Chương 83 - Phản Công / Thobanon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THOBANON

Máu.

Máu chảy ròng ròng ướt đẫm hai đùi Thobanon, thấm đỏ cả tà váy mỏng như sương khói khiến đường diềm hoạ tiết hoa sen như bị nhấn chìm trong cái áo màu đỏ thẫm. Dưới đôi chân trần run rẩy của cô, máu đã đọng lại thành một vũng lớn, nhớp nháp và nóng hổi.

Thobanon đau đớn thở dốc. Từng luồng hơi nặng nhọc như có mang dao thô bạo cứa qua buồng phổi, để lại cơn co thắt trên đường nó thoát ra ngoài và tạo thành những tiếng thổn thức đầy ai oán. Nhưng cô không chỉ bị hành hạ bởi cái nhói buốt đến từ vùng bụng dưới mà còn phải chịu đựng cơn đau tinh thần quặn lên từ sâu trong cõi lòng. Ta đang làm gì thế này? Ta đã nhẫn tâm xuống tay với chính đứa con còn chưa rõ hình rõ dạng của ta sao?

Vương hậu cố nhích về phía giường nhưng cô trượt chân trên chính vũng máu của mình. Cô đổ gục vào vòng tay Nagazut. Tiếng gào thét gọi thầy mo ù đi thành những âm thanh rè rè quái dị nảy qua nảy lại giữa bốn bức tường cung Shamzon. Thobanon hổn hển đấu tranh đớp lấy từng luồng khí một. Lồng ngực cô tắc lại như thể có một tảng đá to bằng nắm tay mắc kẹt trong đó. Vương hậu vung vẩy bấu víu khắp nơi. Bàn tay cô trượt khỏi tấm áo giáp lạnh ngắt của Nagazut, rồi rơi vào nước da ấm áp của nữ cận vệ. Nagazut đang nắm lấy tay ta sao? Thobanon cũng chẳng rõ nữa. Mắt cô hoa đi. Cảnh tượng xung quanh chỉ còn là những đốm sáng đủ màu lờ mờ điên cuồng di chuyển. Sau cùng, tứ chi cô vô lực buông thõng xuống sàn.

Ta đã dùng đứa con chưa ra đời của ta như một vũ khí... cũng y như họ đã dùng ta làm vũ khí cho những kế hoạch của họ vậy.

Cơn đau chấm dứt.

Tâm trí Thobanon trôi dạt về một nơi xa xăm.

...

"Thanh Thanh, đằng trước chính là Sumeroff đấy. Chỉ cần vượt qua một ngày trên sa mạc nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi." Một người đàn ông vô cùng đẹp trai hào hứng nói. Tay anh ta siết chặt lấy tay cô. Nụ cười sáng loá như toả nắng từ hàm răng đều tăm tắp. Cả đôi mắt cũng ngời ngời một vẻ thông minh.

Trái ngược với thái độ vui mừng rõ rệt của anh ta, Thanh Thanh chỉ ậm ừ một tiếng. Cô không hề nhìn về phía trước mà buồn chán ngoái đầu theo hướng Thần Hoả Quốc sau lưng. Cái lọng trên đầu lắc lư theo nhịp bước chậm chạp của con lạc đà khiến những vạt nắng như đổ lửa của Tây Sa cứ chốc chốc lại liếm vào làn da trắng muốt của cô.

"Nàng hối hận rồi sao?" người đàn ông ấy khẽ thì thầm bên tai cô. Anh ta ân cần quấn lại tấm khăn để bảo vệ gương mặt của cô khỏi gió cát Tây Sa.

"Đâu có," Thanh Thanh vội cúi đầu xuống, cố không để người chồng sắp cưới của mình nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đau khổ. "Nếu thiếp đã đồng ý gả cho chàng thì làm sao lại có chuyện hối hận chứ?"

