Chương 2: Tuyển phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: Du Du 

Beta-er: Re Re 

Năm thứ 10 của Đông quốc do Duyên Hi đế cai trị, nhân dân ấm no, cuộc sống yên bình, không có quân xâm lược, không có thuế cao, cuộc sống hạnh phúc, sung túc. Thời bấy giờ, Duyên Hi đế có ba nhi tử, đại hoàng tử Cao Hạo Hiên, trời sinh sống trong nhung lụa, nắm giữ đội cấm vệ quân mạnh mẽ của triều đình, thường xuyên giúp vua các vấn đề triều chính lớn, hiện tại đã được phong Tần Vương, được mọi người trông đợi trở thành một vị vua anh minh. 

Nhị hoàng tử Cao Ý Hiên là một người nho nhã, sống một đời yên lặng, hiện đang giúp các tiểu thái tử trong cung học tập, rèn luyện võ công. Cao Ý Hiên và Cao Hạo Hiên là niềm hy vọng tươi sáng nhất của Đông quốc, hai người một người lạnh lùng, một người nho nhã, tưởng chừng như sẽ khắc nhau, làm nổ ra một cuộc chiến tranh giành quyền lực ngang tài ngang sức, rốt cục lại trở thành huynh đệ sống chết có nhau. 

Những người buôn lái từ xa đến nghe đến giai thoại này, đều tíu tít hỏi rằng còn Tam hoàng tử thì sao, lập tức nhận được cái lắc đầu đầy ngao ngán của bàn dân thiên hạ. Tam hoàng tử Cao Hạc Hiên, hiệu là Lân Vương, là một con người lòng dạ thâm sâu khó lường, là đứa con mà Duyên Hi đế thích nhất, nhưng vì quá bất tài, Duyên Hi đế cũng đành ngậm ngùi mà bồi dưỡng đại hoàng tử là Cao Hạo Hiên, suốt ngày rượu chè, bài bạc, dưới sự che chở của thân nương là Ly Quý Phi - ái phi của Duyên Hi đế, ngày càng ra sức lộng hành. 

Mùa xuân năm thứ mười một dưới sự cai trị của Duyên Hi đế, đại hoàng tử  Cao Hạo Hiên vừa đại thắng sơn tặc trên núi Chi Linh, Duyên Hi đế vui mừng cười không ngớt, ban thánh chỉ tìm vương phi cho Tần vương, khắp kinh thành xôn xao không ngớt. 

Các nhà nào có nữ nhi đều vội vội vàng vàng chuẩn bị cho nữ nhi của họ tiến cung bái kiến Hoàng Hậu, bái kiến Tần vương. Khắp kinh thành lại nổi lên một trận xôn xao, nghe đồn rằng đệ nhất mỹ nữ kinh thành Hoàng Hi Văn cũng sẽ tham gia cuộc tuyển chọn này, nghe đồn rằng mỹ nữ đệ nhị kinh thành Tiêu Họa Y cũng sẽ tham gia cuộc tuyển chọn này. Tin tức nổ ra khiến cho các nữ nhi nhà khác khóc lóc ầm ĩ. Nhìn đi, hai đại mỹ nữ xinh đẹp như thế, cầm kỳ thi họa đều giỏi như thế, ai có thể đấu lại đây, ai có thể đấu lại? 

Những tưởng bàn dân thiên hạ sẽ thấy được trận đấu có một không hai của hai đại mỹ nhân Đông quốc, nhưng ai ngờ hai đại mỹ nữ nổi nhất kinh thành đang chống cằm thở dài thườn thượt. 

"Hi Văn tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì đây?" 

Một cô gái tóc xõa đen nhánh cùng với bạch y trên người, những ngón tay xinh đẹp đang mân mê chén trà trong tay, ngước đôi mắt to tròn ánh lên vẻ lo lắng nhìn mỹ nhân đối diện. Mỹ nhân đối diện đang bận bịu với những lá trà trên tay, bên cạnh là một ấm nước sôi, mỹ nữ khẽ liếc mắt phượng sang nữ nhi có nhan sắc chẳng kém mình chút nào, môi mỏng tự nhiên khẽ nhếch lên. 

"Còn làm gì nữa, muội chỉ cần an tâm mà vào cung thôi." 

Tiêu Họa Y nghe vậy liền cau mày, vứt bỏ hình tượng thục nữ mà mình đã cất công xây dựng mà đập bàn một cái rõ to. 

"Hi Văn tỷ tỷ, sao có thể như thế được? Muội mà đi là tỷ cũng phải theo vào cung đấy!" 

"Này này, muội nhẹ nhàng lại nào. Bộ phẩm trà này mãi tỷ mới mua được đấy, hư hỏng gì là muội không đền được đâu." 

Hoàng Hi Văn cũng cau mày bởi cái đập bàn của người muội muội tốt, sau cũng khẽ thở dài, bỏ mấy lá trà thượng hạng trên tay xuống, chống cằm nhìn lên bầu trời trong xanh, làm sao để thoát bây giờ. 

