Huyết Chưởng Thánh Tâm 15 - 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cần bao lâu là đến Trường Bạch sơn, tắm ở Dao Trì không tốt hơn ở đây ư?

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy cả kinh thầm nhủ :

- "Cô ta là Dao Trì Long Nữ, nhân vật hệt như trong truyền thuyết ư?"

Chỉ nghe tiếng thiếu nữ ấy nũng nịu nói :

- Tứ Bất Tượng, bà thật là rắc rối hơn cả, hôm nay bất luận thế nào, dù ta không làm Lệnh chủ cũng phải tắm ở đây một phen.

Lời lẽ hết sức hồn nhiên, khiến người ta khó thể tin được nàng chính là một lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên.

Người được gọi là Tứ Bất Tượng dường như rất sợ Lệnh chủ nổi giận, chỉ nghe bà ta nói :

- Thôi được, thôi được, vậy hãy để bần ni xem thử quanh đây có người hay không, rồi Lệnh chủ hãy tắm có được không?

- Hãy nhanh nhanh lên!

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy thầm nhủ :

- "Nếu lúc này không ra, lát nữa bị họ phát hiện thì trăm miệng cũng khó mà biện hộ được."

Chàng vốn không muốn gặp Dao Trì Long Nữ, nhưng chàng là người quang minh lỗi lạc, lúc này lại chẳng thể không hiện thân.

Nhạc Nhạn Linh bèn dằng hắng một tiếng thật mạnh, cất bưới đi ra, nhưng vừa đến góc tảng đá, bỗng trước mắt hoa lên, cổ tay trái đã bị người nắm giữ. Võ công của Nhạc Nhạn Linh vậy mà ngay cả đối phương là nam hay nữ cũng chưa nhìn thấy rõ đã bị kiềm chế, đủ biết võ công người này cao thâm đến dường nào.

Rồi một giọng sắc lạnh nói :

- Tiểu tử, ngươi đã nấp ở đây bao lâu rồi hả?

Nhạc Nhạn Linh thoáng biến sắc mặt, ngẩng đầu lên, thấy người nắm giữ cổ tay mình tuổi trạc ngũ tuần, mày thanh mắt sáng, tóc búi tròn và mặc đạo bào, tay cầm tràng hạt, không sao phân biệt được là tăng hay đạo, nam hay nữ.

Nhạc Nhạn Linh không muốn gây thêm thù địch nên hòa nhã nói :

- Tại hạ vừa ở dưới sông lên!

Bỗng một tiếng nói lảnh lót tiếp lời :

- Các hạ cũng là đến đây tắm hả? Nước sông lạnh không vậy?

Nhạc Nhạn Linh bất giác đưa mắt nhìn, bất giác ngẩn người, thầm nhủ :

- "Trên cõi đời lại có người con gái đẹp đến vậy ư?"

Chỉ thấy đó là một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, toàn thân áo váy trắng, thân hình mảnh mai yêu kiều, mái tóc dài óng ả phất phơ theo gió, mắt tai mũi miệng đều hết sức cân đối, e rằng Quan Âm trong tranh nhan sắc cũng còn kém xa nàng.

Thiếu nữ áo trắng thấy Nhạc Nhạn Linh chỉ nhìn mình mà không trả lời, bèn nũng nịu nói :

- Các hạ sao vậy? Trả lời đi chứ?

Tiếng nói tuy dịu dàng lảnh lót song lại có vẻ uy nghiêm khiến người không dám phản kháng.

Nhạc Nhạn Linh vội thu ánh mắt về, buột miệng nói :

- Tại hạ đến đây không phải để tắm.

- Vậy chứ các hạ đến đây làm gì?

- Trưa hôm qua tại hạ bị rơi xuống sông và đã trôi đến đây.

Thiếu nữ áo trắng nghe vậy, mắt bỗng rực tinh quang hỏi :

- Trưa hôm qua... vậy là các hạ từng đến Đoạn Hồn cốc phải không?

Nhạc Nhạn Linh giật mình thầm nhủ :

- "Sao nàng ta lại biết thế nhỉ?"

Thiếu nữ áo trắng như hiểu tâm ý Nhạc Nhạn Linh, bèn nói :

- Từ đây đến Đoạn Hồn cốc vừa đúng một ngày một đêm!

Nhạc Nhạn Linh thầm bội phục, gật đầu nói :

- Lệnh chủ suy luận thật chính xác, đâu cần tại hạ phải nói nhiều.

Thiếu nữ áo trắng chầm chậm tiến bước tới gần Nhạc Nhạn Linh, bỗng đổi giọng lạnh lùng nói :

- Các hạ mặc áo đen, lại từng uống Thôi Tâm Đơn, nếu bổn Lệnh chủ đoán không lầm, các hạ chính là Nhạc Nhạn Linh, người đã khiến cả giang hồ điêu đứng trong những ngày gần đây.

Nhạc Nhạn Linh gật đầu :

- Lệnh chủ đã biết Nhạc mỗ đã từng uống Thôi Tâm Đơn, hẳn cũng biết Nhạc mỗ còn sống được bao lâu nữa chứ gì?

Thiếu nữ áo trắng nhếch môi cười :

- Không quá nửa năm nữa chứ gì?

Nhạc Nhạn Linh gật đầu cười :

- Lệnh chủ điểm nào cũng hơn người, nếu tại hạ đoán không lầm, Lệnh chủ hẳn là Dao Trì Long Nữ được mọi người trong giới giang hồ sùng bái như thần linh.

Thiếu nữ áo trắng giọng lạnh nhạt :

- Phải thì sao?

- Mọi người đều biết Dao Trì Long Nữ xử sự công chính, nếu quả đúng như vậy, tại hạ mong Lệnh chủ hãy để tại hạ rời khỏi đây, đến thăm dò Đoạn Hồn cốc một lần nữa.

Thiếu nữ áo trắng nghe vậy, lòng bỗng dưng trĩu xuống, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nhạt nhẽo nói :

- Nghe nói các hạ là người rất cao ngạo, sao lại khẩn cầu bổn lệnh thế này?

Giọng nàng nói rất tự nhiên nhưng Nhạc Nhạn Linh lại nghe hết sức mỉa mai chua chát nói :

- Tại hạ võ công không bằng thuộc hạ của Lệnh chủ, nên bắt buộc phải vậy!

- Các hạ không cảm thấy nhục nhã sao?

Nhạc Nhạn Linh ngửa mặt nhìn trời, cười ảo não nói :

- Tại hạ là kẻ bị giang hồ ruồng bỏ, còn thanh danh gì để quý tiếc nữa chứ?

Dao Trì Long Nữ tuy hàng ngày phải xử lý rất nhiều công việc, song những người xung quanh ai nấy đều một dạ trung thành chăm sóc cho nàng hết sức chu đáo, hơn nữa ngay từ thủa bé nàng đã tự sống trong sự cung phụng thế này, nên đâu biết cuộc đời có gì đáng ưu sầu, nàng chỉ thấy một mặt của cuộc đời mà thôi.

Nàng tròn xoe đôi mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh hồi lâu, bỗng nói :

- Nếu bổn Lệnh chủ không để cho các hạ đi khỏi đây thì sao?

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy thì mắt chợt lóe hàn quang, song chỉ một thoáng đã tan biến, ơ hờ quét mắt nhìn Dao Trì Long Nữ, cười nói :

- Tại hạ với Lệnh chủ không thù không oán, vì cớ gì Lệnh chủ không để cho tại hạ bỏ đi kia chứ?

Quái nhân nắm giữ cổ tay Nhạc Nhạn Linh nghe vậy tức giận gằn giọng nói :

- Ngươi dám cãi lại Lệnh chủ hả?

