Phần 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_HUYẾT TỘC CẤM VỰC_

Lúc trước họ cũng đã đấu với Hy Thái vài lần nhưng vì không có full Mê Nguyệt Dẫn nên phải trốn, nhưng lần này không như vậy, Phạm Lạc Già nháy mắt nhìn Tịch Nhan.

Phía bên kia thấy vũ khí đối kháng Quỷ Hút Máu phát nổ, người trong chính phủ bắt đầu hoảng loạn. Áo Tây Lý Tư cũng ngẩn cả người, bởi vì nghe báo cáo nói có ma nữ, trong lúc hoảng loạn hắn lại nghĩ Tịch Nhan phản chiến.

Chương 23:

Vì cầu hòa với Nguyệt Kiến chẳng khác nào Tịch Nhan từ bỏ Mê Nguyệt Dẫn, ước định đời đời kiếp kiếp ở cạnh nhau sẽ không thực hiện được, Chính Phủ cũng giống những con người như kiếp trước đã phản bội hắn, hiện tại người hắn yêu cũng giống như thế phản bội hắn, hắn không muốn thừa nhận, không muốn tiếp thu, chính mình gây dựng kế hoạch cả trăm năm cứ như vậy mà sụp đổ, Áo Tây Lý Tư bình tĩnh thận trọng từng bước đã không còn, nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hắn nhớ rõ câu nói kia của Tịch Nhan: "Tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ anh".

Hắn lựa chọn tin tưởng Tịch Nhan, hắn muốn đi tìm cô. Chỉ là hắn lại bị cái kẻ khiến hắn kiêng kị chắn trước mặt - Dĩ Tái.

Vũ khí phát nổ, người trong thành hoảng loạn, hơn nữa cũng vì phát nổ nên nhiều chỗ bị hao tổn và gần sụp đổ. Người của Chính Phủ cũng không quan tâm đến phạm nhân Tây Tịch mang đến, Dĩ Tái nhân cơ hội trốn thoát, mọi người đều cảm thấy bất an, Áo Tây Lý Tư một mình đấu hăng say, Dĩ Tái nghĩ muốn cầm chân hắn cho bọn Phạm Lạc Già, cũng chuẩn bị tư tưởng sẽ chết, dù đã cố tranh thủ câu được nhiều thời gian, nhưng hắn vẫn đánh không lại Áo Tây Lý Tư rồi bị hắn xử lý.

Phạm Lạc Già nhân lúc Tịch Nhan không kịp phản ứng mà đánh lén, Tịch Nhan nhanh chóng hiểu ra tại sao họ lại nhanh vào trạng thái chiến đấu, nhưng lúc trước khi bị giết địch lại tiêu hao rất nhiều thể lực và con rối, Áo Tây Lý Tư không đuổi đến kịp, không thể một mình chiến đấu lại Phạm Lạc Già và Nguyệt Kiến, còn có Triêu Nhan trong lòng đang nhiễu loạn cô, vì vậy Tịch Nhan thua.

"Chị vẫn luôn thấy giận.... Chị cảm thấy em thật ngốc, không cần cố gắng cũng có được tất cả.... Lần này đến cả Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa cũng đứng về phía em."

".........." Nguyệt Kiến chỉ có thể cắn răng không nói lời nào.

"Nhưng lần mày em không có lời oán trách nào cả..."

Tịch Nhan sửng sốt, sau đó cười: "Em vẫn không thay đổi gì hết."

(Dù bây giờ Nguyệt Kiến thay đổi rất nhiều, có khi sẽ trở nên lạnh lùng, có khi hờn dỗi, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn không thay đổi.)

"Anh ấy hẳn là đang trên đường đến, chỉ là một vị thần như anh ấy, cũng có lúc bất lực..."

"Chị tin tưởng hắn sao?"

"Tất nhiên" Tịch Nhan trả lời kiên quyết.

(Cả hai người đều là những người mẫn cảm đa nghi, cho dù là lúc trước Áo Tây Lý Tư uy hếu Tịch Nhan không bỏ mình, còn có lúc Tịch Nhan hoài nghi rồi rời xa hắn vì lời của Dĩ Tái, nhưng sau khi trải qua nhiều thứ, hai người vẫn chọn tin tưởng nhau, như vậy cũng xem như một cái thay đổi.)
Trong lúc hấp hối, Tịch Nhan nhìn vào tầng không trần đầy khói thuốc súng kia, lại như thấy được một viễn cảnh tốt đẹp, vẫn là Sách Thụy Tây trông có vẻ yếu ớt và đơn giản ở cạnh cô, còn có Triêu Nhan đang mỉm cười dịu dàng với cô...

"A...... Chị ấy đang đợi tôi, tôi đã nhớ ra rồi, cái ôm của chị ấy thật sự rất ấm áp...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net