CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Dựa vào những thông tin chúng ta có được, thì đây và Thanh Sơn là hai địa điểm có khả năng tìm thấy cánh cửa nhất." Thiên Bá cùng cuốn Quỷ Thư đứng sát mép vực Đoạn Tình. Bàn tay hắn đặt lên trên khối thạch bản đề từ hòng giữ vững cơ thể. Hắn cố hướng ánh mắt nhìn sang bờ vực phía bên kia nơi đã bị tầng tầng lớp lớp sương mù che khuất.

"Chờ đợi ngàn năm.

Mảnh tình người dứt.

Đoạn tình tuyệt mệnh.

Luân hồi lãng quên."

" Ngươi nói xem, Quỷ Thư. Bốn câu đề từ ở hai khối đá bên này và bên kia bờ vực có phải là cùng một người khắc lên không ?"

" Theo ý tứ thì đúng là như vậy. Con chỉ thắc mắc một chút, Thanh Sơn gần Thiên Đạo Vương hơn nơi này rất nhiều. Tại sao ngài lại phải tự mình vất vả tới tận đây, đổi lại cho Diệp Tuyết Linh tới đây còn chúng ta lên Thanh Sơn thám thính chẳng phải hợp lý hơn hay sao ?"

" Ngươi không hiểu." Hắn mỉm cười: "Chúng ta đang tham gia một ván cược rất lớn, đáp án lần này hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác để phỏng đoán. Hơn nữa lão già đó có đáng tin hay không chúng ta cũng không có cơ sở để chứng thực."

" Con vẫn chưa hiểu ý ngài lắm ?"

" Ít nhất Thanh Sơn vẫn thuộc địa giới của Thiên Đạo Vương và được bảo vệ nghiêm ngặt. Hiện tại, nhân gian cần sức mạnh của cô ấy hơn là lệ thuộc vào một kẻ thương tật đầy mình như ta."

" Ngài muốn bảo đảm an toàn cho nàng ?" Hắn lập tức nhếch mép cười khẩy.

" Ngươi nghĩ đi tới tận đây rồi, liệu cuộc hành trình có khả năng chỉ có duy nhất hai ta ?"

" Có kẻ bám đuôi sao ?"

" Không chỉ là bám đuôi, ta nghĩ mình đã có trong tay thứ hắn cần. Hắn biết rõ ta sẽ không đưa cho hắn. Nên hắn đeo đuổi tới tận đây không ngoài mục đích giết ta đâu!"

Thiên Bá chưa nói hết câu, nền trời ngay vị trí họ đứng đã bắt đầu xuất hiện những xoáy mây đen đặc. Hắn không nói nhiều lập tức kéo cuốn Quỷ Thư vào sâu trong thắt lưng, quay người lùi ra sát mép vực. Chất giọng khàn đặc lạnh lẽo chầm chậm từ trong mây đen truyền ra.

" Ngươi biết điều thì nên giao sợi dây chuyền đang đeo trên cổ đây. Ta sẽ cho nó và ngươi một con đường sống."

" Có giỏi thì đến mà lấy!!!" Tiếng hắn cười lớn, nhoáng cái cả người đã ngã đổ xuống vực vừa may né kịp một tia sét lớn đánh thẳng vị trí mà họ vừa đứng.

Gió vụt qua rát bên tai, hắn không còn nghe rõ tiếng gào thét phía bên trên nữa. Mây mù trắng xóa tầng tầng lớp lớp bị hắn xuyên qua, hắn vừa rơi vừa cầu khấn phía dưới đừng là nhũ đá hay cọc sắt cọc gỗ. Để hắn rủi có chết cũng được chết thoải mái một chút.

Vực này không ngờ sâu tới thế, hắn rơi mãi mà chưa thấy đáy đâu. Cứ có cảm giác bản thân bị giam cầm lơ lửng giữa một khoảng thời không nào đó, thì bỗng chốc ùm một tiếng lớn. Cả người hắn bị lực đạo khổng lồ nhấn chìm vào một làn nước sâu. Nước ở đây lạnh buốt làm tê liệt mọi giác quan của hắn, cứ như cùng một thứ nước trong hồ sen tuyết trên Thanh Sơn. Hai hòn đá sinh mệnh trong ngực áo hắn bị nước đẩy dần dần trôi ra. Hắn ngước mắt ngắm nhìn từng tia nắng bị uốn cong rọi xuống khuôn mặt mình. Cánh tay bất giác vươn ra như cố gắng chạm đến, chạm đến một nơi xa xăm nào đó, có khuôn mặt một ai đó đang chầm chậm mỉm cười.

