Chương 91 - Trung Thành / Thobanon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THOBANON

"Kể từ hôm nay, hãy để Aramz đến hầu hạ người." Ramakh toét miệng cười như thể vô cùng hãnh diện với món quà chân thành anh mang đến cung Shamzon. "Chắc chắn hắn sẽ không để người thất vọng đâu."

Thobanon lười nhác nhướng mày nhìn gã nam nô đang cúi gằm mặt quỳ dưới chân cô. Vương hậu cục cựa vô cùng khó chịu trên xà ỷ, vừa xoa cái bụng tròn vo đã bảy tháng của mình vừa khẽ nhấp một ngụm trà dưỡng nhan. Đứa con thứ hai của cô thỉnh thoảng lại đạp mạnh mấy cái khiến Thobanon cứ bồn chồn không yên. Cô thở ra một hơi nặng nhọc rồi mới từ tốn hỏi, "vì sao bản cung lại phải tiếp nhận tên này? Hắn thì có gì đặc biệt so với những nam nô khác?"

"Nương nương không biết đấy thôi," Tể tướng vẫn cười không khép miệng. Anh ta vung tay hùng hồn kể lại, "Aramz là tâm phúc đáng tin cậy nhất của thần. Không phải vì nó tháo vát nhanh nhẹn hơn người, cũng chẳng phải vì nó có tay chân tai mắt trong vương cung, mà chỉ bởi vì nó là một đứa lỳ đòn và vô cùng trung thành. Dẫu có đánh chết thì nó vẫn một lòng hướng đến chủ nhân của nó mà thôi."

Vương hậu lơ đễnh chớp chớp mắt, gương mặt vẫn chưa có vẻ gì là ấn tượng cho lắm. Cô im lặng một lúc chờ xem Ramakh còn muốn nói gì thêm không nhưng rốt cuộc, trước sự hờ hững của cô, nụ cười gượng gạo của anh ta dần héo đi.

"Nương nương, thần vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị người ta nhặt về làm nô. Nhưng thần không cam chịu kiếp sống nhục nhã đầy roi vọt và tủi hờn đó. Thần đã tự mình tìm tòi học lỏm nghề chế tác đá quý của chủ nhân và dần dần ngoi lên, chứng minh giá trị của mình rồi từ từ tiếp quản luôn công việc làm ăn của ông ấy." Ramakh chậm rãi kể chuyện. "Đến một lúc nào đó, ngoảnh nhìn lại chặng đường dài đằng đẵng sau lưng, thần không khỏi bàng hoàng khi thấy mình đã trở thành Tể tướng quyền cao chức trọng của Zetpy."

"Và ý của ngươi là?" Thobanon khoa tay hối thúc.

"Aramz gợi cho thần nhớ lại chính bản thân mình ngày đó," Tể tướng đặt tay lên vai gã nam nô vẫn đang cúi rạp dưới đất. "Lần đầu tiên thần gặp nó, Aramz nằm co quắp như một con sâu trong một hẻm chợ, toàn thân dập nát đầy máu me. Thần đã nhờ Đại tư tế âm thầm bố trí cho nó vào vương cung phục dịch. Bấy nhiêu năm quan sát, Aramz từng bước từng bước trưởng thành. Vượt qua biết bao mưu mô, đố kỵ ganh ghét, rốt cuộc nó đã trở thành một trong những Tổng quản nam nô của Vương cung và được tuỳ chọn chủ nhân để hầu hạ. Ngày đó, Aramz đến trước phủ của thần. Hoá ra, thằng nhóc này đã sớm biết ai là người đỡ nó đứng dậy, giúp nó bước những bước đầu tiên. Và nó không hề quên ơn."

Đến lúc này, câu chuyện của Ramakh mới khiến Thobanon chú ý đôi chút. Cô ngồi thẳng lưng lên, đưa đôi mắt tò mò ngó xuống gã nam nô vẫn đang quỳ im lìm dưới đất. "Ngẩng đầu lên nhìn bản cung," cô ra lệnh.

Gã nô lệ đầu trọc ấy lập tức vâng lời. Gương mặt Aramz vuông vức nhưng khắc khổ. Tròng mắt hắn hõm sâu vào trông như một cái xương sọ bọc trong làn da xù xì cháy nắng. Tuy nhiên, đôi mắt ấy lại rực sáng như thể Aramz lúc nào cũng cháy trong mình một sự kiên định, một sự quyết tâm hừng hực. Và một người tha hương chật vật tranh đấu chốn thâm cung như Thobanon dễ dàng nhận ra thứ hắn ấp ủ trong lòng.

Đó là ý chí sống còn!

Hắn cũng như cô, cũng ngày ngày oằn mình chống chọi với đao kiếm ẩn tàng trong từng lời nói nụ cười giả tạo bủa vây. Có chăng thì hắn ở dưới còn cô ở trên cao mà thôi.

Và rồi hắn cất tiếng.

"Nô tài bái kiến Vương hậu nương nương." Một mùi thảo dược the mát chợt len lỏi trong không khí như đùa với cánh mũi Thobanon.

Vương hậu phẩy tay ra hiệu cho người hầu bế Đại quận chúa Asatash vào buồng rồi cô mới rướn người đến, nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy guộc với những khối cơ bắp khô đét của gã nam nô. "Ngươi có sẵn lòng đi theo hầu hạ bản cung không?"

Aramz lại ngoan ngoãn dập đầu trước khi đáp, "bẩm nương nương, thần nguyện vâng lệnh nương nương sai bảo."

Ramakh đứng bên cạnh vẫn cứ tủm tỉm cười mãi. "Người chẳng cần phải lo lắng đâu. Aramz là một tên dai sức. Việc nặng nhọc cỡ nào nó cũng có thể làm được. Không những vậy, ưu điểm lớn nhất của nó chính là lòng thù ghét và căm hận thế giới này. Chỉ cần người chỉ tay chỗ nào, nó sẽ thiêu chỗ đó ra tro cho người hả dạ."

Vương hậu nhếch mép cười, "việc đấy thì bản cung yên tâm rồi. Để trở thành tâm phúc của Tể tướng đây đâu có dễ. Nhưng cũng chính vì vậy mà bản cung vẫn còn thấy vướng mắc. Ngươi đang dâng đồ tốt cho bản cung hay đang muốn cài gián điệp vào bên cạnh bản cung thế?"

Cả chính điện lập tức chìm vào câm lặng. Ánh mắt và nụ cười của Ramakh liền méo xệch gượng gạo. Những chảo lửa treo cao trên trần cung điện cứ bập bùng cháy, rải xuống bên dưới những chiếc bóng run rẩy thỉnh thoảng lại che khuất đi gương mặt gã nam nô vẫn đang quỳ bên dưới khiến Thobanon khó mà nhìn ra được biểu cảm của hắn.

Ramakh ấp úng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, "thần nào có ý đó chứ?" Hắn tiến thêm mấy bước về phía xà ỷ rồi chìa tay trước mặt Thobanon như thể hiện lòng thành kính. "Thần chỉ muốn góp chút sức mình để bảo vệ sự an toàn của Vương hậu thôi ạ. Đứa con đầu tiên của người là một Quận chúa. Ngoài mặt Xà Vương không nói gì nhưng chắc chắn ông ta chẳng hề hài lòng đâu ạ. Chẳng phải dạo gần đây Xà Vương vẫn thường xuyên quan tâm để ý tiểu thư Maratut con gái cả của quan chưởng lý sao? Nương nương phải nên cẩn trọng suy tính cho tương lai của mình đi."

Thobanon im lặng cố gắng nuốt cơn giận vào lòng. Tên khốn kiếp này dám đe doạ cả Vương hậu nương nương của hắn. Tuy nhiên, sâu trong lòng, cô biết Ramakh nói không sai chút nào. Đứa con đầu lòng của chính cung Vương hậu là đứa trẻ mà toàn quốc gia đều hướng đến. Nếu đó là một Vương tử thì toàn Zetpy sẽ vỡ oà trong hạnh phúc, địa vị của cô cũng vững vàng hơn hẳn. Nhưng tiếc thay, Hoả Thần lại ban tặng cho cô một bé gái. Điều này không khỏi khiến cho mọi người nghi ngờ năng lực của Thobanon. Cô vô thức đặt tay lên bụng. Đứa trẻ thứ hai đã thôi không quẫy đạp nữa từ lúc nào.

Phải là con trai. Lần này bắt buộc phải là con trai...

Vương hậu nuốt khan nhưng cô vẫn cứng giọng đối đáp, "vậy gã nam nô của ngươi thì giúp bản cung củng cố địa vị thế nào?"

"Không không! Củng cố địa vị là việc của người," Ramakh cười nửa miệng trông vô cùng đểu cáng. "Aramz chỉ có thể đem những thủ đoạn của mình ra để bảo vệ tính mạng của nương nương và giúp người làm những công việc dơ bẩn khác thôi, nếu cần."

Thobanon liếc sang gã nam nô ấy. Mưu đồ của Ramakh rõ như ban ngày. Thứ phường con buôn lươn lẹo như hắn một khi đã nếm được mùi vị ngọt ngào của quyền lực thì chắc chắn sẽ không bao giờ dừng lại. Thêm nữa, một kẻ bị vùi xuống đáy xã hội sẽ luôn mang trong mình khát vọng vươn lên cho đến khi nào hắn chạm đến đỉnh của thế giới. Ở trong lòng Ramakh luôn có một bóng ma đè nặng ám ảnh hắn. Dù có cố gắng đến đâu, tên Tể tướng này vẫn sẽ cảm thấy có người đứng trên hắn, chèn ép hắn, ngăn cản con đường tiến thân của hắn. Hiện giờ, kẻ đó chính là Xà Vương Ila'abadu. Và khởi điểm của dã tâm luôn là một cô gái.

Ánh mắt sáng rực như thiêu như đốt của Aramz rọi vào tâm trạng rối bời của Thobanon. Cô nhíu mày lưỡng lự. Tiết trời ngột ngạt oi bức càng làm bầu không khí trong cung Shamzon thêm nặng nề u ám. Đứa trẻ trong bụng Thobanon đột nhiên lại đạp một cái. Cô điếng cả người. Cả cơ thể gồng lên đến cừng đờ ra.

Sau cùng, Thobanon thở dài nhượng bộ, "từ nay, cứ đi theo bản cung đi."

Gương mặt Tể tướng giãn ra. "Vương hậu thật có mắt nhìn người. Aramz sẽ không làm nương nương thất vọng đâu."

Cô trừng mắt nhìn hắn. Nhận lễ vật hôm nay của Ramakh đồng nghĩa với việc cô đã bước nửa bàn chân vào kế hoạch phản nghịch của tên Tể tướng này. Nhưng cô phải nghĩ đến bản thân mình và các con của cô trước. Và nhất là... đại kế hoạch mà Xà gia đã ký thác cho cô.

Thobanon thở dài, phẩy tay ra hiệu cho hắn lập tức lui ra. Ramakh cười khì khì rồi cúi đầu ngoan ngoãn rời khỏi cung. Trên đường rút đi, hắn không quên vỗ vai Aramz một lần sau cuối. Gã nam nô lập tức dập đầu bái biệt rồi hướng Thobanon mà dõng dạc, "tạ ơn nương nương tin tưởng thu nhận. Thần thề sẽ luôn trung thành với chủ nhân của mình!"

...

"Ngươi vẫn chưa chịu nhận tội sao?" Thobanon lãnh đạm nhìn thân thể gầy guộc đang nằm gục trên sàn nhà giam. Cô ngả người tựa lưng vào chiếc ghế gỗ đơn sơ đặt trước cửa xà lim. Tách trà bên cạnh đã nguội lạnh hẳn.

Aramz khẽ cựa quậy. Máu tươi tứa ra trên tấm lưng nát bươm đầy những đường roi chằng chịt. Hắn run lẩy bẩy đưa tay về phía Vương hậu. Cả gương mặt đều đỏ hoét bết bát đầy máu, mồ hôi và nhớt dãi.

"Nương nương,... nô tài... bị oan," hắn nấc lên. Giọng lạc cả đi.

"Đến nước này rồi mà ngươi vẫn không chịu khai ra sao?" Thobanon thở dài. "Muội muội của bản cung, tiểu quận chúa của bản cung, và cả Vương tử trong bụng bản cung nữa, tất cả đều là do ngươi và Hepsatut ra tay đúng không?"

Gã nam nô dùng hết sức bình sinh lết từng chút từng chút về phía cửa buồng giam. Hắn vươn đôi tay gầy gò nhuốm đầy máu qua những song gỗ, bấu lấy chân Vương hậu mà van lơn, "nương nương,... oan cho nô tài lắm! Nô tài... không bao giờ dám làm gì gây hại đến người đâu."

Thobanon cúi đầu nhìn hắn, gã tâm phúc đã trung thành theo cô gần mười năm qua. Đã biết bao nhiêu lần cô và hắn cùng vào sinh ra tử đối phó với những mưu hèn kế bẩn của chị em Maratut và Hepsatut. Cô và hắn đã trải qua biết bao nhiêu vinh nhục chốn thâm cung. Kẻ hiểu cô nhất, kẻ cô nghĩ sẽ cùng cô đi đến tận cùng số phận nay lại phản bội cô. Vì sao chứ? Vì cái gì chứ?

Đôi mắt Thobanon ráo hoảnh cúi nhìn gã bầy tôi của mình. Cô biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Cô còn nghĩ rằng khi bóc trần Aramz, cô sẽ đau đớn biết nhường nào. Có lẽ cô sẽ còn rơi nước mắt vì một người đã gắn bó với mình lâu đến thế. Ấy vậy mà bây giờ, khi con sâu bọ đó oằn mình dưới chân cô, Thobanon chẳng hề mảy may động lòng thương xót. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn cúi gằm mặt dưới đất. Chính cô đã bảo hắn ngẩng đầu lên, cho hắn cơ hội để đứng dậy, ưỡn ngực với cả thế giới. Để rồi cuối cùng, chính hắn đã đánh mất cơ hội của mình mà quay về trườn bò dưới cát bụi dơ bẩn.

Vương hậu đá tay hắn sang một bên. Cô thở hắt ra đầy khinh bỉ, "Hừm, 'không bao giờ dám làm gì tổn hại đến bản cung ư?' Vậy đây là thứ chết tiệt gì?"

Thobabon liền dứ lá thư mà Zakaria vừa gửi đến cho cô lúc sáng nay ra trước mặt Aramz. Cô rít lên điên dại, "ngươi chối nữa đi, chó má!" Vung vẩy tờ giấy đã nhàu nhĩ và lốm đốm những chỗ nhăn lại vì nước mắt, cô quát, "chính tay Thiên Thanh đã viết những dòng này gửi về cho bản cung để tố cáo tội ác của ngươi và Hepsatut. Mấy tháng qua, muội ấy như sống trong địa ngục! Tất cả là do ngươi và con ả khốn kiếp kia gây nên! Người nhận đi! Nhận đi! MAU NHẬN TỘI ĐI!"

Xen lẫn giữa tiếng gào thét đau xé lòng của Vương hậu, một giọng cười mai mỉa chợt khe khẽ cất lên. Aramz cười. Hắn cười càng lúc càng to, càng lúc càng sảng khoái, thậm chí vừa ho sặc vì hộc máu và dãi vừa cười. Thobanon im bặt. Cô ngã cả ra đất, trân trối nhìn tên phản nghịch đang khoái trí trước sự thống khổ của cô.

"Hoả Thần thiêu rụi ngươi đi!" Cô nguyền rủa. "Ngươi cười gì chứ?"

"Nương nương, nô tài cười chính bản thân mình đó," Aramz tặc lưỡi ra chiều tiếc nuối lắm. "Nếu tối hôm đó nô tài mạnh dạn cho con bé ấy mấy nhát dao thì sự tình đâu đến nỗi phức tạp như thế này. Ai mà ngờ được Thái Dương Thần lại rộng lòng soi đường cho nó. Ai mà ngờ được nó lại phúc lớn mệnh lớn như vậy chứ."

Vương hậu sững người. Khoảnh khắc mà cô mong chờ rốt cuộc cũng đến, khoảnh khắc cô bắt tận tay kẻ đã gây ra những bất hạnh cho chị em cô, khoảnh khắc mà cô nghe chính miệng thủ phạm thú nhận mọi tội lỗi. Nhưng kẻ đó thật sự lại là Aramz. Thobanon nhói lòng. Rốt cuộc xung quanh ta có còn ai đáng tin cậy nữa không? Khoảnh khắc ấy cuối cùng lại làm cô thấy tổn thương vô cùng. Những ngọn đèn dầu lờ mờ trải một lớp ánh sáng vàng vọt phủ lên bức tường đất và bãi rơm lót sàn đại lao, phủ cả lên gương mặt bầm dập của Aramz, che đi phần nào nụ cười toe toét đốn mạt của hắn.

"Nếu Nhị thiếu phi không lo lắng vớ vẩn, sợ người ta tìm thấy xác của nó, thì đâu có chuyện bất ngờ này xảy ra chứ." Hắn lại cười phá lên, nhưng lần này là một âm điệu chua chát như tự giễu. "Tiếc thay, tiếc thay! Đại nghiệp đã sắp thành. Rốt cuộc lại bị phá đổ chỉ vì một nước cờ sai..."

"Vì sao hả Aramz?" Thobanon run run hỏi, "bản cung từ trước đến giờ đối xử với ngươi không hề tệ. Tại sao ngươi lại phản bội bản cung?"

"Vì nương nương quá vô dụng!" Aramz hét toáng lên. Cả phòng giam đột nhiên chìm vào thinh không.

"Một người phụ nữ không sinh được một mụn con trai nào thì cho dù có Vương hậu cao cao tại thượng đi chăng nữa thì cũng có chỉ như một ả đàn bà chân lấm tay bùn ngoài kia thôi." Hắn chép miệng khinh rẻ. "Nương nương chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là sinh cho Xà Vương một đứa con trai nối dõi nhưng khốn kiếp làm sao, người cứ liên tục phọt ra hết đứa con gái này đến đứa con gái khác. Đến nô tài còn thấy chán ghét chứ đừng nói là Xà Vương."

Aramz lồm cồm bò dậy để tầm mắt hắn ngang bằng với cô. Hắn dí sát gương mặt bê bết máu vào song gỗ rồi dài giọng trách cứ. "Nương nương, ngày tàn của người sớm muộn gì cũng sẽ tới. Nếu người không cho nô tài được quyền cao chức trọng và vinh hoa phú quý thì còn mong chờ gì ở nô tài chứ? Ai mà ngu dại đi bán mạng cho một kẻ sớm muộn gì cũng sẽ rớt khỏi cái xà ỷ lung lay kia?"

Gã nam nô bấu vào những chấn song. Máu chảy dọc theo những thớ gỗ ấy dính cả vào đôi tay run rẩy của Vương hậu. Vài giọt còn vương cả lên lá thư mà cô đang túm chặt không buông.

"Ngược lại, Nhị thiếu phi lại là một ứng cử viên sáng giá. Cô ta có gia thế, có của cải, có tuổi trẻ, nhưng trên hết, cô ấy có một Vương tử." Aramz rít lên như rắn, "nương nương nghĩ Tể tướng Ramakh thật lòng yêu thương người sao? Từ lâu, ông ấy và nô tài đã tính toán con đường xoay chuyển quyền lực về phía Nhị thiếu phi rồi. Và cái chết của tiểu quận chúa, cả chất độc hạ vào thuốc an thai của người đều là kế hoạch của họ đấy."

Ramakh, tên phản nghịch... Thobanon cắn chặt răng. Tuy những lời yêu đương của hắn cô chưa bao giờ tin, nhưng thật không thể ngờ rằng bao lâu nay, hắn đã ngấm ngầm cấu kết với kẻ khác để hãm hại cô. Cái gì chính danh Vương hậu chứ? Cái gì mà đứa con của riêng chúng ta chứ? Tất cả đều là giả dối và mưu mô. Cô cứ nghĩ đứa trẻ trong bụng là đủ để buộc chặt Tể tướng vào mình nhưng không, dù có khoác trên mình lụa là gấm vóc, hắn vẫn mãi chỉ là một tên nô lệ lươn lẹo tiến thân bằng miệng lưỡi điêu ngoa.

"Vậy là Ramakh đã chọn Hepsatut," Vương hậu từ từ đứng dậy. Cô ném cho Aramz một cái nhìn khinh bỉ rẻ rúng. "Hắn thà núp váy một người phụ nữ và bợ đỡ một đứa con hoang chứ chẳng thèm màng đến cốt nhục thật sự của hắn."

"Chẳng có cách nào để chứng minh đứa bé trong bụng nương nương là của ngài ấy cả," Aramz lắc đầu. "Vả lại, Tể tướng là người tính toán dài lâu. Chỉ cần chiếm được đại cục thì sợ gì tương lai không có một người nối dõi chân chính."

"Cứ toan tính đi, cứ đâm sau lưng kẻ khác đi. Ngày hôm nay, mọi thứ đều đã chấm dứt." Thobanon gấp lá thư lại. "Thiên Thanh vẫn còn sống. Chỉ vài hôm nữa thôi, con bé sẽ đứng trước mặt Xà Vương mà tố cáo các ngươi. Đến lúc đó, Cả lũ chúng bây đều sẽ rơi đầu." Cô nhếch miệng thích thú quan sát nét mặt Aramz dần chuyển từ phẫn nộ sang lo lắng sợ hãi. "Bản cung vẫn là Vương hậu và đứa trẻ sinh ra sẽ đường đường chính chính trở thành Quốc Vương kế tiếp của Zetpy."

"Không, người chết lần này chỉ có nô tài và Nhị thiếu phi thôi." Aramz tặc lưỡi, "bức thư của nương nương không thể chứng minh được Tể tướng đại nhân có nhúng tay vào những việc này."

"Vậy ngươi nghĩ Hepsatut sẽ không lôi Ramakh cùng chết chung với ả sao?" Một giọng nói âm trầm chợt vang lên từ bóng tối phía sau Vương hậu. Đại tư tế chầm chậm bước vào chỗ ánh đèn cầy toả sáng lờ mờ. Thobanon nheo mắt nhìn gương mặt bí hiểm đang dần tiến về phía xà lim.

"Chắc ngươi cũng không muốn chủ nhân cũ, người đã hết mực nâng đỡ ngươi phải chịu cảnh bêu đầu thị chúng, đúng không?" Kar bình tĩnh hỏi. Ông chắp tay sau lưng và cúi xuống nhìn thẳng vào Aramz. "Đó chẳng phải cũng chính là lý do vì sao ngươi không đem chuyện Ramakh tư thông với Vương hậu ra để tự cứu mình sao? Ngươi rõ ràng không muốn Tể tướng bị liên đới. Thà là tự mình nhận hết mọi tội lỗi còn hơn quay đầu lại với ân nhân của mình."

Aramz thoáng thấy Đại tư tế đến thì liền gồng hết sức mình mà quỳ rạp xuống. Máu từ vô số vết thương trên cơ thể lại rỉ ra. Lạy Thái Dương Thần, lạy Thái Dương Thần... Hắn luôn miệng thành tâm cầu khấn.

"Nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi xem..." Kar buông tiếng thở dài, "chỉ sợ còn chưa kịp làm gì cứu lấy chủ nhân thì bản thân mình đã ngã quỵ trước rồi."

"Lạy Solia thánh minh vô cùng, con là kẻ có tội. Con thật sự là kẻ có tội!" Aramz nức nở.

Thobanon hết nhìn gã nam nô cuồng tín rồi lại liếc qua Đại tư tế. Không thể nhịn thêm được nữa, cô thì thầm, "Kar, ông đang chơi trò gì thế hả?"

Trái với sự gấp gáp của cô, Đại tư tế chỉ đưa bàn tay đeo đầy nhẫn nạm đá quý lên ra hiệu cho cô bình tĩnh rồi lại tiếp tục thủ thỉ với gã nam nô. "Aramz, nếu như ta thay mặt Thái Dương Thần chỉ điểm cho ngươi một con đường sống, thậm chí còn cứu được mạng của Ramakh thì sao?"

Tên tù nhân câm nín. Hắn vẫn cúi gằm đầu dưới đất như một con chó bị phạt đòn. Nhưng từ từ, hắn ngẩng cái mặt tèm lem nước mắt lên nhìn vị thánh sống mà nức nở, "vì sao? Vì sao ngài lại muốn cứu chủ nhân của nô tài?"

"Bởi vì người thật sự có lỗi trong chuyện này là Hepsatut, đúng không Aramz?" Đại tư tế nắm lấy đôi tay dơ bẩn đang run lẩy bẩy sau những chấn song. "Ả vì lòng tham vô đáy của mình nên mới rù quến Tể tướng và ép ngươi phản bội hồng ân của Xà Vương và Vương hậu. Ả mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả mọi việc từ thủ tiêu Xà nhị tiểu thư, ám sát tiểu quận chúa, cho đến hạ độc vào thuốc an thai của Vương hậu, đúng không? Hepsatut chết đi thì Ramakh cũng không còn phương tiện để thực hiện dã tâm nữa, cũng chẳng còn ai bóc trần âm mưu của hắn nữa. Ngươi có muốn như vậy không?"

"Phải, phải... Phải rồi!" Aramz lắp bắp, "tất cả là do một tay Nhị thiếu phi sắp đặt. Không hề liên quan đến Tể tướng. Ông ấy và nô tài chỉ là con cờ bị Nhị thiếu phi lợi dụng mà thôi..." Hắn lập tức dập đầu xuống đất. "Thái Dương Thần anh minh! Xin người cứu giúp con!"

Kar lập tức rút từ trong ngực áo ra một tờ khẩu cung rồi đưa cho Vương hậu xem qua. Trên đó viết rất rõ ràng rằng tất cả mọi âm mưu phá hoại đều do một tay Nhị thiếu phi âm thầm chỉ đạo. Tuyệt nhiên không hề nhắc đến cái tên Ramakh. Mặc dù vẫn chưa hiểu lắm dụng ý của Đại tư tế nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý. Bởi vì cô biết rõ rằng tất cả những gì Kar làm đều đã được ông ta tính toán kỹ lưỡng để đạt được lợi ích cao nhất. Và hiện giờ, lợi ích đó bao gồm cả Đại tư tế và cô.

"Điểm chỉ đi!" Kar nhẹ nhàng ra lệnh. "Ta và Vương hậu hứa sau khi xong việc sẽ trả tự do cho ngươi."

Aramz đọc đi đọc lại tờ khẩu cung mấy lượt, cũng ngước nhìn hai người nắm quyền sinh sát trong tay mấy lần rồi mới dứt khoát quệt máu trên mặt mình rồi in dấu ngón cái vào tờ khẩu cung.

Thế là xong... Nhị thiếu phi Hepsatut, đối thủ đầu tiên của cô xem như đã bước một chân vào cửa tử. Gánh nặng trên vai cô dường như vừa vơi đi một chút. Thobanon thở hắt ra. Toàn thân bỗng chốc rã rời.

Kar lập tức gọi người mở cửa xà lim và giải Aramz ra ngoài gặp mặt Xà Vương. Đại tư tế đỡ tay Vương hậu, thì thầm với một giọng đắc thắng, "đi nào nương nương! Đại Vương đang chờ kết quả bên ngoài đấy. Lúc đó, mong người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net