Chương 93 - Tử Thần / Orvar Icenstaff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ORVAR ICENSTAFF

"Tìm đi!" Tiếng rít sắc lẻm như dao liếc vào mỏm đá chợt xoáy vào tai Orvar khiến cậu bừng mở mắt. Toàn thân cậu pháp sư vã mồ hôi lạnh toát. Orvar nín thở, há hốc miệng trước cảnh tượng vô cùng kỳ dị xung quanh.

Hàng ngàn hàng vạn những cây nến đang lững lờ trôi giữa không khí. Tuy nhiều như vậy nhưng ánh sáng của chúng lại rất mờ nhạt, chẳng đủ để soi tỏ cảnh vật hai bên. Gió lồng lộng thổi nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến mấy ngọn lửa bé nhỏ kia. Chúng cứ thế mà lơ lửng, cứ thế tự thiêu đốt chính mình cho đến khi tàn lụi.

Orvar ngó quanh. Khi cảm thấy không có gì nguy hiểm, cậu mới từ từ đứng dậy nhưng vẫn khum người hết sức thận trọng. Cậu nhanh nhẹn rúc vào một góc, chú ý quan sát chung quanh.

Tại sao... Tại sao mình cứ luôn bị mắc kẹt vào những chỗ quái đản trong mơ chứ? Orvar thầm rủa. Đây nhất định là mơ! Đây không thể là thật được! Phải tỉnh dậy! Phải tìm cách thoát khỏi cái chỗ đáng ngờ này!

Cậu pháp sư lần mò xung quanh. Tay cậu chạm phải một lớp đá xù xì và lạnh ngắt. Nơi đây có vẻ là một hang động khổng lồ, một nơi nào đó chứa đựng thứ phép thuật xa lạ Orvar không thể cảm thấu được. Rõ ràng không giống với quyền năng của Tam Thần Phương Bắc nhưng ở nguồn sức mạnh này vẫn có tính nguyên thuỷ và tinh khiết từ một trong các Cổ Thần. Chỉ tiếc rằng khả năng của Orvar có hạn nên cậu chẳng cách nào nhìn ra được bản chất của loại quyền lực đó là gì.

Chợt, giọng nói ấy lại vang lên. "Orvar, tìm đi!" Thanh âm đó tuy lẫn vào gió nhưng sức mê hoặc vẫn vô cùng lớn. Nó như hút lấy ánh mắt xanh ngắt của cậu, túm lấy tay cậu, nâng đôi chân rụt rè của cậu, cuốn cậu từng chút từng chút một sâu hơn vào hang.

Orvar bất giác di chuyển. Những ngọn nến nhẹ nhàng vờn quanh, bồng bềnh như thực như mơ. Đâu đó có những cây gần tàn chỉ còn lại một mẩu sáp bé tí với tim nến cong vòng đổ gục sang một bên. Đâu đó có những cây vừa cháy rụi thành những chấm đo đỏ nhanh chóng tan vào màn đêm mất biệt. Đâu đó lại có những cây nến mới vừa xuất hiện, dựng thẳng cao ngất, ngạo nghễ cháy một ngọn lửa hừng hực.

Và giữa muôn vàn đốm sáng đủ hình đủ dạng đó, một thân ảnh bí ẩn đứng xoay lưng về phía cậu. Cái bóng đó lúc to lớn như người trưởng thành, lúc lại thấp bé như trẻ lên ba, lúc to béo, lúc gầy ốm, lúc hiên ngang hùng dũng, lúc khúm núm co cụm, hệt như những cây nến đang hiện diện quanh "nó" vậy.

Sâu trong tiềm thức, Orvar muốn hét lên với chính bản thân mình rằng hãy chạy đi, đừng đến gần kẻ bí ẩn đó nhưng không hiểu sao chân cậu cứ từ từ tiến về phía cái bóng ấy mà không có chút phòng bị.