Hai khối đá bất ngờ tan ra rồi hòa vào nhau thành một thứ dịch trắng đục tỏa sáng chui vào lòng bàn tay hắn. Cảm giác đau rát quen thuộc đó thức tỉnh những ký ức sâu thẳm trong hắn. Hắn nhìn qua bàn tay đang dần trở nên trong suốt của mình, những mạch máu dần đan kết lại thành một ấn chú hình xoắn ốc, ấn chú Huyết Lệ...

Những tia sáng lan tỏa ra khỏi ấn chú rồi chầm chậm bao lấy toàn bộ cơ thể hắn. Trong chớp mắt, tất cả bỗng tối đen. Khi hắn mở được mắt ra cũng là lúc phát hiện bản thân đã bị cuốn đến một không gian hoàn toàn khác. Hắn vừa mừng vừa sợ, dáo dác nhìn quanh. Hắn đang ở một khu đất trống nhỏ giữa một khu rừng nào đó, những gốc cây đen đúa vặn vẹo trông rất quen. Rồi những ánh mắt đỏ ngầu phát sáng từ khắp các phía của khu rừng.

" Chẳng nhẽ lại là yêu giới!" Hắn cố gắng trấn tĩnh mà không được. Hắn sợ tự làm bản thân thất vọng hơn bất kỳ điều gì lúc này. Hắn cố gạt bỏ những suy nghĩ rồi tự huyễn hoặc chính mình.

" Không đúng! Nhất định không phải là yêu giới! Ta đã cố gắng đến thế! Tại sao ông trời không thương ta lấy một lần!" Ngực hắn bắt đầu nổi từng cơn đau nhói, xung quanh khắp nơi thoang thoảng một mùi hương nồng đậm mà có phần chết chóc.

" Quỷ Thư!" Hắn chật vật lôi cuốn sổ đen từ trong thắt lưng ra mà lay gọi nó.

" Nói với ta chỉ là nằm mộng đi! Hay nói với ta đây là vùng đất thứ tư cũng được! Ta đang mất phương hướng! Ngươi giúp ta tỉnh lại được không!" Nhưng cuốn sách ấy hoàn toàn im lặng. Nó như vật chết nằm lăn lóc xuống tràng cỏ. Hắn thở dài, buông xuôi. Để mặc cơ thể ngã gục ra nên đất.

Một lưỡi nhuyễn kiếm sắc bén chém sượt qua lưng làm hắn đau tới quặn người lại. Hắn cố ngước ánh mắt mệt mỏi nhìn lên khuôn mặt xanh xám của kẻ đó.

" Ta thua rồi! Người giết ta đi!"

" Ta chỉ cần lấy đồ!" Tên Hắc Ngân Xà thản nhiên tiến đến nắm lấy mặt dây chuyền xanh biếc hắn đang đeo trên cổ.

" Nếu ngươi không giết ta thì đừng hòng có được thứ gì!"

" Cứng đầu!" Khuôn mặt Hắc Ngân Xà co lại đầy phẫn nộ, chiếc trâm đen không hiểu từ lúc nào đã găm sâu vào bả vai gã. Hắn hít một hơi sâu bỏ mũ áo choàng xuống để lộ ra mái đầu trọc lốc. Rồi hắn nghiếng răng tự rút xương sống của mình ra. Đốt xương nhanh chóng trở thành một chiếc roi đầy gai nhọn.

" Đừng tưởng ta không dám giết người!" Gã quất một đường đánh văng Thiên Bá vào gốc cây gần đó. Lực đạo khổng lồ dễ dàng bẻ gãy những đốt xương sườn của cơ thể phàm nhân. Gã nhanh chóng bẻ một chiếc nanh của mình ra, nó lập tức hóa thành một con dao đen lớn.

" Ta xem ngươi cứng đầu được tới bao giờ!" Nhát đâm đầu tiên, gã găm sâu con dao vào đùi hắn. Hắn đau đến biến sắc, khuôn mặt tái nhợt vẫn cố ngoác miệng cười nhìn gã. Bàn tay vươn tới túm lấy cổ gã kéo xuống dí sát vào khuôn mặt của mình.

