CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như Hanbin đã nghĩ thông suốt nhìn Lee Eui Woong nói.

“Hai đứa có thể lấy dùm anh bộ quần áo được không?”

Eui Woong:…

Hyeong-Seop: chết…

Hai người nhìn nhau cảm thấy rất xấu hổ, tối hôm qua lo trước lo sau cũng đâu nghĩ nhiều bây giờ bị đương sự tóm cổ dù không làm gì nhưng cũng…kì cục lắm.

“ E hèm..ờ được anh chờ em một lát.”

Mất tự nhiên đi lấy quần áo cho HanBin thành công lơ luôn người cộng tác là Hyeong-Seop đang đứng không biết nên nói gì.

Nhìn hai đứa em mất tự nhiên Hanbin liền chìa cành oliu.

“Anh đói quá.”

“Em …để em đi mua.”

Nhanh lắm!

Đành hỏi tụi nhỏ sau vậy.

Hyeong-Seop…chạy ra ngoài với tay chân cùng chiều Hanbin có chút đỡ không được, vẫn không quen một Hyeong-Seop kiên dè mình.

Vẫn không hiểu sao tự dưng Hyeong-Seop lại thay đổi thái độ như vậy, không phải em ấy rất ghét mình sao? Suy nghĩ tụi nhỏ bây giờ khó hiểu thật.

“Hanbin hyung, em dọn xong phòng tắm rồi đấy. Anh vào tắm đi.”

Hanbin lôi sền sệch cái chăn vào phòng tắm, ở đó vừa đóng cửa ở đây Eui Woong vừa quay đi thì Hanbin hét thất thanh.

“Ahh…”

“Hanbin hyung…sao thế?”

Eui Woong trực tiếp xông vào liền thấy trước gương Hanbin mặt hốt hoảng, cậu cuống cuồng hỏi han.

“Anh bị đau ở đâu, trong người thế nào. Hả? Trời ơi anh trả lời em đi chứ…”

“Eui Woong à!”

“Em đây, anh nói đi.”

Hanbin nhìn mình trong gương không dám tin.

“Có phải anh là Oh Hanbin không vậy?”

“ Hả...?”

“Nhìn này, mặt anh…”

Hanbin chỉ mặt mình nhìn Eui Woong còn nhoẻn miệng cười, đến lúc này Eui Woong mới hiểu ý anh làm cậu sợ hết hồn. Cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng vậy, anh là Oh Hanbin hàng thật nhưng vô giá. Coi bộ chuyến đi này anh hời rồi.”

Cậu khoanh tay ung dung dựa tường cười nói với Hanbin thì càng làm anh khó hiểu và tò mò.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“ Không vội, tắm trước sau đó em gọi người kiểm tra sức khỏe của anh rồi mình từ từ nói chuyện.”

“Ừm được.”

Hanbin hớn hởi ra mặt, trời biết đất biết anh chờ ngày này lâu lắm rồi.

Anh ra khỏi phòng tắm thì thấy Hyeong-Seop đã về.

“Anh ra rồi à, phòng mình cần dọn dẹp mình đến phòng Hyeong-Seop ăn cơm nhé.”

“ ? Sao Hyeong-Seop lại ở cùng khách sạn với chúng ta vậy. Khối em cũng được đi chơi?”

“Ơ…Không. Em đi xử lí công việc cho gia đình.”

Trả lời vậy cũng được mà ha.

Hyeong-Seop vẫn còn cảm thấy xấu hổ về việc lúc trước dù bây giờ Hanbin đã đối xử với cậu như không có chuyện gì xảy ra nhưng cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

“Ồ…đi thôi. Nhưng mà cổ anh có chút đau mấy đứa có thuốc giảm đau không vậy?”

“Đến phòng Hyeong-Seop có bác sĩ kiểm tra cho anh. Mình đi thôi..”

“Ờ…em tìm đâu ra bác sĩ vậy, của nhà em à…”

Cuộc trò chuyện cứ nhỏ dần khi đến cửa phòng, Hyeong-Seop lần đầu tiên nhìn một Hanbin xán lạn vô tư thoải mái như này trong lòng lại càng thấy lo hơn. Nguy cơ …

Thật khó chịu…luôn có linh cảm không lành. Mình phải trông chừng anh ấy kỉ hơn mới được.
(Là truyện Hwabin..)

“Nè Hyeong-Seop..”

“Ơ…”

“Sao vậy đi nào, em không đói à.”

“Ờ em đi đây.”

Hanbin đi đến cửa không thấy Hyeong-Seop nên quay đầu nhìn lại thì thấy cậu ấy đứng tần ngần chưa chịu nhấc chân mới lên tiếng gọi .

Cả ba đến phòng Hyeong-Seop ở trên tầng trên, sau khi được bác sĩ kiểm tra một lượt Hanbin chỉ bị xây xác nhẹ nên vui vẻ ngồi ăn cùng hai đứa em. Hai đứa em nhìn Hanbin đến quên cả ăn vì hai người đang tập làm quen với một Hanbin dương quang xán lạn.

Eui Woong: Nhìn thật vui mắt.

Hyeong-Seop: Càng nhìn càng thích.

“Đừng nhìn anh nữa, hai đứa nói xem đêm qua sau khi cứu anh thì chuyện gì tiếp theo thế?”

Hai người nhìn nhau rốt cuộc cũng là Eui Woong kể lại toàn bộ sự việc đêm qua một lần cho Hanbin nghe.

“Có phải tụi em đang đùa anh không vậy? Nếu có siêu năng lực sao anh không cảm thấy gì?”

“Nó ở trạng thái không hoạt động nên anh mới cảm thấy không có gì, nếu anh biết năng lực của anh là gì và sử dụng anh sẻ cảm thấy khác.”

Eui Woong kiên nhẫn giải thích, Hyeong-Seop cũng lên tiếng.

“Mới bắt đầu sẽ khá mệt nhưng sử dụng chúng thường xuyên cảm quan của cơ thể sẽ rất tốt.”

“Vậy hai đứa thị phạm cho anh xem xem. Eui Woong! em nhìn thử xem trong trái táo này coi có sâu không?”

Eui Woong:…

“Mắt em chỉ nhìn được rõ từng chuyển động của năng lượng trong con người thôi Hanbin hyung. Anh đề cao em quá rồi.”

“...Ờ…vậy hả? còn Hyeong-Seop! Năng lực của em là gì ?”

“Thao túng.”

Hanbin: Nghe có chút phản diện.

Eui Woong: Quá phù hợp ấy chứ.

Hanbin nhìn qua Eui Woong, như hiểu ra cậu lớn tiếng kháng nghị.

“Sao lại là em?”

“Chứ còn ai vào đây nữa. Mau mau làm cho anh xem đi.”

Hanbin rất hớn hở tay chân quơ loạn xạ, miệng cười sắp tới mang tai.

“Có đau gì không đấy?”

“Không biết, tôi thao túng người khác có bị như thế đâu mà biết.”

Eui Woong vẫn cảm thấy bất an.

“Không làm mấy chuyện gì điên rồ đâu đấy.”

“Biết rồi, năng lực cũng không hoàn hảo gì đâu.”

“Là sao ?”

“Không khống chế được thời gian hiệu lực.”

“Ý em là…”

Eui Woong đỡ trán nhìn Hyeong-Seop thản nhiên trả lời Hanbin.

“Nói dễ hiểu là em có thể thoãi mái thao túng bao nhiêu người cũng được nhưng em không xác định được khi nào năng lực của em hết tác dụng với đối phương.”

“Không được, em không chịu đâu. Lỡ đâu vài năm mới bị hết tác dụng rồi sao? Không làm.”

Eui Woong cự tuyệt rất quyết liệt, Hanbin cũng thấy không được nên gật đầu cho qua, Hyeong-Seop lại nói.

“Không đến mức đó đâu. Tôi từng làm với vài người rồi đa số chỉ kéo dài được tối đa năm phút thôi. Có lẽ tôi chưa có kinh nghiệm trong chuyện này. Phải luyện tập thêm.”

“Biết đâu tôi là người kém may mắn thì sao. Không là không. Còn Hanbin hyung anh cũng phải để ý và tìm ra năng lực của mình là gì đi. Lúc thức tỉnh anh không có ấn tượng gì sao?”

Hanbin chống càm suy nghĩ, nhớ đến giấc mơ đó.

“Không biết có phải hay không nữa. Đêm qua anh mơ một giấc mơ rất kì lạ.”

Hanbin kể về chuyện hai Hanbin xuất hiện trong mơ của mình. Eui Woong cho ý kiến.

“Cũng có thể hai người đó tượng trưng cho hai siêu năng lực của anh.”

“Cũng có thể lắm, thôi không nói chuyện này nữa. Vậy nhóm mình có thành viên mới nhỉ?”

Hanbin nhìn Hyeong-seop, gương mặt từ tươi cười bổng anh đổi sắc mặt giống hệt lúc trước lạnh lùng nói.

“Em có thể giải thích tình huống của mình lúc trước không vậy Ahn Hyeong-Seop? Hửm?”

Hyeong-seop: Gọi tên đầy đủ luôn rồi.

Eui Woong: Wow! Nhìn tình hình sắp có chuyện vui.

“Ờ…chuyện đó chỉ để răng đe mấy người trong trường thôi. Xin lỗi.”

Miệng vẫn nói chuyện nhưng Hanbin không thể thấy được mặt Hyeong-seop vì cậu cúi đầu rất thấp làm Hanbin có cảm giác bản thân người lớn mà ăn hiếp con nít.

“Hả? Em đang tạo thế lực trong trường hay gì, hết người hay sao mà chọn anh vậy?”

“Không phải như vậy, vì không muốn anh bị người khác ức hiếp nên em mới đi ức hiếp anh để bọn họ biết điều mà né người của em ra…”

Ui trời đất ưi…cái miệng.

Eui Woong: Á à…

Hanbin: ????

“Cái logic gì vậy? thay gì đánh anh em đánh bọn họ đi. Suy nghĩ của em kì lạ thật đó.”

Eui Woong: Cái anh này…

Hyeong-seop:….

“Ờ há …”

Trên đầu Hyeong-seop tự nhiên sáng đèn, Eui Woong bất lực với hai người này.

Eui Woong:Không tin được đứng nhất khối dưới. Bị đồng hóa còn chưa hay.

Không phải cậu đang cố giấu sự yêu thích của mình đối với Hanbin sao? Còn nữa với thế lực ba đời hắc đạo nhà cậu ta rõ ràng có rất nhiều kẻ thù nếu như Hyeong-seop thể hiện bản thân yêu thích Hanbin quá rõ ràng sẽ khiến anh bị nguy hiểm và Hanbin sẻ trở thành nhược điểm của cậu ta.

Để bảo vệ Hanbin, để bản thân không có nhược điểm Hyeong-seop mới chọn cách ‘ngoài ta ra không ai được ức hiếp hắn’ trong truyền thuyết.

Eui Woong: như thế cũng được...

“EQ của em …anh không hiểu nổi. Vậy em có ghét anh không?”

“Không.”

Đáp dứt khoát vậy?

“Không ghét có nghĩa là thích rồi, thích anh mà đánh anh. Em có máu S à?”

“Không phải. Em…”

Hanbin không kiên nhẫn cắt lời Hyeong-seop, mặt lạnh tanh tiến về phía cậu ta.

“Anh hay thù dai lắm, em đánh anh nhiều như thế cho anh đánh em một trận chắc không sao đâu nhỉ?”

Eui Woong: Tới rồi…

Hyeong-Seop rất bất ngờ với câu nói của Hanbin nhưng nghĩ lại thì đúng vậy thật nên Hyeong-seop nhìn thẳng Hanbin nghiêm túc trả lời.

“Được, anh cứ đánh thoải mái miễn đừng làm đau tay là được, hay để Eui Woong đánh thay đi.”

Dứt câu nói Hyeong-seop nghiên đầu nhìn Eui Woong như hỏi ý, chỉ thấy Eui Woong bắt chéo chân ung dung cầm ly uống nước mĩm cười trả lời.

“Không rảnh.”

Hyeong-seop: …cái thằng nhóc này thiếu đòn?

“Không cần. Anh tự làm được.”

“Cẩn thận một chút.”

Hyeong-seop chuẩn bị tinh thần bị Hanbin tẫn cho trận nhừ tử ai ngờ Hanbin lấy đà giơ cao tay đánh Hyeong-seop nhưng giữa đường bẻ cua véo má Hyeong-seop.

“Anh…”

“Cái gì? Cảm động quá đúng không?”

“Hahhahaha”

Bên kia Eui Woong cười nghiên cười ngã nhìn mặt Hyeong-seop biến tới biến lui.

“Cậu biết trước rồi đúng không?”

“Không hề, chỉ nhìn năng lượng chuyển động đoán thử thôi. Ya… biểu cảm của cậu lúc nảy lần đầu tôi thấy đó. Đúng là mở mang tầm mắt.”

“Thôi nào. Gặp được nhau cũng là cái duyên thay gì gây thù chuốc oán chúng ta làm bạn của nhau không tốt hơn sao?”

Hanbin nhìn Hyeong-seop với đôi mắt chân thành đến mức chúng phát sáng, cả cái mĩm cười như ánh mặt trời ngày xuân khiến lòng người trở nên ấm áp hẳn.

Eui Woong cũng mĩm cười đi tới chìa tay ra với Hyeong-seop.

“Mừng cậu gia nhập nhóm ‘cứu cả thế giới’.”

Hanbin:…

Hyeong-seop:…

“Đặt tên lúc nào sao anh không biết.”

“Mới tức thì.”

“Khoan nói vụ tên đã. Eui Woong à! Em nên đổi cách xưng hô rồi đấy.”

Hyeong-seop miệng cười như không cười chỉnh Eui Woong.

“À… giờ mấy giờ rồi nhỉ?”

Eui Woong đánh trống lãng lượn đi ra cửa nhưng bị Hyeong-seop bám phía sau.

“Định chạy đi đâu.”

Hanbin mĩm cười nhìn hai người đuổi nhau khắp phòng lòng thầm cảm thấy may mắn.

Vì để ba mẹ Hanbin không lo lắng ba người quyết định ở lại thêm vài ngày đợi mấy vết thương của Hanbin hoàn toàn bình phục mới trở về.

Trong thời gian đó cả ba đi chơi khắp nơi và cố lưu giữ những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Có lẽ người cảm thấy hạnh phúc nhất chính là Hanbin vì suốt thời gian trong quá khứ thứ tình cảm được gọi là tình bạn đối với anh rất xa sỉ.

Ba mẹ Hanbin xem được hình Hanbin gởi, họ mừng đến phát khóc không dám tin đây là sự thật. Con trai của họ rốt cuộc cũng có một cuộc sống như những người bình thường khác.

Sau khi trở về thành phố tất cả mọi người lại chuẩn bị cho tết nguyên đán, năm nay Hanbin không đón tết một mình nữa rồi vì anh đã có hẹn với Eui Woong và Hyeong-seop đến nhà Eui Woong chơi.

Và họ đã ăn dầm nằm dề với nhau mấy ngày tết trong khi ở nhà Hanbin có một người rất tức giận.

“Hư, đã mấy ngày rồi vẫn chưa chịu về, quá khinh thường mình rồi. Đây là cạy lớn mà. Rõ ràng ba mình đã thông báo trước cho anh ta rồi cơ mà.”

Đang hậm hực ngồi ở phòng khách thì ngoài sân có tiếng xe, người này vội ra xem thì thấy Hanbin đang cúi người nói gì đó với người trong xe một lúc, nhìn xe rời đi liền vội chạy vào trong.

Cái người này…

"Hyuk à! Hahaha…”

Thấy được Hyuk, Hanbin lao lên như tên bắn ôm chằm lấy Hyuk vui vẻ xoa loạn tóc của người ta hết chơn. Đương sự còn đang đứng cứng đơ người ra chưa kịp hoàn hồn.

“Chà …xem này. Em cao hơn rồi đấy, đẹp trai nữa. hihi”

Anh ta biết cười? Người này có phải anh họ mặt đơ lạnh lùng của mình không vậy trời.

Hyuk không được tự nhiên đẩy Hanbin ra lúng túng trách.

“Anh còn biết đường về nhà sao, ra ngoài chơi vui quá rồi chứ gì?”

“Ây ya nghe tin là anh về liền á chứ. Không ngờ em đến sớm như vậy. Anh xin lỗi, chúng ta lên phòng đi…”

Hanbin ghì Hyuk xà nẹo không chịu buông như con nít đòn người lớn cho quà làm Hyuk không biết phải làm sao đành đẩy anh ra ghét bỏ nói.

“Anh bên ngoài về nặng mùi quá, mau tắm đi rồi nói.”

Thật ra là rất thơm. Hưm…

Hyuk cảm thấy bản thân đã bỏ qua cái gì đó. Anh họ của cậu nay rất lạ nha.

“Có sao, đâu có mùi lắm đâu.”

Hanbin kéo áo lên ngửi ngửi.

“Vậy anh đi tắm trước lát tìm em chơi. Hihi”

Nói rồi Hanbin vai đeo balo chạy tung tăng lên lầu, Hyuk nhìn một đầu tóc bay bay cậu chợt nghĩ đến kẹo bông gòn.

Hanbin vừa đóng cửa phòng liền lấy điện thoại gọi cho Eui Woong.

“Eui Woong, lúc nảy em nói như vậy là ý gì đấy?”

“Xa quá em không nhìn rõ được chính xác nhưng em thấy trong nhà anh phát ra nguồn năng lượng như chúng ta.”

“Chắc không, màu gì?”

“Xanh lục, anh để ý xem là ai. Em cúp trước nhé ba em gọi.”

“Ừm.”

Hanbin nhìn ra cửa trầm tư.

Dưới lầu Hyuk đang ngồi chồm hổm đối diện một khóm hoa cẩm tú cầu trắng trong vườn nói chuyện.

“Nè, nói coi sao cậu chủ của tụi bây thành ra như vậy?”

Khóm cẩm tú cầu đồng thanh:- Không biết.

“Tại sao lại không biết, tụi bây ở chung nhà với anh ta mà.”

Cẩm tú cầu: ….

Hoa hồng bên cạnh:- Cậu có bệnh à? Sao không tự đi mà hỏi?

“Nếu tao hỏi được đã không ra nói chuyện với tụi bây, không biết cũng được. Từ khi nào anh ta bắt đầu như vậy?”

Cẩm tú cầu: ừm… hình như là sau khi đi dã ngoại về.

Mười giờ dưới chân Hyuk: Cậu chủ cũng đâu có thay đổi gì đâu, làm gì cậu ngạc nhiên quá vậy.

Hoa anh đào già trong góc sân: Già ở đây cũng lâu đủ nhìn ra cậu Hanbin thật ra vẻ bề ngoài có chút sáng lạn hơn trước nhưng bên trong cậu ấy vẫn như thuở đầu. Cậu đừng bận tâm nữa, chỉ là lúc trước cậu Hanbin không biểu hiện ra thôi chứ thật sự cậu ấy thương cậu lắm đấy.

“Hừ, hỏi chuyện có mấy câu mà các ngươi toàn bênh vực anh ta thôi. Ai cần giải thích ta cũng có thể nhìn ra chỉ ghét cái mặt vô cảm đó thôi.”

Cây trong vườn: ….

Hyuk không thèm nói chuyện nữa quay người vào trong nhà gặp ngay Hanbin đang đứng ngay cửa và thấy toàn bộ nhất cử nhất động của Hyuk.

“Hyuk à! E…em nói chuyện với ai vậy, anh đâu có thấy ai.”

“Không phải như anh nghĩ đâu.”

Hanbin phóng ra cửa lôi Hyuk đứng phía sau mình dang tay như thể làm vậy có thể che Hyuk gọn phía sau mình.

“Bọn ma quỷ, mau biến đi. Không được tiếp cận Hyuk.”

Cây trong vườn được cho là ma quỷ:…

Hanbin hết sức khẩn trương, Hyuk nhìn cái ót trắng trắng vươn một ít tóc còn ước nước lấp ló dấu tay lờ mờ nếu nhìn kỉ mới thấy. Cậu ngây người…

Con người này không lẽ thật sự bị ma quỷ quấy phá nên khi thấy mình nói chuyện một mình mới khẩn trương như thế?

“Anh thôi nào, không có ma quỷ gì đâu. Lại đây em xem nào.”

Kéo Hanbin lại phía mình khiến anh không kịp trở tay.

“Em xem gì á? Anh tắm rồi thơm lắm không tin ngửi thử đi.”

“…”

“Anh bị gì trên cổ vậy?”

“À, gặp chút sự cố lúc đi chơi thôi. hihi. Lúc nãy anh thấy em đang nói chuyện thật mà. ”

Thấy Hanbin cố tình tránh vấn đề mình hỏi Hyuk vẫn quyết không chịu bỏ qua.

“Chỉ nói chuyện một mình thôi.”

“Ồ…”

“Nói thật xem nào, cái này do ai làm?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net