Huynh Đệ Hữu Cung q2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2 - Chính văn

chương 1   "Lạc Thiệu Cung !" Nó hỗn loạn muốn bắt lấy cái mông của tôi, tay cũng cố ý tìm chỗ lõm, "Dừng tay ! Ngươi muốn làm cái gì !"

"Có sao nào." Nó cắn cắn cổ tôi, hàm hồ nói : "Dù sao anh cũng đã lớn như vậy, đúng không ? Đã làm nhiều như vậy, thêm một lần thì có cái gì khác nhau ?"

"Không được, aaaa, đau...... không được......... đừng........."

Phân thân một ngụm bị ngậm lấy. Động tác này giống như vô số lần trước kia, đều có thể thành công làm cho cự tuyệt của tôi trở nên mơ hồ khôgn rõ. Cái loại âu yếm cùng khiêu khích này, cuống lưỡi đè ép, đầu lưỡi ôn nhu liếm liếm, nhanh chóng làm cho tôi hô hấp dồn dập dao động, lúc phía dưới bị ngón tay chậm rãi xâm nhập cũng không phát ra nổi âm thanh.

Nước bọt cùng chất nhầy thuận hướng chảy xuống cái mông đang bị nâng lên, phía dưới bắt đầu ướt át, ngón tay ra vào không hề trở ngại, cửa ra vào còn làm cho tôi bị động trầm tĩnh lại.

Chờ tôi không còn chút năng lực chống cự nó liền dời môi, ngẩng đầu lên, mạnh mẽ bắt lấy đầu gối của tôi, tách ra hai bên.

"Ô.............."

Chân bị mở ra thật to thành hình M, trong phòng không có bật đèn cũng có thể nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ để thấy được đường cong dẻo dai kiên cường của nó. Huyệt khẩu ướt át mềm mại bị thắt lưng dưới của nó kiên ngạnh trụ vào. cường liên bất an cùng xao động khiến tôi căng thẳng : "Không được........"

Không thể động đậy lại phải nhìn nó phía trước áp tiến, phân thân chậm rãi biến mất, huyệt khẩu run rẩy bị bành trướng.

Đi vào được một nửa tôi liền nhịn không được run run giãy dụa : "Từ bỏ, không được......"

Lâu lắm không có như vậy, cảm thấy xa lạ......

"Vì cái gì không được ? Anh rõ ràng cũng thật hưởng thụ đó thôi......." Lúc này lại một hơi đi vào, nó kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời đỉnh bị va chạm cũng làm cho tôi thét chói tai.

"Thích không ? Hửm ?" Chôn ở trong chỗ sâu rồi khẽ động, nơi bị lộng cảm thấy mẫn cảm, thanh âm mềm nhẹ của Lạc Thiệu Cung làm cho trên lưng người tôi một trận tê dại.

Luật động nhanh hơn một ít, tuyến thể bị kích thích, tôi ngay trước đã sớm không chịu thua kém dâng trào lên.

"Thích thì kêu ra đi." Động tác vừa phải tăng mạnh, phía trước tôi cũng đã muốn ướt át, cánh tay theo bản năng ôm cổ của nó.

"Thiệu Cung...." Dồn dập thở dốc, yết hầu ngứa ngứa, nói không ra lời.

Biết rõ tôi chờ đợi giải phóng cơn khát, nó đột nhiên rời khỏi, rồi sau đó tăng biên độ, tự mình tìm kiếm khoái cảm, lại cố ý đụng chạm vào nơi kia. Tôi đã muốn sụp đổ, toàn thân nóng cháy run rẩy tới cực hạn, cái kích thích cuối cùng kia lại chậm chạp không đến.

Bỏ rơi tự tôn bắt đầu theo bản năng đón nhận, nhưng từ đầu đến cuối còn lâu mới được phóng thích. Luật động cực độ làm tôi nhịn không được khóc nức nở.

