Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Dực là triều đại hưng thịnh nhất trong lịch đại tiền triều. Tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, lấy niên hiệu gọi Hoàng Cẩn Đế. Ba năm đầu đăng cơ, Hoàng Cẩn đế thống trị thiên hạ, chăm lo chính sự, muôn dân ấm no, vạn dặm thái bình, mở ra một thời kỳ thịnh thế phồn hoa. Xứng danh một vị minh quân trong thiên hạ.

Nhưng vị minh quân này sau khi kết thúc hiếu kỳ, năm thứ tư đăng cơ lại lấy một nam nhân dị tộc vi hậu, khó tránh khỏi triều đình phản đối gây gắt. Dưới áp lực của triều thần, Hoàng Cẩn đế đành bất đắc dĩ lập Hậu. Trắc phi của thái tử nay là tân đế, là nữ nhi Hộ quốc công, cốt cách hiền thục đoan trang liền được sắc phong Nghi Đức Hoàng hậu. Chấp chưởng phượng ấn.

Ngỡ như mọi chuyện chấm dứt từ đây, bất ngờ Hoàng Cẩn đế lại ban ra lưỡng đạo thánh chỉ khiến văn võ bá quan sầu muộn bạc cả hai bên tóc mai.

Một đạo thánh chỉ chính là truất phong vị Hoàng hậu của nam nhân dị tộc kia, từ nay không nạp thêm cung phi. Còn một đạo lại là sắc phong nam nhân đó thành Quân Hậu, nắm giữ ngọc tỷ, cùng đế vương trị vì thiên hạ, vinh sủng như vậy, trong lịch đại tiền triều trước nay chưa từng nhìn thấy.

Văn võ bá quan trọng triều một lần nữa quỳ rạp trước ngự tiền, đồng thanh đồng thể dùng cái chết can gián. Nam nhân không thể sinh hài dưỡng tử cho hoàng thất. Cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.

Hoàng Cẩn đế ngồi trên long ỷ cao cao nhìn xuống nở nụ cười chan hòa, xách Trương ngự y từ trong nhóm quan văn võ ra mà tuyên rằng.

"Trương khanh chuẩn ra Quân Hậu hỷ mạch có công, trẫm hết lòng vui mừng. Quân Hậu hiện đã hoài long chủng, làm Quân Hậu của Đại Dực triều là thuận theo lẽ trời. Sự việc kết thúc từ đây. Kẻ nào nghị luận. Trảm."

Khẩu vụ đã ra, văn võ toàn triều chỉ đành câm nín. Vị minh quân từ lúc đăng cơ đến nay lại làm ra một hành vi hoang đường của hôn quân. Tuy nhiên, đây cũng là chuyện trong hậu cung của hoàng đế, bọn họ đã sớm vượt quyền.

Thiên tử phẫn nộ, thây phơi ngàn dặm. Phàm là kẻ còn muốn sống đều không dám trêu chọc long uy.

Sau gần mười tháng, vào một ngày mưa, Quân Hậu trong sự kinh ngạc của thiên hạ, thuận lợi sinh hạ hoàng tử. Khắp chốn vui mừng, Hoàng Cẩn đế ban tên Phong Kỳ. Cùng ngày, Hoàng hậu lâm bồn, hạ sinh hoàng tử, được hoàng đế ban tên Lãng Nguyên. Tin tức hoàng thất xuất hiện hai vị hoàng tử truyền đi ngày càng xa. Hoàng Cẩn đế hạ thánh chỉ đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm.

Ngày hai vị hoàng tử ra đời cách đây cũng đã mười tám năm, vị trí trữ quân vẫn chưa được xác lập.

Đại hoàng tử Thương Lãng Nguyên sinh hạ trước hai cái canh giờ, dung mạo văn phong xuất chúng, mười lăm tuổi đã xuất cung kiến phủ, được Hoàng Cẩn đế ban tước vị Đoan Vương.

Nhị hoàng tử Thương Phong Kỳ, bảy tuổi đã được Trấn Nam Vương và Trấn Bắc Đại tướng quân dìu dắt xông pha chiến trường, quân công nếu quy đổi thành ngân lượng cũng đủ đè ngộp chết chính chủ.

