1.Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫu thân...

Chu Hân Nghiên thân thể khẽ động điên cuồng lao vào biển lửa tựa hồ đang tàn phá căn nhà.

Ánh trăng nhu hòa trong đêm đen làm nàng mặt thập phần âm lãnh. Bất quá, nàng thân phận vừa bị truy sát từ Bắc Kinh về, lấy nàng thông minh e rằng nàng mẫu thân liền bỏ mạng,

"Tiểu Hân Nghiên!"

Chu Hân Nghiên lãnh ngạo dừng bước, tuyệt sắc dung mạo phảng phất, liền nhận ra chính mình ca ca. Nam tử trước mắt sợi tóc tán loạn, âm lãnh mà cười.

"Muộn rồi"

"Ngươi nói láo, mau cút  cho ta! Không thì đừng trách ta không khách khí"

"Muội muội à, ngươi lúc nào cũng mạnh mồm. Ta phải rất tiếc là hôm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây thôi" Hắn lười biếng híp híp con ngươi.

Chu Hân Nghiên cư nhiên nhàn nhạt nhìn đám ngoại nhân không đáng để nàng để vào mắt, đừng nói là muốn lấy nàng mạng. Băng lãnh cuồng ngạo khí phách, nàng móc súng, hắc y thiếu nữ thân ảnh như quỷ mị giống nhau chớp cái phá tan vòng vây.

"Thật dơ chết đi được"

"Tiểu Hân Nghiên à, ngươi đắc ý quá sớm rồi đấy" Nam tử kia không nóng không lạnh mà nói, trên người mơ hồ toát lên khí tức ưu nhã.

Hân Nghiên tùy tiện nâng mắt, kinh diễm mặt mày cùng khí phách tự tin làm chung quanh người tựa hồ hô hấp trừng trệ. Nàng từ tiểu tối cao thiên phú, không ít kẻ thù, nay không ngờ chính mình ca ca lại muốn đoạt nàng mạng.

"Hân Nghiên, ngươi đừng quên rằng ngươi mẫu thân đang trong tay ta"

"Khốn nạn, Chu Lãnh Hàn...ngươi mất hết nhân tính rồi, ngươi là nàng hài tử!"

"Hài tử" Chu Lãnh Hàn lạnh lùng nhấc khóe môi: "Tiểu muội muội à, ta tuyệt nhiên không phải hài tử của nàng ta. Hắn khuôn mặt ngưng đọng, chứa vài tia chua xót. Đoạn nạp đạn súng lục, lách cách thanh âm không khách khí mà bắn vào Hân Nghiên mẫu thân. Dẫu vậy tốc độ của khẩu súng kia sao có thể bằng Chu Hân Nghiên,  nàng mũi chân khẽ động, thân ảnh biến ảo.

"Đoàng..." Huyết vụ đỏ tươi cứ vậy mà vẩy ra, thấm ướt cả nàng áo. Chu Hân Nghiên khẽ nhếch khóe miệng, tạo thành một độ cong duyên dáng. Nàng cười lạnh.

"Tử sao? Ta trước không hề sợ, nay cũng không" Nàng nhếch môi mà cười mỉa mai. Ý thức dần mơ hồ, Hân Nghiên tử...

Song, từ đâu một luồng sáng như ban ngày càng giống nhau xuyên vào Hân Nghiên thân thể rồi lặng lẽ chìm vào hư vô.

"Lão đại, chúc mừng ngài, từ nay không còn đệ nhất chi sát thủ nữa"

_Meo-san_(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net