"Orvar, giúp ta tìm đi..." Cái bóng nói, âm điệu không thể nghe ra được là nam hay nữ, già hay trẻ, giận dữ hay vui mừng. Lời của nó chỉ là âm thanh không hơn không kém, chẳng kèm theo một chút cảm xúc nào.

Cậu ngước mặt nhìn thân ảnh kỳ lạ đó và rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu thốt lên, "ngươi, ngươi từng nhiều lần xuất hiện trong tâm trí ta. Ngươi là ai?"

"Chẳng phải đã bảo chúng ta rồi sẽ gặp nhau sao?" Cái bóng thì thầm, tiếng nói hoà vào gió lúc xa lúc gần. "Đây vẫn chưa phải là gặp mặt chính thức đâu. Chỉ là ta có việc muốn nhờ ngươi thôi."

"Nhưng ngươi là ai?" Cậu khăng khăng muốn biết. "Khi không lại muốn ta tìm đồ cho ngươi. Mà ngươi muốn tìm thứ gì chứ?"

"Ta là ai ư? Tìm thứ gì ư?" Thân ảnh đó khẽ quay lưng lại. Cả người nó đều là một màu đen thăm thẳm. Không vóc dáng, không chi, không mặt mũi. "Ta sẽ kể cho ngươi một câu chuyện, và rồi ngươi sẽ hiểu thôi."

"Câu chuyện à?" Cậu nhăn nhó, "tại sao ta lại phải nghe ngươi kể chuyện? Đây là đâu? Mau trả ta về với thực tại!"

"Cách đây đã lâu lắm rồi..." Cái bóng không quan tâm đến lời cậu. Nó từ tốn kể, "có một gia đình làm nông nghèo khó nhưng lại đông con."

Cảnh vật xung quanh cậu liền biến đổi. Hang động và những ánh nến chợt xoắn xuýt vào nhau thành một cơn lốc rồi uốn éo thành một khu đất sát bìa rừng với một căn nhà gỗ tạm bợ. Trời tối đen như mực. Nguồn sáng duy nhất là ánh nến leo lắt toả ra từ khung cửa sổ đã gần bung một bên cánh. Gió hù hụ kéo mây đen tới. Mặt trăng và những vì sao đã sớm bị che khuất từ lúc nào. Lẫn trong âm thanh ai oán của thiên nhiên là tiếng một người phụ nữ không ngừng gào thét thành từng cơn. Bà ấy sinh khó.

Orvar vội đến gõ cửa, định bụng sẽ góp một chút sức mọn để giúp bà ấy đỡ đau hơn nhưng khi nhìn kỹ lại, cậu thấy thân thể mình hoàn toàn trong suốt. Điều đó có nghĩa là cậu chỉ là một "vị khách" ghé qua trong câu chuyện của cái bóng ấy thôi. Tất cả những gì cậu làm, những gì cậu nói đều không thể tác động đến những người trong thế giới ảo ảnh này. Không còn cách nào khác, Orvar chỉ đành đứng nép vào một bên cửa sổ mà nghe ngóng tình hình.

Bên trong quả nhiên có một thai phụ đang đầm đìa máu me trên giường. Họ nghèo đến nỗi không có phòng riêng hay vách ngăn. Cả căn nhà chỉ có một bộ bàn ghế kê sát cửa sổ. Đối diện là một gian bếp đơn sơ nơi ông bố và một bầy con gái đang tụm lại quỳ gối cầu nguyện. Góc bên kia là một chiếc giường rơm nơi người vợ đang gồng hết sức để hạ sinh đứa trẻ bướng bỉnh. Orvar nheo mắt để nhìn cho rõ hơn. Đứa bé sinh ngược, chân ra trước nên khiến cho người mẹ vô cùng đau đớn. Cậu cắn chặt môi... Không ổn, nếu cứ như thế này thì chết cả mẹ lẫn con mất thôi.

Trước đây, khi còn ở Frostmost, có lần cậu nhìn lén dì Erna Frej đỡ đẻ cho một phù thuỷ kia. Không may sao, lần đó cũng là một vụ ra ngược. Lão dược sư khó khăn lắm mới có thể giữ được mạng cho người mẹ sau mấy giờ đồng hồ kéo co với Tử Thần. Bà đỡ trong căn phòng kia rõ ràng không kinh nghiệm bằng dì Erna, lại chẳng có phép thuật hỗ trợ. Cả bà mụ lẫn bà đẻ đều chỉ lóng ngóng vật lộn với cái thai, cứ thế vừa gào vừa kéo vừa rặn.

"Ra rồi, ra rồi! Là con trai đấy ông Robert ơi. Là con trai!" Sau một lúc quần quật, bà đỡ chợt reo mừng rồi vội vàng vớ lấy miếng vải mềm gần đó mà quấn lấy đứa trẻ đang cất tiếng khóc chào đời.

Người đàn ông trong góc phòng liền đứng bật dậy và lật đật nhào đến bên con trai mình. Mặt dù gương mặt ông sáng bừng một nụ cười hạnh phúc nhưng Orvar thấy rõ đôi mắt nhăn nheo mệt mỏi đó đong đầy sự lo lắng bất an. Người cha nắm lấy tay cô vợ đã mệt lả đến độ chỉ có thể nhoẻn một nụ cười yếu ớt rồi nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Bọn con gái thì lao nhao bâu quanh đứa em trai út của chúng rồi huyên náo bình phẩm hết sức vô tư.

"Xem này, đây là em của tụi mình đấy!"

"Trông nó y chang như hồi mày ra đời."

"Ý chị là mặt mày nhăn nhó như một con khỉ trụi lông ấy hả?"

"Chị nói ai là khỉ trụi lông hả?"

"Em thì thấy nó giống một ổ bánh mỳ bị nướng khét lẹt... Lâu lắm rồi chúng ta chưa có bánh mỳ mà ăn nhỉ?"

"Chúng mày ồn ào quá! Có thấy nó đang khóc không hả?"

"Chắc là nó đói rồi. Liệu em có thể cho nó bú không?"

"Nào nào các con," bà đỡ lùa chúng sang một bên. "Để yên cho dì tắm rửa em bé nào. Ba đứa lớn giúp dì một tay còn bọn trẻ thì đi nằm cả đi. Giữ trật tự cho mẹ các con nghỉ ngơi."

"Dì cần gì ạ?" Đứa lớn nhất liền sốt sắng hỏi, trong khi bọn còn lại ngoan ngoãn xếp lại mấy đống rơm để chuẩn bị đi ngủ. Chúng nó vẫn cứ khúc khích đùa cợt với nhau về đứa em mới ra đời.

"Lấy một tấm khăn sạch và đun sôi nước lên," bà đỡ tận tình hướng dẫn. "Và hâm nóng hai lít bia nhé."

"Nhà chúng con không có bia ạ..." Cô bé lớn nhất tiu nghỉu đáp.

"Cũng chẳng còn tấm khăn nào cả..." Một đứa khác nói vọng ra khi còn đang lục lọi mấy cái tủ gỗ chỗ nhà bếp.

"Hay là lấy khăn tay của con nhé." Đứa bé nhất ngồi bật dậy chỗ đống rơm, "tháng trước là sinh nhật con. Bố với mẹ đã dành hết tiền để mua tặng con một chiếc khăn đẹp và mềm lắm!"

Orvar che miệng cười trước những câu nói vô tư của bọn nhỏ nhưng trong lòng vẫn thấy nặng trĩu. Đứa trẻ được hạ sinh bình an là một điều tốt. Gia đình họ yêu thương lẫn nhau cũng là một điều tốt. Nhưng làm sao ông bố có thể xoay xở nổi với một bầy con đông như thế. Từ nãy đến giờ, Orvar vẫn chưa thể đếm được cho rõ họ đã có với nhau bao nhiêu bé gái rồi nhưng con số chắc cũng phải trên mười. Tương lai của đại gia đình này rồi sẽ đi về đâu?

Dường như cũng đang lo lắng cùng một vấn đề như cậu pháp sư, người cha khe khẽ rời khỏi nhà. Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực. Mây vần vũ cuộn trong những cơn gió hú báo hiệu một đêm giông tố mịt mùng. Người cha với tay lấy ngọn đèn dầu rồi thất thểu lê bước vào rừng. Những giọt mưa đầu tiên đã bắt đầu đổ xuống nhưng ông chẳng hề ngoảnh đầu lại. Cứ thế, Orvar theo gót ông vào sâu giữa những hàng cây rậm rạp.

Đi đến một khoảnh rừng trống bên con suối đang sủi bọt vì cơn mưa nặng hạt, ông hạ thân hình nặng nề của mình xuống một tảng đá gần đó. Ngọn lửa gầy guộc trong cái đèn dầu lắc lư điên cuồng cố chống đỡ mấy cơn gió lớn cứ chực chờ nuốt chửng nó. Ông gục đầu, để mặc nước mưa xối ướt cả người mình. Đôi môi ông mấp máy gì đó như đang tự vấn bản thân.

Orvar bước lại gần. Những hạt mưa rơi xuyên qua thân hình trong suốt của cậu. Orvar ngồi sát bên người bố, lặng lẽ quan sát gương mặt đau đáu của ông. Nước ròng ròng chảy ướt cả gò má không biết là mưa hay là lệ. Ông nhắm nghiền hai mắt, đôi bàn tay thô kệch đan chặt vào nhau như cầu nguyện.

"Ai? Ai có thể nhận nó làm con đỡ đầu?" Ông lẩm bẩm, "ai có thể giúp ta nuôi nấng đứa trẻ mệnh khổ này? Các Cổ Thần ơi, xin hãy cho con một chỉ dẫn."

Và rồi, cái bóng bước tới.

"Ngươi cần người đỡ đầu cho đứa con trai mới lọt lòng sao?" Nó cất tiếng. Vẫn là âm thanh đơn điệu đó hoà vào tiếng mưa. Hoàn toàn không thể nhận ra nổi kẻ đang nói là ai.

"Ngươi... ngươi là ai?" Ông bố té ngửa ra sau, xuyên cả qua người Orvar. Bản thân cậu cũng giật nảy mình khi cái bóng kia đột nhiên xuất hiện.

"Chẳng phải ngươi đang cầu khẩn các Cổ Thần giang tay giúp đỡ sao?" Nó hỏi ngược lại, "ta đã đáp lời rồi đây."

"Cổ Thần... người thật sự là một Cổ Thần sao?" Ông trố mắt. Gương mặt kinh hoàng hiện rõ trong ánh chớp chói loà.

Orvar vội đứng nép vào một lùm cây gần đó. Cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cái bóng kia sao lại có thể là một vị Cổ Thần quyền lực được chứ?

"Phải, chính là ta, Mortia mà loài người các ngươi luôn khiếp sợ đây." Cái bóng đáp, âm giọng nhẹ hẫng như không.

Cậu pháp sư cứ nghĩ rằng người cha sẽ kinh hãi đến mức bỏ chạy trối chết về nhà, thế nhưng ông ta lại chậm rãi bò dậy rồi hết sức thành kính quỳ xuống dưới chân cái bóng ấy mà lạy. Lúc đó, Orvar rất muốn lao ra mà kéo ông đi chỗ khác nhưng cậu biết mình chẳng thể làm được gì trong thế giới ảo ảnh mà Mortia lôi cậu vào. Hơn nữa, nếu đúng như những gì hắn nói thì việc đang xảy ra trước mắt cậu đã là một câu chuyện trong quá khứ rồi. Có muốn cũng chẳng thể thay đổi được.

"Ngươi không sợ ta sao, tên người trần mắt thịt kia?" Mortia cúi sát xuống như muốn nhìn ông cho kỹ dù hắn chẳng có khuôn mặt nào cả.

