Phần 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_HUYẾT TỘC CẤM VỰC_

Chương trước:

Bên phía Triêu Nhan và mọi người, họ bắt đầu chia thành nhóm nhỏ để đi dạo, nhằm tạo thêm tình cảm hoặc có thể là phát triển tình cảm cho cặp đôi mới. Phạm Lạc Già và Triêu Nhan đi một hướng, Qua Thần và Nguyệt Kiến cũng vậy, những người còn lại vốn định chia cặp nhưng Mật Đảng còn một số chuyện phải giải quyết nên tạm thời ra về.

Chương 39:

Nguyệt Kiến cùng Qua Thần dạo bước trên con phố đầy hoa, Nguyệt Kiến thích hoa lắm vì chúng tại cho cô cảm giác ấm áp và chúng còn đẹp nữa chứ!

Qua Thân ngại ngùng hỏi Nguyệt Kiến:

"Em... thích hoa lắm sao, Nguyệt Kiến?"

"Dạ... Em thích lắm... Chúng rất đẹp.. đẹp tới nỗi em có thể ngắm ngày ngắm đên..."

Bản thân Qua Thần cũng rất thích những bông hoa, nhất là những bông hoa màu trắng, vì chúng làm hắn liên tưởng tới hình ảnh Nguyệt Kiến trong bộ váy trắng tuyệt đẹp.

"Vậy sau này, anh sẽ trồng thật nhiều hoa trong vườn, như vậy thì em có thể ngắm chúng mỗi ngày rồi, Nguyệt Kiến."

"Ồ. Vậy thì anh phải giữ lời đấy!" _ Nguyệt Kiến tươi cười nói.

***

Bên Phạm Lạc Già và Triêu Nhan, hai người đến một khu đất trống rộng để tập luyện. Phạm Lạc Già giúp Triêu Nhan sử dụng kiếm gỗ, không phải là đánh kiếm bình thường mà hắn giúp Triêu Nhan có thể kết hợp sức mạnh ẩn chứa bên trong mình cũng với thanh kiếm mà cô sử dụng.

"Triêu Nhan, em hãy thử dồn toàn bộ sức mạnh của em vào thanh kiếm, và hãy tới đi!"

"Được!"

Triêu Nhan đánh một đòn rất mạnh vào thanh kiếm Phạm Lạc Già đang cầm trên tay. Hai thanh kiếm sau đó cùng gãy nhưng Phạm Lạc Già vẫn thấy rằng sức mạnh của Triêu Nhan giảm đi rất nhiều.

"Sức mạnh của em đang dần phục hồi, nhưng mới chỉ phục hồi được 1/3. Em cần luyện tập nhiều hơn."

"Em biết rồi.. Nhưng thực sự thì sau khi mất Mê Nguyệt Dẫn, cơ thể em yếu đi rất nhiều, chắc có lẽ cũng vì em đã chết một lần nên sau khi tái sinh, cơ thể em trở lại làm một con người bình thường. Chắc chắn việc luyện tập sẽ khổ hơn rất nhiều."

"Đành chịu thôi. Chúng ta cần phải chiến đấu để bảo vệ mình khỏi những kẻ thù sau này. Những chuyện này không thể lường trước được.."

"Tạm dừng ở đây thôi. Phạm Lạc Già, đỡ đòn đây!"

Hai người dùng thanh kiếm khác và điên cuồng tập luyện. Lần này, Triêu Nhan có vẻ quyết tâm hơn lần tập ban nãy.

***

Tịch Nhan và Dĩ Tái không đuổi bắt nữa. Họ cùng nhau về Ma Đảng và tiếp tục nghiên cứu về thuốc. Căn bản là do Tịch Nhan chợt nghĩ rằng nếu cô có thể đưa sức mạnh của Triêu Nhan trở lại thì cô mới cảm thấy mình đã sửa chữa được lỗi lầm xưa. Còn Dĩ Tái thì muốn tạo ra một loại thuốc hoặc là nghiên cứu được một loại sức mạnh nào đó có thể đưa Tịch Nhan trở về hình dáng cũ, hắn cảm thấy mình có thể làm được vậy do Triêu Nhan và Tịch Nhan cũng đã chết một lần, nhưng một người kia thì lại trở về hình dáng 5 tuổi.

"Này, Dĩ Tái. Anh có nghĩ chúng ta có thể đưa sức mạnh của chị Triêu Nhan trở lại được không?"

"Cái này thì tôi không thể chắc chắn được. Nhưng nếu như cố gắng thì chúng ta có thể nghiên cứu ra một thứ gì đó có thể đưa sức mạnh của cô ấy trở lại."

"Vậy nếu như, chúng ta nghiên cứu ra "thứ đó" để thay thế thì sao ? Anh nghĩ như thế nào?"

"Hmm... Tôi nghĩ rằng trước hết chúng ta cứ thử nghiên cứu đã. Với cả, chúng ta có thể tạo ra một loại thuốc hoặc pháp thuật gì đó để đưa cô trở về hình dáng cũ trước. Cô nghĩ sao?"

"Không... Tôi muốn giúp chị Triêu Nhan trước... Mà không nói nữa chúng ta bắt đầu chế tạo "thứ đó"
thôi !"

-----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net