.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm nay Hanbin quyết tâm sống lành mạnh một chút, anh từ chối tất cả những món ăn vặt yêu thích mà mẹ đã chuẩn bị cho, gạt bỏ cuộc chơi thâu đêm anh thường chôn mông bên dàn máy game đáng giá hàng chục triệu mà bản thân vẫn mê đắm hằng ngày. Hanbin nghĩ hôm nay anh nên skincare kĩ lưỡng hơn một chút, giữ tâm trạng tốt và nhất thiết phải đi ngủ sớm.

Đồng hồ mới điểm hơn bảy giờ, Hanbin đã tắm táp sạch sẽ mặc choàng tắm ngồi giữa phòng khách, trong lòng ôm một con mèo nhỏ lông trắng xám, cả người mềm mại trùm áo tắm và chân xỏ dép bông.

Hanbin cho một viên thuốc nhỏ vào cốc nước lọc trên mặt bàn, vật cứng ở trong nước điên cuồng sủi bọt, màu nước theo đó dần chuyển sang màu hồng nhạt.

Dùng muỗng khuấy nhẹ vài vòng, Hanbin cẩn thận chia đều thành bốn lần uống, hoàn hảo xử lí xong một cốc vitamin E.

Anh ngoái nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, nhẩm đếm xem mình đã đeo chiếc mặt nạ dưỡng da này trong bao lâu rồi. Hình như mới được tầm mười lăm phút, Hanbin cầm romote chuyển chương trình trên ti vi sang kênh phát nhạc không lời, anh nhắm mắt ngã lưng ra ghế, vẻ mặt cực kỳ tận hưởng. Chân thụ nhạc nhịp nhàng, cổ họng khẽ ngâm nga, một tay gãi đầu mèo, mấy ngón tay thon thon trắng hồng ấn đều khắp da mặt, dưỡng chất mang theo hương đào ngòn ngọt, cảm giác mát lạnh và thít chặt vào da mặt khiến anh thấy nên duy trì trạng thái tinh thần này cho đến sáng mai.

Điện thoại ở bên cạnh đột ngột reo chuông, Hanbin không nhanh không chậm liếc mắt nhìn người đang gọi tới tới bằng facetime.

Anh ấn ngắt cuộc gọi rồi tự giác gọi lại bằng một cuộc gọi thường, chỉ sau vài hồi chuông ngắn ngủi thì bên kia đã bắt máy, lập tức một giọng nói ấm ức như sắp khóc truyền tới.

"Hanbin ơi sao lại ngắt điện thoại của em thế? Không muốn nhìn mặt em đến mức đó à?"

Hanbin vừa giảm âm ti vi vừa trả lời:

"Nghĩ đi đâu vậy, anh call không tiện."

"Thế... thế anh đang làm gì mà không tiện ạ?"

Có vẻ Bonhyuk vẫn còn hoài nghi, Hanbin bất lực thở ra, đưa điện thoại kề lên miệng nói rõ ràng từng chữ một.

"Anh, đang, dưỡng, da, trông, thấy, ghê, chết, được, sợ, hù, chết, em, em, có, nghe, thấy, không?"

Giống như Bonhyuk đã ngộ ra được chân lí, lẩm bẩm nói một câu em cũng đâu có chê anh lên hình không đẹp, Hanbin nghe thấy rõ ràng tiếng thở phào của cậu:

"Em cứ tưởng là anh giận em."

Hanbin thoải mái vắt chân, anh thừa biết Hyeongseop lại kiếm trò hù dọa Bonhyuk nữa rồi:

"Bộ anh hay cáu bẳn thế à?"

Chất giọng ngọt ngào truyền đến từ loa điện thoại, đến tai Bonhyuk lại trở thành một thứ gì đấy xinh xắn có hình hài. Cậu đã quá hiểu anh để mường tượng ra vẻ mặt của anh hiện tại, kể cả việc giọng nói của Hanbin bình thường vốn có chút gọn gàng đặc trưng, chắc anh chẳng thèm để ý đâu nhưng hầu như mỗi lần anh phiếm chuyện là y như rằng sẽ chuyển sang một kiểu hoàn toàn khác. Một loại âm thanh mềm mại câu hồn và dễ nghe, có chút lả lơi lại trào phúng khó diễn đạt bằng lời, có thể nói đây mãi mãi là cái bẫy dịu dàng chết người mà chỉ duy độc một mình anh mới có.