Hoàng đế vui mừng, ở ngự tiền chuẩn lệnh hắn xuất cung kiến phủ, phong hào Kỳ Vương. Sau bốn năm hai vị hoàng tử ra đời,Quân hậu lại hạ sinh một tiểu hoàng tử, gọi Thương Trường Lạc, tam hoàng tử nay vừa mười bốn, được Đế Hậu dốc lòng sủng ái. Khi chưa tròn sáu tuổi đã được hoàng đế đích thân ban phong hào Lăng Vương, chọn nơi kiến phủ.

"Nhị hoàng tử Thương Phong Kỳ, dẹp loạn có công, trẫm lòng đầy an ủi, ban lụa Vân Châu ba cuộn, ngàn lượng hoàng kim, trăm lượng bạc trắng, năm mươi mẫu ruộng tốt phía Nam. Nay phê chuẩn cùng Thừa tướng phủ Vân gia công tử Vân Thiên Giai kết thành phu thê. Lệnh Khâm Thiên Giám định ngày thành thân."

Thương Phong Kỳ quỳ nghiêm tiếp chỉ, trong Kỳ vương phủ, thái giám công công công cất lên giọng vang dội. Trong lòng hắn rạo rực đem thánh chỉ tiếp tới tay, thưởng cho công công một túi bạc nặng trịch liền không nhịn được cười lớn.

Không biết hắn đã phải kiên nhẫn đợi ngày này bao lâu. Hạ nhân thức thời lui xuống, để lại Vương gia đang chìm nổi trong hạnh phúc vuốt ve thánh chỉ.

Thánh chỉ vừa hạ, kinh thành nổi thêm một trận sóng ngầm. Người người rắp tâm mưu tính, thử hỏi nước cờ này của thánh thượng như thế nào phá giải.

Phủ Thừa tướng không giống các gia tộc trăm anh thế phiệt trong kinh. Ngoại trừ nhị nữ nhi đã xuất giá chỉ còn ba hài tử. Trưởng tử quanh năm đèn sách lại không may hai chân tàn phế, tiểu nhi tử sức khoẻ từ nhỏ cũng không quá tốt, không tính là ma bệnh nhưng cũng gần như là một cái ấm thuốc. Tam nữ nhi Vân Thiên Lạc, trời sinh thân phận nữ nhi lại yêu cưỡi ngựa bắn cung, đối cầm kỳ thi hoạ không quá yêu thích, không làm tiểu thư tướng phủ lại chay đến biên cương làm đại tướng quân.

Tuy vậy, Vân thừa tướng thái độ vẫn trông mong Vân Thiên Giai lập thê sinh tử, nào ngờ nay lại phải phụng chỉ thành hôn.

Việc làm này của hoàng đế quá mức cường bạo, hiển nhiên sẽ làm thừa tướng nổi lên tâm tư bất mãn.

Nhóm văn thần sầu muộn đến sắp rụng cả râu. Võ tướng nôn nóng đến độ ăn cơm cũng đã cắn trúng lưỡi mấy lần. Chỉ có nhân vật tâm điểm vẫn không biết mình được nhớ nhung, ngược lại hình như mỗi ngày rất vui vẻ.

Khoé môi Kỳ Vương mỗi buổi thượng triều đều sắp kéo đến tận mang tai. Dọa đám võ tướng sợ hãi muốn ném giày chạy ra khỏi hoàng cung. Khổ nỗi sợ thất lễ trước ngự tiền, chỉ đành nhắm mắt xuôi tay làm ngơ hai chân run bần bật giả vờ nghiêm chỉnh.

Bệ hạ a!

Người bãi triều sớm thả chúng thần về nhà gặp thân nhân lần cuối a!

Sau khi hạ triều, Thương Phong Kỳ tùy tay xách theo Lăng Vương Thương Trường Lạc có ý định đào tẩu trong xe ngựa của mình ném vào Quân Chính điện bồi Quân Hậu.

Qua mấy tháng nữa hắn sẽ cùng người kia thành thân. Hắn khó khăn trăm bề mới được phụ hoàng ban hôn, tuyệt không cho phép có sơ sót. Sau khi vứt đệ đệ mình để phụ hậu "đày đọa" Thương Phong Kỳ phất tay áo lên xe ngựa trở lại Vương phủ.

