23 - 23; 23 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là ngày kỉ niệm lấy nhau giữa hai người, nhưng cả hai sắp phải chia xa dù không muốn. nói lễ cưới cũng chả phải, cái lễ cưới chỉ là bữa tiệc nhỏ có mặt bạn bè để chúc phúc, vài ba món rượu, có cả trao nhẫn nữa. hôm nay là tròn ba năm rồi, hyunjin đang rất tất bật để chuẩn bị cho kì nghỉ của cả hai.

địa điểm mà cả hai chọn là ở biển, vì em nói em thích cảm giác được cậu ôm từ đằng sau, như jack và rose trong titanic ấy !

" felix àa, bạn đã dậy chưa ? "

hyunjin nhìn người yêu mình trên giường. em vẫn chưa dậy, vẫn còn lười biếng trốn sau lớp chăn như một chú mèo. hyunjin đi đến cạnh giường em, vuốt ve em, mân mê cái má đầy sao. vẻ mặt có chút đượm buồn đậu ở mắt. cái cảm giác sắp không phải làm những điều vặt vãnh thường ngày có lẽ cũng tốt, nhưng hyunjin yêu nó, yêu được vuốt tóc em, yêu được hôn má em, yêu được em cọ nguậy làm nũng, giờ thì cũng chẳng còn làm như vậy được bao lâu. bất giác giọt nước mắt cậu rơi, nhẹ nhàng tiếp ở môi em. mong em có thể nếm được vị mặn của nước mắt, vị đau sót trong tâm can của cậu.

quên đi một tí, hyunjin ra đóng hộp thức ăn, chuẩn bị một ít đồ cá nhân. lay hoay một lúc thì cũng đã sẵn sàng hết rồi. hyunjin vẫn xem yongbok là một em bé, lúc nào cũng giành phần chăm sóc. hôm nay vẫn như vậy, cậu chỉnh cúc áo cho em, gắn cho em cái pin xinh ơi là xinh nữa.

" đi thôi, mình đi biển như mong ước của bạn nhé "

vậy là, hyunjin giúp bạn vào xe, cài dây an toàn nữa. suốt một dọc đường, hyunjin kể lại vài thứ kỉ niệm linh tinh giữa hai người

" như cái hồi cấp ba ấy, lúc cúp đi chơi sao bạn không chui cái lỗ bị đục ở hàng rào mà phải trèo qua giống anh, vậy mà bị rách mảng áo to thật to. lúc về nhà anh để thay áo thì thôiii, người bạn bé tí bận vào như cái váy luôn, nhưng lúc đó lại đáng yêu chả hiểu nổi, người yêu anh xinh nhất ! nhỉ nhỉ "

" hay như chuyện anh và bạn gặp lần đầu ấy ! bạn tặng anh một brownie chỉ để bắt chuyện làm quen. tưởng đâu bạn đang tính tán anh cơ mà.. thì ra chỉ là xin ngồi cùng vì quán đông khách hay cả chuyện càu nhàu như ông cụ non khi thấy anh uống cafe nữa, bé thì lúc nào cũng sữa dâu thôi chứ gì. nhưng dù sao thì bạn cũng thích anh mà đúng không, yêu anh nữa "

hyunjin cũng nhớ lại vài thứ, như cái khi yongbok vì trị cho cậu cái tật kén ăn nên làm cái bánh cà tím, vị nó thì.. chả đâu vào đâu nhưng mà cũng nhờ đó mà hyunjin cũng biết thì ra cà tím cũng chả dở đến vậy dù nó cũng chả ngon lành gì. hay chuyện khi mẹ yongbok lên thăm con trai và " bạn thân " của nó, vì mẹ yongbok lên rồi nên chỗ ngủ hyunjin phải chuyển ra sofa một hôm, thế là tối đó đợi mẹ ngủ say cậu phóng ra ghế sofa chen vào người cậu mà ngủ.và cả chuyện.. cả hai bị gia đình phát hiện nữa.

luyên thuyên một hồi cũng đến biển. hyunjin đưa yongbok đi khắp nơi trên biển, đi ngắm cảnh, tắm hồ bơi, đi ăn nữa và đi đến đài quan sát. từ chỗ đài quan sát nhìn xuống biển cao lắm, gió lồng lộng.

hyunjin đứng phía sau ôm yongbok như cảnh kinh điển của bộ titanic, đó cũng là ước muốn của yongbok. từng đợt gió kéo nhẹ vài sợi tóc của cả hai, hyunjin ôm lấy yongbok như một điều gì thật trân quý.

thiết tha và luyến tiếc..

" anh yêu bạn.. yongbok "

yongbok vẫn không nói gì. hyunjin ức lắm, quay sang em lắc mạnh hai vai, hét to

" lee yongbok ! bạn trả lời anh đi.. hãy nói bất kì điều gì.. nhưng xin bạn hãy nói và đừng im lặng như vậy nữa. "

hyunjin quay sang chỗ khác, dụi đi nước mắt mà nước mắt vẫn tuôn ra.

hyunjin vẫn chưa chấp nhận được, rằng yongbok mất rồi. cũng vừa hôm trước, sau hai năm bất tỉnh nằm trong giường bệnh, em đột ngột tỉnh dậy, mọi chỉ số về điện não đồ và điện tim đồ của em hoàn toàn bình thường và còn có dấu hiệu chuyển biến tốt. hyunjin vui lắm, khóc vì nhớ thương em rất nhiều. hôm đó em yếu ớt nắm lấy tay lớn, áp vào má dụi dụi, em nói rằng bao lâu nay những gì cậu nói, em đều cảm nhận và viết nó vào tim, em nói cậu ngốc vì phải chịu thương chịu khó vì em đến vậy, em cũng khóc vì không ngờ trên thế gian vẫn có người dịu dàng và yêu chiều em đến thế..

nhưng người ta thường nói, chuyện một người sức khỏe yếu ớt nằm liệt trên giường bệnh bỗng dưng tỉnh dậy một cách thật khỏe mạnh và tình hình bệnh thay đổi theo chiều hướng tích cực, thường là họ quay lại để tạm biệt người đặc biệt lần cuối, và lần đó em ra đi vĩnh viễn trong vòng tay của cậu.

bức thư tay em để lại, em nói rằng em không thể bên cậu lâu như đã hứa, nhưng con tim em thì có, cho dù thế nào vẫn một lòng hướng về hwang hyunjin. em mong rằng cậu không vì em mà khóa lòng.

nhưng em làm sao hiểu được hyunjin yêu em tới nhường nào.. ?

hyunjin điều gì cũng có thể hứa với yongbok, nhưng yêu một người khác không phải là yongbok thì tuyệt đối không !

trừ phi.. là yongbok của một kiếp khác.

ngồi ở biển, cầm cuốn nhật kí, cậu viết vài dòng. không mong biển mong trời nghe thấy, như thể chôn sâu nó vào tận đáy lòng.

" ngày cuối ở với em, tay em và tôi đang chặt, tay em lạnh cóng.

mong rằng, ở một vũ trụ nào đó em và tôi sẽ có một cuộc đời bình thường như bao cặp đôi khác. và nếu được.. xin hãy mang theo linh hồn của em.. cả tôi được sống và yêu nhau suốt một đời theo đúng nghĩa.

tôi mong rằng nếu tôi chết đi, kiếp sau vẫn sẽ được gặp em, yêu em.. thêm một nghìn, hay một triệu, một tỉ lần nữa.

tôi yêu em thật nhiều.. mãi mãi vẫn là như vậy ! "

.

bảy năm từ khi yongbok mất, hyunjin vẫn chưa thể yêu thêm một ai. mọi chuyện vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, hyunjin không bao giờ quên được em. dù là 23 tuổi hay 30 tuổi thì cũng vậy thôi, hyunjin chỉ có yongbok.

" à chào chú ạ.. chú có thích ăn brownie không ? "

hyunjin không thèm ngước đầu, chỉ vội trả lời

" tôi khô- "

chưa nói hết thì bị cắt lời.

" quán đông khách quá.. nên chú cho cháu ngồi cùng nhé ? "

hyunjin ngước mắt, đúng là cái dáng người be bé với đám sao ngay gò má rồi. sao lại giống đến thế được ? hyunjin ngạc nhiên lắm.

" n-này.. cậu tên gì ? bao nhiêu tuổi ? "

" dạ.. cháu tên felix ! lee felix và cháu mới 23 thôi ạ, nếu tính theo tuổi úc thì cháu 22 thui hì ~ "

" cậu.. cậu nhớ tôi không ? "

" cháu chưa gặp chú bao giờ cả, nhưng mà cháu thấy quen lắm, không phải nữa mà kiểu như cảm giác rất thân thuộc khi gặp chú.. "

" thật sao ? "

" cháu cảm thấy thế ạ ! chú có thích ăn brownie hong ? "

" tôi.. tôi có.. "

" chú uống americano hỏ ? uống nhiều không tốt đâu, là người lớn nhưng mà vẫn không nên uống nhiều cafe chứ, chú sẽ bị nghiện đến chít đó "

" sao cậu biết ? "

" ơ- cháu.. đột nhiên hỏi thế thôi.. cũng không biết sao cháu lại hỏi thế nữa "

vậy là hyunjin để felix ngồi cùng bàn với mình, không quên gọi lại một cốc sữa dâu như trả lại phần brownie nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net