Chương 2. Kẻ tham ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Silva lôi kéo Huyễn yêu trốn đến một nhà trọ nhỏ nằm gần cuối làng Patch, gõ cửa cộc cộc vài tiếng, liền thấy một cô bé nhỏ nhắn ra mở cửa.

Cô bé có mái tóc vàng óng mượt mà, đến thắt lưng, đôi mắt màu xanh dương hiếm lạ ở nơi thường dân*. Cô bé nhìn thấy Silva đang lôi kéo người lạ, chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười nói:

"Hôm nay anh có bạn sao?"- Vừa nói vừa cười lên một tiếng trong trẻo như chuông reo.

Silva nhìn cô bé, mặt thêm mấy phần nhu hoà, nhỏ giọng đáp lại, có phần hơi hối hả:

"Mai, em mau đưa bọn anh đến tầng hầm. Bọn họ đuổi đến rồi."

Mai thay đổi sắc mặt, liền dẫn hai người xuống một căn hầm trú nhỏ kế bếp. Cẩn thận bật đèn lên, rồi tìm khăn lau bụi trên bàn ghế. Sau khi Silva và Huyễn yêu đã ngồi xuống, liền nói:

"Hai người đợi một lát, em mang chút đồ xuống, chắc anh Silva cũng chưa ăn gì."

"Làm phiền em rồi"

Silva thường 2-3 ngày mới ghé đến đây một lần, và lần nào cũng trong tình trạng sắp chết đói.

Huyễn yêu nhìn chằm chằm hai người, tỏ vẻ tôi biết cả rồi, giơ ngón cái với Silva.

Thật giỏi, cô ấy vừa xinh, vừa dịu dàng.

Silva khoé miệng co rút, cô là đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy.

Vừa nãy hắn đã xác định được Huyễn yêu dường như không biết về lệnh truy nã này. Một phần cũng vì sợ Huyễn yêu gặp truy binh sẽ nói lung tung về hắn nên mới lôi cô ta theo. Giờ suy nghĩ kĩ lại, hắn đã lo lắng thừa, vốn không có khả năng có người dám giao tiếp cùng cô ta.

Chợt hắn hơi hối hận vì đã dẫn cô ta theo.

Hai người ngồi với nhau một lúc lâu. Silva không nói, Huyễn yêu lại càng kiệm lời, làm cho không gian yên tĩnh đến ngột ngạt. Silva rốt cuộc không chịu nổi nữa, gầm lên.

"Nói vài tiếng thì cô sẽ chết à."

"À."

Có lẽ hắn phải mở chuyện rồi.

"Cô hiện tại đang ở đâu?"

" Không cố định"

"Cô không có người thân sao?"

Huyễn yêu ngẩn người, giống như nhớ ra gì đó.

" Có một con ưng."

"Ý tôi là con người" Cô không phân biệt được người với thú?

"5 năm trước thì có, giờ thì không có"

Nếu không phải xác định Huyễn yêu vô cảm, thì có lẽ Silva đã nghe nhầm giọng cô có sự hoài niệm nào đó rồi.

"Bọn họ đâu?" Hắn khá tò mò về người thân của cô ta. Theo như tư liệu mật về Huyễn yêu của hiệp hội kỵ sĩ hoàng gia. Huyễn yêu đột nhiên nổi danh vào 5 năm trước tại làng Patch, cũng không biết gia đình cũng như người thân. Hoá ra trước đó cô ta cũng từng có một gia đình. Nhưng sinh ra đã mang dòng máu Hattsai, thì người nhà cũng là người Hattsai rồi. Mặc dù không có ý nói xấu hay chê trách, nhưng người dân Hattsai quả thật ai nấy đều như mãnh hổ, tính cách cũng dị biến, không ai dám đến gần.

"Không biết."

"Không biết?"

"Ngủ dậy, liền mất tích". Và cũng không có sau đó nữa.