Thanh dạ bủa vây tứ phía, tại phủ thừa tướng, thiếu niên đứng dưới mái hiên, ngón tay thon dài cầm sáo ngọc đặt lên cánh môi nhạt màu khép mở. Từng lọn tóc uốn gợn dường như nhảy múa. Giữa đêm dài cất lên âm điệu du dương.

"Đêm khuya sương dày, Giai nhi đây là đang đợi ta đến cùng sưởi ấm!?."

Nam nhân sủng nịch cất giọng. Một thân y phục dạ hành, vai rộng eo hẹp, ánh mắt dịu dàng khoả lấp sự sắc bén của ban ngày, dung mạo tà mị. Vân Thiên Giai bình tĩnh thu hồi sáo ngọc. Khẽ cười mặc cho tấm áo choàng dày nặng mang theo hơi ấm bao phủ chính mình

"A Kỳ, ngươi sao lại đến rồi?"

"Tiểu thố mạo, thái độ của em là gì? Không hoan nghênh ta?"

Bàn tay cường ngạnh nâng cằm y, Vân Thiên Giai bị ép ngẩng đầu, cùng hắn mắt đối mắt. Trong mắt y không chút sợ hãi, ngoan cực kỳ, âm thầm đánh giá người trước mắt.

Cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn lúc lâu, cứ có cảm giác nếu y nói không muốn gặp hắn, Thương Phong Kỳ sẽ lập tức ôm y lăn qua lộn lại trên đất ăn vạ.

Nhìn bộ dáng không tiền đồ của hắn, Vân Thiên Giai rất không nể mặt bật cười. Thương Phong Kỳ yêu chết bộ dáng giảo hoạt đắc ý này của y. Cuối người chuẩn xác đem thân thể thon gầy ôm chặt. Bắt đầu ủ rũ.

Ầy... Năm tháng thực dài a! Cũng gần nửa năm rồi còn gì!

Vân Thiên Giai phối hợp không giãy dụa. Ngã người ra sau tựa vào lồng ngực vững chãi. Âm thầm nghĩ.

Kỳ Vương... Thương Phong Kỳ.

Cuộc đời thật trêu người a, một thiên chi kiêu tử như hắn thế nhưng lầm đường lạc lối rơi vào tay y.

Kỳ Vương điện hạ năm mười tuổi dưới vô vàn ánh mắt phán xét của bá quan toàn triều, ung dung trở thành tiểu quân sư vạch ra kế sách bảo hộ vạn dặm giang sơn. Mười ba tuổi thỉnh chỉ xuất chinh, đánh đuổi giặc ra khỏi biên ải tận ba năm ròng.

Một người văn thao võ lược như vậy, cư nhiên ở trước mặt đương kim thánh thượng, xin tứ hôn với một nam tử.

Nam tử đó là Vân Thiên Giai.

Một người tốt đẹp như vậy, sau này chỉ thuộc về mình y. Càng nghĩ càng phấn khích. Vân Thiên Giai vô thức mỉm cười run run cả vai.

Nhìn người ngồi trong lòng mình đắc ý cười khúc khích, Thương Phong Kỳ đưa tay giữ cằm ái nhân quay về phía mình.

"Tiểu thố mạo em lại đang rắp tâm xấu xa gì nữa đây."

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp."

Thương Phong Kỳ không tỏ ý kiến. Hai thân ảnh yên lặng dựa sát vào nhau giữa màn đêm. Không có tranh đoạt quyền mưu, không có suy toan tính kế càng không có đấu đá tranh lợi ích. Chỉ có một người toàn tâm toàn ý luyến một người, một người nguyện dâng ra trái tim sưởi ấm cho người kia.

Hương hoa cỏ quyện vào trong đêm mang theo chút mát lạnh ngọt ngào. Chỉ cần đợi thêm chút nữa, hắn đã đợi ngần ấy năm, chỉ thêm chút nữa họ lặp tức sẽ thành thân.