" Trò này đã lắm! Có gan chơi tiếp với ta đi!" Hắn phô ra bộ mặt khiêu khích, nhổ một búng máu trong miệng vào khuôn mặt xanh xám của gã. Khuôn mặt ấy lạnh tanh, không biểu cảm, không giận dữ. Nở một nụ cười thật nhẹ nhàng, lấy ra một chiếc nanh nữa găm ngay vào giữa lòng bàn tay hắn, máu chảy ra nhuộm đầy vạt áo . Ấn chú trên tay hắn bắt đầu nháy lên thứ ánh sáng màu xanh biếc như biển hồ.

" Ngươi nghĩ xem nhát thứ ba ta nên đâm vào đâu!" Hắn không nói nữa, nghiến răng. Không hiểu vì sao đầu óc bất ngờ nổi lên từng đợt căng thẳng. Rồi lưỡi dao đen đó, chầm chậm khoan sâu vào ổ bụng hắn. Gã vặn xoắn nó từng vòng từng vòng, tận hưởng cảm giác đớn đau in trên khuôn mặt hắn.

" Và... trò chơi kết thúc..." Gã rút ra chiếc nanh đen cuối cùng, nhắm thẳng yết hầu hắn mà đâm tới. Hắn thả lỏng, nhắm mắt. Hít thở thật chậm những làn không khí có lẽ là cuối cùng...

Một khắc...

Hai khắc...

Ba khắc...

Không có một bầu trời ánh sáng kéo hắn ra khỏi địa ngục như hắn tưởng. Không có cái cảm giác nhẹ bẫng bồng bềnh trôi như ngày hắn tự sát cùng Huyền Trân trên Thông Thiên Sơn. Những vết thương của hắn vẫn ở đó, gào rú cho hắn biết nỗi đau của chúng. Và hét lên cho hắn hay rằng, hắn vẫn phải tiếp tục gắng gượng mà sống.

Hắn chợt mở mắt như bừng tỉnh cơn mê, theo phản xạ lập tức vươn tay túm lấy lưỡi dao đó. Hắn chờ đợi cảm giác đau xé da thịt như vừa rồi, nhưng nó đã không đến. Thay vào đó, hắn túm phải một bàn tay nhầy nhụa máu của một ai đó. Một người đã thay hắn nắm chặt lấy lưỡi dao đoản mệnh. Thay hắn tóm lấy sợi dây sự sống mong manh mà hắn đã định buông bỏ. Nhưng là ai mới được ?

Ai ? Khiến một thần thú thượng cổ như Hắc Ngân Xà chỉ một ly nữa mà không thể tiến đến hạ sát con mồi của mình.

Ai ? Khiến sinh vật tàn nhẫn máu lạnh nhất như gã có thể sợ hãi tới mức mà đổ lệ.

Ai ? Có thể vì hắn mà hy sinh thân mình bất chấp tất cả lao đến ứng cứu.

" Là nàng! Nhất định là nàng!" Hắn không ngăn được giọt lệ nóng hổi trào qua khéo mắt khi nhìn thấy đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng ấy chầm chậm hiện ra phía sau mái đầu xanh xám của Hắc Ngân Xà. Tiếng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng mà đằng đằng sát khí.

" Ở lãnh thổ của ta mà dám làm ra mấy chuyện này! Ngươi không sợ chết không toàn thây hay sao ?!" Trong chớp mắt hai bóng người đã biến mất ngay trước tầm mắt hắn. Đầu óc hắn dần mê man, một tiếng thét thống thiết làm đầu óc hắn căng lên như dây đàn. Rồi nàng rất nhanh chạy đến, trong ánh nhìn lờ mờ của hắn. Thẳng thừng rút những mũi dao ra rồi dùng tay rịt lấy vết thương tại ổ bụng của hắn. Nàng vươn tay ôm ghì lấy mái đầu hắn. Hắn thở hắt ra từng hơi thở tanh ngòm vị máu, cố gắng thều thào từng tiếng nấc nghẹn:

" Xin lỗi... Để nàng gặp lại ta trong bộ dạng thảm hại này... ta thực sự... rất vô dụng... phải không ?"

" Thả lỏng ra! Không sao rồi! Thả lỏng ra!" Tiếng nàng gấp gáp ở bên tai hắn.

" Không sao rồi! Có ta ở đây rồi!" Hắn cố gắng vươn bàn tay đẫm máu vuốt lên khuôn mặt nàng, rồi mọi cảm giác cứ thế dần dần rời bỏ hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC