Chương 2:Ký ức bị chôn dấu (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Phải anh đúng là anh không biết gì về công hội thợ săn thật. Nhưng anh lại biết được những điều có khi còn đáng giá hơn cơ "QUANG CHI TINH ĐÌNH" và "CẤM VỰC CHI THI '' tôi nói có đúng không nhỉ

Nhà khoa dường như bị nói trúng tim bất giác trước những lời nói của tên áo đen. Và rồi ông cũng có đủ dũng khí đáp lại lời nói của hắn:

- "Tôi...Không hiểu...anh đang ..nói ..gì hết"

- "Đừng tự lừa dối bản thân mình như vậy chứ lancelot!" – Hắn mỉa mai nói

- "Tôi không ..biết gì ..hết. Xin anh đừng làm phiền tôi nữa "- Nhà khoa nói bằng một cách khẳng định nhưng lại pha chút sợ sệt

- "Tưởng rằng có thể hợp tác với anh chứ nhưng hình như là không rồi "

- "Tôi hỏi anh lần cuối nếu anh chịu hợp tác với chúng tôi thì có lẽ chúng tôi sẽ tha cho anh một mạng đó"-hắn nghiêm túc hỏi

- "Hợp tác ư ? Nhưng rất tiếc tôi lại không hề biết gì"- lancelot cười điên dại trc lời nói của kẻ áo đen

- "Vậy thì không thể hợp tác rồi. Tạm biết anh lancelot! Tôi sẽ luôn luôn nhớ về anh đó.Một thợ săn quỷ vĩ đại"

Nụ cười của hắn vang rộn khắp nhà,nhanh và nguy hiểm không biết từ bao giờ hắn đã cầm trên tay con dao bạc phát sáng kì lạ và nhanh chóng đâm xuyên qua trái tim của nhà khoa học.

Hắn bước ra khỏi cửa quay lại nhìn về phía ngôi nhà rồi nở một nụ cười lạnh vô cùng sắc lạnh và đáng sợ hơn cả con dao của hắn nữa . Rồi hắn nói với người đứng bên cạnh:

- "Xử lý đi, và nhớ đừng để lại gì cả dù chỉ là một chút tro bụi. Hiểu chưa"

- "Dạ vâng"-ng tùy tùng cúi đầu trc mệnh lệnh của hắn

Rỗi bỗng xuất những ngọn lửa thay vì màu đỏ lại là màu xanh lam. Những ngọn ngày càng cháy to hơn chỉ một lúc sau đã thiêu rụi cả ngôi nhà trong biển lửa.Nhìn ngôi nhà trong biển lửa hắn cười mãn nguyện rồi bỏ đi. Nhưng hắn đâu biết rằng trong ngôi nhà một sinh linh bé nhỏ đã quan sát được hết mọi hành động tội lỗi của hắn chứ. Sau khi hắn đi khỏi đứa trẻ chạy đến bên cha của mình khóc nức nở. Nhà khoa học vội vàng đưa tay lên lau sạch hết nước mắt trên gương mặt của đứa trẻ rồi ông nói chìa ra trong lòng bàn tay ra một chiếc vòng hình thánh giá đưa cho đứa trẻ và nói với nó :

- "Đừng khóc con Gái của ta, hãy nhớ rằng trên thế gian này thứ trân quý nhất chính là những giọt nước mắt này. Để có thể sống và tồn tại được trong cái thế giới khắc nghiệt ,đầy dãy những nguy hiểm, con phải nhớ dù là ở trong bất kì hoàn cảnh nào đi chăng nữa, con có thể đổ máu nhưng tuyệt đối không được đổ lệ, có biết không ''

Đứa trẻ như hiểu được lời cha cố kìm nén cho dòng nước mắt không ngừng trào ra trên gương  nhỏ bé làm cả gương mặt đỏ bừng lên trông thật đáng thg tâm

- "Cuối cùng, ta muốn nói với con lời xin lỗi, ta không phải là 1 ng cha tốt,ta không thể cho con một tuổithơ đẹp hay cho con 1 cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác ''

- "Thật lòng xin lỗi con.... Một người như ta nhưng lại có được một đứa con gái như con,ta không thể không không nói rằng đây chính là điều tuyệt vời nhất mà chúa đã ban cho ta trong cuộc đời này.Nếu như có kiếp sau ta mong có thể là cha của con một lần nữa "- Ông cố gắng đến phút cuối cùng để nói lời trăng trối cuối cùng của mình

- Cha ....đừng mà xin người đừng nói như vậy " Đứa trẻ nói bằng giọng nói khẩn khiết nhìn ông. Nước mắt ông trào ra, giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gương mặt anh tuấn 1 thời n đã bị mai 1 đi theo thời gian.Ông khóc không phải vì vết thg trí mạng mà ông khóc vì ông hạnh phúc.Hạnh phúc vì cs 1 ng rơi nước mắt vì ông vì 1 kẻ như ông. Khoan đã có lẽ không hẳn chỉ cs 1 ng đâu

Sau khi nhà khoa học tắt thở, đứa trẻ không kìm nổi dòng nước mắt. Khóc òa lên khiến cho nước mắt đổ dồn,trào xuống khóe mắt chảy dưới hai hàng mi nhỏ tuyệt đẹp như thác nước vậy. Mặc cho biển lửa đang thiêu rụi cả ngôi nhà cô vẫn cứ khóc, khóc hết nước mắt,khóc như chưa bao giờ được khóc vậy

Giữa những ngọn lửa tàn khốc ngày một lan rộng ra . Hình ảnh một cô bé cùng với mái tóc bạch kim rực sáng hiện lên tựa như một thiên thần vậy . Một thiên thần sa ngã. Đó là hình ảnh đẹp nhất nhưng đồng thời cũng là hình ảnh buồn và đau khổ nhất. Nó gieo vào lòng người một cảm giác đau đớn, một kí ức, một nỗi niềm mãi mãi không thể nào nói ra được..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net