Dứt lời, tay bất giác tăng thêm kình lực Nhạc Nhạn Linh cảm thấy cổ tay đau nhói, song chàng vốn tính kiên cường cao ngạo, chẳng chút chau mày, chỉ lạnh lùng nhìn quái nhân ấy nói :

- Võ công của tôn giá rất đáng cho Nhạc mỗ bội phục!

Trong khi nói từng giọt mồ hôi đã từ trên trán lăn dài xuống đất.

Dao Trì Long Nữ thấy vậy, bất giác động tâm, buột miệng nói :

- Tứ Bất Tượng, hãy buông y ra!

Tứ Bất Tượng ngạc nhiên :

- Lệnh chủ, người này ....

Dao Trì Long Nữ trầm giọng :

- Cứ buông ra đi!

Tứ Bất Tượng đành buông tay, song đứng thừ ra nhìn Dao Trì Long Nữ, như không hiểu vì lẽ gì Lệnh chủ lại bảo mình thả Nhạc Nhạn Linh ra.

Nhạc Nhạn Linh hoạt động cánh tay nhạt nhẽo nói :

- Lệnh chủ không hối hận sao?

Dao Trì Long Nữ cười khảy :

- Nhạc Nhạn Linh, các hạ tưởng là môn Huyết chưởng toàn vẹn của mình đã thiên hạ vô địch rồi ư?

Lời lẽ rõ ràng có vẻ khinh miệt, nhưng Nhạc Nhạn Linh không giận, bởi chàng có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, chỉ ơ hờ nói :

- Không, hãy còn kém Lệnh chủ rất nhiều.

Dứt lời, định cất bước bỏ đi.

Dao Trì Long Nữ bỗng hỏi :

- Các hạ đi đâu?

- Đoạn Hồn cốc.

Dao Trì Long Nữ cười khảy :

- Các hạ tưởng bằng vào sức một mình các hạ có thể san bằng Đoạn Hồn cốc ư?

Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn trời, giọng ai oán nói :

- Rất có thể đó là nơi gửi thân vinh viễn của tại hạ.

Dứt lời lại cất bước toan đi.

Dao Trì Long Nữ chợt nghe lòng rúng động, lách người cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh nói :

- Nếu bổn Lệnh chủ không để cho các hạ đi khỏi đây thì sao?

Nhạc Nhạn Linh thản nhiên :

- Lệnh chủ không phải là người tráo trở!

- Lần này ngoại lệ.

Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng ngập đầy vẻ phẫn nộ, bởi chàng đã hết sức cố nhẫn nhịn, song rốt cuộc vẫn không tránh khỏi xung đột.

Chàng nhìn Dao Trì Long Nữ lạnh lùng nói :

- Trừ phi Lệnh chủ đủ bản lịnh hạ sát Nhạc mỗ ngay tại đây.

Tứ Bất Tượng bỗng xen lời :

- Có gì là khó. Tiểu tử, người hãy chuẩn bị đi.

Đoạn liền định xuất thủ. Ngay khi ấy, bỗng vang lên hai tiếng quát to :

- Hãy khoan!

Đó là của Dao Trì Long Nữ.

- Nhạc Nhạn Linh!

Đó là từ phía sơn cốc vọng đến.

Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng liền quay nhìn, liền sửng sốt khẽ kêu lên :

- Ồ!

Đồng thời người bất giác lùi sau ba bốn bước.

Thì ra trong bãi đá ngổn ngang bên phải lúc này đã xuất hiện bốn người bịt mặt khăn đỏ, hiển nhiên họ đến từ Đoạn Hồn cốc.

Nhạc Nhạn Linh chẳng phải khiếp sợ họ, mà là một thi thể trên tay người bịt mặt bên phải đã khiến chàng rợn người.

Người bịt mặt ấy vừa đi vừa nói :

- Nhạc Nhạn Linh, đây là tỷ tỷ ngươi.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền tái mặt, mắt từ từ giăng đầy tia máu đỏ quạch.

Hận thù trong lòng chàng dâng trào như thác lũ, khiến chàng chỉ nghĩ đến máu và hận thù trước mắt.

Nhạc Nhạn Linh mắt ngập sát cơ nhìn chốt vào bốn người bịt mặt, chầm chập cất bước tiến về phía họ.

Hồi 17 : Mẫu tỷ song vong

Nhạc Nhạn Linh ánh mắt đờ đẫn nhìn bốn người bịt mặt tiến đến gần, qua dáng vẻ ấy, đủ biết lòng chàng lúc này hết sức rối rắm.

Dao Trì Long Nữ nháy mắt ra hiệu với Tứ Bất Tượng, lẳng lặng lui sang một bên, nàng vốn minh mẫn hơn người, dự đoán một việc rất không tầm thường sắp sửa xảy ra.

Chỉ thấy nàng với ánh mắt hết sức khó hiểu nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Nhạn Linh, không có vẻ vui mừng mà cũng chẳng có vẻ tức giận.

Thoáng chốc, bốn người bịt mặt đã đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng năm thước, bốn người tám ánh mắt sắc lạnh đều tập trung vào mặt Nhạc Nhạn Linh, như muốn tìm ra vẻ khác lạ gì đó trên gương mặt đờ đẫn của chàng vậy.

Nhạc Nhạn Linh chẳng chút hay biết bởi lúc này chàng đang tập trung hết sức chú ý vào thi thể thiếu nữ trên tay người bịt mặt bên phải.

Chỉ thấy thiếu nữ ấy lụa xanh bịt mặt, tay trái đặt trên miệng, những kẽ tay bị máu khô bít kín, mái tóc rối bời buông xõa, trông hết sức ghê rợn.

Bốn người bịt mặt lúc này đã dừng lại cách Nhạc Nhạn Linh chừng ba thước, dáng vẻ ung dung chẳng chút e sợ, hiển nhiên họ chẳng xem Nhạc Nhạn Linh vào đâu.

Tứ Bất Tượng thấy vậy buông tiếng hừ thật mạnh, đương nhiên bà ta không phải bất bình cho Nhạc Nhạn Linh, mà là bởi bốn người bịt mặt đã thờ ơ với Lệnh chủ của bà.

Bốn người bịt mặt nghe tiếng liền đưa mắt nhìn, bất giác sững sờ, chung một cảm nghĩ thầm nhủ :

- "Trên cõi đời thật sự có tiên nữ giáng trần không nhỉ?"

Yêu chuộng vẻ đẹp là tính bẩm sinh của con người, ánh mắt bốn người đều bị nàng hút chặt, bất giác cùng buột miệng hỏi :

- Cô nương là ai?

Dao Trì Long Nữ buông tiếng hừ sắc lạnh, dẩu môi nói :

- Các vị không cần biết bổn nhân là ai, hãy lo giải quyết việc của mình là hơn, nếu mà biết bổn nhân là ai, e rằng các vị sẽ không còn khả năng để giải quyết việc của mình nữa.

Bốn người bịt mặt đã được chọn ra khỏi Đoạn Hồn cốc, lẽ dĩ nhiên võ công và lịch duyệt phải hơn hẳn những cao thủ bậc nhất trên giang hồ, tất nhiên phải có tính cao ngạo, vậy mà nghe Dao Trì Long Nữ nói xong, họ không hề có chút phản kháng, hiển nhiên đã khiếp oai Dao Trì Long Nữ.

Bốn người bịt mặt vội đưa mắt về phía Nhạc Nhạn Linh, người bồng thi thể thiếu nữ cười khảy nói :

- Nhạc Nhạn Linh, các hạ biết bọn này tìm ai không?

Nhạc Nhạn Linh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nữ thi, thờ thẫn đáp :

- Mong rằng không phải là tại hạ.

Người bên trái với giọng ồ ề cười nói :

- Các hạ tự biết bất địch chứ gì?

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy vụt ngẩng lên, mắt rực tinh quang chầm chậm quét vào mặt bốn người.

Nhạc Nhạn Linh giọng sắc lạnh nói :

- Bằng vào các vị e rằng mười người cũng chưa đủ!

Bốn tỳ nữ áo trắng đứng bên Dao Trì Long Nữ nghe vậy đều bất giác đưa mắt nhìn Lệnh chủ, hiển nhiên là họ không tin, định tìm câu giải đáp qua vẻ mặt của Lệnh chủ.

Tứ Bất Tượng tính nóng này, nghe vậy liền buông tiếng cười khảy, lẩm bẩm :

- Nhãi ranh thật là cuồng ngạo!

Dao Trì Long Nữ mắt rực lên vẻ kỳ dị, trầm giọng nói :

- Không phải cuồng ngạo đâu, có lẽ sự thật đúng là như vậy!

Tứ Bất Tượng vẻ không phục :

- Lệnh chủ chỉ vừa mới gặp hắn, sao biết?

Dao Trì Long Nữ chau mày đanh giọng :

- Không tin ư?

Tứ Bất Tượng chẳng ngờ vị Lệnh chủ xinh đẹp trước nay dịu dàng hòa nhã này hôm nay bỗng dưng lại trở nên cáu kỉnh như vậy, bất giác giật nảy mình, vội cũng kính nói :

- Lão nô không dám!

Nhưng trong lòng lại thầm nhủ :

- "Sự đau buồn của tên tiểu tử này lại có tính truyền nhiễm hay sao?"

Lúc này người bịt mặt bên phải đã nhận ra sự thất thái của mình, thẹn quá hóa giận quát :

- Nếu người dám động thủ.

Nhạc Nhạn Linh bỗng tiến tới một bước, đanh giọng nói :

- Các vị hãy thử xem!

Tiếng nói lạnh như huyền băng vạn năm, khiến người nghe rùng mình nổi gai ốc.

Bốn người bịt mặt bất giác lùi sau hai bước, mặc dù họ không muốn vậy, nhưng sự phản ứng tự nhiên của tâm lý khiến họ không sao kiềm chế được.

Người bịt mặt bên phải bỗng mắt ánh lên vẻ tàn bạo, tay trái bồng nữ thi, tay phải vén chòm tóc che mặt nàng ra, lạnh lùng nói :

- Tiểu tử, người hãy nhìn xem ả ta là ai rồi hãy cuồng ngạo cũng chưa muộn.

Một gương mặt xinh đẹp nhưng đã tái nhợt liền tức hiện ra trước mắt Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng rùng mình lùi sau ba bước, cảm thấy con tim như bị hàng vạn tên nhọn đâm vào.

Thì ra gương mặt ấy hệt như Nhạc Nhạn Linh.

Bốn người bịt mặt thấy phản ứng của Nhạc Nhạn Linh như vậy, liền tức lấy lại bình tĩnh.

Người tay bồng tử thi cười nham hiểm nói :

- Nhạc Nhạn Linh, ngươi nhận ra ả ta không?

Nhạc Nhạn Linh như kẻ mất hồn, đờ đẫn đáp :

- Tại hạ không nhận ra.

- Nhưng sắc mặt của ngươi có vẻ bất thường.

- Vì nàng ta giống Nhạc mỗ quá!

Người bịt mặt bên trái cười khảy :

- Nghe nói ngươi có một tỷ tỷ phải không?

Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng ngập lòng, chàng ngầm cầu khẩn :

- "Trời hỡi, nhà họ Nhạc giờ chỉ còn lại ba người, cầu xin trời cao hãy buông tha cho họ..."

Mặc dù chàng không thốt ra nhưng những lời van vỉ ấy lại nảy sinh trong lòng một người cao ngạo độc đoán như Nhạc Nhạn Linh, đủ biết lòng chàng đau khổ đến dường nào.

Dao Trì Long Nữ bỗng động tâm, nàng đã suy luận ra đây là việc gì rồi.

Nhạc Nhạn Linh hít sâu một hơi không khí, giọng trĩu nặng nói :

- Đúng vậy, gia tỷ đang bị giam cùng gia mẫu tại Đoạn Hồn cốc!

Người đứng giữa lạnh lùng tiếp lời :

- Bọn ta chính là đến từ Đoạn Hồn cốc!

Nhạc Nhạn Linh mắt ánh lên vẻ ghê rợn, hơ hải nói :

- Nhất định là các vị không bao giờ hạ độc thủ như vậy, phải không? Đó không phải là hành động của kẻ anh hùng, các vị đều là nhân vật thành danh trong võ lâm, không bao giờ......

Người bịt mặt bên phải cười khảy :

- Bổn cốc làm việc gì cũng chỉ cần mục đích, bất chấp thủ đoạn.

Nhạc Nhạn Linh, lẽ ra ngươi không nên vô cớ xâm nhập Đoạn Hồn cốc, quấy nhiễu sự bình yên của bổn cốc.

Lời lẽ hết sức tàn nhẫn, như thể Nhạc Nhạn Linh càng đau khổ thì họ càng vui sướng vậy.

Nhạc Nhạn Linh sắc mặt dần dần trở lại hồng hào, sau cùng đã trở nên đỏ như máu.

Vẻ yếu đuối và van vỉ trong mắt chàng cũng đã tan biến, thay vào đó là vô vàn thù hận và sát cơ.

Dao Trì Long Nữ tự nãy giờ vẫn chú ý theo dõi mọi cử động của Nhạc Nhạn Linh, thấy vậy thầm nhủ :

- "Chàng khích động thế này sẽ tự hủy hoại bản thân, tại sao chàng không biết thương tiếc bản thân mình chứ?"

Nàng chẳng hiểu vì sao mình lại nghĩ như vậy, vì sao lại quan tâm cho Nhạc Nhạn Linh như vậy.

Nhạc Nhạn Linh tuy đã suy ra được tám chín phần mười, song vẫn còn nuôi hy vọng vạn nhất, bèn cúi đầu nói :

- Nhạc mỗ tin rằng đây không phải là gia tỷ.

Bốn người bịt mặt nghe vậy liền buông tiếng cười vang, bốn người hợp lại, tiếng cười chấn động cả sơn cốc, đinh tai nhức óc.

Tiếng cười từng hồi như sức nặng ngàn cân nện vào lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng tan nát ruột gan.

Nhạc Nhạn Linh bất giác đưa tay bịt chặt hai tai, lớn tiếng quát :

- Im ngay, có gì đáng cười hả?

Tiếng quát như sấm động ngang trời, khiến người rúng động tâm thần.

Bốn người bịt mặt ngưng cười, người bồng nữ thi cười gằn nói :

- Người này chính là lệnh tỷ!

Niềm hy vọng duy nhất của chàng liền tức tiêu tan, ba người nhà họ Nhạc còn lại trên đời, giờ lại mất đi một người nữa.

Lửa thù hận đã ngùn ngụt thiêu đốt toàn thân Nhạc Nhạn Linh, khiến toàn bộ huyết quản trong người chàng sôi sục dữ dội.

Nhạc Nhạn Linh vụt ngẩng lên, mắt giăng đầy tia máu chòng chọc nhìn vào bốn người bịt mặt, khiến họ khiếp hãi liên tiếp lùi bốn năm bước.

Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Nhạn Linh đã hoàn toàn đổi khác, chàng không còn là một con người nữa, mà đã trở thành một sát thần từ trên trời xuống.

Nhạc Nhạn Linh cất từng bước nặng nề chầm chậm tiến tới, giọng sắc lạnh nói :

- Nhà họ Nhạc chết một người, Nhạc mỗ phải giết một trăm người trên giang hồ để đền mạng, các người là tốp đầu tiên.

Dao Trì Long Nữ bàng hoàng thầm nhủ :

- "Có lẽ chàng bị phủ mờ hết lương tri bởi khích động quá mức, biết làm sao đây?"

Theo ý nghĩ trong lòng, nàng bất giác cất bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh.

Theo từng bước chân tiến tới của Nhạc Nhạn Linh, bốn người bịt mặt liên tiếp thoái lui, không hề có chút ý phản kháng.

Bỗng Nhạc Nhạn Linh quát to :

- Bỏ nàng xuống!

Người bồng nữ thi không tự chủ được cúi người đặt tử thi xuống đất.

Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn thi thể tỷ tỷ, chầm chậm co chân ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc óng ả của nàng, mắt lệ rân rấn.

Chàng đưa bàn tay run rẩy từ từ đặt bàn tay lên miệng của Nhạc Vân Phụng, vừa định kéo xuống...

Bỗng nghe một người bịt mặt nói :

- Đây là sự cảnh cáo của bổn cốc đối với ngươi, nếu người còn dám xâm phạm bổn cốc một lần nữa, đây sẽ là cái gương của mẫu thân ngươi. Bọn lão phu việc ở đây đã xong, xin cáo từ!

Dứt lời, bốn người cùng cất tiếng huýt dài, quay người phóng đi về phía lối đến.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bàng hoàng, bàn tay đưa ra run lên dữ dội, nước mắt chảy dài xuống má. Đúng vậy, vì tính mạng mẫu thân, chàng quả là không dám xâm phạm Đoạn Hồn cốc nữa.

Bàn tay run rẩy của Nhạc Nhạn Linh một cách vô thức xê dịch bàn tay của Nhạc Vân Phụng. Bỗng chàng trông thấy chữ viết nơi lòng bàn tay được khắc bằng dao như là Nhạc Vân Phụng đã để lại cho chàng trước khi chết.

Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo lau đi nước mắt, chỉ thấy những chữ viết ấy là :

- Mẫu thân chết tại Phi Vân trại, tỷ tỷ chết tại Đoạn Hồn cốc.

Tuy chỉ hai câu vắn tắt, song tất cả hy vọng của Nhạc Nhạn Linh đã tiêu tan hoàn toàn.

Ngay khi ấy, bỗng nghe hai tiếng giận giữ quát vang :

- Bốn vị đừng mong sống rời khỏi nơi này!

Bốn người bịt mặt lúc này đã ra xa hơn mười mấy trượng, nghe tiếng liền chững bước đưa mắt nhìn, thảy đều kinh ngạc ngẩn người.

Người bịt mặt bên phải buông tiếng hừ lạnh lùng nói :

- Lão phu tưởng là ai, thì ra là Nam Tà, Bắc Quái, hai vị tự tin giữ bọn lão phu lại được chăng?

Dao Trì Long Nữ nghe nói hai người mới đến là Nam Tà, Bắc Quái, hai nhân vật bất chính bất tà khi xưa trên giang hồ, bất giác đưa mắt nhìn về phía họ.

Chỉ thấy hai quái nhân mắt rực sát khí và mặt đầy vẻ tức giận, phục sức quái dị đang đứng sóng vai đứng cách bốn người bịt mặt chừng năm trượng.

Người bên trái mái tóc bạc phơ, chính là Nam Tà Hoàng Hóa Vũ, người bên phải mắt tròn râu quai nón chính là Bắc Quái Lôi Minh Viễn.

Bắc Quái Lôi Minh Viễn tính rất nóng nảy, nghe vậy liền buông tiếng cười vang :

- Ha ha... không giữ được các vị lại thì thật là chuyện nực cười.

Người bịt mặt bên trái thoáng rùng mình thầm nhủ :

- "Chả lẽ bọn họ đã thoát ly Phi Vân trại rồi ư?"

Song ngoài mặt vẫn chẳng chịu kém cười khảy nói :

- Hai vị đừng quên là mình từ đâu đến, luận thân phận chúng lão phu hãy còn cao hơn hai vị.

Nam Tà Hoàng Hóa Vũ nghe vậy mặt liền thoáng co giật, hiển nhiên lời nói của người bịt mặt ấy đã khiến lòng ông dậy sóng.

Bắc Quái Lôi Minh Viễn trước nay hành động không màng đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net