Mặc dù thế nhưng Bonhyuk vẫn cảm thấy được xoa dịu, tim cậu nhũn ra, bắt đầu mè nheo qua điện thoại cả buổi.

Nào là tự dưng giờ muốn gặp anh mà anh không chịu facetime làm cậu tiếc chết đi được.

Nào là dạo này bên chỗ cậu vướng nhiều đồ án quá không thể thường xuyên chạy qua chỗ anh, hỏi tên họ Ahn kia có hay làm phiền anh không.

Nào là gần đây áp lực nhiều kinh khủng, deadline đè muốn xỉu ngang luôn, cần anh trai của cậu an ủi nè ôm ôm nè, Hanbinie hiong~

Nào là nhớ mấy cái bánh cookies chocolate anh làm quá đi mất, mấy bịch sữa chua Hy Lạp và cả mấy lát xoài xanh chấm cái muối đựng trong hộp nhựa có cái nắp màu đỏ ngon ơi là ngon lạ ơi là lạ nữa ấy.

Vân vân phong phong thủy thủy hoả hoả một ngàn tám trăm chín chục chuyện nhỏ nhặt trong ngày mà họ Koo gặp phải, cậu đều đem ra nũng nịu hết một lượt với anh trai luôn!

...

"Được rồi, em gọi anh có chuyện gì vậy?"

Bonhyuk sực nhớ ra lí do mình phải gọi tới là gì, bất lực vỗ trán cái bép.

"Suýt tí thì quên, Hanbin nè, mai ở Sejugal có tiệc đó, anh đi cùng em nhé?"

"Tiệc gì?"

"Anh còn nhớ một đàn em em quen ở Ilsan hồi tháng trước không? Cái thằng có cái tông giọng tầng mười tám em có kể anh nghe đấy?"

Hanbin chăm chú lắng nghe, kí ức thoắt ẩn thoắt hiện trong bộ não có hàng vạn gương mặt khác nhau, hơn nữa đàn em kia anh chỉ được biết thông qua lời kể, đương nhiên là sẽ không có nhiều ấn tượng:

"Không nhớ rõ lắm nhưng thì làm sao?"

"Hóa ra cậu ta năm sau mới chỉ là sinh viên năm nhất, có nghĩa là năm nay chỉ mới mười tám tuổi thôi."

"Nhà cậu ta ở Sejugal, là cậu ấm nhà họ Kim, một trong những nhánh thuộc Lorius đấy, tin được không?"

Hanbin gật gù, dần dần nhớ lại đoạn thời gian Bonhyuk đã kể cho anh nghe về một thằng nhóc alpha cao ráo đẹp trai mà cậu gặp được trong lúc tham gia vào hoạt động thiện nguyện với đội từ thiện của tỉnh. Anh nhớ theo lời của Bonhyuk thì cậu trai cao tận mét tám, đẹp trai trẻ trung và mạnh cực, cậu ta ở trong đoàn phụ giúp bưng vác những thùng đồ nặng, vài chuyện lặt vặt và phụ trách phân phát đồ dùng.

Bonhyuk còn đặc biệt nhấn mạnh rằng cậu đoán người ta non nhất là hai mươi tuổi, còn tự tin cho rằng chắc là cựu sinh viên quay về góp vào chút công sức. Thấy cậu ta da ngăm ngăm, làm được việc nặng nhọc chắc chắn là dạng thiếu niên chịu thương chịu khó, chậc lưỡi bảo có lẽ ở đời bôn ba sương gió nhiều năm. Nào ngờ người ta hoá ra lại là cậu ấm nhà vừa có tiếng vừa có tiền, lần ấy mạnh miệng như vậy đủ để hiểu hiện tại cậu đang sốc đến nhường nào.

"Buổi tiệc ngày mai là tổ chức cho cậu ta, ăn mừng việc cậu ấy được tuyển thẳng vào trường quốc tế."

Hanbin không rành lắm về việc dòng dõi lừng danh của các cụ thời xưa, nhưng anh là đứa trẻ gia giáo và được dạy dỗ đàng hoàng, vẫn có khả năng nhận ra Lorius là một trong những cái họ tạo nên phần lớn những bậc alpha quyền năng, giàu có và cao quý. Theo những gì anh được học qua hàng trăm tiết giáo dục cơ bản dành riêng cho omega thì trong quá khứ lẫn hiện tại, Lorius luôn là cái tên khiến nhiều người ngưỡng mộ, là tộc mà nhiều omega lẫn beta muốn được gả vào.