"Người là vị Cổ Thần duy nhất tôi không khiếp sợ, thưa Mortia vĩ đại." Ông bố thành khẩn đáp. Đôi tay đưa lên như đang muốn cầu xin. "Tất cả những vị thần khác đều thiên vị người giàu và hắt hủi kẻ nghèo. Nhưng riêng người thì luôn đối xử công bình với tất cả sinh linh. Không kẻ nào có thể thoát khỏi ngưỡng cửa Tử Thần. Chỉ có người mới có thể cho tôi thấy được ánh sáng của sự bình đẳng."

Mortia không nói gì. Hắn lướt vòng quanh người đàn ông như đang cẩn thận xem xét. Cuối cùng, nó nâng ông đứng dậy rồi bình thản hỏi, "vậy ngươi có chấp thuận lời đề nghị của ta để đỡ đầu cho đứa trẻ không? Khi nó đến tuổi trưởng thành, ta sẽ quay lại và dẫn dắt nó, cho nó một cuộc đời vinh hoa phú quý, rạng danh gia tộc lụi tàn của ngươi."

"Tôi đồng ý." Ông nói ngay như chẳng cần suy nghĩ, "tôi xin hứa đứa bé khi lớn sẽ hết lòng phụng sự ngài như đối với chính cha mẹ ruột của nó vậy."

"Được," Tử Thần gật gù. "Vậy thì chúng ta giao kèo."

Họ bắt tay. Cơn mưa chợt tạnh. Mây tan. Gió lặng. Ánh trăng tròn ló dạng soi tỏ một khoảnh đất trống giữa rừng. Nơi đó chỉ có duy nhất một người đàn ông đang đứng thẫn thờ với cây đèn dầu le lói dưới chân. Mọi thứ chợt đến rồi đi như một giấc mơ vậy.

Orvar còn chưa kịp tiêu hoá những gì vừa xảy ra thì chợt, một giọng nói lạnh buốt bỗng thì thầm bên tai. "Bọn ta đã giao kèo rồi. Nhưng loài người là thứ sinh vật không hề đáng tin!"

Không gian lại một lần nữa nứt toác. Orvar nhắm nghiền mắt lại rồi ngồi thụp xuống. Cả thế giới xung quanh cậu như lộn nhào rồi bị đập nát cho vỡ vụn ra. Mãi đến khi tai cậu bắt được tiếng chim hót líu lo, Orvar mới dám chầm chập mở mắt.

Cũng là khu rừng ban nãy nhưng lúc này bình minh đang dần lo dạng. Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt trăng trắng mờ nhạt trên thảm cỏ chỗ khoảnh đất trống. Con suối vẫn róc rách chảy và lâu lâu lại có tiếng cá quẫy nước nghe hết sức yên bình. Orvar đến bên tảng đá, kiên nhẫn chờ đợi xem vì sao Mortia lại đưa cậu đến đây.

Vị Cổ Thần ấy rốt cuộc muốn cho mình thấy điều gì? Thứ ông ấy nhờ mình đi tìm có dính dáng gì đến gia đình nghèo khó này không?

Loài người là thứ sinh vật không hề đáng tin...

Cậu pháp sư chợt rùng mình. Lời Tử Thần nói như báo hiệu một cái kết không mấy tốt đẹp cho câu chuyện này. Orvar đứng bật dậy, lóng ngóng chưa biết phải làm sao. Cậu ghét cảm giác này. Cậu ghét cảm giác bất lực khi chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào mà chẳng thể làm được gì để ngăn cản những tai ương sắp đến.

Chợt, có tiếng ai đó đạp lá đến gần. Orvar liền rút vào sau một thân cây, cứ như những người ở đây có thể nhìn thấy cậu vậy. Kẻ vừa đến là một chàng trai trẻ mặc một bộ quần áo vải thô màu nâu đã sờn, thoạt nhìn thì có lẽ đã thành niên. Gương mặt cậu có nét gì đó trông khá quen thuộc mà nhất thời Orvar vẫn chưa nhìn ra là giống ai. Mái tóc nâu bồng bềnh nhưng bết lại nom khá bẩn, hàng mày mỏng kẻ trên đôi mắt to tròn hiếu kỳ cứ nhìn ngó khắp nơi. Đôi tay cậu thì cứ chụp hết cái này đến cái kia, lúc thì ngọn cỏ, lúc thì vỏ cây. Sau cùng, cậu mệt mỏi ngồi xuống phiến đá rồi lại nhặt một hòn sỏi mà ném xuống suối. Gương mặt và cử chỉ, tất cả đều toát ra vẻ u buồn khó chịu.

"Từ năm ngoái đến giờ mà con vẫn còn giận ta vì đã mang bà ấy đi sao?" Giọng nói lạnh lẽo đều đều ấy bất ngờ vang lên.

"Thưa không, con hiểu mà." Cậu thanh niên lầm lì đáp, "thời gian của mẹ đã hết rồi. Ai cũng phải có lúc chết thôi."

Mortia đặt một tay lên vai cậu ấy. "Lúc sinh con ra đời, bà ấy đã yếu đi nhiều lắm rồi. Là Tử Thần, ta không được phép thiên vị bất kỳ ai. Cho dù đó là người mà con trai đỡ đầu của ta yêu thương đi chăng nữa."

Orvar giật cả mình. Vậy ra đây chính là đứa trẻ năm nào giờ đã lớn phổng thành một chàng trai trẻ. Theo giao kèo, đây là lúc Tử Thần sẽ đến và dẫn dắt cậu ấy, cho cậu một cuộc đời vinh hoa phú quý và làm gia tộc rạng rỡ. Orvar cắn môi. Cậu pháp sư vẫn chưa biết tên của chàng thanh niên là gì và một nông dân nghèo khó như Robert sao lại có cả một cái họ để làm rạng danh như bọn quý tộc chứ?

"Hôm nay cha gọi con đến đây để làm gì vậy?" Cậu ấy thẳng thừng đổi chủ đề.

Mortia im lặng một chút như suy nghĩ rồi mới từ tốn đáp, "để giúp con thoát khỏi những chuyện như thế. Chẳng phải ta đã hứa sẽ đem đến cho con vinh quang sao? Với thứ này trong tay, cuộc đời con sẽ sang một trang mới và rồi sẽ chẳng còn ai rời bỏ con mà đi nữa."

Chàng trai ngước lên nhìn Tử Thần và món đồ trong tay hắn. Đó là một cái lọ thuôn dài nho nhỏ làm bằng thuỷ tinh màu nâu sẫm, có vẻ như dùng để chứa một loại thuốc ngửi. Thứ dược liệu bên trong khẽ loé sáng mỗi lần chiếc lọ lắc lư.

"Đây là?" Chàng trai nhíu mày hỏi, vẫn thận trọng chưa dám cầm lấy món quà đó.

"Đây là một loại thuốc ngửi được làm từ chính thần khí của ta," Mortia đưa chiếc lọ đến trước mặt chàng trai. "Chỉ cần một hơi thôi thì bao nhiêu bệnh tật dù nặng đến mấy cũng đều bay biến cả. Có nó trong tay, con sẽ trở thành một y sỹ vang danh trên khắp Hetra. Tiếng tăm và tiền tài sẽ đến với con."

Đôi mắt xanh lơ của cậu thanh niên sáng lên, "cha... cha định tặng con thứ này ư? Thứ có thể cứu bất kỳ ai khỏi quyền lực của cha sao?"

"Thứ phép thuật nào cũng có cái giá của nó," bóng đen trên người Mortia chợt lan toả ra khắp xung quanh khiến khoảnh rừng đang sáng dần lên dưới ánh bình mình đột nhiên sẫm lại như sắp bị màn đêm nuốt chửng.

"Mỗi khi con đến thăm bệnh cho ai, con sẽ thấy ta đứng gần bên họ." Âm giọng của Tử Thần vang vọng trong cơn gió bất thình lình nổi lên cuồn cuộn. "Nếu ta đứng ở đầu giường thì con có thể tự do dùng lọ thuốc này để cứu chữa họ. Nhưng nếu ta đứng ở cuối giường thì có nghĩa là số mệnh họ đã tận. Con không được phép dùng lọ thuốc này để ngăn cản ta dẫn hồn họ đi. Nếu không, ta sẽ bắt con phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Và cùng đừng nghĩ đến việc chia sẻ lọ thuốc này cho kẻ khác. Chỉ có con và hậu duệ đời sau của con mới có thể sử dụng được nó thôi. Đã rõ chưa?"

"Vâng,... vâng... con hiểu rồi, thưa cha." Chàng trai run rẩy đáp. Cậu đưa tay lên che kín mặt mày trước cơn gió dữ. Ai ai cũng phải khiếp sợ trước quyền lực tối thượng của một Cổ Thần, nhất là Mortia, vị thần kiểm soát cái chết của mọi sinh vật trên đời.

Thậm chí đến Orvar, người không thật sự có mặt tại chỗ này mà còn thấy bủn rủn tay chân trước những gì đang xảy ra ngay trước mắt. Đã bao lâu rồi kể từ Kỷ Im Lặng các sinh linh ở Hetra chưa được nghe thấy tiếng của đấng tạo hoá? Tại sao Mortia lại quyết định can thiệp vào cuộc sống của Nhân tộc? Tại sao hắn lại muốn cứu vớt cuộc đời của cậu thanh niên này? Vì lòng trắc ẩn ư? Vì tò mò ư? Hay Tử Thần còn đang ấp ủ một mưu đồ gì khác? Nhưng cho dù Mortia muốn gì đi chăng nữa, lọ thuốc kia là một món thần khí vô cùng nguy hiểm. Nó là thứ duy nhất trên đời này thật sự có khả năng kháng cự lại quyền lực của Tử Thần. Làm sao mà một chàng thanh niên trẻ người non dạ có thể sử dụng nó một cách khôn ngoan được chứ?

"Được, vậy xem như chúng ta đã giao kèo." Mortia bắt tay với chàng thanh niên rồi mới đưa lọ thuốc thần cho cậu ấy. "Đừng làm ta thất vọng nhé, con trai đỡ đầu của ta."

Không gian lại một lần nữa vặn xoắn liên tục. Trời đất, rừng cây, sông suối như một miếng đất sét bị người ta vo lại thành viên rồi nhào nặn ra một hình dạng mới. Nhưng lần này, Orvar không còn cảm thấy khó chịu nữa. Tâm trí cậu hiện giờ đang tập trung vào những câu hỏi không lời đáp kia.

Loài người là thứ sinh vật không hề đáng tin...

Câu nói ấy lại vang lên bên tai Orvar. Cậu pháp sư chợt có một linh cảm vô cùng xấu về những gì sắp diễn ra. Có lẽ nào thứ mà Mortia muốn nhờ cậu tìm chính là lọ thuốc ấy... Chàng trai kia đã gây ra những chuyện gì? Làm sao anh ta dám qua mặt cha đỡ đầu của mình, một vị Cổ Thần hùng mạnh như Mortia chứ?

Còn đang mải mê suy ngẫm, Orvar không hề để ý Mortia đã xuất hiện bên cạnh cậu từ lúc nào. "Sau khi nhận bảo vật của ta, đứa trẻ đó nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp Đế Quốc Diamond," Mortia thì thầm. Hắn vung tay và cảnh vật lập tức biến đổi.

Chàng trai ấy nay không còn mặc bộ áo vải nâu sờn rách kia nữa mà toàn thân đã khoác đồ bông, giầy da, đai lưng và áo choàng trông vô cùng lịch sự. Thậm chí trang phục còn được thêu hoạ tiết hoa hoè và đính kèm vài viên đá quý nữa. Nhìn anh ta trông chẳng còn giống một người nông dân nữa mà trái lại còn có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net