Thế mà khốn cảnh của tôi, Lạc Thiệu Cung đang ở giữa cái mông khinh suyễn của tôi lại luật động nhanh hơn không ngừng, lại tựa hồ như tận tình hưởng thụ. Lúc ở trong cơ thể tùy ý chống đối vật thể cứng đang tăng tiến, nó đột nhiên ngừng lại, hít sâu một sơi, đem tôi lật nghiêng lại. Cái vật thô ráp bên trong lại xoay tròn ma xát khiến cho toàn thân tôi nổi da gà, rồi sau đó một chân bị đưa lên cao, đặt trên vai nó.

"Thực thoải mái ? Anh........." Nó trừ bỏ thanh âm khàn khàn bên ngoài, rõ ràng lưu sướng một chút cũng không chịu ảnh hưởng, mà tôi cũng chỉ có thể kêu thảm thiết đứt quãng.

Giữa hai chân bị tách ra cứ trừu sáp, một tay xoa nắn đùa bỡ thứ đang thẳng đứng không phát tiết nổi : "Anh xem anh hiện tại đã hoàn toàn thích ứng loại sự tình này, nếu em không cùng anh làm vậy, có cảm thấy tịch mịch không, hửm ?"

Trong thân thể lẻn lên một ngọn lửa làm tôi vô ý thức lắc lắc đầu dồn dập thở dốc.

"A.................A............" Trừ chữ đó ra thì cái gì cũng phát ra không được.

"Anh kỳ thật rất thích, ít nhất cũng không chán ghét chuyện cùng nam nhân làm tình hả ?"

"Về sau gã đàn ông khác muốn lên giường với anh, có phải hay không nói vài câu là anh cũng sẽ mềm lòng, cho bọn họ làm việc này với anh ?" Vừa hỏi vừa tăng lớn lực đạo phần eo, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nó, thân thể dao động, ngay cả khí lực để lắc đầu cũng không có.

"Em tuyệt đối không cho phép !" Đột nhiên đào đến chỗ sâu nhất. Tôi nức nở.

"Dù sao anh đối với thằng em này dễ tính như vậy, làm cái gì đều có thể dễ dàng tha thứ," nó thở dốc ngay ngay lúc đụng vào chỗ sâu, "Chúng ta từ đây về sau, cứ như vậy là được rồi......"

"Được rồi, anh...."

Cuối cùng thật mạnh đi đến đỉnh đầu, tôi rốt cuộc cũng tới lúc phóng thích, ở phía dưới cũng nhanh chóng co rút đem dục vọng của nó khóa lại bên trong.

Hai dòng nhiệt lưu phát ra làm tôi một trận hoa mắt.

"Anh...." Xụi lơ nằm xuống thành một đống còn bị nó ôm vào ngực, mặt nép vào bộ ngực trần trục, mồ hôi ẩm ướt lạnh lẽo chảy xuống làn da, lại có loại nhiệt độ làm cho người ta an tâm.

"Anh..... Ghét à ?"

Mệt đến không muốn động đậy, khép mắt lại kề sát vào nó, mặc nó cứ vuốt ve tấm lưng thấm đầy mồ hôi.

"Nếu không chán ghét, chúng ta cứ như vậy đi........"

Như vậy ? Là sao ? Lúc nó muốn là cho nó làm à ?

Tôi không có hỏi, cũng không có khí lực mở miệng. Mơ mơ màng màng cảm tâấy được có gì đó mềm mại ấm áp đụng chạm vào môi.

"Được không ?"

A....... chỉ cần nó dùng ngữ khí ôn nhu hỏi " Được không" là tôi dường như vô pháp cự tuyệt.

Kỳ thật, từ nhỏ đến lớn, nguyện vọng lớn nhất của tôi, không phải bạn gái, cũng không phải đại học T, mà là Lạc Thiệu Cung. Biết rõ chính mình không được, lại còn muốn một lần một lần cậy mạnh, chỉ nghĩ muốn biểu hiện tốt một chút, làm cho nó thừa nhận kẻ vô dụng này là anh, giống như tôi hy vọng nó làm nũng với tôi, bị người khác khi dễ thì chạy lại giúp nó đánh người xấu, lúc khổ sở chạy tới an ủi nó, lúc suy sụp cho tôi đến cổ vũ............

Nhưng, tên vô lại này.........

Nó cho tới bây giờ cũng chưa làm cho người khác khi dễ, cho tới bây giừo đều là thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ đều là chí đắc ý mãn !

Không tới phiên tôi lên sân kháu !

Muốn được nó ngưỡng mỗ, chắc còn tám năm mười năm nữa, chờ ta cũng trưởng thành cao lớn thành thục, so với nó đều có mùi vị đàn ông, đến lúc đó............

"Hắt xì_______________!" Hắt xì thật lớn một cái làm cho mọi ý nghĩ kì quái tăng vọt lên chín tầng mây.

"Lạnh à ?" Cánh tay ôm lấy tôi thoạt nhìn nửa điểm cũng không tráng kiện, thoạt nhìn thon dài tao nhã, nhưng khí lực lại rất lớn.

"Chúng ta ở đây lại làm ấm đi." Tay lại duỗi đến cái nơi ướt át kia, "Được không, anh ?"

"Gì ? Ư........"

Nếu lại thế này, cứ tiếp tục, một lần với hai lần không không nhiều lắm. Có hơi cam chịu, cố gắng thả lỏng, thả lỏng........

Cho dù cân não của tên vô lại này, không chịu tôn kính thằng anh tôi, nhưng, nếu nó nguyện ý thân cận tôi, ôn nhu với tôi, cũng được.......

Thích được nó thân cận, trước đây cũng ra sức làm bộ trái cây với tranh châm biếm đến dụ dỗ nó cùng chơi với tôi, dùng hết sức lực dùng các loại đồ chơi mua chuộc nó, muốn nó ngoan ngoãn nghe lời anh.

Nhưng cái tên trưởng thành sớm này, căn bản chỉ ra vẻ kỹ xảo cười nhạt với tôi.

Một chút cũng không đáng yêu.

Nêu hiện tại, cơ thể ta sơ mới những món đó có thể đả động đó, kia, kia cũng được đi...... Tạm thời trước hết cứ như vậy, chờ tôi về sau nghĩ ra biện pháp hay, ừm....... Chờ tôi trưởng thành thành một nam nhân vĩ đại........

"A........"

Rốt cuộc đỉnh đầu bị hung hăng lắc, tất cả những suy nghĩ miên màn đều từ cái đầu ra chạy trốn sạch sẽ.

"Anh không chuyện tâm, suy nghĩ cái gì vậy ? Hửm ?! Nhìn anh còn dám thất thần ! A....... thắt lưng lại nâng lên nào......"

"Oa ! Ngươi, ngươi chậm một chút, ô.............................."

chương 2   Ngày hôm sau tôi có kiên cường chống đỡ thế nào, đi đường cũng khập khiễng, Lạc Thiệu Cung lại khinh miêu đảm tả, nhẹ nhàng bâng quơ dùng một câu "Anh ấy ở phòng tắm trượt chân đụng vào thắt lưng" để giải thích, mà với bậc phụ huynh đại não kết cấu quỷ dị của tôi cư nhiên hoàn toàn tin tưởng.

Lúc lên lầu tôi quả thực bước đi gian nan, Lạc Thiệu Cung đỡ lấy cơ hồ như ôm lấy tôi, bà mẹ tựa hồ còn thực vừa lòng, nói một câu thiếu chút nữa làm tôi phun ra một búng máu.

"Ông xã à, cho tụi nó cùng ở khách sạn quả nhiên vẫn có thể làm cho tăng tiến tình cảm, anh xem thế này không phải là hòa hảo sao ?" 