Xà đại tiểu thư hít vào một hơi thật sâu. Mũi cô nhột nhạt cảm giác vừa kỳ lạ vừa mới mẻ từ mùi hương thơm nồng vương trên tấm khăn che mặt được dệt từ gấm Zetpy. Cô vuốt lấy gò má láng mịn không một sợi râu ấy, "Nadu, thiếp có thể nhớ nhà, nhưng sẽ không bao giờ hối hận chuyện cùng chàng đến Zetpy. Vì vậy, chàng đừng bao giờ nghĩ như thế nữa nhé."

Nadu vén lại phần tóc mái bết mồ hôi của cô. Đôi mắt hiền hậu chợt ánh lên vẻ tội lỗi khi anh liếc nhìn búi tóc của cô lấp ló sau tấm khăn quấn đầu. "Ta vô cùng áy náy vì nàng sắp phải bỏ đi mái tóc tuyệt đẹp này. Nhưng khí hậu ở Zetpy vô cùng khắc nghiệt. Tất cả mọi người đều phải cạo sạch sẽ để tránh chấy rận. Ta mong nàng hiểu cho."

"Thiếp không ngại việc đó," giọng cô vỡ ra. Thanh Thanh ngoảnh nhìn về phía trước như muốn giấu đi sự đau đớn hiển hiện rõ mồn một trên mặt cô.

Mái tóc là một phần gắn liền với cuộc sống của phụ nữ Thần Hoả Quốc. Trong mười năm đầu đời, không một bé gái nào được phép cắt tóc. Từ năm mười một tuổi đến lúc lập gia đình, các thiếu nữ chỉ được cắt đi hai phân tóc mỗi năm. Suối tóc đen có óng ả suôn mượt hay không, có được tết cầu kỳ hay trang trí bằng những loại trâm cài không là bằng chứng cho thấy một cô gái có xuất thân như thế nào. Hay nói cách khác, mái tóc chính là khuôn mặt thứ hai của nữ giới Thần Hoả Quốc.

Ở quê nhà Thanh Thanh, không một cô gái nào mà lại không mong chờ đến ngày mình mái tóc ấy được búi lên gọn gàng vì đó cũng là ngày cô ta chính thức bước lên xe hoa về nhà chồng. Duy chỉ có mỗi Xà Thanh Thanh là phải cạo sạch sẽ niềm tự hào của mình trong ngày trọng đại đó. Cô tiếc nuối mái tóc, vì đó là tuổi thơ, là niềm kiêu hãnh, và trên hết là sợi dây gắn kết duy nhất với cố hương xa xô cùng hai vị phụ mẫu ở nhà. Cắt bỏ nó đi, chỉ mới nghĩ đến thôi Thanh Thanh đã rùng mình sợ hãi cứ như thể phải cắt bỏ đi từng khúc ruột vậy.

Nadu tiếp tục thì thầm những lời ngọt ngào gì đó bên tai cô nhưng Xà đại tiểu thư không buồn chú ý đến anh. Những cơn gió hầm hập nóng rẫy của Tây Sa không ngừng rít lên điên cuồng, cuốn theo vô số cát bụi xốn xang. Thanh Thanh cụp mắt nén tiếng thở dài. Nhưng trước khi cô kịp gục đầu xuống nghỉ ngơi thì một cảnh tượng kỳ quặc bỗng thu hút sự chú ý của cô.

Xa xa nơi đường chân trời bỗng bốc lên một đám bụi mù mịt trông vô cùng đe doạ. Thanh Thanh lay mạnh vai chồng mình, "nhìn kìa! Cái gì kia?"

Nadu nheo mắt nhìn thẳng theo hướng tay cô chỉ, đôi môi anh mấp máy gì đó không rõ ràng. Nhưng theo nét mặt méo mó của anh thì Thanh Thanh liền nhận ra rằng nguy hiểm đang đến rất gần.

"Có phải là bão cát không?" Cô ngập ngừng hỏi.

"Không phải đâu. Nàng lắng nghe kìa!" Giọng Nadu run rẩy, nhường chỗ lại cho âm thanh vo ve kỳ quặc vọng lại từ xa như hàng nghìn con côn trùng đang đồng loạt vỗ cánh vậy.