Silva ôm trán, cả gia đình quả nhiên tính cách kì dị giống hệt nhau.

Cạch, Mai ôm một hòm thức ăn nóng hổi xuống, cả nước hoa quả tươi mát đặt lên bàn. Silva không nói nhiều, liền vồ tới ăn như thú bị bỏ đói. Huyễn yêu mắt phát sáng, không khoa trương như Silva, nhưng cũng như một kẻ bị bỏ đói.

Ưm ưm...Bị nghẹn.

Mai mỉm cười đưa nước qua cho Huyễn yêu. Huyễn yêu uống cạn, nhưng lại ngớ người, nhìn Mai một cái, nhớ tới cái gì đó, khe khẽ tiếng.

"Mẹ..."

Sau đó, lại tập trung vô bàn ăn mỹ vị.

Mai ngẩn người vài giây, rồi lại mỉm cười vô cùng dịu dàng, nói:

"Hai người ăn chậm thôi. Không có ai tranh cả."

Silva nghe vậy, liếc qua Huyễn yêu đang càn quét thức ăn trên bàn. Thầm rên mấy tiếng trong lòng.

Em sai rồi, Mai à. Cô ta mới là người cần đề phòng. Em không thấy cô ta đang cuốn hết thức ăn trên bàn à.

Chợt Silva dựng dậy, tai hắn vốn rất thính, nghe được âm thanh lạ đang dần đến gần, nhanh chóng ôm lấy Mai né sang một bên. Một bóng người lao thẳng từ bên ngoài vào tầng hầm.

Ầm một tiếng, kẻ kia cười khà khà nhìn hai người. Silva cả kinh, người này là Patrix, nằm trong top 10 thợ săn mạnh nhất, mặc dù ở vị trí cuối.

Patrix nhìn chằm chằm Silva, mặt gian ác nói:

"May mắn ông trời để ta bắt gặp ngươi, liền đuổi theo. Còn không mau chịu trói."

Trán Silva nhỏ xuống một giọt mồ hôi. Là tới bắt hắn.

Thấy Patrix lao vào hắn, Silva thầm chửi một tiếng, tránh ra. Khẩu súng hắn trộm lại từ nhà nam tước vẫn chưa thiết kế được hộp đạn phù hợp, nên hắn không thể chân chính phát huy sức mạnh. Hắn từng là một trong những xạ thủ bậc nhất dưới trướng hoàng gia Lyn, xạ thuật đỉnh cao, nhưng dùng kiếm lại kém hơn.

Silva nhìn về phía Huyễn yêu vẫn đang ngồi trong góc phòng ăn nốt bánh bao, trán thêm mấy dòng hắc tuyến. Nhưng bất đắc dĩ phải giao Mai cho cô ta, hắn cũng không còn lựa chọn khác.

"Em nấp vào phía sau cô ấy một lát, chờ anh." Nói rồi đặt Mai xuống bên cạnh Huyễn yêu.

Patrix lại đánh một quyền, người hắn cao gần 2m, lại to gấp đôi Silva, hơn nữa mỗi đao đều nhắm vào trước ngực Silva chém tới. Hai người đánh hơn chục đường kiếm vẫn chưa phân thắng bại, có điều Silva bị áp sát vào vách đã nói lên tình hình hai bên.

Mai lo lắng nhìn Silva, muốn lao vào giúp, nhưng chỉ trách bản thân mình yếu đuối không làm được gì. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mặt cũng trắng bệch. Huyễn yêu thấy vậy, vỗ vỗ lưng Mai an ủi.

*Thường chỉ có quý tộc mới có đôi mắt có màu mắt đặc biệt như xanh dương, hổ phách, xanh lá, đen, vàng kim. Người dân thường có mắt màu xám, nâu hoặc cam sẫm. Đặc biệt người Hattsai chỉ có một màu mắt là đỏ và chỉ dòng máu người Hattsai mới có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net