Gia đình Hanbin thuộc dạng giàu có nhưng suy cho cùng cũng không nằm trong phạm vi ảnh hưởng của bất cứ sự cạnh tranh nào. Mẹ anh mang dòng máu hoàng tộc nhưng lại là một gia tộc nổi tiếng tạo ra những omega xinh đẹp và luôn chuộng chủ nghĩa hòa bình. Thông thường khi một omega của gia tộc được gả đi, thân phận sẽ vĩnh viễn là thân phận và omega phải tự tạo hạnh phúc cho chính mình. Nếu trường hợp omega bị ngược đãi, bạn đời của họ sẽ bị xử lí theo pháp luật và gia tộc phải có trách nhiệm mang omega về xóa kết, đồng thời tìm một bạn đời mới cho họ.

Sở dĩ Hanbin là một omega bình thường nhưng lại được ưu tiên và thừa hưởng những quyền lợi tương đương bởi anh là một omega cao cấp, một omega với nhiễm sắc thể vượt trội được sinh ra bởi một quá trình kết đôi hoàn toàn thống nhất. Là omega nam và điều này có sát xuất nhỏ đến thần kì.

Hanbin đôi lúc tự thấy mình không hổ là mang dòng máu hoàng gia, vì dường như Bonhyuk chẳng cần nói gì thêm anh đã đoán ra được gì đó rồi:

"Đừng nói là..."

Ở bên đầu dây liền nổ lên một tiếng pháo ngón tay:

"Em bé nhà ai mà thông minh quá nạ!"

"Vì em có quen nên được mời đây, cậu ta bảo nếu có ai là người quen trong trường cũng có thể dẫn theo, em dẫn Hanbin đi cùng nhá Hanbin nhá?"

Hanbin vốn dĩ rất ưa thích những buổi tiệc tùng, Bonhyuk đoán là anh sẽ đồng ý ngay thôi:

"Nhưng ngày mai anh có hẹn rồi."

"Ôi, đi đâu chứ?"

Hanbin bật cười, giọng điệu có vẻ mong chờ:

"Đi hẹn hò."

"..."

"Người này anh từ chối không được đâu, em chờ anh dịp khác nhá?"

"Ai vậy? Là Song Jaewon hả?"

Tiếp đó Hanbin không nghe thấy động tĩnh gì từ phía Bonhyuk nữa, anh cảm thấy lạ, hình như Bonhyuk vừa quá khích thì phải, nghe thật giống như đang lỡ lời.

Thì ra cậu ấy biết Jaewon, hơn nữa còn mới gắt gao gọi cả họ tên ra, nhưng nếu như Hanbin nhớ không lầm thì Bonhyuk cùng Hyeongseop học khác khoa và cậu không thích giao lưu với học sinh khoa khác cho lắm. Đối với một người như Jaewon mà nói thì lại càng khó hơn, cho dù chuyện đồn đoán giữa anh và hắn cũng không phải nhỏ ở trên diễn đàn, nhưng chuyện cũng qua kha khá lâu rồi, để Bonhyuk đột ngột cao giọng khẳng định chắc nịch Jaewon là đối tượng hẹn hò với anh thì lại là chuyện khác, xét về khía cạnh nào cũng thấy sai sai hết cả.

Hanbin có hơi khó hiểu đợi chờ Bonhyuk, nhưng mãi mà chẳng thấy cậu phản hồi, anh loáng thoáng còn nghe được âm thanh nuốt nước bọt:

"Ồ, em quen cậu ta hả?"

"À ừm... em biết một chút."

Giọng Bonhyuk ngập ngừng thấy rõ, cậu bàng hoàng nhận ra hình như bản thân vừa tự khuân đá đập chân mình, hơn nữa còn chẳng biết bê lên quăng đi làm sao, tảng đá to lớn cứ đè nghiến bàn chân để trần của cậu sưng tấy, nếu như gọi người gần đây trợ giúp, chắc chắn người nọ sẽ nhìn thấy bàn chân xấu xí mà mình luôn âm mưu che giấu.

Cậu luôn cho rằng bản thân chỉ cần đề phòng mỗi khi đi cùng tên ngốc Ahn Hyeongseop mà thôi, quả thật không ngờ còn có ngày ngay chính cậu lại phạm phải sai lầm khủng khiếp, buồn cười cái nữa là mắc ngay cái lỗi mà cậu đã nhắc đi nhắc lại Hyeongseop hàng trăm lần.