"Ở phần đáy của đám bụi mù đó, nàng có thấy gì bất thường không?" Vị hôn phu của cô trỏ về phía trận bão cát đang cuồn cuộn tiến về phía họ. Bên dưới tầng tầng lớp lớp mịt mù màu nâu vàng là một lớp li ti những đốm đỏ như máu đang xoắn xuýt vào với nhau trông hết sức dị thường.

"Đó là thứ gì vậy?" Thanh Thanh nuốt khan, bàn tay bất giác bấu chặt vào tay vịn của yên lạc đà.

"Bọ máu..." Nadu lắp bắp. "Tại sao? Đây có phải là thời điểm chúng kiếm ăn...?"

Anh còn chưa kịp nói hết câu thì gã dẫn đoàn đã hô hào mọi người thi nhau bỏ chạy. Cả một đoàn rước dâu vứt lại biết bao nhiêu là lễ vật rồi tranh sống tranh chết giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy. Nadu cũng hốt hoảng kéo dây cương điều khiển con lạc đà quay sang hướng khác. Trên mặt đất vung vãi lụa là gấm vóc và biết bao nhiêu tiền vàng nữ trang nạm đầy đá quý. Nhưng những thứ quý giá ấy cũng chẳng lấp lánh được bao lâu khi đám mây mù khổng lồ kia ùn ùn ập đến nuốt chửng cả ánh sáng mặt trời. Thanh Thanh nghe rõ phía sau mình tiếng vo ve đinh tai nhức óc và cả làn gió lạnh cả sống lưng từ đàn bọ máu đang đập cánh phành phạch.

Xà đại tiểu thư liều mình quay đầu lại nhìn và ngay lập tức, cô hối hận vì đã đưa ra một quyết định quá sai lầm. Có lẽ cả cuộc đời Thanh Thanh cũng sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng hãi hùng ngày hôm đó. Cả một bầu trời đỏ rực những con mắt lồi ra to như nắm tay. Sát ngay bên dưới cặp mắt đáng tởm đó là một cái miệng hình gọng kìm nhọn hoắt không ngừng cử động như muốn cắt đôi cô ra, rồi cắm cái ống hút nhầy nhụa đang thụt thò đằng sau gọng kìm ấy vào cơ thể cô mà hút cho sạch máu. Đàn quái vật ấy vỗ những đôi cánh đen bóng như mấy lưỡi dao sắc lẻm xoèn xoẹt chém vào không khí. Sáu cái chân khẳng khiu đưa ra sẵn sàng chụp lấy bất kỳ nạn nhân xấu số nào rơi vào tầm ngắm của chúng.

Lạy Hoả Thần... Thanh Thanh run rẩy mò lấy cây cung buộc bên hông lạc đà. Cô nheo mắt nhắm rồi liên tục nhả tên. Từng con bọ máu rít lên ken kéc rồi rơi lộp độp trên cát. Thế nhưng, cơn bão bụi mù vẫn chẳng hề suy giảm đi chút nào. Dăm ba mũi tên của cô chẳng hề làm chúng nao núng mà ngược lại còn khiến đàn côn trùng càng thêm say máu.

"Nhanh lên, nhanh lên!" Nadu không ngừng thúc ép con lạc đà. Giọng anh đã lạc hẳn đi.

Thanh Thanh quay nhìn xung quanh. Toàn cát là cát. Khắp nơi đều một màu nâu vàng của cát và đá. Không một chỗ ẩn nấp. Không một chốn dung thân. Tất cả những gì hiện ra trước mắt cô chỉ có vô số những cột đá dựng sừng sững một cách vô dụng mà thôi. Nhưng cô mong đợi điều gì chứ? Cô đang ở trong sa mạc rộng thênh thang. Làm gì có rừng cây, làm gì có hang động cho cô trú ẩn. Hơn nữa, cho dù có trốn trong đó thì những con bọ máu này vẫn đủ nhỏ để bám theo đến tận lưng. Đến lúc đó, hang động sẽ trở thành mồ chôn tập thể cho cả đoàn rước dâu này. Không, cô cần một thứ gì đó hiệu quả hơn để chống lại bọn côn trùng khát máu ấy...

