CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài ngày sau may mắn Diệp Tuyết Linh đã hồi tỉnh, thương thế cũng không còn gì đáng ngại. Thiên Bá đã bàn trước với trụ trì, hắn không muốn lộ mặt. Vậy là cứ thế nàng lại lạnh lùng rời bước, hắn chỉ là không ngăn được mình len lén từ một góc khuất nào đó dõi nhìn theo bóng áo trắng mỗi lúc một rời xa. Hắn nghĩ mình làm thế là đúng, ít nhất cũng chỉ có thể ghi nợ với nàng một kiếp này. Nghiệp đến nghiệp đi là thiên ý, hắn cúi đầu thành tâm quỳ dưới chân phật...

Mỗi ngày, buổi sáng hắn đều lên thiền viện nghe giảng kinh. Còn cả ngày, hắn muốn làm gì chẳng ai buồn quan tâm. Hắn ban đầu còn thấy thú vị, nhưng nhàn cư vi bất thiện. Rảnh rỗi lâu ngày cũng đâm ra phát chán. Hắn muốn kiếm thứ gì đó nghiên cứu giết thời gian. Cuối cùng lùng sục trong tàng kinh các thế nào lại lòi ra một quyển cổ thư cũ nát ghi lại những truyền thuyết tích cũ từ ngàn xưa. Hắn nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng nhất quyết mang cuốn sách về phòng.

Cuốn sách này không thấy nhắc về tác giả, cũng chẳng kể chuyện phong trần nhân sinh. Thứ nó nhắc đến không ngờ lại là truyền thuyết về sự khai sinh ra tam giới. Nguồn gốc của các chiến thần, thần thú thượng cổ. Cũng như những biến cố lúc đó khiến cho các chiến thần phải quyên sinh để giữ vững ranh giới chống đỡ giúp tam giới sơ khai có thể tồn tại.

" Không chỉ có tam giới ?!" Hắn sửng sốt lật lại trang giấy mình vừa mới vội vàng lướt qua. Quả nhiên ở trang giấy đó có ghi việc hình thành tam giới chỉ là sườn phía ngoài của một không gian hoàn toàn khác. Không gian ấy được tạo ra như bộ khung xương chống đỡ giúp tam giới có thể cùng tồn tại và phát triển. Nơi đó không rỗng như hắn nghĩ ban đầu. Trong cuốn sổ đó nói: "nó là nơi chứa rác".

" Rác ư ? Thế nào là rác ?" Hắn tò mò, nhưng lật qua lật lại đều không thấy câu trả lời mà hắn cần. Cuối cùng hắn chỉ có thể nuốt ấm ức. Thiên Bá định bụng ném cuốn sách xuống cuối giường đánh một giấc, thì bỗng có thứ gì đó rất sắc nhọn cắt qua đầu ngón tay hắn một đường mảnh. Máu nóng lập tức nhỏ giọt xuống lớp bìa đen đúa. Hắn cau có quăng ngay cuốn sách vào một góc, rồi dáo dác tìm quanh phòng một thứ gì đó có thể cầm máu.

Khi hắn quay lại với một búi vải to vật trên tay thì mới giật mình nhận ra cuốn sổ đen đó đã biến mất. Từng làn hơi thở lạnh buốt liên tục phả vào gáy hắn khiến hắn rùng mình quay lại. Chưa kịp định thần, một khuôn mặt quỷ đen đúa với hàm răng nanh tua tủa đã lao ngay tới táp thẳng vào mặt hắn. May cho hắn phản xạ nhanh, dùng Kỳ Lân Tý tóm chặt được khuôn mặt quỷ kia. Nó giãy đành đạch một thôi một hồi, biết không thoát được mới chịu dừng. Khuôn mặt quỷ lúc này biến mất, hóa thành mặt của một tiểu hài đồng. Nhưng khuôn mặt ấy vẫn đen kịt, làm cho hắn nhìn không ra đâu là ngũ quan. Nó cất cái giọng con nít lên đầy ngọt ngào nịnh bợ.

" Gia gia à, không biết ngài thần thánh phương nào mà thần công cái thế . Con đây có mắt không tròng, mong ngài nhẹ tay tha cho con." Bây giờ hắn mới có thể bình tâm mà nhìn kỹ nó. Không có thân, chẳng phải cái đầu đó đang đính trên bìa cuốn sổ kia hay sao ?! Hắn có chút nổi da gà. Nhưng mấy dạng yêu ma quỷ quái hắn đã gặp không ít, gan cũng đã to hơn ngày trước cả chục lần. Chẳng lẽ bây giờ lại đi sợ tiểu quỷ này. Thiên Bá lập tức đanh mặt lại, dùng giọng điệu đầy đe dọa.