Xem sắc mặt tôi nháy mặt từ trắng sang hồi, rồi từ hồng sang xanh, cuối cùng từ xanh trở về trắng, bà lại ra vẻ quan tâm : "Tiểu Hữu à, có muốn mẹ mang đến chỗ bác sĩ không ?" 

Tôi bị dọa một thân mồ hôi lạnh, may mắn Lạc Thiệu Cung coi như hiểu được trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả, mặt không đổi sắc cản lại : "Không cần đâu mẹ, con thay anh ấy mát xa là được rồi. Phải không, anh ?"

Vào tới phòng, nó liền xoa bóp cái mũi của tôi : "Thực sự là rất đau à ?"

Ngươi, ngươi còn dám hỏi ?! Tôi căm tức nó.

"Thực có lỗi rồi, anh." Hôn một cái lên chóp mũi của tôi. "Lâu lắm không có làm, nhất thời nhịn không được, lần sẽ sẽ chú ý."

Lần sau ? Còn có lần sau ?!

Tôi nuốt nước miếng một chút : "Không cần làm như vậy không được sao ?"

Lạc Thiệu Cung nhướng nhướng chân mày : "A ? Phải đổi phương thức cũng được, đứng hoặc là...."

Tôi mặt nhăn mày nhó.

Biểu đạt năng lực của tôi kém vậy sao ? VÌ cái gì cùng một câu mà hai người luôn có vấn đề.

"Về sau đều phải như vậy à ?"

"Anh, anh ghét sao ?"

"........" Chán ghét thì không, nhưng.....

"Thế thì là thích ? Em cũng thực thích. Nếu chúng ta đều thích, kia, làm như vậy không có gì không tốt."

............ Cảm thấy được có chỗ không thích hợp.

Nhưng bị nó gần gũi nhìn chăm chú như vậy, đầu óc so với bình thường lại càng không linh quang, nghĩ không ra nguyên cớ đến. Đành phải ngốc hồ đồ nhìn gương mặt nó trước mắt càng ngày càng phóng đại.

Cái gia đình cả ngày hè chưa từng hòa hợp cùng tiếng dâm mi cấm kỵ nhanh chóng trôi qua.

Cảm giác tôi nhanh chóng tiến bộ, Lạc Thiệu Cung ngay cả câu hỏi khách khí "Được không" cũng nhanh chóng lược bỏ, bắt đầu từng bước từ hôn môi, rồi thuận lý thành chương làm toàn bộ các bước.

Thật đúng là cũng nhờ buổi đặc huấn của kì nghỉ hè ban cho.

Bị nó ôm, nói thực ra, cảm giác không tồi.......... ừm, được rồi, tôi thừa nhận, coi như cũng được.

So với kẻ bất đắc dĩ này thì nó thật hưởng thụ.............

Cho nên, chỉ cần xem nhẹ sự thật không mấy đẹp đẽ mình là thằng con trai bị đè, cùng Lạc Thiệu Cung duy trì loại quan hệ này, tôi thực sự cũng không mệt.

Cả hai đều là thiếu niên thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, đều cần phải có kích động, vừa vặn cùng nhau giải quyết, ai cũng không hy sinh, đều là niềm vui lớn đó chứ.

Nếu nghĩ như thế, sẽ không cảm thấy ủy khuất như trước. Dù sao cũng là hai bên ngang hàng tương hỗ nhau thôi.

Vừa lòng với tình trạng ngang hàng này, tôi cũng đã đạt thành ước vọng cùng Lạc Thiệu Cung hài hòa ăn ý hồi trước.

Tuy rằng cũng biết loại quan hệ thân xác bất chính, nhưng, nhưng mà..... không tính đến việc vi phạm luật pháp, cũng không sao chứ hả ?

Khai giảng làm cho tôi thực hưng phấn, ném đi bộ đồng phục trung học, chính thức trở thành sinh viên, đang chính là một bước nhảy vọt trong quá trình trưởng thành, đến giai đoạn người đàn ông chín chắn gần hơn một chút. Bà mẹ về sau sẽ không khi dễ tôi là đứa nhỏ ?

