Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luyên và Thuyên lại ra nước ngoài. Hai cậu bạn đi theo dàn nhạc trẻ công diễn toàn thế giới theo chuỗi sự kiện ngày mất của Chopin. Trong tin nhắn, Luyên nói dù mấy nhạc cụ khác đi theo chỉ để làm nền cho dương cầm nhưng đây vẫn là chuỗi sự kiện dài hơi để quảng bá các tài năng trẻ, các cậu sẽ cố hết sức nắm lấy cơ hội này để phát triển thêm.

Thuyên cũng kể trong thời gian sự kiện, có một vài nhạc công đã bị khiển trách vì thích chơi trội, tham chứng tỏ bản thân làm ảnh hưởng đến màn biểu diễn chung của dàn nhạc. Cậu còn chỉ cho Thạc chỗ nào ở đâu có đồ ăn ngon, Tiktoker trên mạng nào review uy tín để follow khi xuất ngoại, đi mua sắm cửa hàng nào nhiều ưu đãi, ...

Thạc như được trải nghiệm một thế giới màu sắc hơn so với cuộc sống học sinh cấp 3 bình thường của mình. Chỉ còn 2 năm nữa để được vào Nhạc Viện, cậu giống như Nàng Tiên Cá háo hức với câu chuyện kể về thế giới bên ngoài chỉ chực chờ có cơ hội sẽ lao vào nó.

Luyên và Thuyên mới lớp 10 đã nghĩ về sự nghiệp của bản thân, trong khi đó Văn Thạc có cảm giác mình bị tụt lại phía sau. Nhìn hai người bạn, cậu cũng muốn đi nhanh hơn một chút.

Và nếu như lúc ấy, cũng có Ngọc Lam...

"Ngọc Lam!"

Lại một thứ ba nữa, trời mưa nhẹ, cô bạn cùng lớp vẫn điềm đạm bước vào lớp như thường lệ. Văn Thạc ngồi cạnh cô, lấy hết dũng khí để bắt chuyện.

Ngọc Lam không nhìn cậu. Cô có linh cảm mỗi lần Văn Thạc gọi mình lại có cái gì đó liên quan tới âm nhạc, thứ mà cô vẫn luôn tránh.

"Thạc hỏi Lam một chút thôi." Thạc cố gắng nói chuyện với cô lần nữa.

"Thạc muốn nói mấy cái lạc đề thì Lam không trả lời nhé!" Lam lạnh lùng cắt đứt ý định manh nha trong đầu Thạc.

"Nhưng mà..." Thạc kiên trì níu kéo "Thạc chỉ cần một người cho nhận xét vào thứ tư thôi! Bạn Thạc đi lưu diễn hết rồi!"

Ngọc Lam quay lại trừng mắt nhìn Văn Thạc. Biết là mình hơi quá trớn, Thạc vội vã rụt người lại, vẻ mặt ủ rũ như con gà rù, nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

Thùy bước vào lớp cắt ngang bầu không khí căng thẳng, mặt hớn hở vào lớp ngồi và chỗ của mình ở ngay sau Ngọc Lam, nhìn như con gái đạt điểm 10 muốn khoe mẹ.

"Thùy tự soạn hết kiến thức căn bản rồi nè! Lam xem giúp Thùy nha!"

Thùy lôi ra một quyển ghi chú có bìa dày màu xanh tím theo chủ đề mây, được tự tay trang trí thêm sao và kim tuyến lấp lánh, bên ngoài bọc thêm một lớp bìa bằng nilon. Bên trong quyển vở được ghi chú rất đẹp với đủ màu sắc. Đó là quyển tổng hợp kiến thức Hóa học mà Thùy tự làm theo yêu cầu của Ngọc Lam.

Thời gian bắt đầu học chung với Ngọc Lam, Thạc nhận ra cô tốt bụng và ấm áp hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Nhận thấy Thùy bị thiếu căn bản trầm trọng, dù Ngọc Lam không tự mình soạn kiến thức cho Thùy, nhưng Thạc biết cô đã phải tự mình tìm lại hết các sách từ cấp 2, đánh dấu lại những trang có kiến thức Thùy cần, thậm chí lên mạng tìm các video bài giảng gửi cho Thùy. Việc Thùy làm chỉ là làm theo những chỉ dẫn của Ngọc Lam và tự tổng hợp lại. Việc này giúp Thùy nhớ và hiểu bài tốt hơn rất nhiều.

Tối hôm ấy, Thạc kể lại chuyện về Ngọc Lam cho Luyên và Thuyên nghe. Buổi tối ở chỗ Thạc chỉ mới là buổi chiều ở Châu Âu, điểm dừng chân trong chuẩn lưu diễn của hai người bạn. Có vẻ họ vừa mới luyện tập với dàn nhạc xong, vẫn đang ngồi ở khán phòng.