" Bây giờ ta hỏi ngươi ít chuyện, ngươi phải trả lời cho thành thật ? Bằng không, ta đem ngươi bỏ lò biết chưa ?!"

" Hứ! Ngài nghĩ gì mà đám lửa nhân gian kia đốt nổi con ?! Đừng tưởng chân thân của con chỉ là một cuốn sách tầm thường. Đến lửa yêu giới, tam vị chân hỏa của thiên giới qua đây cũng chỉ đủ cho con gãi ngứa thôi!" Nó lên giọng vênh mặt đầy khoe mẽ.

" Thú vị gớm! Chẳng còn cách nào..." Hắn làm cái bộ không đành lòng: " Thôi thì đành dùng cánh tay này xé ngươi ra mấy mảnh gấp giấy chơi vậy!" Hắn nói rồi lập tức vươn Kỳ Lân Tý bóp lấy cổ nó. Nó biết không ổn liền nước mắt lưng tròng hạ giọng cầu xin: "Gia gia à, con đây để sống sót được tới ngày hôm nay cũng đâu dễ dàng gì. Chỉ cần người tha cho con, bảo con làm tôi tớ suốt đời cho người cũng được!"

" Xí!" Hắn bĩu môi được thể lên mặt: " Cái đứa xấu như ngươi ta mang theo thì được ích lợi gì đây hay lại dọa cho mấy cô nương chạy mất dép không chừng!" Nó liền lắc đầu quầy quậy: "Không đâu gia gia! Con có ích lắm! Tuyệt đối là có ích!"

Hắn như nhớ ra điều gì liền chạy ngay ra cửa ngó nghiêng một hồi. Xác định không có ai mới cẩn thận đóng cửa cài then, nghĩ gì đó rồi lại đóng nốt cửa sổ.

" Giờ ta tạm thả ngươi, kể rõ ngọn nguồn thân thế ta xem. Nếu thấy ngươi thực sự có ích sẽ chiếu cố mang theo, không thì giết bỏ rõ chưa ?" Hắn vừa thả tay, nó lập tức bay nhanh ra phía sau một tấm bình phong len lén nhìn ra. Biết trốn không nổi mới run lẩy bẩy tiến dần từng chút một tới trước mặt hắn. Mất một thôi một hồi mới cất tiếng kể được.

Hóa ra nó là Quỷ Thư, cùng sinh ra với thời điểm tam giới khai sinh. Nó có nhiệm vụ ghi chép lại toàn bộ sự việc đã từng xảy ra vào thời điểm đó. Còn mục đích việc ghi chép này, nó nói ban đầu bản thân cũng không rõ. Sau này cơ duyên được phật tổ bảo vệ, nó mới được biết những sự việc cũ ấy liên quan mật thiết tới tương lai của tam giới sau này. Sẽ lại có một biến cố lớn nữa như cái ngày tam giới được khai sinh. Chúng sinh vạn vật có thể tiếp tục tồn tại được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào những bí mật mà nó đang nắm giữ. Rồi nó phụng phịu:

" Phật tổ nói con đợi ở Tàng Kinh Các một thời gian sẽ có người tới đón rồi giải phong ấn cho. Ấy vậy mà con đợi mãi, đợi hơn ngàn năm rồi nhưng vẫn không thấy vị Thiên quân phật tổ nói ở đâu. Mà khoan đã!" Nó như chợt nghĩ ra điều gì lập tức dí sát khuôn mặt đen đúa ấy vào người hắn ngửi ngửi. Rồi mắt nó tròn xoe mừng tới độ rớt nước mắt:

" Bán yêu thì đúng rồi! Máu ma long cũng đúng nốt! Chứa nguyên thần thượng cổ càng không sai được! Gia gia à, ngài thực sự là vị cứu tinh của Quỷ Thư con phải không ?!"

Nó nói luyên thuyên một hồi khiến đầu óc hắn choáng váng, ngơ ngác hồi lâu chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

" Gia gia chắc chưa biết gì, thôi thì để con kể cho người nghe!" Nó hào hứng đẩy hắn ngồi xuống ghế bắt đầu múa may quay cuồng thao thao bất tuyệt. Nào là chiến thần thượng cổ quyên sinh rồi đầu kiếp nhân gian, nào là đại kiếp nạn sẽ tái diễn. Rồi bàn cổ thạch gì gì đó. Hắn căn bản là không chút hứng thú, liền ngáp dài một hơi bịt chặt miệng nó lại rồi lăn quay lên giường đánh một giấc. Nó định nói tiếp lập tức bị hắn đe dọa: "Còn nói nữa ta xé xác ngươi đó! Chắc chắn ngươi nhầm người rồi!!!"

