Chương 93 - Tử Thần / Orvar Icenstaff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phong thái của một quý tộc.

Suốt một ngày, anh chạy ngược chạy xuôi khắp các con phố, đến thăm bệnh cho biết bao gia đình dù hoàn cảnh của họ có như thế nào đi nữa. Nông dân, thợ khéo, đao phủ, danh môn,... ai ai cũng được anh đối xử hết sức công bình như những gì người cha đỡ đầu của anh vẫn dạy.

Đồng hành cùng với chàng thanh niên chính là Tử Thần. Cứ mỗi lần mở cửa bước vào phòng bệnh, anh lại dáo dác nhìn xem Mortia đang ở đâu. Chàng y sỹ luôn giữ đúng lời hứa của mình với hắn. Nếu Mortia đứng ở cuối giường, anh luôn biết điều mà không can thiệp vào công việc của Tử Thần. Cùng lắm, anh chỉ cho họ uống một chút thuốc giảm đau để họ lên đường được thoải mái một chút.

Những người xung quanh cũng hiểu rằng anh vẫn chỉ là một người phàm, không phải lúc nào cũng có thể cứu sống được tất cả mọi người nên cho dù anh có bất lực trước một vài ca thì tiếng tăm của anh vẫn lan rộng ra khắp Đế Quốc Diamond. Chàng trai ngày càng trở nên giàu có và những cô chị gái của anh cũng nhờ vậy mà được gả vào những gia tộc lớn trên khắp cả nước.

"Ta giữ đúng lời hứa," Mortia chợt cất tiếng ngay sau lưng Orvar. "Ta đem cho nó một cuộc sống giàu sang và tiếng tăm lẫy lừng. Thậm chí đến cả Hoàng Đế Dicken Wyndham còn phải triệu tập nó vào cung để khám bệnh. Nếu không có nó chạy chữa, cuộc Đại Chiến Bốn Trăm Năm lẽ ra đã bắt đầu từ sớm rồi." Tử Thần bất chợt thở dài, "nhưng ngày nó vào gặp Dicken cũng là ngày mà nó phản bội lại ta."

Cảnh vật xung quanh Orvar nhanh chóng biến đổi thành những bức tường xám xịt cao ngất. Dưới chân cậu là nền đá hoa cương sáng bóng phản chiếu những chảo lửa khổng lồ giăng khắp hai bên. Những bức bích hoạ khổng lồ kéo từ mảng tường này sang mảng tường khác vây kín Orvar. Chúng miêu tả những trận đánh vĩ đại trong lịch sử Đế Quốc Diamond và cả huyền thoại sáng thế của mười hai Cổ Thần nữa. Trên mỗi trụ cột đều thả những ngọn cờ thêu hình cây cung với mũi tên là một bông hoa hồng, cũng chính là gia huy của nhà Wyndham.

Chàng thanh niên được dẫn vào một hành lang thắp đuốc sáng trưng. Orvar cũng theo sát sau lưng anh. Tiếng bước chân họ vang vọng trên nền đá lạnh toát. Hai người cận vệ mặc giáp dẫn đường cứ thỉnh thoảng quay lại phía sau nhìn anh ta như dò xét. Lối đi uốn cong ngay đằng sau chính điện, qua mấy lần cầu thang ngoằn ngoèo lên lên xuống xuống, cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ đồ sộ có cả một đội gồm năm người đứng canh cẩn mật. Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng rằng anh không mang theo bất kỳ loại vũ khí nào, chàng y sỹ mới được cho vào trong cùng với một hộ vệ nữa kèm theo.

Căn phòng bên trong khá tối tăm vì chỉ được thắp sáng bởi một ngọn nến leo lét nơi đầu giường. Dicken Wyndham nằm đó, bất động, nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng hơi thở. Đôi mắt ông mệt mỏi nhắm nghiền lại. Biểu cảm trên gương mặt trông lúc thì bình thản lúc thì đau đớn.

"Cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình đi, rồi thì Hoàng Đế sẽ tìm cho anh một hôn sự tốt." Người lính hộ vệ dặn dò, "nghe nói tiểu thư nhà Lorraine cũng đang đến tuổi gả chồng. Có lẽ anh sẽ là một sự lựa chọn tốt cho gia tộc họ đấy."

"Thật ư? Tiểu thư Serene Lorraine ư?" Chàng trai giật mình. "Tôi có thể cưới nàng ấy làm vợ à?"

"Không chỉ có vợ đẹp mà còn rất nhiều của cải nữa. Thậm chí anh còn có thể được phong tước." Người cận vệ lãnh đạm, "nhưng trước hết, anh phải cứu được Hoàng Đế đã. Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra thì đất nước của chúng ta sẽ rơi vào nội loạn ngay. Lần này, rất mong anh sẽ cố gắng hết sức nhé."

"Được... được rồi. Cứ tin ở tôi." Chàng y sỹ lắp bắp. Anh vội nhào đến bên giường Dicken Wyndham mà không hề để ý đến Mortia đang đứng nơi cuối giường, khuất trong bóng tối.

Anh rút lọ thuốc ngửi ra và lập tức dí vào mũi Hoàng Đế. Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "con trai, con đang làm gì vậy? Con không thấy ta đang đứng ngay đây sao?"

Y sỹ giật nảy mình. Anh vội rụt tay lại nhưng Hoàng Đế đã hít đủ một hơi thần khí. Ông khẽ cựa quậy rồi phát ra một tiếng rên nhẹ. "Nước... Ta khát nước..."

"Bệ hạ tỉnh rồi! Bệ hạ tỉnh rồi!" Người cận vệ reo lên. Anh ấy vội vàng chạy đến rót đầy một ly nước rồi nhẹ nhàng đỡ Dicken ngồi dậy.

"Y sỹ, làm tốt lắm! Ânh đã cứu được Bệ hạ rồi." Người cận vệ khen ngợi nhưng không có tiếng đáp trả.

Trái ngược với phản ứng vui mừng của người cận vệ, chàng y sỹ kinh hãi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi Tử Thần, "thưa cha, con xin lỗi. Con xin lỗi. Con xin thề rằng con không thấy cha đứng đó. Xin cha hãy bỏ qua cho con một lần này thôi. Con xin cha đấy!"

Người lính hộ vệ liền lên tiếng cảnh giác, "y sỹ, anh đang nói chuyện với ai vậy?"

Nhưng anh không bận tâm câu hỏi đó mà chỉ vẫn chỉ rối rít đập đầu xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem. Một tiếng "xin lỗi", hai tiếng "xin cha tha cho con" cứ thế mà tuôn ra khỏi đôi môi run rẩy tái nhợt ấy.

Khung cảnh chợt tan ra thành nước. Một màu đen thăm thẳm ôm lấy Orvar, chỉ còn có tiếng của Tử Thần vẫn còn văng vẳng bên tai cậu. "Danh vọng tiền tài đã che mắt nó. Không phải là nó không nhìn thấy ta mà là nó còn chẳng thèm nhìn. Biết bao nhiêu lần ta đều đứng trong bóng tối nhưng đứa con này vẫn trông rõ mồn một. Nó làm ta quá thất vọng. Nhưng ta vẫn tha thứ cho nó vì con người luôn mắc phải sai lầm. Ta đã rộng lượng bao dung như thế. Vậy mà nó lại cả gan lừa dối ta lần thứ hai."

Cảnh vật lại uốn éo biến thành một đêm trăng khuyết nơi bìa rừng. Ở đó có một căn nhà gỗ xập xệ trông cũng khá giống với căn nhà thuở xưa của anh chàng y sỹ. Bên trong nhà liên hồi vang ra tiếng rên rỉ gào rú điên dại. Orvar lập tức chạy đến chỗ cửa sổ rồi hé mắt nhìn vào bên trong. Một người phụ nữ đang lên cơn co giật dữ dội. Tay chân bà ấy đều bị cột chặt vào bốn góc giường. Miệng lại được kê thêm một thanh củi để tránh cho bà đừng cắn phải lưỡi. Lũ trẻ nheo nhóc đứng tụm lại với nhau bên góc nhà. Đứa nào đứa nấy cũng chỉ biết khóc lóc gọi mẹ. Chúng vẫn còn bé quá!

Chợt cửa chính khẽ mở và một cặp vợ chồng cùng bước vào. Người chồng chính là anh chàng y sỹ con đỡ đầu của Mortia, nay đã lớn tuổi hơn trước. Ông vuốt hàm râu quai nón, đôi mắt khẽ nheo lại đánh giá tình hình bệnh nhân. Người vợ bên cạnh tuy nặng nề với cái bụng bầu nhưng cũng nhanh nhẹn phụ giúp chồng đến trấn an lũ trẻ.

"Không sao đâu. Mẹ các cháu sẽ khoẻ lại nhanh thôi." Người vợ vừa nói vừa lau mặt lau mày cho bầy con nít loi nhoi kia.

Orvar nhìn quanh quất. Mortia không hề có mặt trong căn phòng tối tăm. Hắn đi đâu rồi nhỉ? Mọi lần hắn đều có mặt bên nạn nhân khi y sỹ chữa bệnh mà.

"Serene, em tán giúp anh mấy cái rễ hoàng hoa rồi hoà chút nước sôi vào nhé." Ông lên tiếng chỉ dẫn trong khi đang vắt một tép chanh vào miệng người phụ nữ ấy.

"Vâng." Phu nhân của ông nhanh chóng làm theo.

Hai vợ chồng mỗi người một việc cứ thế luôn tay nhưng người phụ nữ kia chẳng có chút gì là thuyên giảm cả. Orvar bỗng thắc mắc, tại sao ông ấy không dùng lọ thuốc thần mà lại chuyển sang sử dụng y thuật bình thường như bao y sỹ khác rồi? Chuyện gì đã xảy ra kể từ sau vụ thất hứa trong hoàng cung? Hay ông ấy đã đánh mất lọ thuốc đó ở đâu rồi nên Mortia mới muốn nhờ mình tìm lại?

Một tiếng rít như muốn xé toạc cổ họng vang lên. Người phụ nữ kia hộc cả máu mồm. Mớ bột hoàng hoa rơi vãi đầy bên mép và trên cổ cô ấy. Vị y sỹ lại lục lọi trong túi lấy ra một chai thuốc nước màu đỏ đục ngầu. Ông nhanh chóng mở nắp rồi rót một ít vào cái miệng đang sùi bọt mép và không ngừng rên rỉ kia. Cơ thể của người phụ nữ lập tức cứng đờ ra, mắt cô ấy trợn lên trừng trừng nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta lại còn gào lên thảm thiết hơn. Hàm răng cô cắn vào khúc gỗ ứa đầy cả máu lẫn vào đờm dãi rồi chảy ngược vào cổ họng khiến cô ho sù sụ.

Vị y sỹ lại tiếp tục thử thêm hai ba vị thuốc nữa nhưng tình trạng bệnh nhân càng lúc càng tệ. Ông và vợ toát mồ hôi. Họ đã nghĩ, đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không sao cứu chữa được cho bà mẹ đông con ấy.

"Anh phải dùng đến thứ đó thôi..." Serene thì thầm với chồng. "Cô ấy yếu lắm rồi. Nếu không có thần khí thì cô ấy sẽ chết mất."

Rút kinh nghiệm lần trước, vị y sỹ đưa mắt định nhìn lại cho kỹ lần nữa xem Tử Thần có lẩn khuất đâu đó trong phòng không. Và kia, ông giật nảy mình. Orvar cũng ôm lấy ngực mình vì trái tim chợt đập hụt một nhịp. Mới lúc nãy còn không thấy hắn đâu, vậy mà bây giờ ngó lại thì Mortia đã xuất hiện ở đó từ lúc nào. Hắn đứng ở cuối giường và nhìn chăm chăm vào hai vợ chồng y sỹ.