"Thạc này," Luyên nói

"Bọn tao có đi một vòng hỏi về Ngọc Lam" Thuyên tiếp

"Mày đoán xem..."

"Bọn tao nghe được những gì?"

Cũng như khi dò hỏi ở Nhạc Viện, thái độ của mọi người khi nghe về cái tên Ngọc Lam đều rất lạ. Hầu hết mọi người đều có vẻ né tránh cô ấy. Hôm qua, dàn nhạc của họ có cơ hội được gặp và giao lưu với một dàn nhạc nổi tiếng đến từ Áo. Luyên và Thuyên trong lúc nói chuyện đã hỏi người nhạc trưởng lớn tuổi. Đôi mắt ông mở lớn đầy ngạc nhiên, sau đó là sững sờ rồi chuyển sang buồn rầu. Ông cũng như những người trước, không nói gì nhiều về cô.

Bên cạnh ông là một nghệ sĩ violin thường đảm nhiệm vai trò violin trưởng trong dàn nhạc nghe được đoạn nói chuyện của Luyên và Thuyên. Anh ta còn khá trẻ, khoảng 25, 26 tuổi. Đôi mắt anh ta liếc nhìn hai người bạn một cách đầy phức tạp.

Họ có một buổi giao lưu nho nhỏ. Thuyên chơi violin cùng với vị violin trưởng kia, tên Fabian, trong khi Luyên gia nhập với nhóm bộ hơi. Sau 10 phút cùng chơi nhạc với nhau, mọi người vỗ tay cho màn giao lưu ngẫu hứng này. Luyên ngồi lại với nhóm bộ khí của dàn nhạc nước Áo để cùng thảo luận về các kỹ thuật chơi và nhận xét lẫn nhau. Thuyên ngồi xem lại video vừa mới ghi lại màn giao lưu cùng nhóm bộ dây. Buổi nói chuyện kéo dài khoảng nửa tiếng, mọi người dần rời khỏi sân khấu. Lúc Luyên, Thuyên chuẩn bị rời đi, chợt họ nghe thấy tiếng của Fabian

"Tôi nghe nói các cậu hỏi về Ngọc Lam?" - Fabian nói bằng tiếng Anh đặc sệt giọng Áo

"Anh biết về cô ấy sao?" Luyên hỏi lại

"Bảy năm trước"- Fabian đáp "Tôi suýt nữa mất cơ hội trở thành violin trưởng"

Nói đoạn, Fabian liếc nhìn hai cậu bạn

"Các cậu biết tại sao không?"

"Vì Ngọc Lam quá giỏi?"- Thuyên hỏi

Fabian cười thay cho câu trả lời

"Nhạc trưởng rất thích cô ấy. Tôi lúc đó ghen tỵ với Ngọc Lam tới mức lúc nào cũng tìm cách tỷ thí tay đôi với cô ấy bằng violin. Tôi sợ nếu tôi không đánh bại được cô ấy, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi vị trí này."

"Rồi anh có từng đấu với cô ấy chưa?"

Câu hỏi của Luyên khiến bầu không khí ngưng đọng trong giây lát

"Tôi đã thua." Fabian thản nhiên trả lời "Nhưng tôi lại được thầy chọn. Các cậu biết tại sao không?"

"Không biết." Luyên và Thuyên đồng thanh đáp

"Ngọc Lam không thuộc về nơi này." Fabian chỉ tay vào chiếc vĩ cầm trên tay mình. "Cô ấy quá nổi bật và luôn được khuyến khích phải phô diễn hết khả năng của mình. Tài năng quá lớn của Ngọc Lam tạo ra một thứ áp lực vô hình khủng khiếp lên những người cùng hòa tấu với cô ấy"

Nói đoạn, vị violin trường ngừng một lát rồi nhìn thẳng về phía Luyên và Thuyên.

"Có vẻ như các cậu đang định đánh thức một con quái vật."

Fabian không tiết lộ gì thêm về Ngọc Lam nữa nhưng có vẻ như anh ta xem việc Ngọc Lam giải nghệ là một điều hiển nhiên, thậm chí là điều nên xảy ra.

"Tại sao tao cảm thấy như cả thế giới đều chống lại Ngọc Lam?" Thạc thắc mắc tới hai người bạn.

"Mày cũng đã thấy rồi đúng không?" Luyên hỏi lại

"Mấy video hồi xưa của Ngọc Lam đã thấy trình độ khủng khiếp rồi." Thuyên tiếp

"Nếu là tao..."

"Cả tao nữa..."

"Bọn tao cũng sợ phải hòa tấu với người như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net