"Thái Dương ơi, cái gì..." Nadu và cô bỗng nhiên bị hất văng xuống đất còn con lạc đà thì bỗng dưng dính cứng ngay trên không trung giữa hai cây cột đá. Nhìn cứ như thể có một thứ vô hình gì đó rất giữ chặt nó ở ấy. Xung quanh họ, rất nhiều người và lạc đà trong đoàn cũng bị trói chặt lại trong không trung cứ như thể giữa những cột đá sừng sững kia có giăng một loại lưới trong suốt nào đó vậy.

"Tơ nhện Sumeroff?" Cả cô lẫn Nadu đều đồng thanh bật ra.

Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất trong hoàn cảnh này mà Thanh Thanh có thể nghĩ ra. Từ lâu, cô đã được đọc về loại vật liệu vừa dai vừa bền vừa dính mà đặc biệt lại trong suốt như không khí này. Nhờ có thứ tơ nhện lợi hại này mà người Sumeroff đã chiến thắng rất nhiều trận giao tranh với những nước láng giềng, bao gồm cả Thần Hoả Quốc của cô. Cũng nhờ loại tơ nhện đó mà dòng họ Tri Thù đã từng bước tiến lên ngôi vị Quốc vương cao quý của Sumeroff và trị vì suốt mấy trăm năm nay.

"Có lẽ chúng ta đã chạy nhầm vào bãi săn của họ rồi." Nadu toát mồ hôi. Lời anh nói chìm nghỉm trong muôn vàn tiếng vo ve đang đến rất gần như hàng vạn thanh kiếm không ngừng chém vào nhau.

Xà đại tiểu thư cũng lo lắng hệt như vậy. Vốn dĩ những tấm tơ này là dùng để bẫy đàn bọ máu nhưng bây giờ con mồi lọt lưới lại là những người vô tội. Chẳng mấy chốc nữa, cả đoàn rước dâu của cô sẽ bị bọn nhện khổng lồ của Sumeroff siết chặt vào những bó tơ đến khi chết ngộp, rồi chúng sẽ bơm vào cơ thể bọn cô thứ nọc độc hoá lỏng toàn bộ xương thịt để chúng từ từ nhâm nhi hút trọn cho bằng hết thứ dung dịch đầy dinh dưỡng đó. Ấy là nếu như bọn bọ máu chưa xẻ nát bọn cô ra thành từng mảnh. Cho dù là thế nào đi nữa cũng là chết một cách đầy đau đớn.

Cả một bầu trời trước mặt Thanh Thanh trong nháy mắt biến thành một vũng bùn pha máu loang lổ. Đây là khung cảnh cuối cùng cô được nhìn thấy trên đời sao? Thanh Thanh đôi khi cũng nghĩ đến thời khắc lúc chết của cô sẽ như thế nào. Cô thường tưởng tượng cô sẽ nằm trong vòng tay êm ái của một người mà cô yêu thương hết lòng. Thứ cuối cùng cô trong đáy mắt cô sẽ là gương mặt mãn nguyện của người ấy vì họ đã sống bên nhau hết một cuộc đời trọn vẹn. Thứ cuối cùng cô cảm nhận sẽ là đôi tay yêu thương vuốt lên mái tóc dài bạc trắng của cô cho đến khi cô thanh thản ra đi.

Chưa bao giờ Xà đại tiểu thư nghĩ mình lại có ngày phải chết thảm như thế này.

Thanh Thanh nhắm mắt. Có lẽ nếu cô không nhìn thì cơn đau sẽ qua nhanh hơn và khi cô mở mắt ra lần nữa, cô sẽ cất tiếng khóc chào một cuộc đời mới.

"XÔNG LÊN!"

Mặt đất xung quanh cô bỗng rung chuyển dữ dội. Thậm chí ngay cả đụn cát dưới chân cô cũng uỳnh uỳnh chuyển động như có thứ gì đang trồi lên từ bên dưới. Thanh Thanh mở mắt và lại được chào đón bởi một cảnh tượng còn hãi hùng hơn từ nãy đến giờ nữa.

