mách cho là người đã mang thai nên Thái Dương vội nhập cung chúc mừng Đại Vương." Đại tư tế cười khà khà. Tấm thân trần rắn rỏi rung lên như một quả núi. "Ấy vậy mà vẫn chậm chân. Lúc vừa đến cửa cung đã nghe thấy hạ nhân truyền tai nhau Vương hậu gọi thầy mo tới chẩn thai rồi."

"Thật không ngờ. Bản vương bệnh nặng như vậy vẫn đủ sức ban cho ái thê thêm một mụn con nữa. Lần này lại là con trai mới thần kỳ chứ." Ila'abadu cười hềnh hệch ra vẻ tự hào lắm.

"Đại vương, người còn rất tráng kiện mà." Đại tư tế gõ gõ quyền trượng xuống đất khiến biểu tượng hình mặt trời dát vàng phía trên đầu gậy loé lên vài tia sáng chói cả mắt. "Nói gì bây giờ, tương lai vương cung chắc chắn sẽ còn nhiều vương tử quận chúa chào đời nữa đấy."

"Nói đúng lắm! Nói rất hay!" Xà Vương khoái trí đập bàn. "Vương hậu, tại sao chẩn thai xong rồi mà nàng không đến báo cho bản vương?"

"Xin Đại Vương thứ tội. Thầy mo Namesh cứ khăng khăng rằng thần thiếp sẽ hạ sinh quý nữ. Sợ làm Đại Vương thất vọng, ảnh hưởng đến xà thể nên thần thiếp không dám bẩm báo ngay." Thobanon thỏ thẻ nương theo chiêu bài mà Kar đã vạch ra sẵn cho cô.

"Quý nữ gì chứ? Rõ ràng Đại tư tế cam đoan nàng sẽ sinh một Vương tử mà." Xà Vương trố mắt hết nhìn cô rồi lại quay sang ngó người anh cùng cha khác mẹ của mình.

"Nếu được đúng như vậy thì còn gì bằng ạ." Vương hậu rót hai tách trà dâng lên. "Thần thiếp cũng không mong gì hơn là sinh hạ một tiểu vương tử để phân ưu cùng Đại Vương."

"Rốt cuộc có phải là quý tử không hả?" Ila'abadu quay qua gặng hỏi Đại tư tế. Hắn gấp gáp hất đổ cả chén trà vợ hắn mới rót mời.

"Chắc chắn là như vậy ạ." Kar ra sức trấn an. "Thần đã gieo quẻ bói nên biết chắc Vương hậu đậu thai vào ngày Hạ chí vừa qua. Ngày đó có thần khí Solia soi sáng che chở. Bảo đảm đứa trẻ sẽ là một tiểu vương tử bụ bẫm khoẻ mạnh. Thật không biết là do gã Namesh này vô dụng hay có ý đồ gì khác mà lại dám ngang nhiên nói dối Vương hậu và Đại Vương như vậy. Cái gì mà thai nữ chứ? Hắn định chống lại cả thần linh trên cao sao? Quá quắt thật đấy!"

Thobanon khẽ liếc qua nhìn gã nam nô. Aramz cứ thế cúi gằm mặt nhưng mồ hôi thì vã ra như tắm. Tay chân hắn cứ cọ vào nhau trông hết sức bồn chồn.

"Harot, đi gọi Namesh đến đây cho bản vương hỏi tội." Ila'abadu thét ra lửa, phần nào đã lấy lại vẻ oai phong trước khi bị Hepsatut đầu độc mà ngã bệnh.

"Đại Vương, khoan đã." Thobanon vội can ngăn. "Nhiều khi để bên ngoài nghĩ rằng thần thiếp có thai nữ lại an toàn hơn. Đứa con này mà xảy ra chuyện gì thì chắc thần thiếp không sống nổi nữa mất."

"Nàng nói cũng phải." Xà Vương hậm hực hừ một tiếng rồi bưng ly trà nốc cạn rồi khịt mũi một cái rõ to

Lúc ấy, Kar'abadu chợt cất lời khen ngợi. "Chà, cung Shamzon của Vương hậu dùng hương liệu gì thơm quá vậy? Có thể cho Thái Dương xem một chút được không?"

"Đại tư tế quá khen! Chỉ là một ít hương liệu từ quê hương Thần Hoả Quốc thôi ạ." Vương hậu khiêm tốn đáp. "Aramz, mau đem mấy hũ hương liệu đó lên cho Đại tư tế xem qua."

Aramz giật bắn cả người. Hắn ấp ấp úng úng gì đó rồi mới luống cuống chạy ra tủ gỗ mà lục lọi. Chướng mắt vì thái độ ngu xuẩn của Aramz, Nagazut nhanh nhẹn đến đẩy hắn sang một bên rồi vơ mấy hũ bột mà lúc nãy cô đã sử dụng đến đặt trước mặt Kar.

Trong lúc Thobanon còn đang mải mê giới thiệu một số hoạt tính, liều lượng, và cách dùng cho Xà Vương và Đại tư tế, hình như cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ cận vệ của mình chạy ra nhà sau để hắt hơi liên tiếp đến mấy cái.

"Hừ, bản vương không có hứng thú với mấy thứ thơm tho này lắm. Bản vương về trước đây. Nàng nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy." Ila'abadu khệnh khạng đứng dậy rồi đủng đỉnh bỏ về.

"Aramz, mau ra tiễn Đại Vương." Kar nhanh nhẹn ra lệnh hộ Vương hậu. Gã nam nô vội vã chạy theo Xà Vương ra ngoài.

Thobanon còn chưa hiểu tại sao Kar lại phải tìm cách phân tán sự chú ý của lũ hạ nhân thì Đại tư tế đã nhanh tay trút vào hũ bột bạc hà của cô một gói bột màu đỏ có cái mùi the the khó chịu nhưng lại rất quen thuộc. Nghe có vẻ giống với thứ cỏ mà Aramz thường nhai nhóp nhép thì phải.

"Cung Shamzon của người thơm lắm, nhưng bên trong lại có sâu bọ. Đến lúc phải trừ bỏ đi rồi. Thái Dương tin người tự biết phải làm gì." Kar nhìn cô mỉm cười bí hiểm rồi đứng dậy ra về.

Còn lại một mình, Thobanon không khỏi run lên vì những toan tính bủa vây khắp xung quanh. Ramakh vốn dĩ là đồng minh của cô. Aramz vốn dĩ là thuộc hạ thân tín của cô. Hepsatut vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung của cô. Nhưng bây giờ tất cả đều đã đảo lộn. Thật hư không biết đường nào mà lần.

Rốt cuộc, ta đang chiến đấu với ai đây? Thobanon bất giác ngước mặt nhìn bóng lưng vững chãi của người đàn ông đã đặt vào bụng cô một đứa trẻ—một thứ vũ khí lợi hại quyết định sống chết của người phụ nữ chốn vương cung thâm hiểm. Cũng may rằng ta còn có ông ấy bên cạnh.

Thobanon khẽ thở dài. Nói cho ngay, cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay Kar'abadu. Hai người đến với nhau hoàn toàn là vì lợi ích của đôi bên. Nhưng ít nhất trong khoảng thời gian điên cuồng này, Vương hậu chỉ muốn có một người đủ mạnh mẽ, đủ thông minh, đủ tàn nhẫn để giúp cô quyết định đường đi nước bước. Cô nhắm mắt, chấp nhận để Kar làm chủ tình hình.

Nagazut vẫn nhảy mũi liên tục ở sân sau. Cả chính điện cung Shamzon vẫn nồng nặc mùi hương liệu thơm ngát mà Thobanon yêu thích nhất. Nhìn hũ bột bạc hà khô đã được trộn thêm một thành phần bí mật, cô chỉ ước mình được lần nữa hít thở bầu không khí trong lành không chút vẩn đục của buổi sáng tinh mơ. Những điều kỳ diệu bé nhỏ đó sao mà nghe xa vời đến thế.

Dưới làn khói lư hương mờ mờ bay, tất cả những gì mà Vương hậu ngửi thấy chỉ có mùi máu thịt tanh tưởi của những trận giao tranh nảy lửa sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC