i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seonho giũ mạnh tấm ga giường, bụi nước theo đó bung khỏi lớp vải mềm mại, bay lên rồi bám vào mái tóc nâu rối bù. Vai áo lệch hẳn sang vì ôm tấm ga giường quá lớn treo lên dây phơi ngoài tầm tay.

Mỗi lần Seonho phơi đồ, Minhyun sẽ ngồi nhìn trên hiên. Không phải nhìn cậu, Seonho biết. Mà là nhìn vào hư không, rất mông lung, suy nghĩ điều gì đấy, mặc cho quyển sách trên đùi đã bay tán loạn đến trang nào.

Sau đó cậu sẽ hoặc là để Minhyun tiếp tục ngồi ngoài hiên, hoặc đẩy vào phòng khách rồi đi nấu cơm.

Chợt thấy Minhyun nhíu mày nhìn cây ngân hạnh ngoài sân. Seonho biết ý, kéo một lớp rèm mỏng che đi màu vàng chói mắt nằm gọn trong khung cửa.

Năm ngoái, tầm này Minhyun đáng lẽ ra cũng trở lại trường đại học sau kì nghỉ hè, nếu khi không gặp tai nạn ngoài ý muốn. Từ đó đến giờ, không tiếp nhận điều trị vật lý, không tiếp xúc với ai trong nhà, càng không nói lấy một lời. Seonho cứ vậy mà tiếp nhận chuyện chăm sóc Minhyun từ khi tình trạng phản kháng đã lên đến mức không cả muốn tiếp chuyện với bác sĩ điều trị riêng.

Minhyun chắc chắn không hề dễ chịu gì với Seonho, lại chẳng có lí do gì để không làm khó dễ Seonho. Những ngày đầu tiên, Minhyun từng đập vỡ liền lúc vài cái bát ăn cơm, hai lọ hoa, xé rách một chiếc rèm cửa, thậm chí tấn công Seonho khi cậu cố giúp Minhyun thay đồ.

Một người ngồi xe lăn từ khi sinh ra với một người vì gặp tai nạn bất ngờ mà ngồi xe lăn khác biệt rất lớn. Khác biệt nhất là ở sức mạnh. Minhyun thuộc loại thứ hai, lại xuống tay không hề nhẹ, Seonho chịu đòn cũng kha khá.

Thế nhưng sau tuần đầu tiên, vẫn cứng đầu ở lại.

Minhyun không thích trong nhà có bất kì tiếng động nào, Seonho chuyển hết dép đi trong nhà sang loại đế mềm, điện thoại bàn cũng bỏ, chỉ thi thoảng trả lời một vài tin nhắn hỏi han từ người mẹ bận rộn của Minhyun.

Minhyun ghét ánh sáng quá chói. Seonho liền dành ra một buổi sáng tự thay hết đèn trong nhà qua màu vàng dịu, còn tỉ mẩn bọc hết những nơi có cạnh sắc lại, vì cậu để ý thấy Minhyun dùng xe lăn rất không thành thạo, có thể sẽ va vào.

Chuyện ăn uống cũng là cả một vấn đề nan giải, không thích cái gì, dị ứng cái gì, Seonho đều phải tự ghi nhớ.

Tuần thứ hai, Minhyun chuyển sang giai đoạn chống đối, thứ gì cũng không ăn, không chịu di chuyển, thuốc cũng không uống, trong phòng không chịu bật đèn lên, cửa phòng cũng khóa chặt.

Seonho mất 3 tiếng đồng hồ từ thương lượng nhẹ nhàng sang lấy khóa tự ý mở cửa vào. Bất lực ném bộ quần áo vào người Minhyun, chỉ thẳng mặt, dùng hết sức bình sinh hét lên.

Tôi đến đây vì công việc, không đến chơi, anh không ăn một hai bữa không chết nhưng tôi không có tiền lương mẹ anh trả ngoài chết không có lựa chọn nào khác. Nếu anh chịu hợp tác, tự khắc tôi sẽ chiều theo mọi thứ anh muốn, thậm chí muốn tôi để mặc cho anh tự dằn vặt mình cả ngày cũng được, chỉ cần dằn vặt xong đến giờ thì ra ăn cơm, đến giờ thì tự mình tắm rửa lấy, đến giờ thì uống thuốc. Nếu bây giờ anh mang quần áo đi tắm, tôi giúp anh, nếu không muốn tôi lập tức trói anh lại tự tay tắm cho anh.

Dù đã cứng miệng đến vậy, vừa bước ra khỏi phòng Minhyun, Seonho liền nghĩ đến chuyện xin thôi việc. Thì lại nghe tiếng cửa mở, người kia lần đầu tiên sau hai tuần gặp Seonho câu đầu tiên nói lại là, giúp tôi vào nhà tắm.

Cứ như vậy Seonho được chấp nhận là người đầu tiên không xin thôi việc sau vài ngày chăm sóc Minhyun.

Minhyun chấp nhận việc bị Seonho đánh thức mỗi sáng, để cậu giúp làm vệ sinh cá nhân, rồi dọn bữa sáng vào phòng. Cũng chấp nhận việc mỗi sáng đều bị kéo rèm khỏi cửa, sáng đến chói mắt.

Minhyun chấp nhận tiếng bếp lách cách suốt buổi trưa và cuối buổi chiều, cũng chấp nhận việc bị Seonho đẩy ra ngoài hiên nhà mỗi lần cậu phơi đồ, mà trời vừa hay lại có chút nắng.

Thậm chí còn dần dà chấp nhận một người lạ loay hoay khắp nơi này nơi kia trong nhà mình.

"Không cần kéo lại đâu."

"Sao?"

"Tôi nói là cứ để rèm mở đi."

Seonho biết ánh mắt Minhyun đang chăm chăm vào tán lá vàng rủ ngoài cửa sổ.

"Để cho sáng."

Nói rồi Minhyun tự mình di chuyển từ ngoài hiên vào, vòng qua chiếc piano để trong phòng khách, cất cuốn sách chẳng đọc lấy chữ nào lên kệ.

Mẹ Minhyun là giảng viên một trường đại học trong vùng. Bà ấy đã dành ra trọn một năm để ở cạnh chăm sóc Minhyun thời gian sau tai nạn dù công việc vô cùng bận rộn. Nhưng thời gian sau đó thì không thể cứ ở cạnh Minhyun được, đành đưa con trai về ngôi nhà ở ngoại ô và thuê người chăm sóc.

Thời điểm Seonho mới đến đã được bà cảnh báo về tính khí của Minhyun, rằng suốt mấy tháng nay đã thay không biết bao nhiêu người. Vừa lúc cần tiền trang trải học phí trên đại học, lại được người quen cũ ở cô nhi viện giới thiệu đến đây, Seonho đành đánh cược một lần.

Thời gian đầu, rất khó cậy miệng để Minhyun nói lấy một lời. Vì Seonho luôn chỉn chu đúng giờ nên đến một câu nhắc nhở Minhyun cũng không cần nói.

Minhyun không nói thì Seonho sẽ không hỏi, cũng không tò mò gì. Giữa hai người giống như mắc lại một bức tường vô hình, cũng tự nhiên coi đối phương giống như đồ nội thất trong nhà, không có quá nhiều để tâm.

Seonho có lần thấy Minhyun ngồi thừ người cả buổi sáng, gọi vào ăn cơm cũng không đáp lời. Hóa ra là cầm trong tay một bức ảnh, chụp lại cảnh đứng trên sân bóng đá năm ngoái, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn, tóc buộc cao, đang rối rít ôm lấy eo Minhyun cười vui vẻ.

Minhyun cao lớn vững chãi đứng trong đội hình cầu thủ, tay phải ôm trái bóng, tay trái đặt lên vai cô gái nhỏ kia, mắt nheo lại vì đứng ngược sáng, cũng không lấp đi thứ ánh sáng tự nhiên tỏa ra từ nụ cười trên môi. Thứ ánh sáng tràn trề nhựa sống, giống như có thể chinh phục bất cứ thứ gì trên đời.

Nhìn họ rất hạnh phúc. Minhyun cũng rất hạnh phúc.

Giờ cũng là người ấy, trông còn thiếu sinh khí hơn cái cây ủ rũ trước sân nhà, không hiểu là đang nuối tiếc, hay cảm thán cho quãng thời gian tươi đẹp đã qua, và quãng thời gian có thể sẽ tươi đẹp trở lại, mà mình nhất quyết không chịu nỗ lực nắm lấy.

Vốn dĩ đôi chân của Minhyun nếu tiếp nhận vật lý trị liệu, vẫn có thể đi trở lại, dù rằng có thể sẽ không tinh nhanh như lúc trước, hay khó lòng chạy đến đắc ý trên sân bóng, nhưng vẫn là có thể tự mình làm chủ những bước đi của mình.

Chỉ là Minhyun nhất định không chịu tiếp nhận điều trị, dù có được khuyên bảo đến thế nào. Trong phút chốc, thiếu niên trong tấm ảnh kia dường như không còn một chút mục đích nào để bước đi trở lại.

Như cả thế giới này chẳng còn con đường nào đáng để chinh phục, cũng không có điểm dùng chân nào đáng để đến nữa.

Minhyun có một tật xấu. Vào đêm mưa sẽ không bao giờ ngủ được. Dù có mệt mỏi rã rời, cũng sẽ thức trắng đêm nghe không sót một giọt mưa nào đập vào tấm kính cửa sổ.

Nghe nói vì đêm xảy ra tai nạn, trời mưa rất lớn. Nơi xảy ra tai nạn vắng người qua lại, Minhyun có lẽ đã nằm mê man suốt hai tiếng đồng hồ mới được đưa đi bệnh viện. Suốt hai tiếng ấy, tâm trí đầy chặt những âm thanh đập không ngừng bên tai, lại đau đớn khắp cơ thể. Tất cả khắc vào lòng tạo thành một phản xạ có điều kiện. Mà cứ đến đêm mưa sẽ ngăn Minhyun thả lòng an tĩnh ngủ.

Seonho biết điều đó vào một đêm mưa bất chợt lúc một giờ sáng. Minhyun kéo rách tấm rèm cửa sổ trong phòng vì muốn che bớt âm thanh bên ngoài vọng vào, vô tình mắc vào chiếc đèn tường. Rèm rách, đèn vỡ tan, Seonho tỉnh giấc.

Thu dọn đống đổ nát, lại băng vết thương do mảnh vỡ đèn gây ra trên tay Minhyun. Hôm ấy, Seonho để cửa phòng Minhyun hé mở. Còn mình thì ngồi chơi piano cả đêm ngoài phòng khách. Kì lạ là cách này đã phát huy tác dụng, tiếng piano không át được hết tiếng mưa, nhưng lại giúp Minhyun dễ ngủ hơn.

Có lẽ giữa những âm thanh chỉ gợi lại mảnh kí ức nào đó muốn quên đi, thì cho dù chỉ rất nhỏ những xoa dịu bên ngoài cũng đủ mang lại cảm giác an toàn. Tiếng piano biến thành chiếc phao cứu sinh. Kéo Minhyun khỏi nỗi sợ mơ hồ, đeo bám tâm trí.

Sau cùng, âm thanh duy nhất trong nhà mà Minhyun không khó chịu mỗi lần nghe thấy. Chỉ có tiếng của cây piano đặt ngoài phòng khách. Cất lên dưới những ngón tay của Seonho. Vào mỗi đêm mưa không dứt.

"Cậu chơi piano lâu chưa?"

"Lâu rồi. Từ ngày còn học trong ban nhạc của cô nhi viện. Ở nhà thờ."

Cả một mùa mưa kéo dài, thật lâu Minhyun mới chủ động hỏi Seonho một câu. Về những bản nhạc cậu chơi mỗi đêm trời tầm tã, về việc cậu học đàn ở đâu, như thế nào.

Minhyun không biết chơi đàn. Cây đàn ngoài phòng khách là của mẹ Minhyun.

Nhưng cũng chưa từng thấy bà chơi đàn bao giờ. Dần dà, cây đàn cứ nằm ở đó như món đồ cũ kĩ, vô hình trong mắt những người đã quá quen với sự hiện diện của nó. Đến tận ngày được Seonho mang ra dùng.

Vùng ngoại ô không có thứ gì nhiều nhặn. Những ngôi nhà đều cách nhau rất xa. Lại không có thú vui hay nơi nào để tụ tập bạn bè. Nhưng Minhyun để ý thấy chưa bao giờ Seonho để ngôi nhà trở nên cô quạnh, theo cách của cậu ấy. Hầu như lúc nào Seonho cũng đang bận rộn làm thứ gì đó.

Lúc thì thấy loay hoay trong vườn cắt tỉa mấy chậu cây từ nhỏ đến lớn. Dù không ai giao việc. Lúc thì thấy sửa lối đi lát đá trong sân. Cũng chẳng ai nhờ. Lúc lại thấy đang đổi mấy tấm rèm ngoài phòng khách, sơn lại bức tường sau nhà. Sau khi đã làm hết mấy việc giặt giũ, nấu nướng, lại thấy lôi sách vở ra ngồi trầm ngâm trong bếp.

Giống như một thước phim màu sống động, kiệm lời xoay quanh một vị khán giả lạnh lùng, cũng kiệm lời chẳng kém. Không hiểu đến hồi nào có thể khơi được hứng thú của vị khán giả ấy.

Nhưng vị khán giả ấy không nhận ra một điều. Rằng mình đã theo dõi những thước phim ấy như một thói quen. Mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hwangyoo