Cả kinh thành ai ai cũng đều nghĩ hai mỹ nữ Hoàng Hi Văn và Tiêu Họa Y sáng chiều chẳng chung đụng nhau, nói trắng ra là bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng ít ai biết, hai đại mỹ nữ này đã cùng hợp sức làm ra bao nhiêu chuyện tày trời. 

Nhớ khi nhỏ, được phụ hoàng dẫn vào cung, hai người vô tình gặp nhau lại như một cặp song sinh khác trứng, người này hiểu ý người kia, chọc cho Ly Quý Phi tức giận đến tái mặt mà không làm được gì. Cũng khi ấy, hai người chọc đến Đại hoàng tử của Đông quốc, lại không ngờ rằng tương lai bản thân các nàng lại phải tham gia vào công cuộc chọn Vương phi cho đại hoàng tử. 

"Chắc bây giờ anh ta cũng chẳng nhớ mình là ai đâu Hi Văn tỷ tỷ." 

Tiêu Họa Y với niềm hy vọng sâu sắc mong Cao Hạo Hiên chẳng nhớ chính nàng và Hi Văn tỷ tỷ là người đẩy anh ta xuống hồ sen nơi Hải Yến cung, hay là bỏ "một chút" ớt bột vào điểm tâm của anh ta, à còn vẽ bậy lên sách anh ta nữa. 

Hoàng Hi Văn liếc nhìn muội muội tốt của mình vài cái, bĩu môi khinh thường, làm sao mà không nhớ, chúng ta đã hại anh ta thê thảm đấy. Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên Hi Văn nghĩ ra một kế sách hay liền cùng muội muội tốt nhà mình bàn tán rồi cười nham hiểm khiến cả Dương Yến phủ rùng mình. 

Thời gian ngày càng đến gần với buổi chọn vương phi cho chiến thần Tần vương, cả kinh thành sôi sục bàn tán khắp nơi, rốt cuộc những ai sẽ được chọn đây. 

Sáng sớm trước Dương Yến phủ, gia nhân tấp nập đi qua đi lại, người mang cái này, người lấy cái kia, loạn hết cả lên. Hoàng Hi Văn khẽ đẩy nhẹ cửa, đôi mắt phượng xuất hiện qua khe cửa, do thám tình hình. Nàng khẽ nheo mắt nở nụ cười, tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa, ta đây xem rốt cục ai có thể bắt bổn cô nương ta vào cung kén chọn. 

Hoàng Hi Văn lén lút bước ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, rồi lấy đà chạy vèo hướng bức tường phía Đông của Dương Yến phủ, trong lòng đắc ý cười to, kế hoạch này thực hiện cũng quá dễ dàng rồi. 

"Hi Văn." - Một giọng nói âm trầm vang lên phía sau cô nương đang chạy thật nhanh ra phía cửa phủ, thân hình nhỏ nhắn cứng đờ lại, gương mặt nhỏ nhắn xoay lại nhìn người đàn ông to lớn phía sau mà nở nụ cười lấy lòng.

"Ca ca, huynh về lúc nào vậy?" 

Hi Văn nhanh chân chạy về phía Hoàng Trạch Dương - ca ca ruột của nàng, cũng là tướng quân mà Duyên Hi đế xem trọng. Hoàng Trạch Dương hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt nghiêm nghị, hơi nhướng mày, đôi mắt sắc như bồ câu đang nhìn chăm chăm người muội muội đầy nghịch ngợm này của mình. Trong Dương Yến phủ trăm ngàn gia nhân này, Hoàng Hi Văn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi người ca ca này thôi, ai bảo huynh ấy suốt ngày bày ra bộ mặt lạnh như băng thế làm gì, phát ghét!

"Muội đang tính đi đâu thế?" 

Hoàng Hi Văn liền đổ mồ hôi ướt cả lưng áo, lập tức nàng đứng thẳng người, trên mặt không lúc nào vơi đi nụ cười:

"Muội đi tìm nương có chút chuyện, chỉ đi tìm nương thôi, haha, muội đi đây, huynh mới về vào trong nghỉ ngơi dưỡng sức nha." 

Nàng chạy biến đi, trong lòng khóc ròng vì kế hoạch bị đổ vỡ, Hoàng Trạch Dương nở nụ cười bất đắc dĩ lắc đầu nhìn thân ảnh muội muội của mình chạy đi.

Cuối cùng thì Hoàng Hi Văn vẫn bị đẩy lên xe ngựa, một đường chạy thẳng đến Tần Vương Phủ.

Ngồi bên trong xe ngựa, Hoàng Hi Văn khẽ nghiến răng, tức chết nàng rồi mà, nàng nhìn sang cung nữ bên cạnh mình, cái bóng đèn nhỏ sáng lên một nhoáng, môi mỏng nở nụ cười ranh mãnh. 