"Ông ấy đang đứng ở cuối giường..." Y sỹ nấc lên, ông liếc nhìn lũ trẻ lố nhố nơi góc nhà. "Anh không thể cứu cô ấy được nữa. Người phụ nữ này sẽ phải chết, giống như mẹ của anh hồi đó vậy."

Serene ôm lấy mặt chồng mình, quệt đi những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán. "Anh nghĩ lại đi. Tử Thần đã cướp mất mẹ anh rồi. Nhưng gia đình anh may mắn vì còn có anh. Nhưng bọn trẻ này thì sao? Nếu mẹ chúng chết, chúng cũng sẽ chết theo đấy."

"Nhưng anh không thể phản bội lại lời hứa với cha đỡ đầu được," y sỹ gằn giọng. "Ông ấy sẽ bắt anh trả giá bằng mạng sống của mình. Anh không muốn chết. Anh không muốn rời xa em, nhất là khi đứa con mà chúng ta khó khăn lắm mới có được sắp sửa ra đời."

Orvar nuốt nước bọt. Cậu hiểu rõ cảm giác của vị y sỹ kia. Định mệnh trớ trêu đẩy ông vào một tình huống vô cùng khó xử. Một đứa trẻ sinh ngược như ông vốn dĩ đã bị người ta xem như kẻ hành hạ đấng sinh thành ngay từ khoảnh khắc chào đời rồi. Nếu giờ ông bỏ đi thì có khác gì chính ông đã tự tay giết chết người mẹ của mình lần thứ hai chứ. Nếu giờ ông bỏ đi, ông sẽ giữ được mạng sống và uy tín của mình trước Cổ Thần nhưng trong lòng ông sẽ luôn có một bóng ma mãi không tan được. Nhưng nếu ông liều lĩnh cứu chữa cô ấy thì...

"Cứ để em thử xem sao. Anh hãy bắt chuyện với ông ấy để đánh lạc hướng nhé." Serene liếc nhìn chiếc giường và người phụ nữ đang co giật kia. Cô lại gần lũ trẻ rồi nói gì đó với chúng. Sau đó, cô đến bên người phụ nữ, dùng khăn chùi bớt bọt mép trên mặt cô ta.

Lúc đó, vị y sỹ cũng nhìn thẳng vào Tử Thần mà hỏi, "cha, sao cha lại xuất hiện ở đây? Con chữa bệnh bằng thảo dược bình thường chứ đâu có dùng thần khí của cha? Lẽ ra chỉ khi con dùng lọ thuốc đó thì con mới nhìn thấy cha chứ."

"Bởi vì ta biết sớm muộn gì con cũng sẽ dùng đến nó thôi," Mortia quay lại nhìn ông, hoàn toàn không để ý gì đến Serena đang lục đục gì đó bên giường người bệnh. "Cô gái này đã đến cực hạn rồi. Hôm nay ta đến là để đưa cô ấy đi."

Orvar nghiêng đầu để nhìn cho rõ. Serene đã đổi gối đầu của người phụ nữ xuống chân cô ta. Xong xuôi, bà gật đầu ra hiệu với chồng.

"Không được! Cha đã từng cướp mẹ ruột của con đi rồi. Sao con có thể để cha cướp đi mất một người phụ nữ với số phận giống như thế chứ? Cha nhìn lũ trẻ kia đi. Chúng sẽ ra sao nếu mất mẹ?" Vừa nói, vị y sỹ vừa lôi từ trong túi ra lọ thuốc thần.

"Con làm gì vậy? Chẳng phải ta đã nói nếu ta đứng ở cuối giường thì con không thể can dự vào sinh mạng của người đó cơ mà?" Mortia sửng sốt.