Vân Thiên Giai được hắn ôm ở trong lòng, đầu cũng tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn. Tình yêu của họ không cần nói ra, chỉ cần cảm nhận từng giờ từng khắc kề cận, nhìn nhau đều hiểu rõ đối phương cần gì, dùng chân tâm sưởi ấm thời gian chia ly, lấy tình yêu thắp lên ngọn nến trùng phùng.

"Trễ rồi, đi nghỉ ngơi nào."

Không hề báo trước, Vân Thiên Giai bị nhấc bổng lên, y hoảng loạn vội vã đưa tay túm chặt y phục người kia. Thương Phong Kỳ tủm tỉm mỉm cười nhìn y, trêu chọc khiến gương mặt Vân Thiên Giai đỏ ửng cả lên, thẹn đến trừng mắt giậm chân.

"Vân tiểu công tử chạm ta rồi, nửa đời sau này em phải chịu trách nhiệm với ta a~"

Vân Thiên Giai "..."

Ngươi nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào đang chiếm tiện nghi.

Thương Phong Kỳ ngoại trừ những lúc sủng ái y đến tận trời, thời gian còn lại đều là thích bày trò vô lại. Vân Thiên Giai lúc trước cảm thấy hắn chắc chắn có bệnh, giờ thì y nghĩ kỹ rồi, hắn không những bệnh mà còn bệnh không có cách chữa.

Thương Phong Kỳ bế y vào tẩm phòng, đem người đặt xuống giường rồi giúp y ngoại bào, sau khi Vân Thiên Giai chỉ còn mỗi trung y mới đem người nhét. Vân Thiên Giai vội lăn vào bên trong góc giường, kéo chăn che nửa gương mặt chỉ lộ ra đôi mắt to tròn. Y nhìn hắn cởi ngoại y xả rớt giày. Trong lòng chua xót nhiều chút ngọt ngào, có nam nhân nào lại cam nguyện hầu hạ như nha hoàn, huống chi Thương Phong Kỳ còn là một vương giả hoàng thất, nay lại vì Vân Thiên Giai mà cởi giày thay y phục.

Y lười biếng như vậy, hắn có khi nào sẽ phiền chán hay không.

Bên cạnh bị chùng xuống, ổ chăn liền bị thân thể mang theo hương thơm nhàn nhạt xâm chiếm. Thương Phong Kỳ không biết trong đầu nhỏ ái nhân nhà mình cả ngày trừ thoại bản còn nghĩ mấy chuyện linh tinh này, thuận thế kéo người ôm vào lòng.

Tẩm phòng của Vân Thiên Giai chỉ có một cái gối để nghỉ ngơi, Thương Phong Kỳ ban đêm lại thích chạy đến chỗ y vụng trộm, hai người chỉ đành chia sẻ một cái gối, hơi thở giao triền, quấn quýt dây dưa. Cánh tay đang ôm lấy Vân Thiên Giai khẽ thả lỏng. Bàn tay quanh năm cầm đao kiếm in đầy vết chai sần đỡ lấy đầu y, chạm vào tai y, xoa nhẹ.

Vân Thiên Giai bị động tác nguyên thủy của hắn đưa vào giấc ngủ. Thương Phong Kỳ cúi người mổ lên môi ái nhân thật nhiều cái. Cảm thấy bị quấy nhiễu, Vân Thiên Giai đưa tay đẩy đẩy mặt hắn, Thương Phong Kỳ cười khẽ, tay dời xuống tại trên lưng y vỗ nhẹ, kề sát bên tai sủng nịch thì thầm.

"Ngoan bảo ngủ ngoan~~~"

"Tiểu thố mạo ngoan ngoan, ngủ ngoan~~"

Mơ hồ nghe thấy giọng quen thuộc, Vân Thiên Giai an tâm thiếp đi, cảm giác trán mình lại bị hôn liền bất mãn vùi đầu trốn tránh. Cằm Thương Phong Kỳ đặt trên tóc y, mùi bồ kết trên thân thể ái nhân lan toả trong không khí. Lồng ngực đang ôm lấy thân thể ấm áp non mềm, hắn vô thức liếm môi có cảm giác miệng khô lưỡi khô, bất đắc dĩ tự đưa chính mình an giấc.

Thịt dâng đến miệng lại chỉ có thể sờ không thể ăn, Thương Phong Kỳ nhịn cũng rất khổ tâm!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net