"Ngồi vững vào nhé, tân nương."

Thanh Thanh hét như muốn rách toạc cổ họng. Cô đang ngồi trên lưng một con nhện lông lá khổng lồ và một cô gái trong trang phục chiến binh Sumeroff đang điều khiển nó lao thẳng vào giữa bầy bọ máu hung hãn trước mặt. Xung quanh cô, có đến hàng trăm chiến binh cưỡi nhện khác cũng đang gào thét huơ kiếm nối đuôi người con gái này tiến vào đối đầu với lũ côn trùng.

"Cô là ai?" Xà đại tiểu thư vội ôm chặt lấy eo nữ chiến binh ngồi trước mình khi con nhện của cô ta đột ngột búng lên, suýt chút nữa là hất cô văng xuống đất.

"Chưa bao giờ nghe nói đến Quận chúa Tri Thù Chu Kim dũng mãnh thiện chiến à?" Nữ chiến binh đáp nhưng không hề quay lại. Trong âm giọng còn có chút ý cười. "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho một cô gái xinh đẹp như cô bị tổn thương đâu. Chúng ta sẽ gọn xử lũ côn trùng này."

"Chúng... chúng ta?" Còn chưa kịp hiểu ất giáp gì, Thanh Thanh đã giật nảy mình khi Chu Kim rống lên ra hiệu bằng tiếng Sumeroff. Sau hiệu lệnh của cô, hàng trăm con nhện đồng loạt há miệng phóng ra những sợi tơ màu trắng đục, hoàn toàn tương phản với tám con mắt huyền của chúng.

Đám tơ rời khỏi miệng nhện được một đoạn thì liền chuyển sang trạng thái trong suốt khiến cho lũ bọ máu chẳng biết đường nào mà lần. Vô số con bị quấn dính trong cái bẫy vô hình đó. Chúng vùng vẫy nhưng vô vọng vì chẳng có cách nào thoát khỏi chất keo bền nhất Hetra đó cả. Một vài con vội vàng bay lên cao để bọc ra sau tấm màng chắn ấy nhưng chúng cũng bị binh lính của Chu Kim lần lượt dùng tên tỉa rơi từng con một. Số còn lại thì bị chém ra làm đôi làm ba khi chúng cố gắng sà xuống tấn công.

"Đây, hy vọng cô biết dùng thứ này." Chu Kim đột nhiên quay lưng lại và dúi vào tay cô một con dao lưỡi cong được bọc trong một cái vỏ da thêu chỉ vàng trông vô cùng nguy hiểm.

Trong đời Thanh Thanh chưa bao giờ cầm một thứ vũ khí nào cả. Cô lóng ngóng giữ nó trong tay rồi dáo dác nhìn quanh xem Nadu đang ở đâu. Giữa muôn vàn những con bọ máu xẹt tới xẹt lui, giữa bao ánh đao loang loáng, giữa hàng trăm con nhện khổng lồ đen đúa bò qua bò lại, cô chợt thấy Nadu lương thiện đang cố gắng kéo những người bị mắc trong lưới nhện ra. Vị hôn phu của cô cắn răng cắn lợi mà lôi nhưng mấy nạn nhân vẫn không hề nhúc nhích. Anh ta quá tập trung vào công việc vô ích ấy mà không hề nhận ra một con bọ máu đang nhắm thẳng chỗ anh mà bay tới.

Xà đại tiểu thư muốn thét gọi anh cảnh báo nhưng cổ họng cô khô khốc đầy cát bụi. Thanh Thanh chợt nhớ đến con dao lưỡi cong trong tay mình. Cô run lên bần bật mà rút nó ra khỏi vỏ. Thanh Thanh hết nhìn lưỡi dao sáng choang lại nhìn người chồng sắp cưới đang hì hục làm việc tốt. Nếu bây giờ cô lao ra đó, chưa chắc cô đã cứu được anh. Nhưng nếu bây giờ cô ngoảnh mặt ngó lơ, cô sẽ cứu được cả cuộc đời mình. Thanh Thanh nuốt khan. Cô nhắm nghiền mắt, cố chặn đi những tiếng vo ve, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng thịt thà bị kiếm đâm xẻ.