"Cha hãy nhìn lại đi." Vị y sỹ nói cứng, "cha đang đứng ở đầu giường đấy chứ."

Mortia vội cúi xuống nhìn. Chỗ ông đứng tuy là ở ngay chân người phụ nữ nhưng ở đó lại có mấy cái gối đầu. Còn chưa kịp lên tiếng, Serene đã vội cất tiếng hỏi lũ trẻ, "này các con, sao mẹ các con lại gác chân lên gối đầu thế? Có phải lúc lên cơn động kinh, mẹ đã tự quay ngược đầu lại nên mới đạp chân lên gối không?"

Lũ trẻ nhìn nhau rồi như đã được dặn dò từ trước, chúng đồng thanh trả lời y như nhau không sai một chữ, "đúng vậy ạ, mẹ vốn thích nằm xoay đầu ra cửa cơ."

"Không thể nào!" Mortia gầm lên dữ dội. Cả căn phòng lập tức chìm vào một màu đen. "Ta không cần biết cô ta nằm ở đâu. Ta đứng ở chân cô ấy thì cô ấy phải chết."

"Xin lỗi cha," vị y sỹ từ tốn đáp. "Trong giao kèo cha đã nói rõ là con chỉ không được phép can thiệp nếu cha đứng ở cuối giường chứ không phải ở chân bệnh nhân. Theo vị trí gối nằm thì cha đang đứng ở đầu giường đấy ạ. Xin cha đừng làm trái giao kèo của mình."

"Được! Ngươi khá lắm!" Mortia rú lên. "Xem như ngươi giỏi! Ta sẽ nhượng bộ lần này. Nhưng nếu ngươi còn dám phản bội lại ta thì ngươi chỉ có con đường chết thôi!"

Khung cảnh lại lần nữa thay đổi. Mọi thứ tan ra thành khói thành mây, cứ thế phai nhạt vào thinh không tĩnh lặng.

Loài người là thứ sinh vật không hề đáng tin...

Orvar buông một tiếng thở dài. Mặc dù cậu hiểu cảm giác của vị y sỹ nhưng cậu cũng không khỏi thấy đắng chát trong miệng vì những gì đã xảy ra. Vốn dĩ vị y sỹ kia đã có tất cả những gì ông muốn nhưng sau cùng nhân tính trong ông vẫn đẩy ông vào chỗ bất tín bất hiếu. Nhưng nếu làm ngược lại thì ông lại trở thành một kẻ bất nghĩa. Nhân tộc... Có phải chỉ có Nhân tộc mới thế thôi không? Nếu là mình, liệu mình sẽ làm gì nhỉ?

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao?" Mortia bỗng thì thầm với cậu, "loài người là thứ sinh vật không hề đáng tin. Ta giang tay cứu nó khi nó mới ra đời. Cho nó một cuộc sống giàu sang hạnh phúc. Đổi lại, ta chỉ yêu cầu nó một việc cỏn con duy nhất. Vậy mà hết lần này đến lần khác, đứa con đỡ đầu đó cứ phản bội ta."

Orvar xoay người nhìn quanh. Cậu đang đứng trong một phòng ngủ khang trang rộng rãi. Cánh cửa sổ mở toang mời gọi ánh mắt trời mùa thu dìu dịu chiếu lên những bức tranh một đại gia đình gồm một người cha, một người con trai và mười mấy người con gái. Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương ngòn ngọt của hoa cỏ trong vườn theo gió bay vào. Căn phòng yên tĩnh đến lạ. Orvar lướt tay qua những tủ rượu, những giá sách bằng gỗ toả mùi thơm nồng ấm. Chợt, cậu dừng mắt tại chiếc giường êm ái vì phát hiện ra có một ông lão đang say sưa ngủ.

Không, không phải ngủ. Ông ấy dường như đang hôn mê. Orvar lại gần để nhìn gương mặt già nua ấy cho kỹ hơn.