Thực sự phải thừa nhận hay sao? Anh... anh Hanbin nổi giận thì phải làm gì bây giờ? Lần trước đặt một chân tới ngưỡng ngoại giao quốc tế đã khó, giờ chắc muốn làm một sinh viên công nghệ thông tin bình thường cũng chẳng được luôn mất, có khi nào bị ảnh đuổi cổ sang tận tỉnh bên học lại năm nhất luôn không?

"Đùa, cậu ta nổi tiếng như vậy ai mà không biết chứ... ha ha."

Còn nước còn tát, còn một giọt cũng phải căng cơ tay mà tát!

Kể mà nói thì Hanbin ngô nghê ngây thơ nhưng cũng đâu phải dạng ngốc nghếch ngu đần gì, huống hồ chi vở kịch của Bonhyuk và Hyeongseop đã rách đến mức chẳng ra hình thù rồi, chân tướng lộ ra hết hơn phân nửa, muốn giấu cũng không còn là chuyện dễ dàng nữa.

Cứ cho là vì Jaewon của anh quá xuất sắc và nổi tiếng nên được rất nhiều người biết đến đi, nhưng suy cho cùng Bonhyuk cũng không thể biết rõ mối quan hệ giữa anh và hắn được. Trừ phi bọn họ quen nhau từ trước và thông đồng nhau lừa gạt anh, hoặc là ở đây có một sự trùng hợp sắp đặt, nếu không thì cũng chả có đường nào giải thích cho hợp lí cả.

Không nghe Hanbin hồi đáp Bonhyuk càng căng thẳng hơn:

"Hanbin quên rồi sao? Có vài hôm em cùng anh đi gym mà, nói không quen cậu ta là nói điêu."

Hanbin bắt đầu đề phòng:

"Anh chưa từng nói với em bất cứ điều gì về cậu ta, Goo Bonhyuk, anh chưa bao giờ."

"Khoan đã, làm sao em biết được Song cũng có mặt tại phòng tập, lúc đó em bảo em muốn học bài nâng cao, anh bao trọn phòng rồi, theo lí mà nói hai người sẽ chẳng thể chạm mặt nhau được, này, em trốn huấn luyện viên sao, không phải là em vẫn luôn đi theo anh đó chứ?"

"Goo Bonhyuk, em tuyệt đối đừng nên giấu anh chuyện gì nhé?"

Xưa đã nghèo nay lại còn gặp mạc, chiếu đã rách giờ rách cả gối nằm, Bonhyuk chửi một tiếng đời như chó đẻ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không để Hanbin nghe thấy.

Chửi xong mới vội vàng thanh minh:

"Tuyệt đối không có, Hanbinie em thề đấy, em chẳng giấu anh cái gì sai trái cả."

"Thế em có giấu anh chuyện gì em cho là đúng phải không?"

Hanbin nghe rõ tiếng thở dài ão não của đứa em.

"Đúng là em có biết Jaewon, nhưng mà qua miệng một người thầy cũ thôi chứ không phải dạng thân thiết gì hết, em nói thật đấy, anh tin em nhé?"

"Là lão Gong hả?" Hanbin hoài nghi hỏi.

"Gong Sejung?"

"Ừ, em có qua lại nói chuyện với thầy Gong vài lần, à... ừm... em hỏi về anh, ông bảo anh khá thân với người tên Jaewon nên..."

Hanbin đổi thế ngồi, anh vắt chéo chân, nét xinh đẹp nhu thuận trong đôi con ngươi đen nhánh trở nên sắc xảo hơn vài phần, tô đậm vẻ thanh thoát lại nghiêm chỉnh trong thái độ của anh.

"Rồi lão bảo anh không lo học hành, suốt ngày thích bám riết cậu ta nên em mới theo dõi anh hả?"

"..."

"Cả Hyeongseop nữa?"

Bonhyuk ngập ngừng dạ một tiếng nhỏ xíu.

Hanbin khổ tâm vuốt tóc:

"Chả trách dạo gần đây anh thấy hai đứa cứ lạ lắm, toàn tìm cớ để làm phiền anh thôi, vậy lí do là không muốn anh quen với Jaewon chứ gì, vì lão già kia bảo cậu ấy không tốt?"

"Nghe bảo cậu ta dụ dỗ anh-..."

"Chúng ta mới quen nhau ngày hôm qua à Bonhyuk?"

"Hyukie đáng thương của anh ơi, anh muốn giận em thật đấy."

Bonhyuk vội vã cuống quýt:

"Thôi anh đừng có giận tội em, em xin lỗi, em xin lỗi anh."