Rồi cô búng mình khỏi con nhện của Quận chúa và dùng hết sức lao đến chỗ Nadu. Cho dù cái chết của Nadu có giải thoát được số kiếp của cô đi chăng nữa, nếu hôm nay cô làm ngơ, Thanh Thanh sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn hết cuộc đời này. Xà đại tiểu thư không phải là một ả đàn bà mất hết nhân tính như vậy. Cô tung từng bước dài phóng đến, con dao sáng choang lăm lăm trong tay sẵn sàng cắm ngập vào thịt con bọ máu khốn kiếp.

Nhưng không kịp.

Con côn trùng ấy vẫn nhanh hơn cô. Nó bấu lấy lưng Nadu và xuyên cái vòi tởm lợm ấy vào gáy anh ngay trước mắt cô. Nadu cứng đơ cả người. Anh không thể giãy giụa gì được vì thứ nọc độc tê liệt ấy đang dần bơm thẳng vào huyết quản anh.

Thanh Thanh thét lên đau đớn. Cô ngã quỵ xuống lớp bụi mù giăng tung toé. Nước mắt cuộn với cát che khuất cả tầm nhìn của cô. Thế là người chồng chưa cưới của cô đã chết rồi. Thanh Thanh đã được ý nguyện của mình nhưng sao trái tim cô xót xa như bị thể chính người thân của mình vừa mất mạng. Cô với tay bò về phía Nadu, vừa đúng lúc có một mũi tên xuyên qua màn bụi, cắm sâu vào lưng con bọ máu và giết chết nó ngay lập tức. Nadu ngã ra đất, toàn thân co giật rồi bất động. Thanh Thanh gào tên anh rồi lại run rẩy bò về phía ấy. Cát bụi mù mịt nhuộm vàng cả bộ áo cưới vốn đỏ hoét sặc sỡ đầy hoa văn. Tai cô ong lên và tứ chi thì dần dần vô lực. Thanh Thanh nằm vật xuống đất, hoàn toàn bất lực. Con dao đã rơi khỏi tay cô từ lúc nào.

"Cẩn thận!" Một giọng nữ la lên cảnh báo.

Xà đại tiểu thư dùng hết sức quay lại nhưng chỉ kịp thấy Quận chúa Tri Thù Chu Kim phóng tới chắn giữa cô và một con bọ máu. Quận chúa lảo đảo mất đà và bị con côn trùng khốn kiếp đó đè thẳng xuống cát. Đôi cánh của nó đập dữ dội như muốn ấn Chu Kim sâu xuống lòng đất.

Thanh Thanh hoảng hồn. Cô vội đào bới lớp cát xung quanh để tìm con dao. Hoả Thần thiêu rụi nó đi. Đâu rồi? Đâu rồi? Hôm nay cô đã để mất vị hôn phu, cô không thể để chết thêm ân nhân cứu mạng của mình nữa. Thanh Thanh hất tung từng lớp cát vàng mịt mù tung toé. Thậm chí khi vô tình bị lưỡi dao cứa vào tay đến chảy máu ròng ròng cô cũng chẳng cảm thấy gì. Thanh Thanh vội vàng nhào đến đâm liên tục vào lưng con bọ máu cho đến lúc đôi cánh của nó không còn đập nữa, cô mới hất nó sang một bên rồi kéo Chu Kim ngồi dậy.