Tuy rằng nói rằng khoa dưới của đại học T, nhưng cái danh học viện kỹ thuật thiết kế phần mềm kia, so với trường đại học T ưu tú cả nước cũng phải cách một khoảng, nhưng được cái khoảng cách cũng không xa lắm, cỡ ngồi xe cũng phải hai tiếng (:))). Ai cũng không đến nỗi điên đi một đoạn xa như vậy, cho nên cơ hội gặp mặt ít nhất mức bằng không. Xem như là hai anh em chúng tôi lần đầu tiên tách ra.

Rốt cuộc có thể thoát ra khỏi bóng ma của thiên tài, nghĩ như vậy liền nhiệt huyết mênh mông, không bị người bên cạnh gọi "Anh của Lạc Thiệu Cung", không bị cái gì đều bị nó đối lập, tôi mới có thể thể hiện giá trị bản thân.

Kích động, liền cảm thấy được kiểm tra chữ "phụ thuộc" này, dường như cũng không có gì sai.

Khai giảng không lâu liền phát hiện phần lớn sinh viên so với tôi cũng không hơn bao nhiêu. Cũng khó trách, trúng tuyển vào một học viên không cao, thời trung học hơn phân nửa nếu không phải loại học không giỏi, thì cũng là không chăm chỉ (loại người ở cuối xe tràn đầy nhiệt huyết như tôi không phải nơi nơi đều có), đối với kết quả thi cử này cũng không vừa lòng, đại bộ phận đều câu giờ lười nhạc thiếu hưng trí, suốt ngày ca thán với trình độ của học viện này tốt nghiệp nhất định không vào được công ty lớn, học cũng chỉ là học chơi vân vân.

Dường như chỉ có tôi một người cao hứng phấn chấn tinh thần.

Vì thế rất nhanh mấy sinh viên khóa trên khóa dưới nói năm nay trúng được một tân sinh viên ý chí chiến đấu sôi sục nhiệt huyết. Ở thư viện đọc sách thường xuyên nghe được người xung quanh khe khẽ nói nhỏ : "Cái kia chính là Lạc Thiệu Hữu, thực khâm phục cậu ta, lật từ điển đều có thể cao hứng đến vậy.", "người trẻ tuổi như vậy thiệt hiếm có, rất nhiệt tình.", "có lộn không, cậu ta đang xem tiểu thuyết nguyên bản tiếng Anh đó, không thấy nhức đầu à....." ..........

Kết quả, lần đầu thi trắc nghiệm, tôi cư nhiên lớn điểm nhất.

Lúc biết kết quả tôi thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Đây chính là thành tích có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hóa ra không chỉ có Lạc Thiệu Cung, tôi tự mình cũng có thể có được một con số tròn !

Được rồi, do dù đề của thầy cho ra rất đơn giản......... do dù chỉ là điểm lớn nhất ngu ngốc, tốt xấu gì cũng là lớn điểm nhất thôi !

Vốn rất muốn trước tiên liền lao đi nói cho Lạc Thiệu Cung, sau lại ngẫm lại, cỡ nào tên kia cũng sẽ nói : "Cho dù là lớn nhát, bất quá cũng chỉ là cái danh ngu ngốc mà thôi." Một vũng nước lạnh tạt xuống.

Hay là chờ tôi chân chính biến thành mạnh mẽ thì cho nó xem.

Cuộc sống đại học, không ngờ lại vui tới vậy. Dư luận đối với việc định vị một người vẫn rấ trọng yếu, trong học viện đại bộ phận mọi người cảm thấy được "Lạc Thiệu Hữu là một sinh viên ưu tú", lúc nghe được tôi cư nhiện đặt ra mục tiêu, sau đó liều mạng phấn đấu, từng chút từng chút đi đến rất cao, thật sự cũng tựu thành một cậu học trò vĩ đại.

Nghe được mấy người đề nghị "Trình tự thiết kế có vấn đề, tìm Lạc Thiệu Hữu nhìn giúp một cái đi","Luận văn không viết ra được, để Lạc Thiệu Hữu chỉ mày đi" vân vân, thiệt vô cùng tự hào, đối với việc vùi đầu vô máy tính đến rạng sáng mệt đến mặt trắng bệch cũng hoàn toàn không biết vất vả.

Từ nhỏ đến lớn đều không có mười phần sức sống như vậy.

Nhớ tới, kỳ thật cho tới bây giờ tôi đều chăm chỉ hiếu học, cho tới bây giờ đều cố gắng tiến bước, trước kia sở dĩ không có thành công, là bởi vì không chiếm được thừa nhận.

Tuy rằng so ra kém Lạc Thiệu Cung, nhưng tôi cũng không kém gì bọn họ. Chỉ cần có cổ vũ động viên một chút, tôi sẽ làm được rất tốt.

Cho nên, Lạc Thiệu Cung, anh trai của người, không phải là tên ngu ngốc không có sở trường gì nha !

chương 3   Những buổi trắc nghiệm cuối kỳ qua đi, cuối tuần vừa đến là tôi hứng thú hừng hực đi học viện y tìm Lạc Thiệu Cung.

Không biết mấy tháng không gặp, nó biến thành bộ dạng gì nữa. A, tôi so với trước kia nhìn có sức sống hơn nhen, tóc dài ra, nhuộm thành màu trà, nhìn không khó coi chút nào.

Lúc ở nhà, do có Lạc Thiệu Cung luôn đối nghịch, bà mẹ chỉ biết nửa đùa nửa thật nói tôi "xấu mà đóng phim buồn", mấy câu nói độc ác như vậy hại tôi cho tới lúc đỏ chỉ dám ăn mặc mấy bộ quần áo đúng quy củ, thêm mái tóc già chát và quê mùa.

Nhìn vô kính xe hơi cười một cái, mở hồ có thể thấy được mấy cái răng nanh trắng phau ở trong.

Tôi không chỉ có không ngu ngốc, cũng không xấu nha.

Ai, bà mẹ còn nói mấy chuyện giật gân gì mà không có Lạc Thiệu Cung bảo hộ tôi sẽ bị dã thú ăn sạch sẽ, căn bản không có chuyện này nha ! Tôi xem chung quanh tôi toàn là mỹ nữ đến mức chết khát vì thiếu nam, trong ký túc xá dưới đệm gối cũng có mấy cuốn tạp chí nói đủ thứ chuyện.

Nào có người có hứng thú với đồng tính ! Hơn nữa tôi cũng không phải ẻo lả, thấy thế nào cũng không giống nữ sinh, bọn họ dù có thấy thiếu con gái để làm dịu cơn khát cũng không lấy tôi vào để góp cho đủ số, chấp nhận để giải quyết vấn đề.

Còn chửi bới tôi không có duyên với con gái, nhập học được mấy tháng, cũng có mấy chị có thiện cảm với tôi nha !

Tuy rằng là đàn chị.... ánh mắt của cô cũng phát ra vẻ chói chang đó nha......

Còn dám nói xằng tôi không có nữ sinh thích.

Tâm tình tươi sáng dựa vào trên ghế, nhìn ngắm những vật kiến trúc nhìn ngoài cửa sổ nhanh chóng chạy về sau, cái túi to trên tay là mấy thứ cho Lạc Thiệu Cung, đương nhiên không thể đến tay không, gần trường có mấy thứ trà bánh không tồi, tạm thời bất luận là hàng xịn hay không, hương vị đúng ngon, tên kia thích sủi cảo tôm chưng với xíu mại, mua một bao để làm nó vui, còn gói lại thật kỹ, hy vọng không bị nguội.

Nó hẳn là rất vui ?