Hanbin cũng không biết nên thương hay nên giận, hai thằng nhỏ này đúng là dễ bị người ta gạt quá đi.

"Anh lớn rồi anh tự biết lo cho mình mà, em đó, sau này bớt nghe lung tung rồi cực thân nữa đi, anh và lão Gong chẳng ưa gì nhau nên lão mới nói thế, đấy là chưa nói đến chuyện lão chỉ là một huấn luyện viên của câu lạc bộ, lão biết gì mà dám bảo anh bỏ bê chuyện học hành cơ chứ? Còn Jaewon cậu ấy không phải người xấu đâu, cũng chả có dụ dỗ gì anh cả."

"Ò..."

"Anh nhờ em chuyển lời cho Hyeongseop nữa, hai cái đứa này thật là."

Sau đó Hanbin có ngồi giải thích tường tận mọi chuyện cho Bonhyuk nghe, về con người Jaewon tốt đẹp và ưu tú như thế nào, cả hai quen biết ra làm sao, cả việc lão Gong có tình ý với Jaewon và âm mưu lấy việc công xử lí việc tư. Có điều anh không đề cập gì đến lần này có quen nghiêm túc hay không cả, chỉ biết đối tượng hiện tại của anh là Song đội trưởng siêu cấp khó tán mà thôi.

_______________

Sáng nay Hanbin thức dậy khá sớm so với dự kiến, năm giờ lo chọn lựa đồ mặc, giày dép rồi phụ kiện, tắm rửa soạn sửa cả thảy hết gần một tiếng đồng hồ, đứng trước gương chỉnh trang đầu tóc rồi ngắm nghía thêm mười lăm phút. Chưa tới bảy giờ mọi thứ đã chu tất, một omega xinh đẹp gọn gàng ngồi trên giường hí ha hí hửng nghịch điện thoại.

"Jaewonie anh đổi ý rồi, em tới nhà anh ngay đi nhá, dời lịch hẹn lên bảy giờ."

Nói xong dập máy ngay lập tức, Hanbin vui vẻ đi tới hộc bàn lấy ra một hộp nhung đỏ, bên trong là một đôi hoa tai, một chiếc lắc bạc và hai chiếc nhẫn nhỏ, đeo vào hai ngón trỏ và áp út. Hanbin soi gương thêm một lần nữa, chỉnh sửa cổ áo và tóc tai, chắc chắn bản thân đã hoàn hảo liền xách điện thoại đi xuống cổng đứng chờ.

Lúc nhìn thấy bóng dáng Jaewon ở đằng xa, Hanbin bật điện thoại lên xem, phát hiện gã đến trễ hết mười một phút.

Nhưng vì hôm nay Jaewon rất bảnh trai trong chiếc áo lên đen cổ lọ cho nên Hanbin sẽ rộng lượng mà tha thứ cho hắn lần này.

"Em cất xe đi, chúng ta đi bộ."

Jaewon: "...?"

Hanbin níu cánh tay hắn, thúc giục hắn chạy xe vào để ở trong sân:

"Nhanh nhanh đi mà, em đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta chỉ có mười tiếng thôi."

Jaewon buồn cười, giữ lại thân thể loi nhoi trong bộ cánh dễ nhìn:

"Mười tiếng? Anh tính đến mức đó?"

"Chẳng lẽ không được? Jaewonie hôm nay là của anh rồi, ngoan một xíu đi nha bé cưng~"

Hanbin đắc ý nựng cằm Jaewon, trưng cái khuôn mặt đấy ra mà ra lệnh cho hắn.

Trông Hanbin như một nam sinh cấp ba tươi trẻ xinh xắn, cả người lọt thỏm trong chiếc áo polo màu xanh mạ mà hắn nghĩ là size xxl, phối cùng áo sweater cổ chữ V mặc ngoài với cái size hơn áo trong tầm một x.

Ở một khoảng cách khá gần hắn thấy trên mi mắt cong dài của Hanbin có điểm lên hai quả tim kim tuyến lấp lánh, đuôi mắt tô nhẹ lớp phấn nâu đỏ khô, cái môi căng mọng giả vờ hôn hôn trước mặt hắn. Cả người Hanbin được vây bởi hương hoa lavender nhè nhẹ, trên mái tóc lẫn cổ tay, Jaewon có thể nhận ra trong lúc anh vô tư nựng cằm mình.

Anh vẫn như thế, lúc nào cũng biết cách khiến cho hắn khó thở mà.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net