"Nghi Nghi." 

Nàng khẽ gọi, cung nữ hồng y bên cạnh khẽ giật mình, cúi thấp đầu quay sang phía nàng, nhẹ giọng đáp lời. Nàng đặt bàn tay thon dài của mình lên vai Nghi Nghi, ánh mắt sáng choang. 

Chẳng ai biết vị tiểu thư Hoàng Hi Văn đã làm gì nàng cung nữ kia, chỉ nghe một tiếng thét thật lớn của Nghi Nghi, làm rung động cả kinh thành. 

Đến khi tiếng thét kia dừng lại, xe ngựa cũng cùng lúc dừng trước cổng to lớn của Tần Vương Phủ. Nhìn ba chữ Tần Vương Phủ khí phách và to lớn kia, Hoàng Hi Văn khẽ nheo mắt, hai tay đỡ cánh tay của Nghi Nghi bước xuống. 

"Tiểu thư ..." 

Nghi Nghi sợ hãi gọi khẽ tiểu thư nhà mình, đổi lại là tiếng suỵt nhẹ nhàng và ngón tay thanh mảnh của nàng đang ép chặt môi Nghi Nghi. Nghi Nghi cắn đôi môi nhỏ xíu, đôi mắt tưởng chừng như sắp rơi những viên ngọc châu. Có ai giải bày cho nàng thế này là thế nào không, vì sao tiểu thư lại đổi quần áo với nàng cơ chứ, còn là ở trước Tần Vương Phủ nữa. 

" Đây là...Hoàng tiểu thư phải không?" 

Tiếng nói chậm rãi phía sau vang lên khiến hai nàng giật bắn mình, Hoàng Hi Văn hít một hơi thật sâu, nắm thật chặt tay của Nghi Nghi, chầm chậm quay lại thấy một bà lão trạc năm mươi, đang nhẹ nhàng cười. 

"Ta là Dung ma ma của hoàng cung, đang đợi những tiểu thư đến để kịp diện kiến Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương." 

Hoàng Hi Văn khẽ thở phào một tiếng làm mạng trước mặt khẽ bay bay, nhanh chóng cuối chào Dung ma ma. 

"Dân nữ Nghi Nghi, là tị thiếp thân cận của Hoàng tiểu thư." - Hai tay nắm chặt cánh tay của "Hoàng tiểu thư".

"Hoàng tiểu thư" ngơ ngác bất ngờ không bật ngửa, khẽ cười gượng, cúi chào Dung ma ma. 

"Cung nữ Nghi Nghi" cùng "Hoàng Hi Văn" theo sau Dung ma ma vào đại sảnh của Tần Vương Phủ. Còn chưa vào đến nơi, tiếng nói cười đã vang vọng khắp hành lang. 

"Ây da, đây là ai vậy, làm gì thần bí đến mức đeo mạng che mặt vậy?" 

Một vị tiểu thư lớn giọng lên tiếng, tức khắc đổi lấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. 

"Tần tiểu thư, có vẻ là một người phẩm hạnh cùng nhan sắc đều thấp kém nhưng muốn trèo cao, vịt con xấu xí tưởng mình là tham gia, chắc là một người không cần quan tâm thôi." 

Theo sau câu nói chua chát kia chính là một tràng cười từ những vị tiểu thư xung quanh. Người cười lớn nhất có lẽ là vị tiểu thư Tần kia, với đôi mắt của những kẻ bậc cao nhìn xuống phía dưới, khinh thường. 

"Hoàng Hi Văn" tức giận, móng tay bấm vào lòng bàn tay, "Nghi Nghi" bên cạnh khẽ vỗ vào tay nàng, sau đó dắt nàng quy củ đứng vào hàng. 

Khoảng một khắc sau, Dung ma ma đứng trước các vị tiểu thư, lớn giọng thông báo tên từng người tiến vào. 

Vào đến, các tiểu thư đồng loạt cuối đầu, tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu và Tần Vương Gia. 

Sau đó lại đồng loạt đứng lên, ánh mắt tự tin và cũng có chút e thẹn nhìn Tần vương gia. 

Tần vương gia - Cao Hạo Hiên lạnh nhạt quét mắt qua các tiểu thư, trong lòng đột ngột thất vọng, không có nàng ấy! 

Cao Hạo Hiên chỉ thấy tỷ muội tốt của Hoàng Hi Văn - Tiêu Họa Y! Vậy nàng ở phương trời nào. 

Chân mày Cao Hạo Hiên nhíu chặt lại, Hoàng thượng và hoàng hậu một bên khẽ lắc đầu, Hiên nhi a Hiên nhi. 

Đôi mắt Cao Hạo Hiên chợt lóe sáng nhìn tì thiếp đang mang mạng mặt đứng về một góc phòng kia, đôi môi khẽ nhếch, tìm thấy nàng rồi nhé thỏ con!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net