"Lạc, Thiệu, Cung~" vừa xuống xe, thấy cái tên kia đang vươn tay mỉm cười, tôi liền chạy tới đánh một cú vào gáy.

"Oa....." Ngươi khí lực lớn như vậy, cơ mà cũng không nên trước mặt nhiền người ôm ta chứ ?

Có hơi xấu hổ, nhưng vẫn vui vẻ, cánh tay quơ lấy thắt lưng của tôi dùng sức, chứng tỏ nó cũng rất muốn gặp thằng anh này...

Tóc nó đã cắt đi, lộ ra cái trán tao nhã, đôi mắt lộ ý cười, đường viền của đôi môi......... ai, thật là mê người đến kỳ cục. Tôi nếu muốn bắt chước nó, hay là đi cắt cho giống.

"Thiệu Cung, đây là người khiến cậu dù bỏ bài báo cáo cũng muốn tới đón à ?"

Gì ?

Lúc này mới chú ý cặp giáp ất sau lưng đang phối hợp diễn, một nam một nữ, bộ dạng y chang Lạc Thiệu Cung, đứng trong đám người đều bắt mắt. Người này, tới đón ta còn mang theo tạp vụ à.

Người mở miệng chính là tên nam sinh, vóc dáng cùng Lạc Thiệu Cung không khác lắm, cho nên cũng rất bất lịch sự hơi hơi cúi đầu đánh giá tôi.

Có người ngào lần đầu tiên gặp mặt liền nhìn người khác mà không chuyển mắt như vậy ? Thật sự không có phép tắc gì hết.

Tôi ăn miếng trả miếng, cũng trừng lớn ánh mắt quay về nhìn hắn, hai người ra sức chăm chú nhìn, dùng ánh mắt đánh giá.

Ai, đúng là biết lựa bạn mà chơi...... Quả nhiên là bạn của Lạc Thiệu Cung, làm cho bà mẹ dành phần diện mạo cho nó, đều có thể cao hơn mét tám (bà mẹ biến thái thiệt tàn nhẫn, chỉ cho mình đủ nửa tiêu chuẩn =.=). Nếu diện mạo của Lạc Thiệu Cung là ôn nhu thì tên này lại là âm nhu, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt loan loan, kính mắt màu bạc, người như thế quả thực sinh ra là để làm thầy thuốc, áo khoác dài màu trắng đang làm Lạc Thiệu Cung mặc (mà tám phần y chang người mẫu), nếu đổi thành hắn mặc thì cho dù không phải trong bệnh việc, cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác mình đang ở trong bệnh viện.

"Xin chào, tôi là Tô Chí Du", hắn cười cười nhíu lại con ngươi, tôi lại có cảm giác đang bị chích thuốc,"Là bạn học của Thiệu Cung, cũng là bạn cùng phòng."

"A, xin chào." Nghiêm trang tự giới thiệu thực không tự nhiên, "Tôi là Lạc Thiệu Hữu."

"Rất vui được gặp cậu."

Gì ? Chìa bàn tay ra làm gì ?

Còn muốn bắt tay à ?

Cho xin đi, đây là nhà ga, không phải tiệc cocktail....

Lễ nghi quá đi.

Nhưng vẫn vươn tay ra bắt.

Một bàn tay bị hắn cầm, y như bị rơi xuống, có chút vô lực, rút cũng rút không được.

"Cậu thực đáng yêu."

A ?

Chết tiệt.... Cảm ơn, cảm ơn.

Tôi đã vượt qua thân phận nam sinh mười sáu tuổi, bị người ta "khen ngợi" kiểu đó thì vui sao nổi.

Ê, ngươi bị nghiện bắt tay à ? Muốn bắt tay ta tới khi nào ?

"Được rồi, ở đây nhiều người, chúng ta không cần gây chú ý, tìm chỗ khác nói chuyện đi." Lạc Thiệu Cung bất động thanh sắc ôm chầm lấy tôi, đem tay của tôi giải phóng đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net