Đó chính là cha ruột của vị y sỹ. Orvar thót tim. Đây là trò đùa khốn kiếp gì thế này? Làm ơn, xin đừng để ông ấy phải lựa chọn giữa cha ruột và cha đỡ đầu của mình. Nhưng những gì Orvar e ngại đều đã thành hiện thực. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng đã bật mở và hai vợ chồng y sỹ khẽ bước vào. Vừa đến bên giường cha mình, ông đã quỵ xuống, nước mắt hai hàng chảy dài xuống.

"Cha ơi, xin cha hãy tỉnh lại mà nhìn con đi." Vị y sỹ cầu khẩn. "Con không cần tiền bạc. Con không cần cái danh này. Con chỉ muốn cha tỉnh lại mà thôi."

Người vợ thút thít ngồi bên cạnh. Bà chỉ còn biết nhẹ nhàng xoa lưng chồng mình, cố gắng làm vơi đi nỗi đau trong lòng ông ấy.

Chợt, vị y sỹ thò tay vào túi và rút ra lọ thuốc thần. "Con có thể đánh đổi tất cả mọi thứ chỉ để thấy cha sống vui khoẻ thêm vài năm nữa."

Serene hốt hoảng. Cô chưa kịp cản chồng mình lại thì một giọng nói đều đều đã vang lên ngay bên cạnh. "Ngươi lại định phản bội ta lần nữa ư? Ngay trước mặt ta? Khi ta đang ngồi ở cuối giường ư?"

"Ông! Chính ông đã gây ra việc này!" Vị y sỹ gầm lên. "Kể từ sau khi tôi cứu người phụ nữ đó, ông liên tục xuất hiện ở cuối giường. Ông không cho phép tôi dùng lọ thuốc này để cứu chữa người khác nữa chứ gì? Được thôi, tôi sẽ dùng y học chân chính để hành nghề. Tôi không cần thứ tà thuật của ông nữa!"

"Ngươi nói gì vậy?" Mortia vẫn thản nhiên đáp, "ta nào có ngăn cản ngươi? Cho dù là một Tử Thần, ta vẫn không có quyền can thiệp vào tuổi thọ một người. Làm gì có chuyện ta tìm cách phá người dùng thần khí chữa bệnh chứ? Vả lại, ngươi đã quá phụ thuộc vào lọ thuốc đó. Giờ có muốn dùng thảo dược bình thường thì cũng chẳng đủ sức đâu. Ngươi nên nhớ, không có ta thì ngươi cũng chỉ là một kẻ bất tài vô dụng mà thôi."

"Không đúng!" Vị y sỹ phẫn nộ gầm lên, "ta không cần lọ thuốc thần nữa. Ta sẽ tự cứu cha mình mà không cần thứ ma thuật của ông!"

"Thật vậy sao?" Mortia mỉa mai. "Rễ hoàng hoa tán nhuyễn hoà với nước. Ngươi tìm đâu ra thứ công thức trị động kinh đó vậy? Đã vậy ngay sau đó còn dùng nước ép huyết đậu đổ trực tiếp vào miệng bệnh nhân nữa. Ngươi muốn giết cô ta sao? Nếu lần đó ngươi không dùng thần khí của ta thì người phụ nữ ấy chắc chắn sẽ chết. Và chết vì bị chính ngươi đầu độc mà không biết gì cả."

Vị y sỹ cứng họng. Lọ thuốc ngửi run lẩy bẩy trên tay như sắp rơi mất. Mặt ông tái đi. Mái tóc nâu bồng bềnh ngày nào giờ đã thấy rõ nhiều sợi bạc. Ông khóc nấc lên. "Cha ơi, con đúng là một tên vô dụng. Con không thể cứu được cha bằng chính đôi tay của mình rồi."

"Xin anh đừng như thế mà." Serene cũng sụt sùi theo. Bà không thể thấy được Tử Thần nhưng nghe những gì chồng nói, nhìn điệu bộ kỳ lạ của chồng, bà hẳn đã biết rõ hắn đang ở đây, tra tấn tinh thần người chồng thân yêu của mình. "Anh không thể dùng lọ thuốc đó được. Mortia sẽ không tha cho anh đâu. Ngài ấy đang ở ngay đây, phải không? Có phải ngài ấy đang đứng ở cuối giường không?"

Vị y sỹ khẽ gật đầu. Ông gục mặt vào vai cha mình mà khóc nức nở. Orvar đứng ngay sát bên cạnh ông, bất lực, uất ức, không thể làm gì để cứu vãn tình thế.

"Ban nãy ngươi mạnh miệng lắm mà. Ngươi có thể đánh đổi mọi thứ để cha mình được sống cơ mà." Mortia cúi xuống thì thầm vào tai ông, "ta đảm bảo lão ấy sẽ sống được thêm mười năm nữa cho đến tròn một trăm tuổi rồi mới chết nhẹ nhàng. Chỉ cần ngươi dám hy sinh thôi."

Vị y sỹ run run ngồi thẳng dậy. Ông vuốt gò má phổng phao của cha mình. "Nhờ có ta mà cả đại gia đình mới có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nhưng thật ra, nhờ có ông ấy giao kèo với Tử Thần mà ta mới có được cuộc sống sung túc như hôm nay, có một người vợ đảm đang tháo vát như nàng Serene Lorraine,..."

"Đừng mà..." Người vợ lắc đầu nguầy nguậy. "Đừng làm thế!"

"Đã đến lúc ta phải trả giá rồi." Vị y sỹ vừa nói xong thì ông liền đưa chai thuốc ngửi đến bên mũi cha mình, ngay trước mặt Mortia.

Tử Thần liền hét lên một tiếng sắc lạnh như dao không rõ là vì tức giận hay là khoái trá.

Âm thanh cuối cùng mà Orvar nghe thấy là tiếng Serene tuyệt vọng thét gọi tên chồng mình, "David!"

Chỉ trong tích tắc, cả Orvar lẫn vị y sỹ đã bị kéo xuống một hang động khổng lồ. Bao quanh họ là hàng ngàn hàng vạn như cây nến đủ mọi kích thước và độ sáng khác nhau. Orvar kiểm tra cơ thể mình. Cậu vẫn còn trong suốt. Điều đó có nghĩa là câu chuyện vẫn chưa chấm dứt.

"Đây... đây là đâu vậy?" Tiếng David chợt cất lên giữa âm thanh hù hụ của gió.

"Đây là Hang Nến của ta," Tử Thần liền xuất hiện ngay bên cạnh. "Mỗi cây nến này đại diện cho tuổi thọ của một người. Khi nó tắt thì đồng nghĩa với việc người ấy sẽ chết. Ngươi nhìn đi. Cho dù có muốn ta cũng không thể tự mình dập tắt mạng sống của bất kỳ ai cả. Thứ duy nhất khiến ta có thể can thiệp vào cuộc sống của họ là khi họ và ta lập một giao kèo..."

"Ngọn nến của cha ta đâu?" David ngắt lời Mortia.

"Ở ngay đây," Tử Thần điềm đạm nói. "Nhờ có sự hy sinh của ngươi mà mạng sống của Robert đã được kéo dài thêm."

"Vậy... ngọn nến của ta đâu?" Vị y sỹ ngập ngừng hỏi, "nó đã tắt rồi sao?"

Mortia im lặng một lúc rồi mới vung tay gọi đến ba cây nến với độ dài khác nhau. Trong đó có một cây đã cháy cạn chỉ còn một mẩu nhỏ xíu. "Cái sắp tắt chính là của ngươi đấy."

"Vậy còn hai cây kia?" David nhướng mày.

"Đó là sinh mạng của Dicken Wyndham và người phụ nữ mà con đã cứu đấy. Con yêu, nếu con muốn sống tiếp thì hãy nung chảy hai cây này, cùng với cây của Robert đi. Ta không nỡ nhìn con tự huỷ diệt mình như vậy." Mortia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net