Nó đành lủi thủi bay về góc giường, gấp lại về hình một cuốn sổ đen bình thường.

Thiên Bá đang mơ màng thì bị một thứ gì đó rúc vào nách, nó làm hắn nhột không ngủ được. Hóa ra là cuốn Quỷ Thư đó. Hắn cáu bẳn gằn giọng hỏi nó: "Làm gì mà chui vào đây run lên cầm cập vậy ?!" Quỷ Thư được thể lại càng rúc sâu hơn, miệng mấp máy nói mãi mới ra tiếng: " Có... có quái vật!"

" Có quái vật ?!" Hắn lập tức bật dậy vơ lấy chiếc trâm đen để ở dưới gối. Nhưng lại tự ngẫm thấy không đúng: "Dù sao đây cũng là chốn cửa phật, chẳng những yêu tà khó xâm mà đến quỷ thần không lẽ cũng không biết đường mà nể mặt." Suy đi tính lại, hắn vẫn quyết định bước tới góc phòng nơi ánh mắt Quỷ Thư đang dán chặt vào đó, hắn cố gắng gằn giọng bé tiếng: "Ở đây hả ?" Nó liền gật đầu lia lịa.

Thiên Bá tiến tới sát bức trướng, rồi hắn nhanh tay kéo tấm rèm ra. Quả nhiên hắn được một phen sốc nặng. Dùng hai ngón tay gắp từ trong góc phòng ra một con chuột nhỏ đang run lẩy bẩy: "Ý ngươi quái vật đây sao ? Ta thấy ngươi cũng dọa nó tới chết khiếp luôn rồi!"

Quỷ Thư vẫn run cầm cập, dõi ánh mắt nhìn về phía hắn. Đôi mắt nó dường như không thể mở lớn hơn được nữa. Mồm nó run run liên tục mấp máy: "Đằng... đằng sau ấy..." Hắn cứng đờ người khi thấy một cái bóng khổng lồ đang dần ngóc lên che khuất cả bóng của hắn. Cuối cùng không nhịn được nữa hắn la lớn, ném con chuột lại phía sau bỏ chạy thục mạng. Quỷ Thư cũng rất nhanh rúc sâu vào nách hắn mà bám thật chặt.

Nhưng chưa kịp ra khỏi bậu cửa, một chân hắn rất nhanh bị thứ gì đó cuốn lấy lôi ngược vào trong phòng. Hắn biết rõ mình không được hoảng vào lúc này. Nhưng vừa tự trấn an chưa được bao lâu, một cặp nanh đầy nọc độc đã lao bổ vào họng hắn làm hắn chết cứng. Hắn thấy mắt mờ đi, ngũ quan nhói lên từng đợt. Cặp nanh ấy bất ngờ nhả ra, rồi một nhân hình dị dạng đứng lù lù ngay trước mũi hắn.

 Tiếng cười kẻ đó khàn đặc như tiếng rắn rít, cùng một cặp mắt như xà tinh thấp thoáng hiển hiện ra ngoài chiếc mũ trùm đen. Một kẻ không có lông mày với một gương mặt dữ tợn có nước da xám ngoét. Kẻ đó cúi thấp người, ngồi xuống trước đầu hắn. Chiếc lưỡi chẻ đôi thè ra liếm lên má hắn một đường. Hắn cảm nhận rõ làn hơi thở tanh ngòm như máu của tên đó. 

Cả người Thiên Bá lập tức nổi da gà, đầu óc có chút nôn nao khó chịu. Tên đó cất cái giọng khàn đặc như rất lâu rồi chưa được cất tiếng nói: "Nhóc con, còn nhớ con xà tinh năm xưa suýt giết chết ngươi không ?"

"..." Hắn im lặng đầu óc bỗng ong lên.

" Nhờ thứ nọc độc đó mà ngươi mới phát huy được năng lực yêu nghiệt trong cơ thể mình. Ngươi có lẽ nên cám ơn tên thuộc hạ đoản mệnh của ta."

" Ngươi rốt cuộc là ai ?!" Hắn cố gắng đánh lạc hướng ngầm vận nội lực để trục độc, nhưng mấy lần đều không ăn thua.

" Ta ư ? Ngươi đoán xem ?" Kẻ đó cười, túm lấy cuốn Quỷ Thư đang bị mắc kẹt dưới người hắn: "Thú vị lắm, Thông Tuệ lão nói quả không sai. Rốt cuộc các ngươi cũng tìm thấy nhau rồi. Tiện thể bật mí cho ngươi ít thông tin cũng chẳng sao. Lịch kiếp một lần liền không nhận ra chủ nhân cũ của mình nữa rồi, Vô Tình nhỉ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net