Bây giờ Thanh Thanh mới được nhìn kỹ gương mặt của người con gái dũng mãnh đã cứu lấy cô. Sao trên đời lại có một cô gái kỳ lạ như vậy nhỉ? Đường mũi nét mắt đều rất xinh xắn nhưng lại gắn trên một khuôn mặt góc cạnh cứng còng như đàn ông. Thanh Thanh vén lại mái tóc bết đầy mồ hôi và cát bụi cho Quận chúa. Môi cô lắp bắp mấy lời hỏi han không rõ câu từ. Nhưng rồi, tay Thanh Thanh vô tình chạm lên bụng Quận chúa và một cảm giác nóng hổi nhớp nháp khiến cô giật mình. Chu Kim đang chảy máu ròng ròng dưới lớp giáp da. Thanh Thanh kinh hoàng lôi tấm khăn quấn đầu xuống để bịt lại vết thương bên hông Quận chúa. Mái tóc đen óng ả của cô tung bay trong gió sa mạc còn cả bàn tay thì đỏ thẫm một màu máu tươi.

"Nào nào, tôi vẫn còn sống đây. Chỉ bị thương chút đỉnh thôi mà." Chu Kim nhoẻn miệng cười. "Và chàng trai cô liều mình định cứu cũng không chết đâu. Đó là chồng sắp cưới của cô à?"

Thanh Thanh miễn cưỡng gật đầu, "Cô lo cho cô trước đi. Tôi không thể để cô xảy ra chuyện được. Tri Thù Vương sẽ giết tôi mất."

Chu Kim cười chua chát, "ông ta chẳng quan tâm gì đâu... Cũng như cô không thật sự quan tâm đến anh chàng kia. Cô đã lưỡng lự. Tôi nhìn thấy cả. Cô không yêu anh ta, đúng chứ?"

Xà đại tiểu thư không nói gì mà chỉ cụp mắt xuống. Cô đỡ Chu Kim ngồi dậy, tay vẫn bịt chặt miệng vết thương không ngừng rỉ máu.

"Anh ta chẳng sống lâu đâu. Vòi của bọ máu có nọc độc." Quận chúa gằn giọng nén đau đớn. "Không sớm thì muộn, cô sẽ lại có cơ hội làm lại từ đầu thôi."

Ai lại đi nói những điều này khi bị trọng thương chứ? Thanh Thanh chợt đỏ mặt. "Quận chúa đừng nói bậy bạ nữa. Hãy dưỡng sức đi." Chiến trường xung quanh họ cũng đã dần tàn. Một số con nhện đã được thả đi cho tự do ngấu nghiến xác lũ bọ máu rơi đầy khắp nơi. Thanh Thanh ngoảnh mặt tránh cảnh tượng ghê tởm đó. Chỉ sợ nhìn lâu một chút cô sẽ nôn ra mất.

Chợt, Chu Kim đưa tay vuốt lấy mái tóc dài rối bời của cô. "Tân nương, tôi vẫn chưa biết tên cô."

"Tôi họ Xà, tên Thanh Thanh." Tim cô bất giác đập mạnh hơn bình thường. Là do những sự việc kinh hoàng vừa mới diễn ra sao?

"Xà tiểu thư, tôi thích mái tóc của cô đấy. Hy vọng một ngày nào đó cô sẽ không còn bị trói buộc bởi những mối hôn sự vô nghĩa nữa được sống với người cô thật sự yêu thương." Chu Kim âu yếm nhìn Thanh Thanh.

Xà đại tiểu thư chợt giật mình vì cảnh tượng này vô cùng quen thuộc. Nếu thật sự đây là định mệnh mà các thần tác hợp cho cô thì xin đừng mang Chu Kim đi quá sớm như vậy. Thanh Thanh hoảng sợ nhìn dòng máu đã loang ướt đẫm cả một mảng cát lớn. Cô thét lên, gào khóc, rồi cũng lịm dần đi.

...

Thobanon chớp chớp mắt. Màu máu đỏ vẫn chưa tan hẳn khỏi tròng mắt cô. Vương hậu hồng hộc thở, miệng không ngừng lắp bắp gọi tên Chu Kim. Chợt, một đôi tay vội đưa đến ôm chặt lấy gương mặt hốc hác của cô.

"Ổn rồi, ổn rồi. Vương hậu, người không sao rồi."

Thobanon dần thở chậm lại. Những ảo ảnh còn vương lại từ giấc mơ dĩ vãng cũng dần tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net