06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phunhankang:
cháu là hwang yunseong phải không?

hyunseong:
dạ vâng
bác là ??

phunhankang:
bác là mẹ kang minhee đây.
cháu quên bác nhanh thế rồi à?
làm bác buồn đấy.

hyunseong:
là bác kang ạ.
cháu xin lỗi, cháu vô lễ quá.
tại cháu không biết đây là acc của bác.

phunhankang:
không sao, bác đùa mấy câu thôi mà.
nhưng lần sau mà không nhớ bác là bác dỗi đó nhá.

hyunseong:
dạ vâng , cháu biết rồi ạ
bác nhắn tin hỏi cháu có việc gì không ạ?

phunhankang:
à là tại bác với bác trai có việc phải sang mĩ một chuyến dài một tuần.
để thằng minhee ở nhà thì bác không yên tâm lắm.
bởi nó hay nhịn ăn cộng thêm cái tính lười nữa.
sang nhà mấy đứa bạn thì bác lại càng không yên tâm vì nó nổi tiếng là phá nhà.

hyunseong:
vậy bác nhờ cháu??

phunhankang:
à nói ra cũng hơi ngại, bác muốn cháu trông nó hộ bác một vài ngày.
cháu ở riêng phải không nhỉ, vậy có lẽ sẽ không phiền đến bố mẹ cháu.
nếu cháu cũng không phiền thì....

hyunseong:
tới luôn đi bác ơi (!)
dạ không có gì phiền đâu, cháu sống thoáng lắm.
bác cứ để em ấy ở đây mấy tuần cũng không sao ạ.
cả đời thì càng tốt bác ơi(!)

phunhankang :
vậy bác cảm ơn trước.
giá như minhee nó lấy được tấm chồng như cháu thì tốt biết mấy.
mấy năm nay bao nhiêu lần bác bắt nó đi xem mắt mà nó toàn lấy cớ để trốn.
mà hai mấy tuổi đầu rồi có phải trẻ con gì nữa đâu.

hyunseong:
cháu cũng muốn lắm nhưng em ấy toàn toàn chạy trốn khỏi cháu thôi :(( (!)
dạ vâng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net